Dấu Tay - Bọ Hoa

Chương 33




Kỳ nghỉ đông đã kết thúc, học kỳ cuối cùng của lớp 12 đã bắt đầu.

Buổi sáng ngày đầu tiên đi học, bà Phong lại kiểm tra túi hành lý một lần nữa.

Chăn xốp, gối kê cổ êm ái, bàn học gấp trên giường, khăn tắm, chậu rửa mặt và các vật dụng khác.

Vừa kiểm tra, bà Phong vừa lẩm bẩm: “Haiz, giai đoạn cuối rồi mà con cứ nhất quyết muốn trọ tại trường. Nhỡ đâu con không quen rồi tối đến mất ngủ thì sao.”

Phong Nhã Tụng soi gương chải đầu, đáp: “Không đâu ạ, trước đây con cũng hay ngủ trưa ở trường mà.” Ra khỏi phòng vệ sinh, cô lại nói: “Trọ ở trường sẽ tiết kiệm thời gian hơn, mọi người đều đang giành giật từng giây để học đấy ạ.”

Phong Nhã Tụng đeo cặp sách ra cửa, nói: “Con đi đây, sắp muộn giờ rồi.”

Khi học kỳ này đến, không khí trong lớp đã thay đổi hẳn.
Lớp học ít ồn ào hơn, hầu như giờ giải lao đều yên lặng, ngay cả Trần Hạo cũng không đi chơi bóng nữa, mông dính chặt vào ghế.

Các bạn trong lớp ngày càng căng thẳng, trái lại các thầy cô giáo bắt đầu động viên. Ngay cả thầy Đinh – giáo viên Vật lý nghiêm túc nhất, sau khi kết thúc tiết học nào đó còn nán lại tâm sự với mọi người.

“Thi đại học là một bước đệm, nó có thể mở ra cho các em một cánh cửa cao hơn, nhưng nó không bao giờ chia cắt cuộc đời của các em. Cuộc đời còn rất dài, sẽ có nhiều thăng trầm, việc thi vào đại học chỉ là một trải nghiệm mà các em sắp phải đối mặt…”

Nhà trường đã đặc biệt mở phòng tự học cho học sinh lớp 12, bàn ghế rộng rãi, tạo cho học sinh môi trường ôn tập phù hợp.

Mỗi tiết tự học buổi tối, Phong Nhã Tụng thu dọn sách vở, tìm một nơi yên lặng trong phòng tự học, dành vài phút để lập kế hoạch trước, sau đó tập trung học cả tối.
Đôi khi ngẩng đầu lên, nhìn ánh đèn sáng ngời trong phòng tự học, từng bàn cách xa nhau, cô đột nhiên cảm thấy mình là một cá thể độc lập, không liên quan đến mái trường này, không liên quan đến kỳ thi đại học. Mọi nỗ lực học tập của cô chỉ để chui ra khỏi mặt đất, có được sự tự do tốt hơn.

Chu Quyền chỉ đến trường đón cô vào thứ sáu hàng tuần, thời gian còn lại anh bận việc hay là chăm sóc mẹ, Phong Nhã Tụng cũng không biết nữa.

Cô chỉ biết mỗi lần trở lại căn phòng khách sạn quen thuộc kia, hiệu suất học tập của cô sẽ vô cùng cao.

Cô ngồi bàn máy tính bên này, anh ngồi sô pha bên kia, ai làm việc của người nấy, xung quanh yên tĩnh.

Học kỳ cuối cùng phải thi liên tục không ngừng. Ngoài thi thử lần 2, lần 3 còn có các kỳ thi liên kết lớn nhỏ, các kỳ thi này xen kẽ với tiết tấu ôn tập cường độ cao khiến học sinh thở không ra hơi.
Mỗi lần thi xong, Phong Nhã Tụng đều đưa bài thi cho anh xem. Anh không nói gì mà để Phong Nhã Tụng tự phân tích xem lần thi này có tiến bộ ở đâu và còn thiếu sót ở đâu.

Sau đó, anh lại đưa ra một vài đề nghị thiết thực.

Sau vài kỳ thi, Phong Nhã Tụng dần dần tổng kết được trình tự làm bài phù hợp với mình nhất.

Ví dụ như Ngữ văn và tiếng Anh, cô nên đọc qua đề bài rồi làm phần câu hỏi nhỏ trước, sau đó làm phần còn lại, như vậy thì cô sẽ yên tâm hơn.

Ví dụ như Toán học, cô nên dùng bút chì nháp lại các bước tính toán ra đề thi để đến khi kiểm tra lại sẽ nhìn thấy ngay, dễ dàng phát hiện ra bản thân sai sót ở đâu.

Quan trọng nhất là cô đã tìm được trình tự làm bài thi môn tổ hợp phù hợp với mình nhất. Đầu tiên, cô sẽ dành ra 50 phút để làm Hóa học, sau đó bắt đầu làm Vật lý. Câu hỏi Vật lý cuối thường khá khó, cô sẽ không mất nhiều thời gian vào nó mà tập trung làm chắc những câu khác. Đến khi thời gian thi chỉ còn 25 phút, cô sẽ tranh thủ làm Sinh học, nếu vẫn còn thừa thời gian thì cô mới quay trở lại làm câu cuối Vật lý.

Với trình tự làm bài đó, thành tích môn tổ hợp của cô đã dần ổn định, bắt đầu vững vàng tăng lên.

Đông qua xuân tới, trong khuôn viên trường bắt đầu có hoa xuân nở, tiếp đó hoa lê nở rợp sân trường, cây ngọc lan ngoài cổng trường cũng dần đơm hoa. Trong cảnh xuân rực rỡ, học sinh đã kết thúc lần thi thử thứ 3.

Tiết tự học buổi tối sau khi thi, Phong Nhã Tụng cảm thấy khá thoải mái, cô không đến phòng tự học mà ở lại lớp sửa sang lại tài liệu tiếng Anh.

Trần Hạo cũng ngồi lại trao đổi với các bạn xung quanh về việc điền nguyện vọng.

Trò chuyện một lúc, Trần Hạo gõ gõ mặt bàn của cô.

Phong Nhã Tụng ngẩng đầu lên, Trần Hạo hỏi: “Cậu đã xác định điền nguyện vọng vào đại học nào chưa?”

Phong Nhã Tụng đáp: “Tớ á, tớ còn chưa xác định, chắc đợi có điểm xong rồi mới điền.”

Trần Hạo hỏi: “Vậy cậu đã tính đến việc học ở thành phố nào chưa?”

Phong Nhã Tụng khựng lại, hỏi: “Cậu tính học ở đâu?”

Trần Hạo còn chưa trả lời thì người ngồi đằng trước cậu đã cướp lời: “Đương nhiên là Bắc Kinh rồi, ngoài Thanh Hoa Bắc Đại thì cậu ấy còn chạy đi đâu được.”

Trần Hạo cười đập người đó một cái, sau lại hỏi Phong Nhã Tụng: “Cậu muốn học ngành gì?”

Phong Nhã Tụng chống xấp tài liệu lên, kê dưới cằm, suy nghĩ rồi đáp: “Thật ra tớ khá thích tâm lý học nhưng không hiểu biết nhiều. Đến lúc đó chắc tớ sẽ chọn ngành nào dễ kiếm việc đi.”

Trần Hạo đề nghị: “Nếu cậu không đặc biệt thích một chuyên ngành nào đó thì nên cố gắng thi vào một trường đại học tốt.”

Phong Nhã Tụng gật đầu, sau đó hỏi cậu: “Cậu thì sao, cậu muốn học ngành gì?”

Trần Hạo đập xuống mặt bàn: “Đương nhiên là máy tính rồi.”

Phong Nhã Tụng nhìn thấy trên mặt bàn cậu có một quyển “Sơ lược lịch sử thông tin” mà không khỏi nở nụ cười: “Đại thần, bọn mình đều đang gặm nhấm kiến thức của kỳ thi đại học mà cậu đã chuẩn bị sang chương trình của đại học rồi ư.”

Trần Hạo nhanh chóng lắc đầu: “Không phải không phải, tớ chỉ muốn tìm hiểu qua thôi.”

Hôm nay là thứ sáu, sau khi tan học, Chu Quyền đón cô về khách sạn.

Chu Quyền rất thích uống cà phê. Ở trong khách sạn một thời gian, anh thậm chí còn mang theo một cái máy pha cà phê đi.

Anh đứng trước bàn chờ cà phê, Phong Nhã Tụng đặt cặp sách xuống bàn máy tính rồi đi về phía anh.

Chu Quyền hỏi: “Em uống một cốc không?”

Phong Nhã Tụng lắc đầu: “Muộn rồi ạ, em uống sẽ không ngủ được.”

Chu Quyền quay lại đầu nhìn vào máy pha cà phê.

Phong Nhã Tụng khẽ hỏi: “Sau này ngài vẫn sẽ quay lại Bắc Kinh để làm việc ư?”

Chu Quyền nói: “Ừ.”

Phong Nhã Tụng nói: “Vậy em…” Cô há miệng rồi lại nuốt những lời muốn nói vào trong.

Chu Quyền hỏi theo lời cô: “Vậy em làm sao?”

Phong Nhã Tụng thoáng ngập ngừng rồi nói: “Một tháng nữa là chúng em thi đại học rồi.”

Chu Quyền nói: “Ừ, sau bao năm học hành, cuối cùng cũng đến lúc thu trái ngọt.”

Phong Nhã Tụng gật đầu, vừa định mở miệng thì máy pha kêu “Ting” một tiếng, cà phê đã được.

Chu Quyền bưng cốc lên, xoay người lại nhìn cô.

Bị anh nhìn, Phong Nhã Tụng lập tức nói: “Em đi học bài đây…”

Cô trở về bàn rồi ngồi xuống.

Chu Quyền cũng đi vào trong phòng, anh không tới ghế sô pha mà đứng trước bàn máy tính. Anh hỏi: “Em muốn làm gì trong kỳ nghỉ sau thi đại học?”

Phong Nhã Tụng ngẩng đầu: “Có lẽ em sẽ thư giãn một chút, còn cụ thể làm gì thì em chưa nghĩ tới.”

Chu Quyền hỏi: “Em đi du lịch được không?”

Phong Nhã Tụng thoáng sửng sốt, giọng nhỏ lại: “Chúng ta ạ?”

Chu Quyền nhìn cô: “Em muốn đi chứ?”

Đầu óc Phong Nhã Tụng chưa kịp tiêu hóa hết, chỉ biết vội vàng gật đầu.

Chu Quyền tiếp tục hỏi: “Liệu bố mẹ em có đồng ý không?”

Phong Nhã Tụng suy nghĩ: “Chắc là được ạ, dù sao cũng thi đại học xong rồi, em sẽ bảo là đi du lịch với bạn.”

Chu Quyền nói: “Được. Em hãy phát huy hết khả năng của mình, phần thưởng là tôi dẫn em đi chơi.”

Ngay khi Phong Nhã Tụng bắt đầu hưng phấn, Chu Quyền lại chỉ vào bàn: “Em học đi.”


Anh bưng cốc, quay trở lại sô pha.

Phong Nhã Tụng lặng lẽ liếc anh một cái rồi lại nhìn chồng sách vở trên bàn, bất giác muốn cười. Cô giơ tay che mặt để ngăn nụ cười này lại.

Học đến 12 giờ, Phong Nhã Tụng buông bút, quay đầu nhìn anh và ngắm nghía căn phòng thoải mái này.

Mấy ngày này nay, thay vì bảo cô tới bầu bạn với anh thì chi bằng bảo anh che chở cô mới đúng.

Anh đã cải thiện khả năng thực hiện của cô, mang lại cho cô sự tự tin và dạy cô cách chú ý đến cảm xúc thực sự bên trong của mình.

Những điều này đã vượt ra khỏi việc của một người chủ nhân nên làm.

Đối với hầu hết các bạn cùng lớp, lớp 12 vô cùng ngột ngạt và căng thẳng, nhưng năm nay lại là khoảng thời gian kiên định nhất trong cuộc đời cô.

Ngoài lòng biết ơn, cô còn một số lời muốn bày tỏ với anh.

Những lời này, cô đang từ từ suy nghĩ, đợi đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, cô nhất định phải nói rõ cho anh biết.

——

Thời tiết dần nóng lên, thời gian vững vàng trôi đi, kiến thức cần ôn càng ngày càng ít, sau khi trải qua giai đoạn thi thử và bồi đắp thiếu sót, kỳ thi đại học rốt cuộc đã đến.

Buổi tối trước khi thi, Phong Nhã Tụng ngồi trong nhà gọi điện thoại cho anh.

Anh không trả lời cuộc gọi đầu tiên, nghe âm báo bận trong loa, Phong Nhã Tụng cảm thấy tim mình chùng xuống, cô cầm điện thoại, đầu óc trống rỗng, tâm trạng cũng chẳng còn.

May thay, vài phút sau anh đã gọi lại.

Phong Nhã Tụng vội vàng nhấc máy. Trong điện thoại, giọng anh vẫn bình tĩnh như trước, dặn dò cô phát huy hết khả năng của mình.

Anh nói, năm lớp 12 này em đã học tập rất nghiêm túc, em chỉ cần coi kỳ thi đại học này là một kỳ thi bình thường, nỗ lực phát huy thì nhất định sẽ đạt được kết quả cao.

Ở đầu dây bên này, Phong Nhã Tụng nhẹ nhàng gật đầu.

Anh lại nói, trong hai ngày thi em đừng gọi cho tôi, tập trung nghỉ ngơi.

Cuối cùng anh nói với cô, tôi đã chọn ra ba địa điểm để đi du lịch, sau khi kết thúc kỳ thi, em hãy chọn một nơi nhé.

Phong Nhã Tụng hít sâu một hơi, mỉm cười đáp “Vâng ạ”.

Gọi xong, cô rửa mặt lên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngày thi đại học cũng như bao ngày bình thường khác, chẳng qua thời tiết rất đẹp, mặt trời lên cao, sâu trong tán cây có tiếng ve râm ran.

Ngữ văn, Toán học, tổ hợp, tiếng Anh. Trình tự không đổi, hình thức thi thống nhất, đó dường như chỉ là sự tái hiện của kỳ thi thử thông thường.

Phong Nhã Tụng thuận lợi điền xong đáp án của bài tổ hợp, trong lòng thoáng yên tâm. Đến môn tiếng Anh, mắt cô lướt qua từng dòng chữ tiếng Anh, đến tận đề luận cuối cùng.

Bấy giờ, Phong Nhã Tụng thở phào một hơi, trong đầu lập dàn ý cho bài luận, duỗi tay sờ dây chuyền đeo trên cổ mình.

Mặt đá nhỏ vừa tô điểm cho xương quai xanh mảnh mai, lại được làn da ủ ấm.

Cô bất giác mỉm cười, đặt bút viết xuống câu đầu tiên ——

High school is regarded as the best time of my life…

Tiếng chuông kết thúc vô cùng dài, réo rất lâu, cuối cùng đột ngột im bặt.

Mười hai năm học tựa như một con thuyền biển, thủy triều lên rồi lại rút, sau nhiều lần nhấp nhô, cuối cùng cũng đi tới dấu chấm hồi kết.

Ngay khi kết thúc thu bài, trong phòng thoáng xôn xao, sau đó tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, biến thành một loạt tiếng hoan hô.

Khi Phong Nhã Tụng bước ra khỏi tòa nhà dạy học, cô trông thấy bài thi và sách vở bị vứt đầy xuống mặt đất.

Cô đeo cặp sách, cũng giống như bao thí sinh khác, mang theo tâm trạng vui sướиɠ lao về phía cổng trường.

Trên một quãng đường ngắn ngủi, cô suy nghĩ rất nhiều. Cô cho rằng bản thân cuối cùng đã được giải thoát, cô muốn ăn nhiều đồ ăn ngon, muốn cày nhiều bộ phim hay, quan trọng hơn là rốt cuộc cô cũng có thể mang dáng vẻ đẹp hơn, trưởng thành hơn xuất hiện trước mặt anh.

Song, vào khoảnh khắc cô bước ra khỏi cổng trường, những suy nghĩ đó đột nhiên tan biến.

Từ xa, Phong Nhã Tụng đã trông thấy bóng dáng bố mẹ giữa người nhà thí sinh. Tuy nhiên, họ đang nói chuyện với một người, người đó lại là mẹ của một bạn nữ cùng phòng ký túc xá với cô.

Trong lòng Phong Nhã Tụng sụp đổ.

Có một số việc còn chưa xảy ra nhưng dự cảm đã ập đến trước.

Càng đến gấn, cô lại càng thấy rõ nét mặt nghi ngờ của bố mẹ. Phong Nhã Tụng bước từng bước lại gần, khi sắp tới nơi, bà Phong quay đầu lại nhìn thấy cô.

Bà Phong thậm chí không hỏi cô chiều nay thi thế nào mà giữ chặt lấy cánh tay cô: “Con không ở lại ký túc xá mấy ngày trong tuần ư?”

Bố cũng đang nghiêm túc nhìn cô.

Đầu óc Phong Nhã Tụng chợt trống rỗng.