Sao thế?
Phong Nhã Tụng cũng không biết bản thân mình bị sao nữa.
Nhưng cô phải nói.
Ngài cố ý không trả lời tin nhắn của em ư?
Ngài cảm thấy không có ý nghĩa gì khi tiếp tục trò chuyện với em sao?
Ngài đã xóa em phải không?
Phong Nhã Tụng đứng yên tại chỗ, mắt nhìn anh, tất cả gộp lại thành một câu hỏi.
“…Ngài đừng bỏ mặc em được không?”
Một câu hỏi vô cùng yếu ớt.
Chu Quyền gác tay lên vô lăng, yên lặng một lúc rồi nghiêng đầu hỏi: “Em muốn lên xe nói chuyện với tôi, hay nói chuyện với tôi trong quán cà phê?”
Nghe thấy câu lên xe, Phong Nhã Tụng mới bắt đầu để ý tới xe anh. Đó là một chiếc SUV rộng rãi, đầu óc cô hơi đờ đẫn, chẳng biết nên nói gì, đành hỏi: “…Chẳng phải xe của ngài bị đâm sao ạ?”
Chu Quyền nghe xong thì bật cười một tiếng. Sau đó anh lại buông tiếng thở dài, nhìn cô nói: “Vậy thì tôi sẽ nói mấy câu với em tại đây đi.”
“…Dạ?”
“Em muốn tôi không bỏ mặc em, vậy thì em muốn tôi quản lý em thế nào đây?” Chu Quyền hỏi: “Muốn tôi luôn đốc thúc em học ư?”
Anh buông vô lăng ra, nghiêm túc trò chuyện với cô: “Em không thấy đây là nhiệm vụ của bố mẹ em, thầy cô giáo em, hay là bản thân em hả?”
“Nhưng mà…”
“Lại có nhưng mà?”
Hiện tại anh và cô đã không có gì ràng buộc, song đối mặt với câu hỏi của anh, Phong Nhã Tụng vẫn dừng lại, cô lấy hơi, nhẹ nhàng nói: “Khi có ngài đốc thúc thì hiệu quả của em rất cao, mỗi ngày đều có kế hoạch. Em sẽ cảm thấy rất quyết tâm…”
Chu Quyền cắt ngang lời cô: “Cô bé, tôi không phải phụ huynh của em, tôi cũng không có nghĩa vụ như vậy, điều này em đồng ý chứ?”
Phong Nhã Tụng đồng ý, bởi vậy trong nháy mắt cô không biết nên nói gì nữa.
Chu Quyền nhìn cô: “Cho dù đổi sang góc độ khác như chủ nhân và nữ hầu thì cũng chỉ là một trò chơi. Nếu tôi bằng lòng quản lý em, che chở em thì tôi cũng cần nhận được một số thứ từ em.”
“Em hiểu ý tôi không?”
Phong Nhã Tụng: “Ngài đã nói rằng đó không chỉ là vấn đề tuổi tác.”
Chu Quyền khẽ nâng tay lên, cười đầy bất lực: “Tôi không nói là muốn phát sinh quan hệ với em, ý của tôi là chúng ta đều cần giải tỏa áp lực, tôi cũng cần đạt được kɧoáı ©ảʍ về mặt tâm lý.”
“Cô bé, thành tích học tập của em rất tốt, tôi nghĩ em hoàn toàn có thể hiểu được ý tôi.”
Trong bãi đỗ xe trống trải, giọng nói của anh từ cửa sổ xe truyền đến. Ngay cả khi nói về một chủ đề tương đối nhạy cảm, anh vẫn nói năng rõ ràng như thể anh không có gì phải băn khoăn.
Phong Nhã Tụng nhìn anh nói: “Em xin lỗi.”
Chu Quyền đáp: “Đừng xin lỗi, em không sai.”
Phong Nhã Tụng vội vàng mở miệng: “Em không nên sợ, đáng ra em nên chấp nhận nhiệm vụ 30 thước gỗ mà ngài quy định.”
“Do ý thực tự bảo vệ mình của em quá mạnh mẽ, ngài rất quan tâm đến em, nhưng em lại không thực sự tin tưởng ngài.”
“Thực ra, em thích cảm giác bị đánh, không chỉ về mặt tình thú mà em thực sự thích. Em ra vẻ sợ hãi, ra vẻ không thích, chẳng qua là vì thấy mất mặt, em vẫn chưa thể mở rộng cái hộp nhỏ trong nội tâm…”
“Đây đều là lỗi của em. Suy cho cùng, do em không đủ tin tưởng ngài khiến ngài phải thất vọng.”
Chu Quyền nhìn cô, đuôi lông mày khẽ nhếch lên.
Lát sau, anh gật đầu: “Em là một cô bé vô cùng thông minh.”
Phong Nhã Tụng lại nắm chặt lấy quai cặp sách, thở sâu, hỏi: “Ngài có bằng lòng thử lại lần nữa không ạ?”
“Thử?”
“Em vẫn chưa làm bài tập về nhà của kỳ nghỉ này, sinh hoạt đảo lộn, ngài có thể quan tâm em để lần sau em không còn như vậy được không…”
Chu Quyền lại mím chặt môi.
Ánh mắt của anh rất bình tĩnh, nhưng không phải bình tĩnh tuyệt đối, từng gợn sóng nhẹ lăn tăn nơi sâu thẳm, không dễ nhìn thấy.
Một chiếc xe khác đang chạy vào bãi đỗ xe thì dừng lại giữa chừng rồi bóp còi, Phong Nhã Tụng kiên quyết đứng tại chỗ nhìn vào cửa kính xe, mái tóc sau tai nhẹ nhàng phất phơ.
Chu Quyền nhìn cô.
Anh nhớ tính cách ngây thơ của cô, nhớ làn da mịn màng, nhớ bộ dáng cuộn tròn, cũng nhớ động tác túm chặt lấy ga giường và nâng bắp chân khi đau của cô, những cử động nhỏ tinh tế.
Thật bất ngờ, đáng ra anh không nên nhớ mới đúng.
Chu Quyền quay mặt nhìn về phía trước, đồng thời nói với cô: “Tôi đi đỗ xe, em vào trước chờ tôi.”
Phong Nhã Tụng còn chưa hoàn toàn phản ứng lại thì cửa sổ trước mặt đã tự động nâng lên.
Sau khi đỗ xe, Chu Quyền bước xuống, ấn khóa, xoay người nhìn cô đang đứng chờ ngoài cửa khách sạn.
Anh đi về phía cô.
Khi bước tới trước mặt, Chu Quyền nói: “Đi thôi.”
Phong Nhã Tụng yên tĩnh theo anh vào sảnh, vào thang máy. Nhìn anh quẹt thẻ ấn số tầng, cô nghĩ, cuối cùng cũng không phải leo thang bộ nữa rồi.
Thang máy nhanh chóng đi lên, Chu Quyền đột nhiên mở miệng: “Em có mang bài tập đi không?”
Phong Nhã Tụng “Dạ?” Một tiếng, Chu Quyền không nhìn cô mà nhìn thẳng phía trước, hỏi: “Trong cặp sách của em có đựng bài tập không?”
Phong Nhã Tụng: “Có ạ…”
“Tối em không định về à? Đã tính đến việc làm bài tập ở chỗ tôi rồi?”
Nghe anh hỏi chuyện, Phong Nhã Tụng bỗng nghĩ tới gì đó: “Ngài sắp trả phòng ạ?”
Chu Quyền khẽ nâng cằm lên, vẫn hỏi vấn đề của mình: “Người nhà em không để ý đến việc em qua đêm bên ngoài hả?”
“Ting”, cửa thang máy mở ra.
Phong Nhã Tụng theo anh ra ngoài, đáp nhỏ: “Người thân em không ở nhà.”
Chu Quyền nghe thấy, không đáp lại.
Quẹt thẻ mở cửa phòng, anh giữ then cửa, quay đầu nhìn cô một cái, sau đó nói: “Mời vào.”
Hai người một trước một sau vào phòng, cửa phòng đóng lại.
Chu Quyền lập tức đi đến tủ lạnh, cầm một chai nước khoáng lên uống.
Anh dựa vào bàn, quay lưng uống nước. Phong Nhã Tụng nhìn anh, bỗng dưng cảm thấy anh có vẻ mệt mỏi.
Do công việc bận rộn ư?
Hay là trong hai ngày nay anh gặp phải chuyện gì đó?
Cô không thể suy nghĩ quá lâu.
Chu Quyền uống nước xong, đóng nắp chai lại, giơ chai chỉ xuống mặt đất trước giường.
Phong Nhã Tụng buông cặp sách, đi qua, cong gối quỳ xuống tại nơi anh chỉ định.
Ánh mắt cô dõi theo động tác của anh.
Chu Quyền cúi người lôi vali màu đen kia ra, nhấc cái túi quen thuộc lên. Anh trải dụng cụ ra giường, cầm thước gỗ rồi nói với cô: “Vẫn 30 cái này.”
Tim Phong Nhã Tụng thắt lại, sợ hãi là điều chắc chắn, nhưng ngoài chuyện này ra thì cô còn hơi ngạc nhiên. Cô nghĩ số lượng thước gỗ sẽ tăng lên, cô nghĩ anh sẽ ra oai phủ đầu với mình.
Cô đã chuẩn bị tốt tâm lý chịu khổ.
Chu Quyền vuốt ve thước: “Cả ba ngày nghỉ em đều không làm bài tập nên chịu phạt 30 cái. Không có từ an toàn, cũng không đổi dụng cụ, chỉ dùng cái này.”
Phong Nhã Tụng nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Quyền chỉ thị: “Đổi tư thế quỳ, tay bám vào mép giường, nâng mông lên.”
Sau khi chuẩn bị xong tư thế, Phong Nhã Tụng cắn môi rồi lại thả lỏng. Cô cố gắng giữ nhịp thở, cảm nhận cây thước gỗ chạm vào mông mình qua lớp quần jean.
“Quy định cũ, đếm số.”
Phong Nhã Tụng gật đầu, cô còn chưa hoàn thành động tác này thì thước đã rơi xuống “Bốp” một cái.
Cơ thể Phong Nhã Tụng run lên, giọng nói như bị bóp nghẹt: “Một.”
Cái thứ hai.
Ngón tay Phong Nhã Tụng siết chặt lấy ga giường, cảm giác trái tim run theo từng nhịp thước: “… Hai.”
…
Kiên nhẫn đếm đến mười lăm, Phong Nhã Tụng đau đến nhũn người. Cô cúi thấp đầu, tay đặt hờ trên giường, há miệng thở hổn hển.
Ngay sau đó, thước lại đánh vào nơi sưng nhất giữa mông.
Phong Nhã Tụng đau đến cay xè cả mũi, tay cạn sức buông lỏng, cả người bò về phía trước. Cô thở dốc, không quên nói “Mười sáu” ra khỏi miệng.
Thước dừng lại, chỉ vào đệm giường bên người cô.
Chu Quyền trầm giọng ra lệnh trên đỉnh đầu cô: “Bò về.”
Phong Nhã Tụng thở đứt quãng, cố gắng nâng người lên, tay bám vào mép giường.
Khóe mắt cô vừa cay vừa xót, cô nghe thấy anh nói: “Tiếp tục.”
Lại một thước đánh vào mông.
Nước mắt Phong Nhã Tụng trào ra, bả vai cô run lẩy bẩy: “Mười bảy.”
…
Đánh tới cái thứ 24, cô đã sớm mất đi tri giác, khóc không thành tiếng. Tiếng nức nở còn vang hơn cả tiếng đếm.
Một thước chếch lên.
Phong Nhã Tụng run bắn người, nhếch miệng khóc: “… Đau”
Cô khụt khịt mũi, nhanh chóng bổ sung: “Em xin lỗi… 25…”
Bả vai cô run lên bần bật, khóc nấc lên.
Chu Quyền nhìn cô, ngừng vài giây, chỉ thị: “Buông tay ra, tới trước mặt tôi.”
Phong Nhã Tụng nức nở buông tay, nhìn anh thút thít: “… Em xin lỗi, em sẽ nhớ đếm số.”
Chu Quyền lặp lại một lần nữa: “Lại đây.”
Phong Nhã Tụng chậm rãi dịch qua, quỳ dưới mũi giày anh. Cô đối mặt với ống quần của anh, giơ tay lên lau nước mắt.
Chu Quyền cụp mắt nhìn đỉnh đầu run run của cô, ra lệnh: “Bám vào chân tôi, nâng mông lên.”
Phong Nhã Tụng duỗi tay ôm lấy bắp chân anh, cảm thấy vị trí đó hơi thấp bèn dịch lên ôm lấy đầu gối anh.
Sau khi chuẩn bị xong tư thế, anh vung tay, thước gỗ lại đánh xuống mông cô.
“…26.”
Phong Nhã Tụng siết chặt quần anh, bả vai co lại.
Dường như tư thế này sẽ dễ chịu hơn so với tư thế chống lên mép giường. Anh đánh xuống nhẹ hơn so với đánh ngang.
Đánh xong lần này, Chu Quyền không tiếp tục vung tay mà nói: “Còn ba cái cuối cùng, mỗi một lần đều phải gọi tôi.”
Thấy cô khóc dữ dội, Chu Quyền lại bồi thêm một câu: “Gọi chủ nhân. Không cần đếm số.”
“Dạ…”
Thước đặt xuống mông cô ra hiệu bắt đầu.
“Bộp” một cái.
Phong Nhã Tụng gồng cứng người, giọng nghẹn ngào run run, khẽ nói: “Chủ nhân.”
Cái thứ hai đánh vào nơi nhô lên cao nhất.
“…Chủ nhân.”
Tay cô siết chặt quần anh giống như đó là cọng rơm duy nhất để cô bám vào.
Thước cuối cùng.
“Chủ nhân…”
Câu cuối, cô thút thít mở miệng, khóc dàng dữ dội hơn như thể được xá tội.
Thước gỗ nằm trong tay Chu Quyền một lúc, sau đó bị vứt xuống giường.
Phong Nhã Tụng quỳ trước mặt anh, đầu gục thấp, bả vai run rẩy, nức nở thật lâu.
Anh giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, khẽ nói: “Đứng lên đi.”
Phong Nhã Tụng vẫn thổn thức, tiếng khóc vang lên, khó mà nói chuyện.
Đợi thêm chốc lát, Chu Quyền lại nói với cô: “Em buông tay ra trước đi.”
Ý thức của Phong Nhã Tụng đã trở lại, cô chậm rãi buông tay, ngồi quỳ trên thảm.
Chu Quyền cúi người nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lên, ngay sau đó, ánh mắt anh nhìn vào bên mặt cô. Phong Nhã Tụng giơ tay lau nước mắt.
Căn phòng im ắng, tiếng nức nở khe khẽ giấu đi hơi thở của anh.
Đứng chờ như vậy vài phút, Chu Quyền lùi ra sau ngồi xuống mép giường, vỗ chân rồi nói với cô: “Lại đây.”
Phong Nhã Tụng nhạy cảm nhìn anh.
Chu Quyền nhẹ nhàng bảo: “Kết thúc rồi, tôi không đánh nữa. Em lại đây để tôi kiểm tra xem nào.”
Phong Nhã Tụng dịch người về phía anh, sau đó chậm rãi nằm sấp lên đùi anh.
Bấy giờ Chu Quyền mới nhớ ra cô còn đang mặc quần.
Đáng ra phải cởϊ qυầи trước, sau đó mới nằm xuống. Có lẽ khi hạ lệnh, đầu óc anh bỗng nhiên bị chập rồi.
Bàn tay đang vươn ra của Chu Quyền khựng lại, sau đó rơi xuống mông của cô, xoa nhẹ qua lớp quần bò.
Được bọc trong quần bò, mông sẽ không run theo nhịp xoa bóp mà lại tạo cảm giác đàn hồi và săn chắc.
Tiếng khóc của cô nhỏ dần.
Chu Quyền hỏi: “Thế này có thoải mái hơn không?”
Phong Nhã Tụng khẽ khàng “Dạ” một tiếng, âm cuối còn mang theo chút hờn tủi.
Xoa nhẹ thêm mấy vòng, Chu Quyền hỏi: “Em cởϊ qυầи ra để tôi kiểm tra, được không?”
“…Dạ.”
“Vậy thì em đứng lên đi.”
Phong Nhã Tụng chậm rãi bò dậy, đá giày ra, sau đó cởi cúc quần, kéo quần bò xuống.
Sẩm tối, trong phòng bật đèn, làn da cô dưới ánh đèn có vẻ trắng muốt mịn màng. Qυầи ɭóŧ cô mặc lần này có màu xanh, hai bên gắn nơ con bướm.
Hai bên đùi có mấy vết đỏ, còn đằng sau thì sao.
Cô cúi người kéo quần xuống dưới đầu gối, lúc này Chu Quyền nói: “Được rồi.”
Phong Nhã Tụng ngẩng đầu lên, khóe mắt sưng đỏ, trên mặt thoáng vẻ mất tự nhiên, song lại có sự can đảm quyết tâm.
Chu Quyền thầm than trong lòng, nói với cô: “Nào, em bò lại đây đi.”
Mông cô đỏ bừng, dấu thước rải từ dưới lưng đến đùi. Chu Quyền vươn tay vuốt ve cảm nhận, nơi đó hơi sưng. Anh nghĩ, da cô non mềm hơn người khác rất nhiều, ngay từ lần phạt quỳ đầu tiên anh đã nhìn ra.
Giống như anh nói, non nớt.
Chu Quyền xòe tay xoa bóp cho cô. Một lúc sau, cơ thể dưới lòng bàn tay dần thả lỏng, tiếng thút thít cũng dần dừng lại.
Bấy giờ, Chu Quyền mở miệng hỏi: “Tối nay em phải làm bài tập hả?”
Phong Nhã Tụng nằm sấp trên đùi anh, đầu bị bắt đè thấp, cô suy nghĩ đôi chút rồi lí nhí đáp: “Em phải nộp bài tập nên cần làm một ít…”
“Tối nay em không về ư?”
Phong Nhã Tụng nói: “Nếu ngài cần trả phòng…”
Một cái tét rơi xuống mông cô, Chu Quyền nhắc: “Nói ra suy nghĩ của em.”
Phong Nhã Tụng lập tức bày tỏ rõ ràng: “Em muốn ở lại đây làm bài tập.”
Chu Quyền gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua bàn máy tính, bàn rộng rãi, ánh đèn sáng rực.
“Được. Lát nữa em lập kế hoạch xem cần làm bao nhiêu bài tập, làm trong bao nhiêu giờ, sau đó báo cáo lại cho tôi.”
Phong Nhã Tụng vùi đầu xuống càng thấp. Cô đang nằm sấp trên đùi anh như thế này lại trao đổi về việc làm bài tập, cảm giác cứ là lạ, cũng khiến trong lòng cô ngứa ngáy.
Tuy nhiên, điều đó cũng vô cùng kỳ diệu, cô cảm nhận được nỗi buồn rầu trong lòng đã tan biến.
Mát xa thêm mấy cái, Chu Quyền ngừng tay. Ngồi chốc lát, anh hỏi cô: “Em ăn tối chưa?”
Phong Nhã Tụng nói: “Chưa ạ.” Cô lại khẽ hỏi: “Ngài ăn chưa?”
Chu Quyền không trả lời, duỗi tay cầm điện thoại đặt ở cuối giường lên.