Dấu Tay - Bọ Hoa

Chương 21




1/10 được nghỉ tổng cộng ba ngày, bài tập về nhà lại đủ để làm trong một tuần.

Hôm sau Phong Nhã Tụng dậy từ rất sớm, cô ăn xong bữa sáng vô vị rồi ngồi vào bàn học, cầm bút lên.

Trước kỳ nghỉ, môn Vật lý vừa ôn lại kiến thức chuyên đề về quy luật chuyển động của hành tinh, vừa làm bài tập liên quan đến nó. Sau khi đọc câu hỏi trắc nghiệm đầu tiên, Phong Nhã Tụng viết công thức hấp dẫn vào giấy nháp, sau đó xem lại câu hỏi một lần nữa, nhưng cô không biết nên điền con số nào.

Cô xem lại công thức mình viết, xem kỹ càng thì chợt cảm giác công thức này cũng bị viết sai…

Trong lòng Phong Nhã Tụng càng thêm hoảng loạn, cô nghĩ, tâm trạng của mình không tốt, phần bài tập Vật lý này quá khó, cô nên bắt đầu với môn đơn giản hơn.

Vì vậy, cô đổi sang bài kiểm tra tiếng Anh, đó là một bài luyện tập điền vào chỗ trống chuyên ngành. Phong Nhã Tụng tạo thói quen đọc qua toàn bộ bài trước, sau khi hiểu được dạng bài và nội dung của bài mới điền vào chỗ trống một cách cẩn thận.
Cô dành một vài phút để đọc hết bài thi, tiếp đó nhìn lại phần điền đầu tiên. Sau khi nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, cô nhận thấy không có phương án nào trong bốn phương án trên phù hợp. Cô xem lại câu đó, xem đi xem lại mấy lần cho đến khi đọc lên thành tiếng, cô vẫn không biết nghĩa tiếng Trung của câu này là gì.

Phong Nhã Tụng đẩy bàn lùi về phía sau, ngơ ngác nhìn mặt bàn.

Cô thực sự không có tâm trạng để làm bài.

Sửng sốt chốc lát, Phong Nhã Tụng ra khỏi phòng, đi vào phòng tắm đóng cửa lại. Cô lặng lẽ cởϊ qυầи ngủ, nghiêng người soi gương.

Mông cô gần như đã lành, chỉ còn lại vài vết đỏ, cô đưa tay sờ thì thấy không còn đau nữa.

Phong Nhã Tụng khẽ thở dài. Thực ra, ngay lúc đó mức độ đau đớn cũng không đến nỗi không thế chịu đựng. Chẳng qua là cô sợ cái thước lạnh băng và thái độ nghiêm khắc của anh thôi.
Cũng có lẽ, cô bị cuốn hút bởi toàn bộ sự thật, một người không thể thương lượng, cuối cùng lại mềm lòng bỏ qua cho cô.

Phong Nhã Tụng giả vờ đi vệ sinh rồi xả nước, tiếp đó cô ra ngoài, trở về phòng của mình.

Trong điện thoại, anh vẫn không chịu trả lời.

Phong Nhã Tụng vào WeChat, trông thấy nhóm SP đã lâu không mở.

Mang theo mục đích nào đó, cô nghĩ, cô muốn lên tiếng nói chuyện trong nhóm.

Lại mang theo mục đích nào đó, cô đã gửi liên tiếp ba cái sticker đi.

Tin nhắn của cô nhanh chóng bị những tin nhắn khác đè xuống, không tạo nên bất cứ ảnh hưởng nào. Phong Nhã Tụng ngẩn ra một lúc, ngón tay bất giác nhấp vào danh sách thành viên nhóm, nhìn lướt qua ảnh đại diện màu đen của anh.

Lúc này đột nhiên có thông báo tin nhắn mới hiện lên, Phong Nhã Tụng giật thót, quay ra ngoài xem, hóa ra là một lời mời kết bạn từ thành viên trong nhóm.
“Hà Bắc - Nam chủ - Thần Huy” gửi lời mời kết bạn. Trên dòng ghi chú viết: Xin chào, làm quen ha?

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Phong Nhã Tụng lại chấp nhận.

Đối phương lập tức trò chuyện với cô.

Hà Bắc - Nam chủ - Thần Huy: Xin chào, em có thích làm nhiệm vụ không?

Tiểu Tụng: Cái gì cơ?

Hà Bắc - Nam chủ - Thần Huy: Em có thích chơi online không?

Tiểu Tụng: Ý anh là anh giao nhiệm vụ cho tôi rồi tôi hoàn thành ư?

Hà Bắc - Nam chủ - Thần Huy: Đúng rồi.

Hà Bắc - Nam chủ - Thần Huy: Trước đây em đã từng làm nhiệm vụ chưa?

Phong Nhã Tụng cụp mắt.

Tiểu Tụng: Chưa từng.

Hà Bắc - Nam chủ - Thần Huy: Chà, vậy em có cao với nặng không?

Tiểu Tụng: Không cao, rất gầy.

Hà Bắc - Nam chủ - Thần Huy: Em thử tự chấm điểm nhan sắc mình trên thang điểm 10 đi.

Tiểu Tụng: 7.5

Hà Bắc - Nam chủ - Thần Huy: Ha ha, em là gái trinh hả?

Phong Nhã Tụng không muốn trò chuyện với anh ta nữa, nhưng cô lại chẳng có việc nào khác để làm.

Tiểu Tụng: Ừm.

Hà Bắc - Nam chủ - Thần Huy: Em bao nhiêu tuổi rồi?

Tiểu Tụng: Tôi đang đi học.

Hà Bắc - Nam chủ - Thần Huy: Vậy thì em có thể làm nữ hầu học tập của anh.

Mắt Phong Nhã Tụng khẽ cử động, cô cảm thấy cái từ “Nữ hầu học tập” này rất chuẩn, đồng thời cũng vô cùng chối tai. Cô gõ chữ, lại xóa đi, không muốn tranh luận với anh ta.

Đối phương vẫn không ngừng dò hỏi.

Hà Bắc - Nam chủ - Thần Huy: Vậy em đã từng tự an ủi mình chưa?

Hà Bắc - Nam chủ - Thần Huy: Bên em có đồ chơi tình thú không?

Hà Bắc - Nam chủ - Thần Huy: Có thể quay video không?

Ngón tay Phong Nhã Tụng nhấp vài cái xóa anh ta đi, xóa xong vẫn cảm thấy không an toàn bèn block đối phương.

Cô ngồi yên tại chỗ, ngơ ngác cầm điện thoại, cảm thấy chẳng còn hứng thú với bất cứ thứ gì trong đó nữa.

Rất nhanh sau đó đã tới giờ ăn cơm, bà Phong xào súp lơ xanh, hầm gà thơm phức rồi lấy nước gà nấu mỳ.

Phong Nhã Tụng dùng đũa quấn một nắm mỳ lên, nghe thấy bà Phong bảo: “Ngày kia bố con sẽ lên máy bay.”

Phong Nhã Tụng hỏi: “Bố đã đặt vé rồi ạ?”

Bà Phong nói: “Ừ, chắc là ngày kia sẽ về đến nhà.”

Phong Nhã Tụng cười cười: “Wow, cuối cùng thì bố cũng được nghỉ phép rồi.”

Bà Phong hỏi: “Con có muốn bố mua gì ngoài sân bay về không?”

Phong Nhã Tụng đáp: “Con không cần gì đâu ạ.”

Bà Phong gật đầu: “Vậy thì mẹ chỉ nhờ bố mua bộ mỹ phẩm dưỡng da thôi.”

Ăn xong cơm trưa, Phong Nhã Tụng ngồi trước bàn học một lát, sau đó nằm xuống giường.

Cô nhắm mắt lại, ban đầu, mọi việc diễn ra trong ngày hôm qua tua lại trong đầu cô một lần, sau đó cơn buồn ngủ chậm rãi dâng lên.

Cô ngủ say, còn ngủ tới 6 giờ tối.

Sau khi tỉnh lại, Phong Nhã Tụng ngồi trong chốc lát, cảm giác đầu óc còn mơ màng hơn cả không ngủ.

Chiều ngủ nhiều dẫn đến tối không ngủ được, Phong Nhã Tụng nằm trằn trọc trên giường, rốt cuộc cũng nghĩ ra việc để làm. Cô tìm phim của Đỗ Kỳ Phong mà anh từng giới thiệu, mở một bộ phim ra, đeo tai nghe vào xem.

Xem đến rạng sáng, Phong Nhã Tụng chỉ cảm thấy bộ phim rất hay, kết thúc rất hoành tráng, còn lại thì chẳng hiểu gì.

Đêm đã rất sâu, cô buông điện thoại, nhìn căn phòng tối om, bỗng nhiên thấy bộ phim này rất giống anh.

Nghĩ vậy, dường như bộ phim này cũng không quá tệ.

Sau nửa đêm Phong Nhã Tụng mới ngủ, cô không đặt báo thức, đến khi tỉnh lại đã gần giữa trưa.

Kỳ nghỉ 1/10 chỉ còn lại nửa ngày cuối cùng.

Phong Nhã Tụng bước tới trước bàn, lật xem số bài tập phải hoàn thành, trong lòng bỗng chua xót.

Cô cảm thấy dù có chép đáp án cũng không chép nổi.

Phong Nhã Tụng thở dài chán ngán. Từ khi khai giảng tới nay, cô luôn học tập nghiêm chỉnh, mỗi một phần kiến thức, mỗi một đề bài tập cô đều nghiêm túc suy nghĩ.

Trước mắt đột nhiên bị cắt đứt, cô thực sự không cam lòng.

Nhưng mà, cô nhận thấy động lực của mình đã bị rút cạn, chỉ còn lại chút suy nghĩ tra tấn chính mình.

Phong Nhã Tụng nỗ lực đè sự lo âu xuống, ngẫm nghĩ một lát, tóm lại cho dù thế nào cũng phải đối phó với giáo viên trước đã.

Cô bắt đầu chép đáp án từ một vài bài tập về nhà khó.

Mới viết được mấy chữ, cô chợt nghe thấy tiếng bà Phong gọi điện thoại ngoài phòng khách truyền đến. Dừng lại vài phút rồi gọi tiếp.

Phong Nhã Tụng cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, cô mở cửa, ra khỏi phòng ngủ, hỏi: “Sao thế ạ?”

Bà Phong lo lắng đáp: “Tim của bà con có vấn đề, bà vừa mới nhập viện, mẹ phải đi sửa soạn đồ đạc rồi vào với bà đây.”

Ông bà của Phong Nhã Tụng sống ở thành phố khác. Trước đây, cơ thể của hai ông bà vẫn rất tốt, cuộc sống có quy luật, nhất quyết không làm phiền con gái chăm sóc.

Phong Nhã Tụng lại hỏi: “Chẳng phải bố cũng sắp về rồi ư?”

Bà Phong nói: “Ừ, mẹ đi trước, bố con xuống máy báy cũng sẽ tới thẳng nhà ông bà.”

Phong Nhã Tụng nói: “Con có phải đi không ạ?”

Bà Phong: “Con không cần, mai con đi học trở lại rồi. Con cứ tập trung vào học, đừng lo lắng, bố mẹ đều sẽ chăm sóc cho bà, sau đó có thể gửi video cho con.”

Bà Phong đi được hai bước thì bỗng nhớ ra một việc: “Tuy nhiên, sau khi đi học trở lại thì con trọ ở trường mấy ngày nhé.”

Phong Nhã Tụng đáp: “Vâng ạ, dù sao con cũng có giường trong ký túc xá mà.”

Bà Phong lại hỏi: “Có cần mẹ gọi cho giáo viên không?”

Phong Nhã Tụng: “Chắc là không cần đâu ạ. Lúc vào ký túc xá, con chào hỏi với người quản lý một câu là được.”

Bà Phong gật đầu, quay người nhanh chóng soạn sửa đồ đạc.

Trước khi đi, bà lại dặn dò Phong Nhã Tụng vài câu như nhớ khóa kỹ cửa nhà, sáng nhớ đặt báo thức, điện thoại phải luôn mang theo người để liên lạc. Tiếp đó, bà để lại cho Phong Nhã Tụng ít tiền rồi xách hành lý ra ngoài.


Tiếng bước chân xuống tầng của Bà Phong càng ngày càng nhỏ, cuối cùng im bặt.

Phong Nhã Tụng đứng ngẩn trong phòng khách rất lâu, nỗi lòng càng ngày càng bất an, một mặt lo cho cơ thể của bà, một mặt khác…

Trong nhà chỉ còn mình cô.

Anh thì sao, liệu anh đã về Bắc Kinh chưa?

Phong Nhã Tụng chậm rãi trở về phòng ngủ, kéo ghế ra rồi lại không muốn ngồi xuống.

Cô bước tới trước cửa sổ, nhìn hàng cây ngoài đường và không trung yên tĩnh bao la trên tán cây.

Anh phát hiện ra cô khai gian tuổi từ bao giờ nhỉ?

Lúc gặp mặt ư? Hay từ khi trò chuyện trên mạng đã phát hiện ra?

Song anh không hề từ chối cô vì cô còn nhỏ. Trái lại, anh rất coi trọng lần thực hành này, anh coi cô như một người bình đẳng, đem đến cho cô một trải nghiệm trọn vẹn.

Sau đó anh bình tĩnh nói với cô rằng hy vọng em đừng tò mò về thực tiễn SP nữa.

Thật ra đây là một sự tôn trọng, tôn trọng tâm trạng của cô. Nhớ lại những chi tiết này, Phong Nhã Tụng càng khó chịu.

Phong Nhã Tụng chống cánh tay lên cửa sổ, hít vào một hơi thật sâu.

Anh nói, thứ chúng ta muốn không giống nhau. Không riêng gì vấn đề tuổi tác.

Vậy thì là vấn đề gì?

Anh nói, tôi thích trông thấy em càng thêm xuất sắc, sau đó lại chỉ cầu xin với một mình tôi.

Anh nói, ý thực tự bảo vệ mình của em quá mạnh mẽ.

Anh cần, là một người có thể buông bỏ đề phòng, tin cậy anh, khuất phục dưới chân anh ư?

Tầm mắt Phong Nhã Tụng phóng ra xa, nhớ tới căn phòng với rèm cửa phất phơ trong gió, anh ngồi xổm bên cạnh, im lặng nhìn cô khóc nức nở, sau đó khẽ nói, tôi không đánh nữa.

Đó không chỉ là đau lòng và tha thứ. Đó càng giống như là một tiếng thở dài lặng lẽ.

Phong Nhã Tụng rũ mắt, cô gần như không suy nghĩ gì đã nhanh chóng sinh ra một quyết định.

Vì thế cô lập tức bắt đầu hành động.

Phong Nhã Tụng cầm cặp sách lên, nhét một đống sách vở vào rồi lại lấy một bộ đồng phục trong tủ nhồi chặt.

Cô thay đồ ngủ, mặc lên người áo phông trắng và quần bò. Sau khi cầm đủ điện thoại và chìa khóa, cô không hề do dự đeo cặp ra ngoài.

Phong Nhã Tụng giữ chặt tay vịn, ngồi hai trạm xe buýt. Sau khi xuống xe, cô ngẩng đầu, nhìn cổng chính của khách sạn trung tâm Phương Đông ở ngay trước mặt, tiếp đó, cô cất bước đi sang bên đấy.

Có thể cô mang theo tâm tình thử vận may, có thể là tâm tình thấy chết không chùn bước, có thể là rung động thiếu nữ che kín đầu óc cô.

Cũng có thể cô chẳng nghĩ gì cả.

Phong Nhã Tụng cổ vũ bản thân bước qua cổng khách sạn rồi đi thẳng tới thang máy. Sau khi vào thang máy cô mới phát hiện mình không có thẻ phòng, không thể ấn số tầng.

Vì thế cô đi ra, bước tới cầu thang bộ.

Cô bước lên tầng tương ứng, đi đến trước cửa căn phòng khắc sâu trong ký ức, không hề chần chừnmà giơ tay lên gõ cửa.

Không có ai đáp.

Cánh cửa gỗ dày nặng, khi gõ vào sẽ vang lên một tiếng trầm ấm giống như gõ vang một câu chuyện dài nào đó.

Gõ rất nhiều lần mà không thấy đáp lại, bấy giờ Phong Nhã Tụng mới nhận ra Chu Quyền không còn ở trong phòng nữa.

Nếu anh còn trong phòng thì chỉ cần thấy cô qua mắt mèo, anh sẽ mở cửa.

Dẫu có từ chối thì anh cũng sẽ mở cánh cửa này.

Nếu anh đã có thể bình tĩnh từ chối thì không bao giờ cố tình né tránh.

Tay Phong Nhã Tụng rũ xuống. Cô nghĩ, hôm nay là ngày nghỉ Quốc Khánh cuối cùng, có lẽ anh đã lái xe rời Bắc Kinh rồi.

Mục đích anh tới khách sạn này là để gặp cô.

Gặp được, không phù hợp, vậy thì đi thôi.

Phong Nhã Tụng đứng ngẩn trước cửa chốc lát, sức lực trong lòng chậm rãi rời đi. Cô buồn bã xoay người trở lại hành lang.

Khi đi cầu thang xuống, Phong Nhã Tụng nhìn ra ngoài cửa sổ, đã gần tối, cô không biết một mình về nhà nên làm gì nữa.

Ra khỏi khách sạn, Phong Nhã Tụng chậm rãi đi xuyên qua bãi đỗ xe, rảo bước về phía lối đi bộ. Chợt có một chiếc xe lái vào, Phong Nhã Tụng tránh sang bên cạnh.

Chiếc xe kia không đi vào chỗ đỗ xe mà dừng lại bên đường.

Phong Nhã Tụng khó hiểu, bước chân thoáng dừng lại, toan vòng qua. Vào lúc này, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.

Chu Quyền gác cánh tay lên vô lăng, mím chặt môi, nhìn cô.

Phong Nhã Tụng lập tức ngây ngẩn cả người.

Cô mặc một cái áo phông và quần bò đơn giản, lưng đeo cặp sách, trông ra dáng một học sinh thực thụ.

Ban đầu cô còn thoáng ngạc nhiên, sau đó càng ngày càng căng thẳng, bất giác giơ tay nắm lấy quai cặp sách.

Tất cả những hành động này đều lọt vào trong mắt anh.

Anh không nói gì, cô cất lời trước, khẽ hỏi.

“Ngài không về Bắc Kinh ạ?”

Chu Quyền không trả lời.

Anh tựa lưng vào ghế, im lặng nhìn cô, mãi cho đến khi cô bất an ngước mắt, Chu Quyền mới lên tiếng dò hỏi: “Sao thế?”

Không hỏi, sao em lại quay về đây tìm tôi.

Chỉ hỏi, sao thế.

Một câu hỏi như vậy, bình tĩnh đến khó tin, dịu dàng đến không ngờ.

Ngắn gọn khiến người khác phải run sợ.