Màn đêm ngoài cửa sổ tối đen, điều hòa trong phòng học kêu lên ầm ầm. Tiếng lật sách soàn soạt, thỉnh thoảng có người thì thầm nói chuyện riêng, ánh mắt giáo viên liếc qua, ngay sau đó lại trở về yên tĩnh.
Tiết tự học cuối cùng của buổi tối, Phong Nhã Tụng học đến căng cả đầu, cuối cùng cũng hoàn thành bài tập về nhà hôm nay.
Trần Hạo đã làm xong bài tập từ lâu, cả tiết tự học buổi tối đều hí hoáy giải đề liên kết. Phong Nhã Tụng khẽ nói với cậu: “Cho tớ mượn một bộ đề thi được không, cậu làm đề khác.”
Cái tay đang chống vào huyệt Thái Dương của Trần Hạo đặt xuống: “Được.” Cậu cầm tập đề thi lên rồi lấy cho cô một bộ.
Phong Nhã Tụng nhận lấy, Trần Hạo duỗi người, sau đó chỉ vào đề và giải thích: “Bộ đề này cơ bản nhất, tớ chưa động vào đâu, cậu làm bộ này trước đi.”
Phong Nhã Tụng gật đầu: “Ừ, tớ sẽ dùng bút chì viết.”
Trần Hạo đáp: “Không sao, cậu cứ viết vào thoải mái.”
Phong Nhã Tụng nói: “Chắc chắn tớ sẽ làm sai rất nhiều, tớ đã quên rất nhiều kiến thức trước đây.”
Trần Hạo nói: “Không, cậu cứ viết đi. Ý tớ là, tớ chỉ đọc đề và làm thôi chứ không bị ảnh hưởng bởi ghi chú của người khác đâu.”
Tiếng nói chuyện của Trần Hạo hơi to khiến giáo viên trên bục giảng lập tức nhíu mày nhìn sang.
Trần Hạo rụt cổ lại, ngoan ngoãn trật tự làm bài.
Phong Nhã Tụng mỉm cười, mở đề thi ra, lựa một lúc, cuối cùng quyết định làm từ phần Toán học.
Làm được nửa đề, tiếng chuông tan học vang lên.
Phong Nhã Tụng gấp đề thi lại, kẹp trong vở ghi rồi cất vào trong cặp. Cô đứng lên, nhìn thấy Trần Hạo lại cầm bút mon men tới gần ——
Phong Nhã Tụng nhanh chóng xoay người đi: “Đừng chọc tớ nữa, có gì thì nói đi.”
Trần Hạo ngồi bàn bên cạnh bật cười: “Tớ không chọc cậu đâu, tớ trả bút cho cậu mà.”
Đó là cái bút đen mà cậu lấy trong tiết viết chính tả văn học.
Phong Nhã Tụng “À” một tiếng, giơ tay nhận lấy, Trần Hạo lại nói: “Bút cậu dùng thích thật, nét bút khá đậm, chẳng bù cho bút của tớ.”
Phong Nhã Tụng tiếp tục thu dọn cặp sách, hỏi: “Cậu mua bút trong quầy bán quà vặt của trường đúng không?”
“Đúng rồi.”
“Bút trường bán không tốt đâu.”
“Thế cậu mua ở chỗ nào vậy?”
Phong Nhã Tụng trả lời: “Cái này là bút pentel, nhà tớ có nhiều lắm, mai tớ mang cho cậu một hộp nhé.”
Trần Hạo nói: “Ừ, tớ mua.”
Phong Nhã Tụng bảo: “Không cần đâu, tất nhiên đại thần phải xứng với bút tốt rồi.”
“Giống như ngựa khỏe xứng với yên tốt đúng không?” Trần Hạo cười ha ha, sau đó nói: “Thế thì trước tiết tự học buổi tối, tớ chạy qua siêu thị giúp cậu nhé.”
Siêu thị và căng tin trường Phong Nhã Tụng nằm ở hai hướng khác nhau, đi qua tương đối vòng vèo. Bình thường các bạn nam sẽ chịu trách nhiệm qua siêu thị mua đồ ăn vặt giúp các bạn nữ.
Phong Nhã Tụng cầm cặp sách lên bàn và kéo khóa lại, sau đó trả lời: “Nói sau nhé, tớ về nhà trước đây.” Cô treo cặp sách lên rồi vẫy tay: “Tạm biệt.”
Về đến nhà, Phong Nhã Tụng bật đèn bàn lên, tiếp tục là đề toán còn đang dang dở. Đề toán hoàn thành trước 12 giờ gần nửa tiếng, Phong Nhã Tụng lại lấy đề tiếng Anh ra làm.
Khoảnh khắc kim giờ, kim phút, kim giây trùng nhau, đồng hồ treo ngoài phòng khách phát ra tiếng vang nhỏ báo giờ.
Phong Nhã Tụng cất bài thi, lấy bản kế hoạch mười hai ngày ra rồi đánh dấu xuống ngày đầu tiên.
Sau đó cô thở phào một hơi, lùi về phía sau, nhẹ nhàng xoay người trên ghế, gửi cho anh một tin nhắn.
Tiểu Tụng: 12 giờ, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành.
Tin nhắn bị kẹt trên màn hình, chờ rất lâu, cuối cùng xuất hiện một thông báo gửi tin nhắn thất bại.
Phong Nhã Tụng nhấp gửi lại lần nữa, nhìn cái vòng tròn nhỏ vẫn đang xoay tròn.
Cô vào trình duyệt web thử nhấp hai lần, chẳng mở được bất cứ thứ gì.
Bấy giờ Phong Nhã Tụng mới nhận ra tài khoản điện thoại của cô đã hết tiền.
Lưu lượng cố định hàng tháng của cô không nhiều, chắc hẳn cô đã sử dụng hết tiền điện thoại tháng này của mình.
Bà Phong có thói quen ngắt cầu dao điện phòng khách trước khi ngủ dẫn đến hiện tại wifi cũng bị tắt theo.
Phong Nhã Tụng nhẹ nhàng đi đến cửa phòng ngủ, thoáng do dự. Nếu giờ mở cửa ra ngoài phòng khách bật cầu dao thì sẽ đánh thức mẹ, mà không có wifi thì cô cũng không thể tự nạp tiền điện thoại cho mình được.
Đắn đo hồi lâu, Phong Nhã Tụng vẫn không đủ cam đảm để trả lời sự nghi vấn của bà Phong. Cô tắt đèn, nằm trở lại giường, ngẩn người cầm điện thoại trong bóng tối.
Cô nhớ tới bài toán mới làm được một nửa, muốn tiếp tục suy nghĩ nhưng trong lòng bỗng trở nên rối bời, dường như không thể dùng điện thoại truy cập Internet khiến thần kinh trở nên nhạy cảm.
Đúng lúc này, điện thoại trong tay cô rung lên, Phong Nhã Tụng giơ ra trước mặt, đọc được tin nhắn nạp tiền điện thoại.
Phong Nhã Tụng nâng cao tinh thần, đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, giây tiếp theo, cô nhận được một tin nhắn khác——
【 Tôi đã nạp tiền, em có thể sử dụng điện thoại rồi. 】
Phong Nhã Tụng khởi động lại điện thoại, Internet đã hoạt động bình thường, cô nhanh chóng mở WeChat ra.
Tiểu Tụng: Thank you!!
Tiểu Tụng: Nhiệm vụ tối nay hoàn thành, em đã lên giường rồi ạ.
Thầy Kinbaku số 27: Tốt lắm.
Tiểu Tụng: Cảm ơn ngài.
Thầy Kinbaku số 27: Không có gì.
Thầy Kinbaku số 27: Ngày mai có một đơn chuyển phát nhanh, em tiện nhận không?
Phong Nhã Tụng khó hiểu, thầm nghĩ kế hoạch học tập lần này vừa mới bắt đầu, mặc dù đối phương muốn tặng quà thì cũng không phải hiện tại chứ.
Tiểu Tụng: Cái gì thế ạ?
Đối phương hỏi thẳng.
Thầy Kinbaku số 27: Giao đến khu chung cư cho giáo viên hay trường em tiện hơn?
Tất nhiên Phong Nhã Tụng không thể nói cho đối phương biết địa chỉ trường cấp ba của cô. Tuy nhiên, ngày nào cô cũng tan học vào buổi tối, gửi đến khu chung cư cũng không thể ký nhận. Phong Nhã Tụng chống cằm suy nghĩ một lát.
Tiểu Tụng: Ngài có thể gửi chuyển phát nhanh đến tòa nhà 17 được không, trước cửa tòa nhà có một thùng sữa tươi, nhân viên có thể đặt chuyển phát nhanh vào đó.
Tiểu Tụng: Như thế thì tối về nhà em sẽ tiện lấy…
Thầy Kinbaku số 27: Được.
Màn hình yên tĩnh chốc lát. Phong Nhã Tụng vẫn không nhịn được lại hỏi.
Tiểu Tụng: Ngài chuyển phát nhanh gì thế ạ?
Thầy Kinbaku số 27: Một món quà.
Tiểu Tụng: Nhưng mà, ngài đã tặng cho em một bộ dụng cụ vẽ rất quý giá rồi.
Thầy Kinbaku số 27: Cái này khác.
Thầy Kinbaku số 27: Món quà trước khen thưởng em hoàn thành nhiệm vụ, còn món quà này sẽ giúp em giải tỏa áp lực.
Phong Nhã Tụng nghĩ mãi mà chẳng ra món quà nào có thể giải tỏa được áp lực.
Thầy Kinbaku số 27: Không còn sớm nữa, em ngủ đi.
Trong lòng Phong Nhã thấp thỏm, còn muốn hỏi, lại nhìn thấy tin nhắn của đối phương.
Thầy Kinbaku số 27: Em còn nhớ tôi đã yêu cầu gì trong lúc gọi điện thoại không?
—— Sau này, nếu tôi bảo buông điện thoại thì phải lập tức thực hiện
Phong Nhã Tụng yên lặng “Dạ” một tiếng, ngón tay cử động ấn ba chữ.
Tiểu Tụng: Ngài ngủ ngon.
Cô tắt cửa sổ chat đi, lại bất giác mở phần tin nhắn đọc tin anh gửi tới.
【Tôi đã nạp tiền, em có thể sử dụng điện thoại rồi. 】
So với WeChat thì tin nhắn giống như một sản phẩm nguyên thủy. Ở một mức độ nào đó, nó được bảo quản tốt hơn và lâu dài hơn.
Đây là tin nhắn đầu tiên giữa họ.
Phong Nhã Tụng dời mắt nhìn lên trên, trông thấy mình vẫn ghi chú anh là “SP”.
Cô mở danh bạ, xóa ghi chú ban đầu rồi gõ lại hai chữ —— “Chủ nhân”.
Cô ngồi trên giường, phòng tối, màn hình lại phát ra ánh sáng yếu ớt, vì thế mà tất cả hành động đều có vẻ im ắng.
Ngày hôm sau, Phong Nhã Tụng đưa một hộp pentel cho Trần Hạo.
Trần Hạo vui vẻ mở hộp ra, lấy bút viết thử vài chữ lên nháp, tấm tắc khen: “Ôi, thích thật, tớ biết nhìn hàng lắm đấy nhé.”
Phong Nhã Tụng nói: “Chẳng biết cậu đang khen bút hay khen bản thân nữa.”
Trần Hạo cười, gác xuống bút xuống, lấy một chồng giấy photo trong cặp sách ra: “Tớ photo hai bộ đề còn lại cho cậu này.” Cậu lật qua lật lại, rút hai tờ giấy bên dưới ra: “Vả lại tớ đã giải xong một bộ đề, đây là đáp án, cậu có thể tham khảo qua.”
Phong Nhã Tụng sửng sốt: “Nhanh thế?”
Trần Hạo đáp: “Tớ chỉ làm Toán, Vật lý và tiếng Anh thôi, Ngữ văn thì khỏi cần so đáp án.”
Phong Nhã Tụng nói: “Dù thế thì vẫn quá nhanh, hôm qua tớ mới chỉ kịp làm Toán.” Cô nhận lấy, lật xem qua loa, ngẩng đầu mỉm cười: “Cảm ơn nhé.”
Chốc lát sau, tiếng chuông vang lên, bắt đầu là tiết tự học, sau đó sẽ đến các chương trình học môn tự nhiên.
Trường học giống như một cái thước, họ dùng tiếng chuông để phân chia chính xác cuộc sống của học sinh, khi nào lên lớp, khi nào nên nghỉ ngơi, khi nào nên ăn ngủ. Cho dù bạn nỗ lực phấn đấu hay mờ nhạt tầm thường thì mỗi ngày đều trôi qua như vậy.
Tan tiết tự học, Phong Nhã Tụng ngồi xe về nhà. Khi bà Phong đỗ xe, cô đi vào hành lang trước, tìm thấy hộp chuyển phát nhanh của mình trong thùng sữa.
Cũng may là hộp chuyển phát nhanh này không to, chỉ lớn chừng một quyển sách. Phong Nhã Tụng vội vàng nhét nó vào cặp sách.
Về đến nhà, cô nhắn cho đối phương rằng mình đã nhận được đồ chuyển phát nhanh, đối phương bảo cô học xong rồi hẵng mở đồ.
Phong Nhã Tụng làm đề thi liên kết theo kế hoạch mãi cho đến 12 giờ. Sau đó, cô hào hứng lấy kéo rạch băng dính trên hộp chuyển phát nhanh ra.
Mở nắp, Phong Nhã Tụng cầm lên hai cái hộp nhỏ.
Một cái hộp là tai nghe Bluetooth, cái còn lại ——
Phong Nhã Tụng lật qua lật lại, bóc phần đóng gói màu hồng nhạt đi. Cô không nhận ra đây là thứ gì, chỉ biết nó là đồ điện.
Tiểu Tụng: Em đã mở hộp chuyển phát nhanh rồi ạ.
Tiểu Tụng: Một cái là tai nghe, một cái là gì thế ạ?
Thầy Kinbaku số 27: Có bản hướng dẫn đấy.
Phong Nhã Tụng mở hộp dưới đèn bàn, lấy một thứ to bằng ngón cái ra, bên ngoài nó được bao bởi một lớp cao su mềm mại. Cô lại cầm bản hướng dẫn lên, vừa đọc tới “Bên ngoài cơ thể, tình thú, máʏ яυиɠ” là cô đã hiểu…
Đây là một cái máʏ яυиɠ, nói đúng hơn là một cái máʏ яυиɠ mini.
Phong Nhã Tụng không biết gọi món đồ chơi dùng ngoài cơ thể này là gì, nhưng cô hiểu nó dùng cho việc nào…
Phong Nhã Tụng cảm thấy mặt mình nhanh chóng nóng lên.
Thầy Kinbaku số 27: Bây giờ thì em hiểu chưa?
Thầy Kinbaku số 27: Bật công tắc lên, tự đặt đúng chỗ. Đây là máy được điều khiển từ xa.
Muốn chơi lớn như vậy ư?
Phong Nhã Tụng cảm giác chân đã mềm nhũn.
Thầy Kinbaku số 27: Tôi cho em một phút.
Tiểu Tụng: Nhưng mà, làm sao ngài biết em đã đặt đúng nơi hay chưa ạ?
Thầy Kinbaku số 27: Chỗ tôi có cảm ứng.
Tim Phong Nhã Tụng đập loạn nhịp, cô chậm rãi đi tới mép giường. Đúng lúc này, điện thoại lại nhận được tin nhắn.
Thầy Kinbaku số 27: Đã hết một phút, tôi sẽ tăng nhiệm vụ.
Thầy Kinbaku số 27: Ngoài ra, đeo tai nghe vào, tôi muốn nghe giọng của em.
——
Tăng nhiệm vụ, anh định tăng gì đây?
Vài phút sau, Phong Nhã Tụng đã rõ. Món đồ chơi nhỏ kia rung bên trong quần cô, tần số và mức độ đều do anh kiểm soát, rất nhanh, Phong Nhã Tụng cảm thấy cơ thể càng ngày càng nóng, cô kìm lòng không đậu kẹp chặt hai chân.
Phong Nhã Tụng cố ý kìm nén để không phát ra tiếng, không muốn anh ở đầu bên kia nghe thấy, song cuối cùng vẫn không thể khống chế được, hơi thở của cô ngày càng dồn dập. Cô vùi mặt vào gối, tạm nín thở vài giây.
Cô không muốn, bất giác muốn lấy thứ này ra.
Đầu bên kia tai nghe, anh đè giọng xuống rất thấp, giống như chỉ khẽ vang lên trong cổ họng. Anh ra lệnh: “Tiếp tục để đó, trước là giải tỏa áp lực cho em, tiếp theo sẽ chậm rãi trừng phạt.”
Anh cẩn thận nghe từng đợt run rẩy và tiếng thở của cô, nâng cao tần số: “Không được lấy ra. Còn một phút, tôi muốn nghe em đếm ngược.”
Anh dẫn dắt cô nói: “60, 59… Đúng rồi, có thể nói nhỏ, nhưng phải đọc rõ ràng…”
“Để sót một số, bắt đầu tính giờ lại lần nữa. 60, 59…”
Phong Nhã Tụng cuộn tròn trên giường, cô khi thì siết chặt lấy ga giường, khi thì siết chặt lấy chăn. Vì thế, tất cả đều nhăn nhúm.
Cô cảm thấy mặt mình nóng bừng, cả người nóng bừng. Đồng thời, cô lại ngỡ mình như một con cá đang nhấp nhô, dập dờn theo thủy triều, chìm vào đáy biển sâu thẳm.