"Không cần nghỉ học một năm cũng tốt.
Bố con nói tư chất của con quá yếu, dự định từ năm nay mỗi kỳ nghỉ sẽ cho con đến công ty học tập, chuẩn bị sớm một chút."
Trên đường trở về, Quý Mạc thở phào nhẹ nhõm: "Thương trường là chiến trường, muộn một năm sẽ mất một năm kinh nghiệm.
Con không biết trước kia bố con gấp gáp như thế nào đâu, chỉ sợ sau này năng lực của con không đủ, sẽ bị mấy lão già trong công ty đè đầu cưỡi cổ."
Khi Cố Noãn không nói chuyện, trông cậu rất lạnh lùng, không dính khói bụi trần gian.
Cô tiếp viên hàng không mang đến cho cậu một ly nước trái cây, trong khi cô đang thầm ngưỡng mộ bộ dáng đóa hoa cao lãnh của Cố Noãn, cô lại nghe Cố Noãn ngây ngô nói: "Nhất định là bố muốn về hưu sớm một chút, cùng ba trải qua thế giới của hai người, đừng tưởng con không biết."
Nói xong, cậu còn hừ nhỏ một tiếng: "Ông nội cũng đợi bố học đến năm cuối rồi mới để ba đến công ty thực tập mà."
Bất quá nói tới nói lui, Cố Noãn không hề chán ghét việc sớm đến công ty của mình thực tập.
Dù sao thì trong lòng cậu đã có tính toán.
Khi trở thành tiểu Cố tổng, tiền tiêu vặt trong thẻ của cậu nhất định sẽ tăng vọt, đến lúc đó trước tiên sẽ mua cho Hàn Dương một chiếc xe hơi hạng sang, còn để Hàn Dương mỗi ngày lái xe đến đoàn làm phim, làm chói mắt Hà Vân Sở, ai bảo lúc đó Hà Vân Sở xem thường Hàn Dương không có xe riêng?
Sau đó, cậu sẽ mua cho mình một chiếc xe thể thao, ngày nào cũng mặc vest, đến đoàn phim tham ban Hàn Dương, lộ ra hết tư thái giàu có, làm chỗ dựa cho Hàn Dương.
Khẳng định rất phong cách!
Mà những suy nghĩ xốc nổi này là do Tô Mộc gửi cho cậu mấy mẩu truyện có thiết lập tính cách "Bá tổng x Vòng tròn giải trí".
Tô Mộc đi làm có lúc buồn chán sẽ đi ăn dưa, chơi game thì lộ liễu quá nên sau khi ăn dưa xong y còn nhiệt tình chia sẻ cho Cố Noãn.
Cố Noãn từ nhỏ đã được giáo dục không được phô trương sự giàu có của mình, lúc này đã thầm bật cười.
Cô tiếp viên run tay một cái, trong lòng không ngừng hét lên đáng yêu, tương phản manh đôi khi nguy hiểm đến đòi mạng.
Chính là Hàn Dương nhanh tay cầm lấy nước trái cây từ tiếp viên hàng không, lạnh lùng nói: "Cảm ơn." Sau đó, anh giúp Cố Noãn chỉnh lại mái tóc rối bù, hiện rõ thân phận, "Tiểu Noãn, nước trái cây của em."
Cố Noãn biến thành tiểu khả ái chỉ trong một giây, tiếp nhận nước trái cây từ Hàn Dương: "Cảm ơn anh."
......
Tuy nhiên, tuyến thể hoàn toàn bình phục sẽ đồng nghĩa với việc Hàn Dương và Cố Noãn phải bắt đầu việc ai bận việc của người đó.
Hai người ở chung đến nghiện nên đương nhiên không muốn tách ra.
Sau khi trở về thành phố C, Cố Noãn lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha trong căn hộ, suy nghĩ xem nên mua xe nào cho Hàn Dương, mua căn hộ nào, bao gồm nhà hàng nào và dùng nhẫn kim cương cỡ nào để cầu hôn.
Cậu nghĩ mệt đến nỗi không có thời gian để nói chuyện.
Hàn Dương hiểu lầm, đi tới xoa đầu Cố Noãn: "Năm nay anh sẽ không nhận thêm việc mới, tuy tuyến thể của em tốt lên rồi nhưng anh vẫn sẽ cùng em đi học, cùng em đi thực tập, khi nào em muốn nhìn thấy anh, anh sẽ lập tức xuất hiện, có được không?"
Cố Noãn nhìn Hàn Dương, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh các loại xe hơi sang trọng và biệt thự, chớp mắt không rõ, "Hả?"
"Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta đi ăn tối đi."
Để Cố Noãn vui vẻ, Hàn Dương đưa Cố Noãn đến một nhà hàng lẩu mà trước đây họ thường đến, dùng một bữa thịnh soạn, sau khi ăn xong còn đi xem phim.
Trong suốt cả quá trình, tin tức tố của Cố Noãn không hề bị rối loạn.
Cả hai đều ngậm miệng, không nhắc đến sự tình ở bệnh viện, mãi cho đến khi Hàn Dương được một "fan nhí" nhận ra ở cổng rạp chiếu phim.
Cố Noãn vừa đi vệ sinh, Hàn Dương đang đợi cậu ở khu vực nghỉ ngơi.
Khi Cố Noãn bước ra, Hàn Dương tình cờ bị một cô gái gọi lại.
Cô gái ngạc nhiên nhìn Hàn Dương và xác nhận lại lần nữa, sau đó lễ phép hỏi: "Anh có phải là Hàn Dương đã đóng vai "Tiểu Thiên" trong bộ phim "Trong tiếng gió" không?"
Cố Noãn dừng chân, không bước tới ngay lập tức.
Cô gái đặc biệt hào hứng nhưng không hề cuồng nhiệt: "Anh đóng vai Tiểu Thiên thật sự rất soái, em và bạn của em đều cảm thấy anh diễn rất hay.
Đúng rồi, đúng rồi, trước đó vai kẻ cuồng theo dõi trong bộ phim Người lạ cũng do anh đóng đúng không? Em cũng có xem, tuy rằng cả hai bộ phim anh đều đóng vai phụ nhưng em cảm thấy anh cực kỳ đẹp trai luôn đó."
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô gái gặp được người nổi tiếng, cô đỏ mặt hỏi có thể chụp ảnh chung và xin chữ ký không.
Hàn Dương vẫn là một diễn viên không có tiếng tăm, có thể có người nhận ra thật sự cũng không dễ dàng gì.
Anh liên tục cảm ơn sự động viên của cô gái, trên khuôn mặt bình thản của anh lộ ra một nụ cười nhỏ mà sẽ không bao giờ xuất hiện khi anh đối diện với người lạ.
Hàn Dương nghiêm túc ký tên cho cô gái, nhưng khi chụp ảnh, anh nhìn cô gái giơ điện thoại lên có chút do dự.
Tại vì......
Cả anh và Cố Noãn đều không có một bức ảnh chân dung tự chụp nào như vậy.
Cố Noãn là người hâm mộ số một của anh, không biết em ấy có ghen tị hay không.
Ngay khi Hàn Dương muốn từ chối, Cố Noãn đã chạy đến và nói với cô gái: "Để tôi giúp hai người chụp một bức."
Cô gái sững sờ, chưa kịp nói thì đã nghe Cố Noãn nói tiếp: "Tôi cũng là fan của anh ấy, tôi cũng nghĩ vai diễn Tiểu Thiên diễn cực kỳ tốt!" Để chứng minh thân phận fan hâm mộ của mình, Cố Noãn cũng bày ra chân tâm của mình đối với Hàn Dương: "Anh thật sự rất đẹp trai, một lát nữa anh cũng kí tên cho em đi!"
Hàn Dương: "......"
Đều là fan, cô gái buông lỏng cảnh giác.
Hơn nữa, Cố Noãn rất đẹp, còn là một Omega nam.
Là một Beta bình thường, cô gái đỏ mặt ngay lập tức.
Tại sao cô lại cảm thấy Cố Noãn còn hấp dẫn hơn Hàn Dương vậy nè?
Tấm ảnh được chụp cực kì có tâm, Cố Noãn cố tình chọn góc đẹp nhất của cô gái chụp và chỉ chụp một cái là được.
Cô gái rất biết ơn Cố Noãn, trước khi đi còn không quên nhắn nhủ Hàn Dương: "Cố lên! Anh nhất định sẽ bạo hồng!"
Đến một thời điểm, bức ảnh này sẽ là báu vật gia truyền của cô ấy!
Nói xong, cô ngập ngừng muốn hỏi phương thức liên lạc của Cố Noãn.
Cố Noãn thay đổi bộ dạng đứa trẻ trước mặt Hàn Dương, nhẹ nhàng lịch sự từ chối cô gái: "Xin lỗi, tôi đã có Alpha rồi."
Hàn Dương mím khóe miệng, hơi xoay người, cảm giác rất thoải mái.
Ra khỏi rạp chiếu phim, Cố Noãn tham lam muốn uống trà sữa, Hàn Dương dùng điện thoại đặt trà sữa ở một quán gần chỗ bọn họ nhất.
"Anh ơi, em muốn thêm pudding.
Để váng sữa chung (*).
Không thêm trân châu."
(*) Váng sữa là một loại thức uống phổ biến trên thị trường hiện nay, loại thức uống này được chia thành nhiều lớp, phần nắp trên sẽ có một lớp sữa dày, phần dưới là trà sữa, có vị êm dịu.
Khi đặt trà sữa, thường thì trà sữa và váng sữa sẽ tách riêng, sau khi nhận hàng, người uống có thể đổ váng sữa vào trà sữa.
Nếu không quen với cách dùng này, thì có thể dùng riêng trà sữa và váng sữa, nhưng nếu như vậy thì hương vị sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng cũng có thể ăn được, chủ yếu phụ thuộc vào thói quen cá nhân.
"Được, anh biết rồi."
"Anh ơi, em lại muốn uống Oreo, rồi cả sữa đậu nành nữa."
"Đều đặt."
"Anh ơi, trên đường về chúng ta mua ít bánh được không? Em muốn mua rất nhiều vị, nếu không ăn hết được thì ngày mai lại ăn."
"Được, đều mua hết."
Trên đường đến quán trà sữa, Hàn Dương chủ động nắm tay Cố Noãn và đan các ngón tay vào nhau.
Cố Noãn tiến lại gần anh, đột nhiên dừng lại, dùng cái trán cọ cọ vào cánh tay của Hàn Dương làm nũng: "Anh ơi."
Vào lúc chín giờ trên bầu trời đêm mùa hè, đã có vô số vì sao.
Hàn Dương vươn tay vén mái tóc hơi dài của Cố Noãn ra sau tai, đưa ngón tay vuốt ve đôi má hơi nóng của Cố Noãn.
Anh hơi cúi người ôm Cố Noãn vào lòng, đặt cằm lên vai Cố Noãn: "Có chuyện gì vậy?"
"Một năm này...Anh đừng theo em, anh cứ tiếp tục với công việc của mình đi.
Nhưng anh có thể trả căn hộ anh đã thuê có được không? Em cũng sẽ không ở kí túc xá của trường nữa." Cố Noãn ôm chặt lấy anh, hít sâu mùi hương bạc hà, tựa như một con mèo tự đắc nắm lấy phía sau áo của Hàn Dương, tạo thành nhiều vết nhăn nheo nho nhỏ, "Em muốn nhìn thấy anh trở thành một đại minh tinh, nổi tiếng hơn cả Hà Vân Sở, sau đó..."
Hàn Dương khó hiểu: "Sau đó?"
Đột nhiên Cố Noãn cười khanh khách, đầy ranh mãnh: "Sau đó anh sẽ được gả vào hào môn.
Sau này em sẽ là tiểu Cố tổng, khi bố em về hưu thì em sẽ là đại Cố tổng, lúc đó em sẽ có rất nhiều tiền! Thời điểm đó anh muốn cái gì, em đều có thể mua cho anh!"
Thật tuyệt khi nghĩ đến những chuyện này.
Cố Noãn nóng lòng muốn trở thành tiểu Cố tổng ngay bây giờ và tổ chức một hôn lễ kinh thiên động địa cho Hàn Dương.
Vì lý do này, mỗi người cố gắng vì công việc của mình là chuyện chính đáng.
Hàn Dương nhất thời không phản ứng kịp, nhưng dường như anh ý thức được từ đầu đến cuối mình đã hiểu lầm suy nghĩ của Cố Noãn.
Tên nhóc này không hề thương tâm, mà trong lòng đã sớm có tính toán.
Hàn Dương một lần nữa nhận ra rằng sự dính người của Cố Noãn chỉ là mặt ngoài, sự dính người của anh mới là thật sự.
Ngoại lực giao hòa không cho hai người họ ân ái.
"Anh ơi, chúng ta cùng nhau cố gắng đi." Cố Noãn kiễng chân hôn lên khóe miệng của Hàn Dương, "Em muốn làm gì thì làm, anh cũng muốn làm gì thì làm, chúng ta đừng lãng phí thời gian."
Cố Noãn cười rộ lên, cùng với cơn gió mùa hè oi bức chuyển thành mùi dâu tây ngọt ngào: "Khi cô gái kia xin chữ ký của anh, anh cười lên rất đẹp, em hy vọng anh sẽ luôn cười như thế.
Nhưng mà, nụ cười dễ nhìn nhất nhất nhất thì anh phải để dành riêng cho một mình em thôi đó nha."
Hai mắt của Hàn Dương sáng ngời, tựa như những ngôi sao xa xôi trên bầu trời đêm.
Cố Noãn bắt lấy góc áo của Hàn Dương và nói: "Anh à, với tư cách là tổng tài tương lai, sự kiên nhẫn của em có hạn.
Anh nên đồng ý với em ngay bây giờ và sau đó hôn em một chút."
"...Một tổng tài, lại yêu cầu người khác hôn mình?" Nghe có vẻ không hợp lý.
Cố Noãn ngụy biện: "Trên thế giới này có đủ loại tổng tài, vì vậy anh từ từ làm quen đi."
Thân thể của Hàn Dương nóng rực, ngay cả lòng bàn tay cũng nóng.
Cố Noãn luôn có thể đi vào trái tim anh một cách cực kỳ dễ dàng.
Hàn Dương cúi đầu, nâng mặt Cố Noãn lên, hôn xuống.
Có thể gọi đó là một nụ hôn, nhưng cũng có thể đó chỉ là một cái cắn nhẹ: "Anh hiểu rồi, tiểu Cố tổng.".