"Không thích hợp! Không thích hợp chút nào! Đưa quần cho em!" Cố Noãn hét lên một tiếng, vội vàng nắm lấy quần thể thao bị Hàn Dương kéo đi, "Chính anh đưa cho em, anh muốn lấy lại sao?"
"Bây giờ không cho."
Để chứng minh cho Cố Noãn thấy anh không ngại ngùng, Hàn Dương thậm chí còn không muốn đưa chiếc quần lại cho Cố Noãn.
Sớm biết như vậy, anh đã không đi tìm chiếc quần này.
Lời nói của Cố Noãn giống như bát nước đổ đi, không thể thu lại được.
Cậu hối hận đỏ mặt trong vòng tay của Hàn Dương, giả bộ đáng thương: "Anh à, em sai rồi, em sai rồi, em thật sự sai rồi!"
Vừa dứt lời, chiếc quần thể thao tội nghiệp bị Hàn Dương vò nát, vung tay rơi xuống đất.
Cố Noãn đi ra khỏi giường để nhặt quần lên, khi cậu cúi xuống, cái mông dâu tây lại lộ ra.
Cậu một tay nhặt quần lên, một tay che cái mông, bị Hàn Dương ức hiếp đến rớt nước mắt, lên án nói: "Anh vừa mới thâm tình biểu lộ, hiện tại liền bắt nạt người ta! Anh lật mặt nhanh còn hơn lật sách nữa!"
"Ừ." Hàn Dương thoải mái thừa nhận.
Cố Noãn: "......"
Cố Noãn: "Anh thay đổi."
Hàn Dương một chút cũng không muốn phủ nhận, tâm tình thoải mái: "Quả thực, anh từ anh trai của em chuyển thành bạn trai của em, tương lai gần anh sẽ là Alpha của em." Là cái loại được đánh dấu đường hoàng.
Nếu là bình thường, Cố Noãn sẽ cởi quần thể thao.
Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay cậu đang mặc chiếc quần lót hình quả dâu tây ấu trĩ.
Ai có thể chịu đựng được đây? Cậu không thích Hàn Dương xem cậu như một cậu bạn nhỏ, phải biết rằng không lâu sau đó, bọn họ sẽ tiến đến mối quan hệ đánh dấu, cậu mặc đồ lót đáng yêu như vậy là không hợp lý!
Nói thể nào cũng phải mặc một cái quần sexy!
Cố Noãn hùng hổ mặc lại chiếc quần: "Sau khi về em sẽ vứt nó, em không muốn nhìn thấy cái quần này nữa! Sau này ông nội mua nhầm đồ cũng đừng nghĩ lén lút đưa cho em, quá bắt nạt người..."
"Anh cảm thấy rất dễ nhìn."
"Không dễ nhìn!"
"Dễ nhìn, anh thích lắm."
Cố Noãn hụt hơi, biệt nữu nói: "...!Vậy thì, quên đi, trước không vứt nữa."
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Hàn Dương không nhịn được cười, nhìn Cố Noãn oan ức thì vẫn cảm thấy mềm lòng.
Anh ngồi ở trên giường mở rộng vòng tay, vẻ mặt trở nên ôn nhu: "Không chọc em nữa, ngày mai còn có kỳ thi, lại đây ngủ."
"Không thành vấn đề, dù sao, mỗi lần em đều làm rất tốt..."
Cố Noãn khịt mũi, có lẽ đã bị Hàn Dương đẹp trai làm cho váng đầu.
Cậu đứng tại chỗ, trước mặt Hàn Dương, thắt nút ở cạp quần, sau đó an ổn ngủ trong vòng tay của Hàn Dương.
Hàn Dương hôn lên trán cậu, nói: "Không vội."
"?"
"Chúng ta đi từng bước một, chờ ngày đánh dấu, chẳng ai ngại ngùng." Bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ ngủ cùng nhau.
Hàn Dương ôm cậu, xoa xoa chóp mũi của Cố Noãn: "Ngủ đi."
Trong lòng Cố Noãn hô lên cứu mạng, đêm nay cậu mà ngủ được, cậu sẽ không mang họ Cố.
Nếu Cố Noãn vẫn còn viết nhật ký như hồi tiểu học, thì cậu sẽ có một cuốn nhật ký với tiêu đề: 《Anh trai tôi từng là một chính nhân quân tử, nhưng bây giờ anh ấy là một kẻ biến thái.
》
Lưu ý: Anh ấy còn đã từng đóng vai một kẻ biến thái!!!
Ba dấu chấm than thể hiện sự tức giận.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Dương làm bữa sáng cho Cố Noãn còn đang buồn ngủ, sau đó dùng kéo cắt nút thắt trên quần thể thao, sau đó mới thành công bắt taxi đưa Cố Noãn đến trường.
Cố Noãn đang ở giai đoạn cuối kỳ, không chỉ buổi sáng có kỳ thi, mà buổi chiều cũng có.
Hàn Dương đến công ty, sau khi xử lý một số việc, khoảng ba giờ chiều anh đến Đại học C đợi Cố Noãn ở một quán cà phê trong khuôn viên trường.
Trong khoảng thời gian này, rất nhiều sinh viên đến bắt chuyện, mặt Hàn Dương không chút cảm xúc, lễ phép từ chối từng người một.
Lý do từ chối rất đơn giản: "Xin lỗi, tôi đã có Omega." Nếu có thể, anh thậm chí còn muốn nói, "Omega của tôi là Cố Noãn, đóa hoa cao lãnh trong trường của bạn".
May mắn Hàn Dương vẫn giữ được một chút tỉnh táo nên sẽ không phô trương một cách vô ích như vậy.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Gần đây, Vu Dập bắt đầu làm việc trong quán cà phê, mặt trầm ngâm mang cho anh một ly cà phê.
Hàn Dương giả vờ không nhận ra hắn: "Cảm ơn."
Vu Dập cũng không nói chuyện, sau khi đi tới phòng bếp, mấy phút sau liền quay lại: "Không ngờ ở trường học lại gặp được anh."
Hàn Dương mặc kệ hắn.
Vu Dập tự biên tự diễn ngồi đối diện với anh: "Tôi đã xem phim của anh." Hắn không hứng thú lắm với các minh tinh, nhưng nghe nói Cố Noãn đang quảng cáo cho bộ phim này, nên hắn lặng lẽ góp một vé.
Hàn Dương yên lặng nhấp một ngụm cà phê, lãnh đạm.
"Anh diễn rất hay, tôi tin anh sau này sẽ phát triển rất tốt." Vu Dập lúng túng gãi đầu, cố hết sức nói vài câu lịch sự.
Nhưng thật lòng mà nói, Hàn Dương hóa trang trong phim tương đối u ám nhưng lại đẹp đến ma mị.
Bây giờ anh ăn mặc sạch sẽ đẹp trai, ít ai liên tưởng anh với những kẻ biến thái trong phim.
Hơn nữa, Hàn Dương không có danh tiếng gì cả, hầu như không có người lạ nào có thể nhận ra anh là một diễn viên.
Hàn Dương ngẩng đầu một cái, thẳng thừng nói: "Không cần nói chuyện với tôi, chúng ta không quen."
"......"
Vu Dập bị Hàn Dương nói như vậy nhất thời tiến thoái lưỡng nan, nên đơn giản nói thẳng: "Hai ngày trước tôi, tôi có xem một tin đồn về Hà Vân Sở, không phải tôi cố ý đọc nhưng mấy người bạn cùng lớp của tôi đang nói chuyện......Tin đồn nói hắn có quan hệ tình cảm với một diễn viên phụ nhỏ trong cùng đoàn phim.
"
Càng nói, hắn càng bối rối, không biết nên mở miệng thế nào.
Hàn Dương biết chuyện này, Cố Noãn cũng biết.
Và toàn bộ nguồn gốc của tin đồn này bắt nguồn từ một bức ảnh bị chụp được.
Trong ảnh, Hà Vân Sở lôi kéo một hắc y nhân, nghiêng người lại gần, mỉm cười và không biết y đang nói cái gì.
Nam phụ quay lưng về phía máy quay không thấy mặt, dáng người thon dài, chính là Hàn Dương, nhìn thoáng qua Vu Dập cũng nhận ra.
Nhưng bức ảnh này có vẻ ám muội, mà chỉ có Hàn Dương mới có thể nghe được lúc đó Hà Vân Sở nói gì.
Y nói: "Nếu đến cảnh tình cảm mà cậu còn NG như lần trước thì tôi giết cậu thật đấy.
Dù sao cũng là cảnh ôm ấp cay đắng, diễn xong cậu sẽ bị tôi đâm chết, có thể hơ khô thẻ tre rồi! Cậu tạm thời tưởng tượng tôi là Cố Noãn cố được không?"
Hà Vân Sở là một diễn viên chuyên nghiệp, để tránh bị giới truyền thông bịa đặt y ma cũ bắt nạt ma mới, y chỉ có thể dùng biểu tình ôn nhu nhất, âm thanh nhẹ nhàng nhất để nói một câu đằng đằng sát khí.
Hàn Dương nhớ rõ câu trả lời của mình rất quyết đoán như chém đinh chặt sắt: "Không được, Cố Noãn sẽ không bao giờ "giết" tôi."
Hà Vân Sở: "......"
Hàn Dương: "Tiền bối, đừng lo lắng, tôi quay một lần sẽ qua."
......
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Nhìn thấy Hàn Dương cau mày, Vu Dập nghĩ thực sự là như vậy.
Hắn không hiểu hết các loại giới giải trí, khó chịu một lúc: "Anh nhận thức Cố Noãn lâu như vậy nên phải biết trong trường chúng tôi Cố Noãn được hoan nghênh bao nhiêu, tốt đẹp bao nhiêu! Anh và Cố Noãn hẹn hò thì nên đàng hoàng hẹn hò! Vòng giải trí nhiều cám dỗ, anh cũng không thể dao động.
Nếu Cố Noãn lựa chọn anh, tôi nhất định sẽ không tiếp tục theo đuổi Cố Noãn.
Nhưng nếu anh làm cho cậu ấy phải rơi nước mắt hay phản bội cậu ấy, tôi tuyệt đối sẽ không..."
Hắn chưa kịp nói xong, ly cà phê trong tay Hàn Dương đột nhiên đặt trên bàn, phát ra tiếng va chạm nặng trình trịch.
Anh vội vàng ngắt lời Vu Dập, chỉ trong một giây ngắn ngủi, đã khiến Vu Dập im bặt.
"Vấn đề giữa Cố Noãn và tôi không liên quan gì đến cậu."
Sự quan tâm quá mức của Vu Dập ở trong lòng Hàn Dương thực sự rất khó chịu.
Chỉ vì hắn đã từng theo đuổi Cố Noãn, Hàn Dương đã rất phiền chán.
Hàn Dương thờ ơ nhìn Vu Dập, trong mắt hiện lên vẻ không thích sâu sắc.
Anh có thể hiểu được sự quan tâm của Vu Dập dành cho Cố Noãn, nhưng anh không thể hiểu được từ "phản bội" mà Vu Dập đã thốt ra.
Giống như dẫm phải bãi mìn của Hàn Dương.
"Cậu là gì của Cố Noãn, dựa vào đâu quơ tay múa chân với tôi?"
"Tôi..."
"Một bức ảnh có thể nói lên điều gì? Cái gì cậu cũng không biết." Hàn Dương không muốn nghe Vu Dập nói thêm nữa.
Trên đời này, trong tình yêu bất cứ ai cũng có thể phản bội Cố Noãn, nhưng anh thì không.
Lời nói đa đoan không hiểu sự tình của Vu Dập đã làm Hàn Dương chạnh lòng.
"Trong giờ làm việc không nên tò mò." Anh đứng dậy rời khỏi quán cà phê, một ly cà phê chỉ uống một ngụm nhỏ.
Thời tiết tháng bảy đã bắt đầu oi bức, Hàn Dương đang đợi ở sảnh tầng một trong giảng đường của Cố Noãn.
Nửa giờ sau, Cố Noãn lao tới Hàn Dương với tốc độ của vị trí thứ nhất trong cuộc thi chạy cự ly ngắn.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Trên trán cậu chảy ra một tầng mồ hôi mỏng: "Anh, không phải anh nói đợi em ở quán cà phê sao? Sao anh lại tới đây?"
"Cà phê ở quán đó không ngon, em đừng đến đó nữa." Hàn Dương xoa xoa trán cậu, cười, "Anh muốn gặp em sớm một chút nên anh đến đây đợi em, được không?"
"Đương nhiên là được rồi!"
Cố Noãn vui vẻ nắm tay Hàn Dương, không ngại nóng, thân mật đi dạo với Hàn Dương: "Dạo này em không có thời gian đi mua cà phê, nhưng mấy ngày nữa em được nghỉ hè rồi.
Nhưng sao cà phê lại đột nhiên trở nên khó uống nhỉ?"
Cũng vì cà phê ở đó uống khá ngon nên Cố Noãn mới để Hàn Dương đến đó đợi mình.
Hàn Dương không nói nhiều, chỉ đáp: "Ừ, đột nhiên khó uống."
"Vậy thì đừng đi." Cố Noãn không bận tâm, chỉ là một quán cà phê thôi.
Cậu nắm tay Hàn Dương, vui vẻ nói: "Chúng ta về nhà đi.
Hôm nay bố và ba đều được nghỉ nên muốn chúng ta về ăn tối."
Sáng nay Cố Noãn nói với Quý Mạc chuyện Hàn Dương sẽ phối hợp điều với cậu, Quý Mạc vừa vui mừng khôn xiết vừa cảm thấy tội lỗi, hồi lâu không thể nói nên lời.
Cuối cùng, y bảo Cố Noãn phải cảm ơn Hàn Dương thật tốt, y cũng cam đoan sự nghiệp diễn xuất của Hàn Dương sẽ không bị hủy hoại.
Cố Noãn cảm thấy Quý Mạc quá khách sáo: "Ba, người một nhà mà nói cảm ơn cái gì, anh ấy sẽ không vui."
Quý Mạc chợt nhận ra, bật cười: "Là ba hồ đồ rồi."
"Còn nữa, anh ấy nói anh ấy là Alpha của con, vì con làm những chuyện này là đương nhiên! Diễn viên mà, anh ấy nói đúng, muộn một năm thì muộn một năm, ngược lại nhà chúng ta có tiền mà, nâng người nào mà không được?"
Quý Mạc nghe ra, Hàn Dương không để Cố Noãn cảm thấy gánh nặng khi tiếp nhận tin tức tố của mình nên anh thậm chí đã chấp nhận sự giúp đỡ mà trước đây anh đã từng từ chối.
Quý Mạc không nhịn được khen Cố Noãn: "Làm tốt lắm, con trai."
Cố gia cuối cùng cũng có thể thể hiện tài năng của mình trong ngành giải trí.
Cùng lúc đó, trong một rạp chiếu phim.
Tô Mộc ngồi ở chỗ tối, cô đơn cầm trên tay tấm vé xem phim đã qua kiểm soát.
Y dụi dụi con mắt, mũi chua xót, nước mắt không kìm được mà rơi xuống..