Dâu Tây Ba Ba Pi

Chương 59: Anh À Em Đã Lớn Rồi






Bốn bề vắng người, đèn đường chập chờn.

Cố Noãn đau mắt.

Cậu khẽ mở môi, bị lời nói của Hàn Dương ngăn bước chân.

Hàn Dương nhìn cậu, lặp lại: "Anh trước giờ chưa từng thích người khác, Cố Noãn."
Cố Noãn không hiểu ý của Hàn Dương, cậu đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối nhưng lại nhận được một câu trả lời bất ngờ, cả người không phản ứng kịp.

Cậu ngơ ngác giật giật hầu kết, nuốt một ngụm không khí.

......!
Tài xế đợi lâu hạ cửa sổ bên ghế phó lái xuống, từ trên ghế lái ló người ra, lễ phép hỏi: "Hai vị tiên sinh, các cậu còn cần xe không?"
Cố Noãn không để ý đến câu hỏi của người tài xế, cậu bị lời nói của Hàn Dương làm cho rối loạn, tâm thần không yên chờ đợi những lời tiếp theo của Hàn Dương.

Cậu còn không có nhìn kỹ tài xế, yên lặng đứng ở trước mặt Hàn Dương.

Hàn Dương rũ mắt xuống, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Không đến nhà hàng nữa, chúng ta về nhà."
Cố Noãn bị anh kéo lên xe, lúc đó cậu mới nhận ra tài xế là một người cậu không quen biết.

"Anh là ai?" Cố Noãn hoảng hốt thốt lên.

Người tài xế vừa được xem một bộ phim thần tượng miễn phí, bình tĩnh nói với hai hành khách đẹp trai ngồi hàng ghế sau: "Thưa cậu, tôi chỉ là một tài xế bình thường, còn vội vàng nhận đơn hàng tiếp theo.

Các cậu đã sẵn sàng đi chưa?"
Cố Noãn nghẹn nói, Hàn Dương báo một cái địa chỉ: "Đến đây."
—— Biệt thự Cố gia.

Tài xế kiểm tra địa điểm lúng túng nói: "Có chút xa, đưa hai người đến đó xong tôi còn phải lái xe về cho chủ xe.


Việc này mất thời gian hơn so với lúc nhận đặt hàng...."
Hàn Dương quyết đoán nói: "Tôi sẽ thêm tiền."
Tài xế: "Được rồi, xin hãy thắt dây an toàn!"
Cố Noãn lúc đầu rất bối rối, sau đó đột nhiên phản ứng lại, Hà Vân Sở và Hàn Dương căn bản không có hẹn ăn tối.

Hàn Dương chỉ hỏi Hà Vân Sở mượn xe, không có chuyện gì khác sẽ xảy ra.

Cố Noãn nghĩ đến điều này, cậu thở mạnh, thiếu chút nữa còn nghĩ đưa mình đi.

Nếu là như vậy, tại sao vừa rồi chính mình hiểu lầm? Còn tưởng bở diễn một phân cảnh ly biệt đặc sắc như vậy một cách say mê, cơ hồ còn phải rơi lệ...!
Điều này trong mắt Hàn Dương không phải rất buồn cười và thừa thãi sao?
Cố Noãn một dạng bị từ chối lời tỏ tình, kéo lấy Hàn Dương cưỡng ép hiểu lầm, ép buộc tình cảm đau khổ...Sau khi suy ngẫm sâu sắc, cậu cảm thấy mình dường như có hơi nhiều kịch tính?
Cậu cứng ngắc liếc nhìn Hàn Dương đang bình tĩnh, phát hiện tay của mình đã bị Hàn Dương nắm chặt.

Cố Noãn dùng sức nhỏ muốn rút tay ra, nhưng Hàn Dương không buông ra.

Vì vậy, cậu cười khổ, quay đầu đi.

Trên cửa kính, một khuôn mặt nhục nhã được phản chiếu vô cùng rõ ràng.

Cố Noãn:...Thật muốn tìm một cái hố để tự chôn mình.

Khi họ về đến biệt thự, bên trong đã tối hẳn, dì Từ và Tiểu Mạnh đã hết giờ làm việc từ lâu.

Hàn Dương nhấn khóa vân tay, cùng Cố Noãn đi vào nhà, bật đèn.

Cố Noãn sợ xấu hổ, chủ động nói: "Anh ơi, anh đói chưa?"
"Không đói."
"Ồ, em cũng không đói." Bàn tay của Cố Noãn được buông lỏng, hơi ấm của Hàn Dương lưu lại vẫn còn.

Cậu tự mình xoa xoa một cái, lén lút di chuyển về phía cầu thang, sẵn sàng chuồn đi.

Hàn Dương tựa như đi guốc trong bụng cậu, chặn trước mặt cậu.

Cố Noãn lùi lại nửa bước, biết không thể trốn tránh, liền chủ động nói lời xin lỗi: "Thực xin lỗi! Em hiểu lầm rồi.

Em tưởng anh thích Hà Vân Sở và muốn cùng anh ấy trải qua sinh nhật, nên vừa rồi em có chút tức giận..."
Hàn Dương không bận tâm điều này: "Hà Vân Sở là tiền bối của anh trong công việc.

Y thường chăm sóc anh, nhưng anh và y không có ý tứ kia với nhau." Anh dừng lại một chút, không đi đường vòng, "Nhưng ngay cả khi anh không có người mình thích, nếu anh từ chối em một lần nữa, em sẽ thế nào?"
Sẽ rời bỏ anh, hay tiếp tục thích anh?
Hàn Dương cao hơn Cố Noãn rất nhiều, anh chặn đường Cố Noãn và không hiểu sao hôm nay lại muốn hỏi cho ra một đáp án.

Cố Noãn không thể trốn thoát nên đành cắn răng chịu đựng trước Hàn Dương.

Trái tim cậu tê dại và đau đớn.

Chắc chắn, đêm nay, cậu sẽ bị Hàn Dương lần thứ hai cự tuyệt.

Hàn Dương ít khi quyết liệt như vậy: "Cố Noãn, em có thể trả lời anh sao?"
Cố Noãn nắm lấy góc áo của chính mình, mấy lần muốn nói rồi lại thôi.

Nước mắt tràn đầy hốc mắt, cậu cúi đầu xuống để không bị Hàn Dương nhìn thấy.

Cậu thầm nghĩ, từ chối thì từ chối, tại sao còn bắt người ta trả lời một câu hỏi khó như vậy...!
Cố Noãn không muốn Hàn Dương nhìn thấy mình sắp khóc, nhẹ nhàng trả lời một cách nhanh chóng, kết thúc chủ đề thật mau để trốn vào trong phòng: "Nếu anh không có người mình thích cũng sẽ không bị mấy lời của em quấy nhiễu, em sẽ tiếp tục theo đuổi anh.

Em biết anh không thích em, vẫn luôn biết, anh, anh đừng nói gì cả."
Bởi vì thật sự rất thích nên mới thể hết lần này đến lần khác mặt dày như vậy.

Đây là câu trả lời của Cố Noãn.


Cậu nói xong, dùng tay đẩy Hàn Dương một chút: "Em lên lầu trước."
Hàn Dương không nhúc nhích, anh đang trầm tư, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Cố Noãn liếc mắt nhìn anh, nghĩ rằng anh đang lo lắng lời thú nhận của mình, tâm lý càng chua xót.

Có lẽ Hàn Dương thực sự không muốn mình theo đuổi anh, đúng không?
Cố Noãn cũng hiểu rõ, có ai lại thích cái đuôi nhỏ theo sau mông mình từ nhỏ chứ? Trong mắt Hàn Dương, có lẽ cậu vĩnh viễn chỉ là một người em không có quan hệ máu mủ.

Dũng khí hôm nay của Cố Noãn đã cạn kiệt, cậu nghiêng người muốn chạy lên lầu.

Hàn Dương đột nhiên nói: "Em không sợ sao?"
"Cái gì?"
"Hàn Vĩnh Niên."
Cố Noãn đã lâu không nghe thấy tên này, giờ nhắc đến nó, cậu yên lặng giật mình.

Hàn Dương nhận thấy cậu có chút biến hóa, sắc mặt nặng nề quay đầu đi, trong cổ họng dường như có một khối băng: "Ông ta đã ra tù."
"..." Cố Noãn vô thức siết chặt tay mình, hiển nhiên có chút sợ hãi khi nghe thấy cái tên đó, hoảng sợ nói: "Em, em không biết chuyện này."
"Hắn hại em, còn suýt chút nữa giết chết em, nhưng anh không có cách nào cắt đứt liên hệ với hắn." Quan hệ huyết thống là một cái gông cùm vô hình, đồng thời cũng là khởi đầu bất hạnh của Hàn Dương.

Hàn Dương không muốn đề cập đến vấn đề này với Cố Noãn, nhưng đối mặt với tình cảm nóng bỏng của Cố Noãn, anh không thể trốn tránh được nữa.

Đối mặt là tổn thương, trốn tránh càng là tổn thương.

Đã như vậy, Hàn Dương dự định nói ra những vấn đề tồn tại giữa họ.

Giúp cho Cố Noãn hiểu rõ vấn đề, còn hơn là để Cố Noãn cứ đờ đẫn và bị tổn thương hết lần này đến lần khác.

Anh không thể nhìn Cố Noãn đau khổ và ủy khuất vì thích mình một lần nữa.

Anh nên dành cho Cố Noãn những điều tốt đẹp nhất, không làm tổn thương tình cảm của Cố Noãn.

Lời tỏ tình đã đặt trong lòng Hàn Dương nhiều năm, e rằng một khi nói ra, có thể sẽ phá hỏng tất cả.

"Cố Noãn, trên người anh đang chảy dòng máu của ông ta.

Ngay cả khi anh cưỡng ép phủ nhận mọi thứ, đây cũng là sự thật." Lúc này, anh không thể nhịn được cười, giọng nói mang theo tự trách và hối hận vô hạn, "Nếu không phải vì lòng tốt của các người, sau đó mang anh về nhà, em căn bản sẽ không phải trải qua những chuyện đã xảy ra bốn năm trước."
"......"
"Cố Noãn, em không ghét anh chút nào sao?"
Đồng hồ trên tường phát ra tiếng "tích tắc".

Bây giờ là bảy giờ hai mươi.

Vẫn còn bốn giờ bốn mươi phút nữa là sẽ qua sinh nhật của Cố Noãn.

Cố Noãn lặng lẽ đứng, nhìn Hàn Dương trước mặt bị ác mộng vây quanh, không khỏi hít sâu một hơi.

Cậu hỏi: "Anh, anh hi vọng em ghét anh?"
Hàn Dương không trả lời được, anh không thể thay nạn nhân trả lời câu hỏi này.

Cố Noãn nhìn Hàn Dương như đứng trong mây mù, lần đầu tiên cậu bình tĩnh như người lớn, thái độ của cậu thậm chí có thể nói là lãnh đạm.

Quả thực, khi đối mặt với cái tên "Hàn Vĩnh Niên", trong lòng cậu dĩ nhiên sẽ tràn ngập sợ hãi và lo lắng.

Không ai không sợ một điều gì đó đã từng làm tổn thương bản thân, nó tồn tại trong vực thẳm ký ức của một người, nếu không thể quên được thì sẽ bị nó ăn mòn.

Nhưng khi Hàn Dương chủ động gánh hết tội lỗi đứng trước mặt cậu, Cố Noãn chỉ muốn gác lại mọi bất an và khúc mắc, bước tới ôm lấy anh.

Ôm lấy Hàn Dương đang mắc kẹt trong sương mù.

Quả thật cậu đã làm điều đó.


Trên người Hàn Dương có mùi bạc hà rất dễ chịu, ngay cả trong những hoàn cảnh như vậy, anh cũng không bao giờ quên cho Cố Noãn tin tức tố an ủi.

Hàn Dương luôn sợ Cố Noãn bị tổn thương một lần nữa, cho nên anh vẫn luôn coi Cố Noãn như một con búp bê trong tủ kính.

"Anh à, em đã lớn rồi."
Cố Noãn nhón lên, ôm lấy Hàn Dương, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, "Không phải là một đứa trẻ của bốn năm trước, sẽ không dễ dàng bị người khác làm tổn thương.

Anh đã từng nghĩ đến nếu như anh không đến nhà kho tìm em, có lẽ em đã chết."
Hàn Dương run lên, trong lòng vô cùng sợ hãi khả năng này.

Cố Noãn cảm nhận được sự run rẩy của anh, lập tức ôm chặt lấy anh, cố gắng hết sức để sưởi ấm cơ thể lạnh giá này: "Là anh đã cứu em!"
"Không, không phải anh..."
"Là anh!" Cố Noãn khẳng định, "Kể từ khi anh rời khỏi Hàn Vĩnh Niên, anh đã là người nhà của chúng ta.

Anh không cần gánh chịu tất cả những điều sai trái mà ông ta đã làm, và không ai cần phải gánh thay ông ta cả.

Anh, anh phải nhận thức được điều này, nếu không anh sẽ tiếp tục làm tổn thương chính mình và những người quan tâm đến anh.

Đây không phải là điều em muốn, mãi mãi cũng không phải."
Lần đầu tiên Cố Noãn đích thân nói những lời này với Hàn Dương, mọi người luôn tránh nói về vụ tai nạn bốn năm trước, theo thời gian, vấn đề nhỏ cũng trở thành vấn đề lớn.

Cố Noãn biết trong lòng Hàn Dương có khúc mắc, nhưng không biết tâm bệnh của Hàn Dương đã cự tuyệt cậu ở ngoài cửa.

Nếu bởi vì chuyện này mà Hàn Dương từ chối lời tỏ tình của cậu thì thật đáng tiếc.

Rõ ràng cậu sẽ là người yêu thương Hàn Dương nhất trên đời.

Cố Noãn hy vọng Hàn Dương sẽ nhận được nhiều tình cảm, cũng hy vọng anh sẽ luôn tồn tại trong tình yêu này.

Cậu muốn xua đuổi sự ẩm ướt và tăm tối khỏi Hàn Dương, cậu muốn trở thành mặt trời nhỏ của Hàn Dương.

Cậu suy nghĩ rất nhiều, cho dù là viển vông, là ảo tưởng, nhưng cậu vẫn rất vui.

"Anh à, em thích anh, rất thích anh."
Quá tam ba bận, lần thứ ba.

Có thể Cố Noãn sẽ đổi ý, cái gì mà quá tam ba bận, việc tốt đẹp không nên giới hạn số lượng.

Cố Noãn mím khóe miệng, buông cái ôm ấm áp của chính mình, "Anh đừng tiếp tục suy nghĩ về những thứ lộn xộn đó, và em cũng sẽ không nghĩ tới nữa." Cậu gãi gãi chóp mũi, ngượng ngùng nói, "Anh ơi, hôm nay em sẽ để lại lời nói ở đây, và em sẽ tiếp tục theo đuổi anh."
Trong nụ cười của Cố Noãn, nét mặt của Hàn Dương cảm động.

Cố Noãn mím môi, tìm trước cho mình một cái bậc thang đi xuống: "Nhưng anh đừng lo.

Chờ khi nào...anh có người mình thích, em sẽ tự động bỏ cuộc.

Anh không cần cảm thấy em bị ủy khuất, tình yêu mà, đại khái đều khá phức tạp."
Nói xong, Cố Noãn rốt cuộc chạy lên lầu, thừa thế xông lên vẫy tay với Hàn Dương: "Ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm một chút."
Cậu nhìn Hàn Dương, vẫn như trước không nỡ vào phòng.

Sau một lúc, Hàn Dương từ nãy giờ vẫn không nói gì bắt đầu bước lên lầu, đi chỗ của Cố Noãn, nâng gương mặt cậu lên, hôn xuống..