Dâu Tây Ba Ba Pi

Chương 42: Chúng Ta Là Đồng Phạm






Không lâu sau, Hàn Vĩnh Niên mang theo Cố Noãn đang bất tỉnh xuất hiện trong kho hàng.
Lão ném Cố Noãn xuống đất, thở hổn hển: "Theo lời mày nói, người tao đã mang tới rồi, mau đưa tiền cho tao.

Nếu không, tao sẽ gọi cảnh sát, nói chúng mày sai tao bắt cóc người ta!"
Tên đàn em quả thực muốn phát điên lên: "Ông đang tấu hài sao, người là do ông bắt trói mang đến còn nói muốn báo cảnh sát?! Ông có đầu óc không, tôi đang đùa ông đấy!"
Tên đàn em vừa nghĩ vừa thấy không đúng.

Cố Noãn không có tài xế đến đón sao?
Chuyện này càng ngày càng không xong, nhìn thấy Cố Noãn nằm trên mặt đất, tên đàn em sợ hãi, thậm chí không muốn tiếp tục chơi nữa.
"Anh Hạo, nếu không chúng ta, chúng ta cứ ném nó ở đây đi."
Nhưng đúng lúc này, Cố Noãn đang ngất xỉu bất ngờ tỉnh dậy.

Tên đàn em lo lắng, lấy trong túi ra hai chiếc khẩu trang màu đen.
Đầu óc Cố Noãn vẫn còn choáng váng, cú đấm của Hàn Vĩnh Niên khiến mắt cậu đau đớn, tạm thời làm cho thị giác của cậu mơ hồ, cho nên không nhận ra người trước mặt là Hứa Minh Hạo.

Vì tầm nhìn không tốt, cậu nhìn xung quanh, co người lại vì sợ hãi, thông minh không hé răng.
Hàn Vĩnh Niên tiến lại gần Hứa Minh Hạo một bước: "Thù lao!"
Hứa Minh Hạo thờ ơ liếc nhìn Hàn Vĩnh Niên xấu xí, gã không thể tin được một người như vậy thực sự là cha ruột của Hàn Dương.
Cố Noãn nghe thấy họ cãi nhau, nuốt nước bọt, đứng dậy trong lúc họ không chú ý, dựa theo ánh sáng mờ ảo chạy ra ngoài.

Hàn Vĩnh Niên thân thủ bắt cậu lại, ném cậu đến trước mặt Hứa Minh Hạo, thô lỗ hét lên: "Mày con mẹ nó không muốn đưa tiền?! Mày gạt tao?!"
Cố Noãn bị ngã đau, trên người xuất hiện nhiều vết bầm tím.

Cậu ngước nhìn Hứa Minh Hạo đang đeo khẩu trang, Hứa Minh Hạo cũng đang nhìn cậu, không biết gã đang nghĩ gì.
"...Anh là ai?"
Hứa Minh Hạo phát hiện Cố Noãn không thể nhìn rõ.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Bởi vì mấy hôm nay ngủ không giấc nào yên ổn nên cảm xúc của Hứa Minh Hạo mẫn cảm hơn, chỉ cần một ánh mắt của Cố Noãn đã khiến gã nhớ đến thân phận bất kham của mình, tiểu thiếu gia nhà họ Cố trước mặt, cũng giống như anh trai gã vậy, đều là người thừa kế danh chính ngôn thuận.
Đám người đó vĩnh viễn xem thường thứ con riêng như gã.
Cố Noãn bị tin tức tố mang theo lệ khí dọa sợ, lắp ba lắp bắp lên tiếng: "Anh, anh muốn làm gì?"
Trong lúc tên đàn em và Hàn Vĩnh Niên tranh cãi ồn ào vì chuyện tiền bạc, Hứa Minh Hạo đã đè Cố Noãn xuống mặt đất, thô lỗ cởi bỏ đồng phục học sinh của cậu.
Tin tức tố của gã giống như mãnh thú hồng thủy (*), tàn nhẫn tấn công tuyến thể chưa phát triển hoàn chỉnh của Cố Noãn.
(*) Mãnh thú hồng thủy: thú dữ, lũ lụt, chỉ những việc khiến người ta kinh sợ.
Nếu không nhờ tên đàn em kéo Hứa Minh Hạo đi, tuyến thể của Cố Noãn phỏng chừng đã bị gã cắn.
Cố Noãn đáng thương sắc mặt tái mét, mãnh liệt phát run, cậu dùng tay che gáy, nhắm mắt lại, cuộn mình như một chú cún con, không dám thốt ra một tiếng nào.
"Anh điên rồi sao?!" Tên đàn em líu lưỡi, "Nó, nó là..."
Hứa Minh Hạo lau miệng, cũng bị hành vi của chính mình làm cho hoảng sợ, đúng lúc tỉnh táo lại, thấp giọng nói: "Hoảng loạn cái gì? Tao chỉ muốn dọa nó mà thôi..." Gã thở hổn hển, vội vàng bước ra ngoài.
Không đi mấy bước, Hứa Minh Hạo đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói với Hàn Vĩnh Niên: "Ông ở chỗ này, một tiếng sau lại rời đi, tiền tôi sẽ chuyển cho ông."
"Mày muốn báo cảnh sát bắt tao? Mày có phải muốn đi báo cảnh sát?"
"Nếu tôi gọi cảnh sát đến bắt ông thì sao?" Hứa Minh Hạo khiêu khích.
Quả nhiên, Hàn Vĩnh Niên tức đến nổ phổi, hung hăng đánh gã một quyền.
Hứa Minh Hạo miệng đầy máu, gã kéo khẩu trang xuống, cố tình ho lên và nôn ra quần áo của Hàn Vĩnh Niên.

Tên đàn em choáng váng, không biết Hứa Minh Hạo định làm gì.
Trong giây tiếp theo, Hứa Minh Hạo bị đánh trúng thay đổi sắc mặt.

"Yên tâm đi, chúng tôi chỉ hù ông thôi.

Chúng ta là đồng phạm, tại sao tôi lại gọi cảnh sát?" Hứa Minh Hạo ngoan ngoãn xin tha, ngay lập tức chuyển ba vạn cho Hàn Vĩnh Niên để trấn an lão.
Sau đó, gã và tên đàn em lên taxi về nhà.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Hứa Minh Hạo dừng lại ở một đoạn đường không có camera giám sát, dùng điện thoại công cộng gọi báo cho Hàn Dương: "Nhà kho phía bắc, không đi xem em trai của mày đang ở cùng ai sao?"
Gã cúp điện thoại, lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát, khóc lóc nói: "Chào ngài, cháu là học sinh cấp ba xx, cháu bị một gã đàn ông uy hiếp, đánh đập tống tiền.

Còn một học đệ Omega của cháu, bị người đó bắt cóc, bị người đó dọa sợ đến thần trí không rõ.

Tình huống của cháu cũng không được ổn định, cháu trốn ra được, xin ngài cứu chúng cháu..."
Vì sai lầm của Hàn Vĩnh Niên, Hứa Minh Hạo phải gói mình thành nạn nhân, đồng thời lên kế hoạch với tên đàn em, khăng khăng Hàn Vĩnh Niên mới là thủ phạm.
Cố Noãn bây giờ là một Omega bị kích thích tuyến thể, trạng thái hư nhược thì thần trí sẽ không rõ, hơn nữa thị lực của cậu còn bị ảnh hưởng, vì vậy lời khai của cậu không thể hoàn toàn hữu ích.
Không quản đến kế hoạch của Hứa Minh Hạo có trăm ngàn kẽ hở, trong vụ tai nạn này, gã hoàn toàn đẩy hết trách nhiệm lên đầu của Hàn Vĩnh Niên, chính mình chỉ chịu nhẹ nhất.
Dù sao cũng là Hàn Vĩnh Niên trói người, không phải gã sai khiến.
Cho dù có bằng chứng thì cũng chỉ có thể chứng minh gã đã nhờ Hàn Vĩnh Niên hù Cố Noãn.

Ngoài ra, Hàn Vĩnh Niên đã đánh và tống tiền gã.
Ngoài ra, Hứa Minh Hạo nhỏ hơn Hàn Dương một tuổi, là tuổi vị thành niên, cũng là người chủ động gọi cảnh sát.
Chỉ cần người bị hại Cố Noãn không bị thương nặng, không ai sẽ lãng phí thời gian trên người Hứa Minh Hạo.
Hứa Minh Hạo nhiều lắm là bị Hứa Tùng đánh chửi mà thôi, Hứa Tùng nhất định sẽ giúp gã giải quyết chuyện vặt vãnh này vì thể diện của gia đình.
Nghĩ đến đây, Hứa Minh Hạo thật cảm kích tên đàn em đã kéo gã ra, bằng không đối với luật bảo hộ Omega vị thành niên của C.

quốc này, cho dù Hứa Minh Hạo bao nhiêu tuổi gã cũng sẽ đi tù vài năm.
Gã thở phào nhẹ nhõm, trong miệng có mùi máu tanh.
Nhưng Hứa Minh Hạo thiên tính vạn tính, lại tính sai một bước.
Đó là Hàn Vĩnh Niên từng là một kẻ hiếp dâm và là một tên cặn bã.
Lão ngồi trên ghế sắt trong nhà kho, nhìn thấy trên đất có vài cái lọ rơi xuống, cúi xuống nhặt lên, đây đều là "tin tức tố Alpha nhân tạo" do tên đàn em đánh rơi.
Hàn Vĩnh Niên không biết nhiều chữ, nhưng những lời giải thích trên lọ cũng không phức tạp, lão liếc mắt một cái rồi cười nhạt, cất vào túi.
Lão huýt sáo, hàm răng ố vàng, khóe mắt lão liếc nhìn Cố Noãn đang cuộn tròn trên mặt đất, run rẩy liên tục.

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Đột nhiên, lão nghĩ đến mẹ ruột của Hàn Dương – Lý Lệ.

Năm đó, cũng ở một nơi tối tăm không có ánh sáng như vậy, cô đã run lẩy bẩy bị lão tàn nhẫn chà đạp.

Ham muốn và khoái cảm này không ngừng dâng lên, mặc dù hạ bộ của Hàn Vĩnh Niên đã bị phế bỏ nhưng lão vẫn nổi lên ý nghĩ "cưỡng hiếp" Cố Noãn.
Lão muốn nhìn Omega yếu ớt này gào khóc, cầu xin lão buông tha, lão muốn hung hăng cắn lên cổ của Omega này một cái.
Hàn Vĩnh Niên từ trong xương cốt chính là một tên thích bạo ngược, tàn nhẫn và đê hèn.
Nhiều năm sống thanh tâm quả dục trong tù đã khiến tin tức tố của gã mất đi hoạt tính.
Lão kéo cà vạt đồng phục học sinh của Cố Noãn, quấn hai ba vòng trói tay Cố Noãn.

Cố Noãn vừa rồi bị tin tức tố của Hứa Minh Hạo kích thích không nhẹ, trong tiềm thức bắt đầu kháng cự, khóc lóc cầu xin Hàn Vĩnh Niên đừng chạm vào mình.

Hàn Vĩnh Niên bóp cổ Cố Noãn, hừ cười nói: "Kích thích không?"
Lão mở một lọ "Tin tức tố Alpha nhân tạo" rồi đặt nó bên cạnh Cố Noãn.
Toàn thân Cố Noãn rõ ràng càng run rẩy nghiêm trọng hơn, tuyến thể chưa trưởng thành bị cưỡng ép hướng dẫn, tin tức tố vị dâu tây giống như phát điên tháo chạy ra khỏi tuyến thể của cậu.
Tin tức tố của Omega tràn đầy mùi thơm, khiến người sung sướng.
Hàn Vĩnh Niên cảm thấy mới lạ, lão đột ngột cúi đầu xuống và khịt mũi, ấn mạnh lòng bàn tay lên gò má ướt đẫm nước mắt của Cố Noãn.

Lão hoàn toàn không coi Cố Noãn như một người sống, lão dương dương tự đắc xem cậu là một món đồ mà thoải mái dằn vặt.
Tin tức tố chưa trưởng thành bắt đầu suy yếu.
Hàn Vĩnh Niên nhanh chóng mở lọ thứ hai và thứ ba...Lão nhìn Cố Noãn đang khóc lóc thảm thiết như một con thú giãy dụa sắp chết trước mặt mình.
Hàn Vĩnh Niên cười thỏa mãn, lão không chạm vào Cố Noãn nữa mà chỉ thích thú quan sát những thay đổi của Cố Noãn một cách và tham lam thưởng thức tin tức tố dâu tây dễ ngửi của Cố Noãn.
Mãi cho đến khi Cố Noãn đột ngột bắt đầu nôn mửa, co giật, thậm chí còn khó thở, Hàn Vĩnh Niên mới biết mình có khả năng đã gây họa..