Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
Mười giờ hai mươi phút.
Hàn Dương lấy được túi thuốc, thở hổn hển, rốt cục phát hiện Cố Noãn đang ngồi xổm, vùi đầu vào gối ở một góc của bệnh viện.
"Cố Noãn?!"
Hàn Dương vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống, đặt tay lên vai cậu: "Sao em lại ngồi ở đây? Xảy ra chuyện gì?" Anh khẩn trương hỏi, nhưng Cố Noãn lại không hề nhúc nhích.
Hàn Dương siết nhẹ vai Cố Noãn, phát hiện cậu đang run rẩy.
Cô gái ngồi nghỉ ngơi bên cạnh quan tâm nói: "Cậu ấy ngồi như vậy một hồi lâu rồi, cũng không biết xảy ra chuyện gì."
Hàn Dương muốn an ủi Cố Noãn, nhưng ở đây có quá nhiều người, lại còn sát bên khoa sản, có quá nhiều phụ nữ mang thai, anh không thích hợp tỏa tin tức tố an ủi của mình ở đây.
Anh chạm nhẹ vào vai Cố Noãn, ôn nhu lặp đi lặp lại lời nói, cố gắng làm cho Cố Noãn bình tĩnh lại trước: "Cố Noãn, đừng sợ, thả lỏng một chút."
Các khớp ngón tay của Cố Noãn trở nên trắng bệch, cậu nắm chặt lấy quần áo của mình, dù thế nào cũng không chịu ngẩng đầu lên.
"Cố Noãn, đừng sợ, em nhìn một chút xem anh là ai?"
Hàn Dương đến gần, không để ý đến ánh nhìn của người khác quỳ trên mặt đất, dán sát vào Cố Noãn, không ngại phiền phức nhẹ giọng nói chuyện với Cố Noãn.
Chờ Cố Noãn thoáng cử động, Hàn Dương ôm cậu vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng Cố Noãn để cậu có thể ở khoảng cách gần ngửi thấy mùi tin tức tố bạc hà trên người anh..
Cố Noãn hơi giật mình, cứng người, cậu từ từ nhận ra tin tức tố của Hàn Dương.
Hàn Dương là một Alpha xuất sắc, có khả năng kiểm soát tin tức tố cực kỳ mạnh, anh đang chăm sóc Cố Noãn trong vòng tay của mình bằng tin tức tố an ủi mà không ảnh hưởng đến người khác.
Có thể là tin tức tố an ủi có chút tác dụng, Cố Noãn rốt cục an tâm thả lỏng tay, nhẹ ngẩng đầu nhìn Hàn Dương.
Hàn Dương nhân cơ hội ôm chặt lấy cậu, chậm rãi để cho Cố Noãn nương theo động tác của anh để ôm lấy anh.
"Anh ơi..." Cố Noãn thấp giọng gọi anh, nước mắt của cậu bắt đầu thấm ướt ngực áo của Hàn Dương.
Hàn Dương nghe thấy tiếng khóc của Cố Noãn, rất nhỏ, tựa như bất động mà khóc.
Trong lòng anh giống như bị cắt một đao, tiếng khóc này Hàn Dương đã nghe thấy từ nhiều năm trước.
Sau sự cố năm đó, Hàn Dương đang canh giữ bên ngoài phòng bệnh của Cố Noãn và thừa dịp Quý Mạc rời đi, Cố Noãn rút trong chăn khóc lên.
Tiếng khóc rất nhỏ, nhưng lại giống như một tảng đá lớn đè lên trái tim Hàn Dương, lăn qua lăn lại.
Lăn ra vết máu.
Cho nên sau đó, khi Cố Noãn nở nụ cười rạng rỡ kéo tay của Hàn Dương, Hàn Dương có chút mờ mịt.
Khi đó, anh mười bảy tuổi hỏi Cố Noãn mười bốn tuổi: "Em còn đau không?"
Cái anh hỏi là tuyến thể của Cố Noãn, nhưng cũng chính là trái tim của Cố Noãn.
"Em không đau!" Cố Noãn lắc chân, giả vờ lơ đễnh nói: "Ở bệnh viện chán quá, em muốn nhanh về nhà làm bài tập với anh thôi.
Nhưng ba nói, có thể em sẽ phải chuyển trường."
Cậu nắm lấy tay Hàn Dương, không những không khóc mà còn cười rất đẹp: "Anh ơi, em sẽ không khóc nữa, anh cũng đừng luôn trốn ở ngoài cửa, đến chơi với em đi."
Hàn Dương không thể nhớ được biểu tình của mình ngày hôm đó như thế nào.
Anh chỉ nhớ tiếng khóc của Cố Noãn lúc trốn trong chăn và nụ cười của Cố Noãn giả vờ thờ ơ.
......!
Hàn Dương lúc này mồ hôi nhễ nhại, trong lòng rất lo lắng.
Anh ôm lấy Cố Noãn, cái gì cũng không để ý đến.
Theo như lời chỉ dẫn của bệnh viện, anh vội vàng ôm Cố Noãn đi đến chỗ bác sĩ vừa mới tái khám cho cậu.
Nhưng tình trạng này dường như không phải do tiêm thuốc gây ra.
Bác sĩ Vương kiểm tra cho cậu một chút, nghiêm túc nói: "Sau khi tiêm thuốc tuyến thể của cậu ấy sẽ rất nhạy cảm, tâm tình cũng rất dễ bị ảnh hưởng.
Có phải cậu ấy vừa gặp thứ gì không? Ví dụ như thứ có thể khiến cậu ấy sợ hãi?"
Hàn Dương không thể trả lời vì họ đã tách nhau ra hơn nửa giờ.
Bác sĩ kê một số loại thuốc có tác dụng an thần, tất cả đều có liều lượng nhỏ.
Ông nhìn Cố Noãn vẫn luôn trốn trong lòng của Hàn Dương không chịu ra ngoài, cho nên đã nhờ y tá đi lấy thuốc cho cậu.
"Trước tiên cậu đưa cậu ấy về nhà nghỉ ngơi đã, để cậu ấy uống thuốc này, sau đó ngủ một giấc.
Nếu cậu ấy vẫn cảm thấy không khỏe thì qua lại, không cần đăng ký, trực tiếp đến gặp tôi."
"Cảm ơn bác sĩ Vương."
Hàn Dương rời khỏi bệnh viện, anh đặt Cố Noãn lên ghế sau, trước khi đứng lên, Cố Noãn đã kéo tay của anh.
Mắt Cố Noãn đỏ hoe, toàn bộ khuôn mặt tái nhợt, cả người lạnh run, không muốn rời khỏi vòng tay của Hàn Dương, mơ hồ gọi anh: "Anh ơi, em sợ..."
"Đừng sợ, Tiểu Noãn ngoan, chúng ta về nhà trước đi, được không?" Mỗi lần như thế, Hàn Dương sẽ đổi cách xưng hô với Cố Noãn.
Có lẽ Cố Noãn quá mức sợ hãi, có chút choáng váng, sững sờ không chịu buông tay.
Hàn Dương cởi áo khoác, trùm lên người của Cố Noãn.
Quả nhiên, Cố Noãn lập tức ôm lấy chiếc áo khoác có mùi tin tức tố bạc hà này, cuộn mình thành tư thế tự bảo vệ rồi ngủ thiếp đi.
Hàn Dương ngồi vào ghế lái, cố gắng làm cho tin tức tố an ủi trong xe mạnh hơn, muốn cho Cố Noãn bớt khó chịu.
Chiếc xe chạy một đường lái thẳng vào sân biệt thự của Cố gia.
Hàn Dương ôm Cố Noãn vào nhà, dì Từ nhìn thấy, vẻ mặt lo lắng đi theo: "Tiểu thiếu gia làm sao vậy? Khó chịu sao?"
"Dì Từ, dì giúp cháu rót một cốc nước ấm mang lên phòng của Cố Noãn."
"A, được."
Hàn Dương để Cố Noãn ngủ trên giường, sờ lên cổ Cố Noãn, cả người đều toát mồ hôi.
Hàn Dương đi tới phòng tắm lấy ra một chậu nước ấm, thấm nước rồi vắt khô chiếc khăn trong tay.
Anh lại đỡ Cố Noãn ngồi dậy, cởi cúc áo của cậu ra và nói với dì Từ vừa mang nước ấm lên đến, "Dì Từ, phiền dì giúp cháu lấy một bộ đồ ngủ của Cố Noãn lại đây."
Đang cởi cúc áo được nửa đường, Hàn Dương thoáng thấy bên trong quần áo của Cố Noãn, tay cứng đờ: "Để cháu đi lấy quần áo, làm phiền dì giúp Cố Noãn lau người một chút, cả người em ấy đều là mồ hôi."
Dì Từ đã từng chăm sóc Cố Noãn khi cậu bị bệnh, động tác của dì cũng xem như gọn gàng, nhanh chóng, vì vậy chỉ trong một chốc dì đã lau người và thay quần áo cho Cố Noãn xong xuôi.
Hàn Dương đút cho Cố Noãn đang ngủ uống thuốc.
Cố Noãn có lẽ đang khát, vội vàng uống nước.
"Uống từ từ thôi." Hàn Dương cầm cái ly, để Cố Noãn tựa vào lồng ngực của mình.
Cố Noãn phỏng chừng tình táo trở lại, ngẩng đầu nhìn Hàn Dương, rồi lại cúi đầu chui vào vòng tay người kia, âm thanh mềm nhũn, còn có chút khàn khàn: "Muốn anh ôm."
Nói xong, cậu thoải mái cọ cọ vào người anh, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Hàn Dương cúi đầu, ôm lấy Cố Noãn cùng nằm lên giường.
Xung quanh vắng lặng, nhưng trong phòng của họ, chỉ có Cố Noãn ôm chặt lấy anh, hô hấp đều đều.
Một lúc sau, như thể vừa mơ thấy điều gì đó, Cố Noãn nhăn mặt cau mày, nhỏ giọng nói mê.
Cậu dường như đang giãy dụa trong giấc mơ của quá khứ, không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ.
"Anh ơi." Cố Noãn vô thức gọi, "Em không thích anh đi du học, không thích anh rời xa em..."
Giọng cậu rất xót xa, rất đáng thương, cứ như thể trong một giây nữa, người anh yêu quý của cậu sẽ vứt bỏ cậu và không bao giờ trở lại.
Cố Noãn đã từng bị bỏ lại một lần, nên cậu rất sợ tình huống này xảy ra lần nữa, cậu hít một hơi thật sâu, bất an ôm lấy Hàn Dương.
Một lúc sau, Hàn Dương khẽ hôn lên trán cậu.
Chỉ là một cái chạm nhẹ.
Hàn Dương cảnh cáo chính mình, nhưng lại mâu thuẫn nói với chính mình: "Chỉ một lần, lần này thôi."
Cố Noãn cuối cùng cũng an ổn ngủ yên.
Hàn Dương nhìn Cố Noãn trong vòng tay, ánh mắt nặng nề, ôn nhu: "Tiểu Noãn, cả đời này anh sẽ ở cạnh em."
Dì Từ ở ngoài cửa vốn dĩ muốn mang vào cho Hàn Dương một ít hoa quả, sau khi nhìn thấy cảnh này qua khe cửa chưa đóng chặt, dì liền lặng lẽ trở lại phòng bếp.
Tiểu Mạnh hỏi dì: "Chị Từ, sao vậy?"
Dì Từ lắc đầu tự nhủ: "Rất xứng đôi, trước đây tại sao mình không nghĩ đến..."
Nửa giờ sau, Hàn Dương đi ra khỏi phòng.
Anh gọi điện thoại cho thư ký của Cố Viễn Sâm: "Chú Trần, chào chú, cháu là Hàn Dương.
Chú có thể kiểm tra camera an ninh của bệnh viện giúp cháu có được không?".