Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
Cuộc sống của Hàn Dương ở trong thôn núi rất đơn giản, buổi sáng cậu đi học ở trường tiểu học gần cổng thôn, buổi chiều về nhà phụ giúp công việc đồng áng.
Nền giáo dục ở đây còn lạc hậu, toàn trường chỉ có hai phòng học.
Không có nhiều học sinh, tổng số học sinh của trường chỉ khoảng 20 người, chia thành lớp dưới và lớp trên, tất cả đều do một giáo viên dạy.
Hàn Dương là đứa trẻ đã từng học ở thành phố lớn, có thể thường xuyên giúp giáo viên hướng dẫn học sinh lớp dưới làm bài tập.
Hai ngày đầu, cuộc sống của cậu rất bình yên.
Hàn Vĩnh Niên không về nhà, Hàn Dương sống với bà nội.
Bà nội không muốn cậu quay lại, vì vậy bà nghiêm mặt hỏi cậu liệu bà có thể đến gặp Lý Lệ một lần nữa hay không.
Hàn Dương ngồi ở cửa, giúp đan sọt tre: "Cháu không biết chỗ của mẹ."
"Con của chính mình sinh ra cũng không cần, đồ nhẫn tâm." Bà nội mở miệng liền không êm tai, "Mày giống ba mày còn có thể có tiền đồ gì?"
"..."
"Năm đó tao còn nghĩ, gom tiền cưới nó về thì bố mày sẽ yên bề gia thất.
Ai biết được con đàn bà đó cũng không phải là người an phận!" Lão nhân ngu dốt cả đời ở trong cái vùng hẻo lánh này, trong lòng tràn đầy oán giận Lý Lệ, một câu cũng không chỉ trích con trai mình.
Hàn Dương cứ im lặng, tùy ý để bà cằn nhằn, chờ đến khi nói mệt bà cũng sẽ tự động im lặng.
Sùng sục~ Sùng sục~
Trong nhà luộc khoai lang, Hàn Dương thỉnh thoảng sẽ đi xem lửa.
Cậu có thể nấu một số bữa ăn đơn giản, nhiệm vụ nấu ăn ở nhà cũng là của cậu.
Dù sao bà nội cũng đã lớn tuổi, đi đứng không tiện.
Màn đêm buông xuống, Hàn Dương vừa ăn cơm xong ngồi xổm ở sàn nước ngoài sân rửa bát.
Ngoài sân có tiếng động, con chó nhà hàng xóm sủa liên hồi.
Hàn Dương tò mò đứng dậy nhìn xung quanh, chỉ một cái liếc mắt là đã sững người.
Hàn Vĩnh Niên say khướt đẩy cổng sân, không chút cảm xúc nhìn Hàn Dương.
Chỉ một cái liếc nhìn nhẹ nhàng lại khiến Hàn Dương một lần nữa lâm vào cơn ác mộng không thể tỉnh lại.
Trước năm bảy tuổi, cậu đã sống trong cảnh bạo hành của Hàn Vĩnh Niên.
Ngày này qua ngày khác, những trận đòn, những lần phỉ nhổ không thấy điểm dừng.
"Tao nói, ở nhà làm sao có mùi bạc hà, suýt chút nữa tao đã quên mất mày về rồi." Hàn Vĩnh Niên cầm chai rượu tiến lại gần, thấy Hàn Dương run lên liền bật cười, "Mày vẫn sợ tao à? "
Hàn Vĩnh Niên cao lớn, vẻ ngoài hèn mọn, may mắn tướng mạo của Hàn Dương được thừa hưởng từ Lý Lệ, chứ không phải gã.
Gã nhấc cổ áo Hàn Dương lên, nhìn từ trái sang phải, thần kinh phát tác liền đạp mạnh một cước vào người Hàn Dương.
"Còn không mau thu cái mùi bạc hà đó lại.
Mùi vị giống y như con tiện nhân Lý Lệ kia, thực sự làm tao xui tám đời."
Hàn Dương co quắp trên mặt đất, run như cầy sấy, run rẩy che bụng vừa mới bị đá.
Đây là lý do tại sao cậu ghét tin tức tố của mình, mỗi khi Hàn Vĩnh Niên ngửi thấy mùi bạc hà, cậu sẽ bị đánh.
Việc Lý Lệ bỏ trốn khiến Hàn Vĩnh Niên vô cùng bất hạnh đến bất lực, mọi uất hận đều trút lên đầu cậu.
Ký ức để lại trong cơ thể rất sâu sắc, từ khi Hàn Dương hiểu chuyện đến nay liền bắt đầu học cách ức chế tin tức tố của mình, ngay cả khi đi đến bên cạnh Lý Lệ, cậu cũng không quên giấu đi tin tức tố.
Hầu hết những người chưa thành niên đều không thể làm được cấp độ này.
Cậu là một Alpha cực kỳ có thiên phú trong việc điều khiển tin tức tố.
Đáng tiếc, cậu đã sử dụng tài năng này để triệt tiêu đi điểm mạnh của chính mình.
......!
Hàn Vĩnh Niên không hề để ý tới cậu nữa, bước qua người cậu, hướng bên trong kêu to: "Mẹ, tôi đói bụng!"
Hàn Dương nằm dưới đất đã lâu không đứng dậy được, âm thầm thở ra một hơi, vẻ mặt ảm đạm.
Mãi một lúc lâu sau, cậu mới vất vả đứng dậy khập khiễng đến sàn nước tiếp tục rửa bát.
Rửa rửa, cậu nghĩ đến Cố Noãn, người bạn duy nhất sẽ chủ động quan tâm đến cậu và sẽ chủ động hỏi cậu có đau không.
Bây giờ cậu đã trở lại đây, cậu sẽ không bao giờ có thể gặp lại Cố Noãn nữa.
Nước mắt của Hàn Dương rốt cục cũng rơi xuống, rơi vào trong thau nước gợn sóng.
Cậu nhớ Cố Noãn và không biết xấu hổ nhớ đến Cố Noãn.
Con người ta giữa mùa đông lạnh giá chẳng bao giờ biết ấm áp là gì, trải qua một lần được ấm sẽ nghiện, không biết từ lúc nào đã nhớ cái nhiệt độ đó.
Chỉ hai ngày trước, Hàn Dương đã mơ thấy Cố Noãn không biết bao nhiêu lần trong những giấc mơ ngắn ngủi.
Hình ảnh trong mơ mỏng manh, xoay tới xoay lui đều là cảnh Cố Noãn nhét kẹo vào tay cậu.
Nhóc gọi cậu: "Anh ơi, khi nào anh về chơi với em? Không phải anh nói ngày mai đến gặp em à?"
Hàn Dương dụi dụi mắt, vừa khóc vừa xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, anh không thể đến tìm em chơi được."
Cậu nghĩ, mình phải nhẫn nại, mình nhất định sẽ nhẫn nại.
Chờ đến khi lớn rồi, cậu có thể ra ngoài làm việc, cậu sẽ đi tìm Cố Noãn.
Mang khăn quàng cổ, cặp sách, kẹo dâu trả lại gấp một trăm lần cho Cố Noãn.
Cậu muốn được chơi đùa với Cố Noãn.
Nhưng hiện thực vẫn giáng cho Hàn Dương một đòn nặng nề, thói bạo lực của Hàn Vĩnh Niên còn đáng sợ hơn trước.
Gã sẽ trút tất cả thất bại của cuộc đời mình và hận thù đối với Lý Lệ lên người của Hàn Dương.
Gã bắt đầu đóng cửa không ra ngoài, giống như một con gấu trải qua thời kỳ ngủ đông.
Gã thô bạo giật lấy cặp sách và áo khoác mới của Hàn Dương, đem vào làng bán với giá cắt cổ.
Mặc cho Hàn Dương cầu xin gã như thế nào, gã vẫn thờ ơ, "Lý Lệ mua cho mày quần áo và cặp sách tốt như vậy, chắc là nó còn để lại tiền cho mày đúng không?"
Hàn Dương kinh hãi lắc đầu, cậu không lấy thẻ của Lý Lệ đưa.
Nếu như bị Hàn Vĩnh Niên phát hiện, tìm ra manh mối của Lý Lệ nên Hàn Dương sao có thể để cho nó tồn tại.
"Nó không cần mày nữa mà mày còn muốn hướng về nó?" Hàn Vĩnh Niên khó chịu vỗ vỗ khuôn mặt tái nhợt của Hàn Dương, "Mày không phải là con của ba sao?
Kể từ ngày đó trở đi, gã bắt đầu hành hạ Hàn Dương đến chết, đầu tiên là quyền cước đấm đá, đến cuối cùng, gã còn nắm đầu của Hàn Dương ấn vào vại nước lạnh.
Cái chết lần lượt trôi qua Hàn Dương hết lần này đến lần khác, thời gian giống như ngưng đọng trên người cậu, những vết thương trên người bắt đầu thối rữa dưới lớp áo mục nát rồi xâm nhập vào cơ thể.
Không ai muốn cậu, không ai thích cậu.
Mùa đông thực sự quá lạnh, cậu dường như đã bắt đầu tận lực để cho mình quên đi Cố Noãn, như thế cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Vì vậy, một tuần sau khi Quý Mạc và Cố Viễn Sâm đến đây, Hàn Dương tựa hồ đã trở thành một con người khác.
Quý Mạc và Cố Viễn Sâm đã đến ngôi làng miền núi nghèo khó này sau khi phải đổi qua nhiều phương tiện.
Đồng thời, họ còn mang theo một vài vệ sĩ và một luật sư.
Và, một vali tiền mặt.
Họ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đường núi quanh co gập ghềnh, vẻ mặt của Quý Mạc không dễ nhìn, y thở dài, "Đều tại em nhất thời sơ sẩy, làm cho chuyện này trở nên phức tạp như vậy."
Quý Mạc nhớ lại cảnh y đến gặp Lý Lệ vài ngày trước, liền nhức đầu không thôi.
Là ba của một đứa trẻ, y thực sự không thể hiểu nổi tại sao Lý Lệ lại nỡ lòng đưa con của mình trở lại một nơi ma quái như vậy.
Rõ ràng bọn họ đã tìm ra cách phù hợp nhất để hỗ trợ Hàn Dương, nếu Lý Lệ không muốn quan tâm đến đứa trẻ, y có thể để Hàn Dương sống ở trường tư thục, thậm chí không cần gặp mặt.
Cố Viễn Sâm trầm giọng nói: "Đừng lo lắng, lập tức sẽ nhìn thấy thằng bé.
Anh đã liên hệ và sắp xếp, hôm nay chúng ta có thể đưa thằng bé đi."
Tác giả có điều muốn nói:
Chương 17 trở lại dòng thời gian bình thường.