Dâu Tây Ấn

Chương 62: Nổi giận




Edit: Bội Bội

_______________________

Chuyện Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược ở cùng một nhà, Vương Hữu Phúc có biết đến, nhưng mà có phải đang yêu nhau hay không, ông thật sự không biết.

Trước đây ông cứ tưởng hai người là anh em họ, nhưng mà sau này Thẩm Tinh Nhược nói là không phải.

Không chờ ông hỏi nhiều, đã bị cắt ngang, lúc đó cũng quên không tiếp tục chủ đề đó nữa, cho nên quan hệ của hai người cụ thể là như thế nào, ông quả thật không nắm rõ.

Từ Hiệu trưởng cho đến Tổ trưởng tổ giáo viên phê bình xuống tới nơi, cả người Vương Hữu Phúc đều mơ mơ hồ hồ.

Lúc Tổ trưởng tổ giáo viên tìm ông để gây sự, ông bưng ly nước giữ ấm ngẩn người, lại giải thích, “Không phải, hai em này có yêu nhau hay không tôi thật sự không biết, nhưng hai đứa ở cùng một nhà, cha mẹ bọn họ cũng đã đồng ý cả rồi.”

“Là học kỳ trước họp phụ huynh, mẹ của Lục Tinh Diên đến họp cho Thẩm Tinh Nhược, còn cha của Thẩm Tinh Nhược, chính là hoạ sĩ Thẩm đấy, lần trước ông ấy đến văn phòng cũng đã nói, Thẩm Tinh Nhược hiện giờ đang ở nhà của Lục Tinh Diên.”

???

Tổ trưởng tổ giáo viên nghe có chút không rõ, “Nói nhảm gì vậy, thầy Vương thầy nói cho rõ ràng! Cái gì mà cha mẹ đồng ý! Ý của thầy là cha mẹ hai em này đồng ý cho hai đứa yêu đương ở chung? Nhảm cái gì vậy!”

Tổ trưởng tổ giáo viên là đang giận đến mức văng tục.

“Không phải …” Vương Hữu Phúc vốn dĩ là muốn phủ nhận, nhưng mà nghĩ lại cũng không phải là không có khả năng, “Vậy thì, tôi tìm người tới hỏi một chút.”

Thật ra Vương Hữu Phúc không quá để tâm, ông thật đúng là không muốn quản học sinh có yêu nhau hay không.

Nói trong ban Xã hội trước đây thôi, học sinh yêu nhau qua lại cũng không ít, mà đa phần đều là học sinh giỏi.

Mấy em học sinh kia có thể học được ở lớp thí nghiệm của ban Xã hội trường Minh Lễ thì không phải là ngốc, mọi người yêu thích nhau khuyến khích nhau học tập, chỉ cần thành thích không tuột dốc, không có chuyện gì quá đáng truyền tới, ông liền nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Mấy năm gần đây ngày nhà giáo hay lễ kỉ niệm thành lập trường gì đấy, còn có mấy đôi học trò cũ cùng đậu mấy trường Top 10 dắt nhau về ngỏ xin lời chúc phúc, còn cảm ơn ông năm đó không cứng nhắc chia rẽ uyên ương.



Thẩm Tinh Nhược là niềm hy vọng lớn nhất của ban Xã hội năm nay, lúc Hiệu trưởng nhận được thư tố cáo nặc danh này, vô cùng xem trọng.

Thế là giữa trưa lúc Thẩm Tinh Nhược trở về phòng học, ngay lập tức bị gọi lên văn phòng, ba mặt một lời.

Thẩm Tinh Nhược vậy mà rất tỉnh táo, nghe xong chuyện gì đang xảy ra, chỉ hỏi: “Chứng cớ đâu.”

Hiệu trưởng, Tổ trưởng tổ giáo viên, Vương Hữu Phúc:???

Không đúng, vôn cảm thấy cô gái nhỏ này không thể nào không rõ ràng như vậy, ai đời vừa mới đến liền hỏi chứng cứ, không phải nên giống với mấy người bị tình nghi phạm tội trong phim vùng vẫy giãy chết sao.

Cân nhắc đến việc Thẩm Tinh Nhược là một cô gái nhỏ, lại là một học sinh khá giỏi, Hiệu trưởng vẫn tỏ ra tương đối ôn hoà, tương đối có kiên nhẫn.

Ông đỡ kính mắt, trầm ngâm một lát, uyển chuyển nói: “Bạn học Thẩm Tinh Nhược, chính em nên hiểu cho rõ ràng, thành tích của em bây giờ, chỉ cần duy trì ổn định, những trường đại học trong nước là tuỳ em lựa chọn. Nếu có thể cố gắng đạt được vị trí thủ khoa toàn tỉnh, học bổng toàn phần khoa Trung văn của Đại học Hồng Kông cũng không phải là vấn đề, các thầy cô đương nhiên ai cũng hi vọng, em có thể làm rạng danh trường Minh Lễ.”

“Yêu đương việc này nên nói thế nào nhỉ, khẩu hiệu của trường Minh Lễ tự do thì có tự do, nhưng mà thầy cho rằng, nam sinh nữ sinh, có hảo cảm đối với nhau là chuyện rất bình thường. Nhưng ở giai đoạn cấp ba này, dừng lại ở mức hảo cảm, vậy là đủ rồi.”

“Các em nên phân biệt rõ ràng chuyện nào nhẹ chuyện nào nặng, sau khi thi đại học xong, em muốn yêu ai thì yêu, nhưng bây giờ em chỉ mới học lớp mười hai, vậy thì không được.”

“Nhiệm vụ quan trọng nhất của giai đoạn cấp ba này chính là học tập, bởi vì điểm thi tốt nghiệp trung học có thể ảnh hưởng rất lớn đến tương lai sau này của các em.”

“Thật ra thầy cảm thấy, những chuyện này em cũng đã hiểu, không cần các thầy đây phải nhiều lời.”

Thẩm Tinh Nhược thuận theo gật đầu, “Thầy nói em đều hiểu.”

Thầy Hiệu trưởng, Tổ trưởng tổ giáo viên, còn có Vương Hữu Phúc đều nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà ngay sau đó Thẩm Tinh Nhược lại hỏi: “Vậy thì chứng cớ đâu?”

Thầy Hiệu trưởng, Tổ trưởng tổ giáo viên, Vương Hữu Phúc: “…”

“Thầy Hiệu trưởng, xin hỏi mỗi một thư báo nặc danh, thầy đều không cần xem xét chứng cứ hay điều tra gì cả, trực tiếp ngầm thừa nhận nội dung của thư báo cáo đều là sự thật sao?”

Thẩm Tinh Nhược rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức nhìn qua không hề giống với một học sinh cấp ba.

Hiệu trưởng giải thích: “Không phải, bạn học Thẩm Tinh Nhược à, bên trong lá thư này vốn dĩ đã viết rất rõ ràng, còn có địa chỉ nhà của hai em, trường học đương nhiên không hề trực tiếp ngầm thừa nhận nội dung bản báo cáo là sự thật, bây giờ chỉ là đang xác nhận từ phía em mà thôi.”

Thẩm Tinh Nhược: “Nếu như thầy muốn xác nhận từ phía em, vậy em có thể cho thầy một đáp án, em quả thật đang ở cùng một nhà với bạn học Lục Tinh Diên, bởi vì cha mẹ của bọn em là bạn tốt.”

“Nhưng em chỉ tạm thời sống nhờ ở nhà bạn ấy, cũng không phải quan hệ tình nhân sống thử, với lại tạm thời em không nói chuyện yêu đương với bạn học Lục Tinh Diên.”

Sống nhờ, không phải tình nhân, không phải sống thử.

Có được câu trả lời rõ ràng chắc chắn như thế này, Hiệu trưởng cùng Tổ trưởng tổ giáo viên thoáng yên tâm.

Nhưng mà vừa mới thở ra một hơi, liền có cảm giác, hình như có gì đó không đúng lắm.

Cái gì gọi là tạm thời không nói chuyện yêu đương?

Hiệu trưởng cũng không kịp hỏi tới, bởi vì sau khi Thẩm Tinh Nhược đưa ra lời giải thích, lập tức đưa ra yêu cầu của chính bản thân mình –

“Thầy Hiệu trưởng, các thầy, em không biết lá thư tố cáo này nhẳm mục đích gì, nhưng em hi vọng những kiểu thư bôi nhọ không có chứng cứ như thế này, nên có được sự suy xét kĩ càng, những lời đồn đại vô căn cứ thật sự ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng học hành.”

“Với lại nếu không được suy xét kĩ càng vậy sau này mỗi ngày đều có người nộp thư tố cáo vào thùng thư của Hiệu trưởng, bên ngoài lại tung lời đồn đại, trường học chẳng phải sẽ trở thành chốn thị phi hay sao.”

Ừ, nói cũng đúng.

Nhưng nghe qua sao có cảm giác như có chút, ý tứ uy hiếp?

Hiệu trưởng cũng không biết có phải do mình suy nghĩ nhiều quá hay không, dù sao trên mặt vẫn là vẻ thông cảm nhưng lại không mất đi sự uy nghiêm, đồng ý nói: “Đây là đương nhiên, em yên tâm, trường học chắc chẳn sẽ không dung túng loại hành vi bôi nhọ học sinh ưu tú như này đâu!”

Hiệu trưởng là đang nói năng chắc chắn đến như vậy, Lục Tinh Diên đột nhiên từ ngoài cửa xông vào.

Cậu cũng không nghe rõ Hiệu trưởng đang nói cái gì, chỉ cảm thấy biểu tình rất nghiêm túc, rất giống như đang phê bình người khác.

Lúc đầu cậu nghe Nguyễn Văn và Thạch Thấm nói đến chuyện này, cả một đoạn đường đi tới đây đầu óc cậu liền trở nên mơ mơ hồ hồ.

Lúc này cậu bất chấp tất cả, liền trực tiếp ngăn cản trước người Thẩm Tinh Nhược, trong giọng nói còn chút một chút xem thường lợn chết không sợ nước sôi của mấy học sinh cá biệt –

“Hiệu trưởng, các thầy, chuyện này không có liên quan gì đến Thẩm Tinh Nhược, là em thích Thẩm Tinh Nhược trước. Là đơn phương yêu thầm, không hề được đáp lại, có muốn mắng thì cứ mắng em.”

Hiệu trưởng, Tổ trưởng tổ giáo viên, Vương Hữu Phúc, Thẩm Tinh Nhược: “…”

Toàn bộ văn phòng rơi vào yên lặng.

Lục Tinh Diên cũng không hề cảm thấy loại trầm mặc này có gì không đúng, trong đầu là đang sắp xếp kịch bản mình quấn chặt lấy Thẩm Tinh Nhược không buông như thế nào, Thẩm Tinh Nhược liên tục tìm lí do từ chối thoái thác như thế nào.

Huyệt thái dương của Thẩm Tinh Nhược thình thịch nhảy lên, lại giật giật góc áo của Lục Tinh Diên từ phía sau, sau đó lại mở miệng trước đi trước một bước nói: “Bạn học Lục Tinh Diên, tớ không sao, cậu không cần vì tớ mà ôm trách nhiệm về mình, cám ơn cậu.”

Sau đó Thẩm Tinh Nhược lại giải thích với mấy người Hiệu trưởng bọn họ một phen, vịn vào lý do Lục Tinh Diên thích lấy việc giúp người làm niềm vui mà đóng vai anh hùng cửu mỹ nhân hiên ngang lẫm liệt gánh trách nhiệm về mình.

Chỉ là cô giải thích cho Lục Tinh Diên nói còn nhiều hơn so với việc giải thích cho bản thân mình, dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ mười mấy tuổi, tâm tư có che giấu đến mấy thì cũng không thể hoàn hảo, liền có chút cảm giác càng giấu càng lộ.

Mấy người Hiệu trưởng cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ để cho hai người bọn họ về lớp trước, còn nói sẽ liên lạc với cha mẹ bọn họ hỏi cho rõ ràng.



Ra khỏi văn phòng, Thẩm Tinh Nhược vẫn im lặng bước về phía trước.

Lục Tinh Diên lo cho cô, đi bên cạnh an ủi.

Thẩm Tinh Nhược cũng không biết nên nói gì.

Hẳn là nên tức giân, nhưng mà đối với việc làm ngu xuẩn của cậu, hình như không có các nào tức giận cho được.

Sắp đi đến ban một, cô dừng lại một chúc, sửa sang lại tóc mình, rồi nói: “Tớ không sao.”

Lục Tinh Diên: “Thật sự không có chuyện gì sao?”

Thẩm Tinh Nhược: “Ừ, đi vào thôi, tiết này là Số học, cậu cẩn thận nghe giảng đi.”

Thật ra cô cũng không lo lắm chuyện bị gọi điện thoại cho phụ huynh, nhiều lắm cũng chỉ nhận vài cuộc điện thoại của Bùi Nguyệt và Thẩm Quang Diệu mà thôi.

Nhưng cô biết, sau này cô và Lục Tinh Diên sẽ không thể ngồi cùng bàn nữa.

Nghiêm trọng hơn một chút, Bùi Nguyệt cùng Thẩm Quang Diệu có thể sẽ cân nhắc để bọn họ dọn ra ở riêng.



Lúc Thẩm Tinh Nhược cùng Lục Tinh Diên trở về lớp học, bạn cùng lớp đều đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

Có câu nói rất hay, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền đi ngàn dặm, huống chi là kiểu tin tức yêu đương còn sống chung như thế này.

Chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, tin tức đã truyền khắp toàn khối rồi.

Nguyên một buổi chiều Thẩm Tinh Nhược đều rất trầm mặc, Lục Tinh Diên cũng rất muốn nói chuyện với cô, nhưng trong thời điểm nhạy cảm, nhất cử nhất động sẽ bị người khác hiểu lầm, như vậy đối với Thẩm Tinh Nhược cũng không tốt lắm, cậu cũng chỉ ngồi ở chỗ của mình, ra vẻ như không có việc gì mà cúi đầu chơi điện thoại.

Lúc tan tiết thứ ba, Thạch Thấm và Địch Gia tĩnh cùng đi nhà vệ sinh với Thẩm Tinh Nhược, cả hai người đều đi bên cạnh an ủi cô, mong cô không để ý đến mấy lời đồn đại nhảm nhí này.

Thế nhưng Địch Gia Tĩnh như có vẻ muốn nói lại thôi, Thạch Thấm đã nhìn ra, liền hỏi: “Tĩnh Tĩnh, có phải cậu có gì muốn nói hay không?”

Địch Gia Tĩnh có chút muốn mở miệng, “Tớ, tớ thật ra cũng không dám chắc chắn …”

Thạch Thấm gấp gáp muốn chết, lại sợ có lời đồn kỳ lạ nào đó, “Cái gì vậy cậu nói nhanh lên xem.”

Địch Gia Tĩnh kéo hai người đến đầu cầu thang, lại nhìn xung quanh, xác nhận không có ai rồi mới can đam mở miệng: “Tinh Nhược, tớ nghe người ta nói, người tố cáo chuyện yêu đương của cậu có khả năng chính là … Chính là người có quan hệ cạnh tranh với cậu, là chuyện, chuyện danh sách đề cử của Hiệu trưởng …”

“Tớ đã xem xét cẩn thận, đúng là có khà năng, thật ra đối phương cũng không nhất định phải xác nhận cậu và Lục Tinh Diên thật sự yêu nhau, nhưng chỉ cần trong trường truyền ra tin đồn như vậy, nói các cậu yêu nhau, sống thử, trường học chắc chắn sẽ xem xét lại việc cậu có tên trong danh sách đề cử của Hiệu trưởng, dù sao sự việc đã truyền đi như vậy, nói trường học để cử một người … Học sinh như vậy … Thì, không dễ nghe.”

Lời này của Địch Gia Tĩnh, Thạch Thấm vừa nghe đã hiểu rõ.

Sắc mặt Thạch Thấm biến đổi, tức giận nói: “Đây cũng quá là thâm độc rồi! Tinh Nhược chắc chắn là như vậy đấy! Chắc chắn là đối thủ cạnh tranh với cậu! Vậy năm người được ứng cử kia thì có ai, lớp trưởng, ban hai …”

Lúc cô nàng nói đến “Lớp trưởng”, Thẩm Tinh Nhược giật mình một chút.

Địch Gia Tĩnh nhạy cảm chú ý đến điểm đó, lại giống như lơ đãng nói: “Nếu quả thật là như vậy, vậy thì còn một chuyện rất quan trọng, làm sao người đó biết được cậu và Lục Tinh Diên thật sự ở cùng một nhà, còn biết các cậu ở toà nhà nào.”

Thẩm Tinh Nhược đương nhiên sẽ nghĩ đến việc ngày đó Hà Tư Việt đưa cô về nhà.

Lục Tinh Diên về theo sau đó chừng mười phút đồng hồ, nếu như Hà Tư Việt vẫn một mực chưa đi khỏi …

Với lại, thái độ của Hà Tư Việt đối với cô trong khoảng thời gian gần đây, rất kỳ lạ.

Trước đây hai người sẽ thường xuyên trao đổi về vấn đề học tập, Hà Tư Việt cũng rất thân thiện gần gũi, nhưng gần đây bọn họ không hề nói chuyện với nhau, thậm chí hôm khai giảng cô nói dối là không thoải mái, Hà Tư Việt từ hôm đó đến giờ vẫn không hề tiến đến hỏi thăm gì cô.

Thấy Thẩm Tinh Nhược mím chặt môi, Địch Gia Tĩnh lại nhẹ nhàng nói: “Thật ra tớ cũng chỉ nghe nói mà thôi, chỉ là có thể, cũng không nhất định là người cạnh tranh với cậu.”

“Haizz thôi chúng ta về trước đi, Tinh Nhược cậu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều”

Trở lại lớp học, Thẩm Tinh Nhược quay về phía sau nhìn đến vị trí của Hà Tư Việt.

- không có ai ở đó.

Cô không yên lòng lấy quyển sách mở ra.

Cửa trước cửa sau cùng với chỗ cửa sổ thỉnh thoảng có những bạn học lớp khác giả bộ đi ngang qua, trong lớp cũng có vài bạn nữ nhỏ giọng bàn tán.

Lý Thính từ sau lần làm chuyện xấu bị Thẩm Tinh Nhược bắt được, liền trở nên tu tâm dưỡng tánh.

Cô ta chỉ nói chuyện nên nói không quan tâm đến mấy chuyện bát quái trong lớp, học kỳ này có vẻ vô cùng trong sáng, sau khi chăm chỉ học tập, cô ta cảm thấy điểm số của mình được cải thiện, vì vậy mà bắt đầu có vẻ nghiện thi cử.

Sự việc của Thẩm Tinh Nhược cùng Lục Tinh Diên lần này truyền đi nhốn nhao, cô ta đương nhiên cũng có nghe qua, nhưng chỉ “Ồ” một tiếng rồi thôi, lại tiếp tục học thuộc từ đơn.

Thật sự là không để ý đến chuyện trần gian bên ngoài, chỉ muốn một lòng đọc sách thánh hiền.

Lý Thính biết an phận thủ thường, nhưng mà hai người chị em tốt của cô ta chưa bị xử lý nghiêm, vẫn luôn là người ở tuyến đầu bàn tán chuyện của người khác.

Lúc này hai người đó đang ngồi ở phía sau lớp học, đang lúc hưng phấn nhỏ giọng bát quái.

“Ở chung cái gì, tớ cảm thấy đây là nói cho dễ nghe chút thôi, nói khó nghe chính là bị Lục Tinh Diên bao hết …”

“Tớ cũng cảm thấy vậy, dù sao cũng là nhà họ Lục có tiền, cha mẹ của cậu ta cũng thật có tâm, việc như thế này mà cũng mặc kệ.”

“Có cái gì mà phải lo, ngươi tình ta nguyện lại không phạm pháp. Cậu nhìn Thẩm Tinh Nhược xem cao cao tại thượng cái gì, thực sự là … Á!”

Cô ta còn chưa nói dứt lời, đột nhiên cảm giác ghế ngồi bị người ta hung hăng đạp cho một cước, cả người từ trên ghế ngã xuống đất, cô gái bên cạnh cũng theo sát phía sau, chật vật ngã ngồi trên mặt đất.

Sắc mặt Lục Tinh Diên hờ hững, hai tay đút túi đứng phía sau hai người, “Hai người các cậu, có im đi hay chưa? Thật con mẹ nó cho rằng ông đây không dám đánh con gái à?”

Giọng nói của cậu cao hơn bình thường một chút.

Nói xong còn cúi người nắm chặt cổ áo của đứa con gái nói Thẩm Tinh Nhược bị cậu bao nuôi, xách người ta lên như xách gà, lại đẩy về phía trước.

“Á -!”

Cô gái ngả về sau hai bước, đụng vào bàn học, sau đó lại xuýt xoa một tiếng, sách vở bút viết trong cặp đều rơi ra hết.

Lý Thừa Phàm cùng Triệu Lãng Minh nhìn thấy cậu là đang thật sự nổi giận, liền vội vàng kéo cậu lại.

“Được rồi được rồi, dù sao cũng học cùng một lớp.”

“Đúng vậy, mấy đứa nó nói vài câu, mày đừng có coi là thật.”

Sắc mặt Lục Tinh Diên lạnh lẽp, một cước đạp nghiêng ngả một cái bàn học ủa một bạn nữ khác –

“Con mẹ nó mày hỏi thử xem, hai đứa này có phải là lần đầu nói xấu Thẩm Tinh Nhược không? Thật con mẹ nó tưởng mình là con gái muốn làm gì thì làm à.”

- Hết Chương 62-