Dâu Tây Ấn

Chương 49: Đánh nhau




Edit: Bội Bội

___________________________

Thẩm Tinh Nhược hát xong một bài, tất cả mọi người đều vỗ tay reo hò cho cô mặt mũi, nhóm cổ vũ còn điên cuồng đập bàn, còn có người điều chỉnh ánh đèn trong phòng cho hợp bầu không khí, cầm dao nĩa tạo âm thanh sôi động.

Nhưng mà như vậy cứ như là Thẩm Tinh Nhược thực sự đang tổ chức concert.

Ma sói chơi tốn thời gian, một buổi tối cũng chẳng chơi được mấy ván.

Người như Thẩm Tinh Nhược rất thu hút sự chú ý của người khác nếu không phải bị giết thì là bị bỏ phiếu giếu, còn chưa kịp chờ cô giải thích xong, đã bị bóp chết từ trong trứng nước.

Chơi trò chơi thì nhanh chết, Thẩm Tinh Nhược đành phải tập trung ca hát.

Đằng trước là Lý Thừa Phàm đang hát <<Cứu rỗi>>, hát còn chưa được một nửa làm tuột mood quá, nên bị người phía sau cắt lên bài <<Một nhà>>, là song ca nam nữ.

Lý Thừa Phàm hào hứng cầm micro hướng về phía Thẩm Tinh Nhược gọi cô, “Nhược tỷ, chúng ta hát chung đi.”

Thẩm Tinh Nhược cũng dùng micro đáp lại cậu, “Bài này tôi không biết hát.”

Lý Thừa Phàm: “<<Một nhà>> mà cậu cũng không biết, vậy cậu biết hát bài gì, đợi đấy, để tôi tìm bài nào song ca nam nữ …”

Nghe được lời này Lục Tinh Diên đang chơi ma sói cảm thấy mình còn chưa chết đầu, cậu lạnh lùng dò xét Lý Thừa Phàm một chút.

Nhưng mà Lý Thừa Phàm nóng lòng muốn hát song ca với nữ thần, vốn dĩ là không chú ý tới ánh mắt cảnh cáo của Lục Tinh Diên đang bắn về phía này.

Bảng xếp hạng bài hát song ca nam nữ được mở ra, đứng đầu danh sách đều là những bài hát quen thuộc như là <<Lúm đồng tiền nhỏ>>, <<Chi luyến Hiroshima>>, <> …

Thẩm Tinh Nhược dứt khoát đứng dậy đi qua, nhìn một hồi, cô chỉ vào một bài hát, hỏi Lý Thừa Phàm có biết hát hay không.

Lý Thừa Phàm vỗ vỗ ngực, “Đương nhiên là biết rồi!”

Cứ như vậy liền vui vẻ quyết định bài hát.

Lục Tinh Diên vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của hai người bọn họ, đúng vào khoảnh khắc buổi tối sói phải giết người, Lục Tinh Diên sốt ruột muốn kết thúc màn này, liền ra hiệu giết mình.

Cậu đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng mà bái hát tiếp theo, là bài <<Cuộc chia tay tốt đẹp>>.

Lục Tinh Diên lập tức từ bỏ suy nghĩ giành bài hát này, nghĩ cậu đây con mẹ nó quá không may mắn.

Trò chơi cũng được tiến hành đến lúc mở mắt, thẩm phán nói: “Tối hôm qua là một đêm Giáng sinh.”

???

Lục Tinh Diên một lòng muốn chết, không ngờ tới lại được Phù thuỷ cứu.

Trần Trúc là đang cầm lá bái Phù thuỷ, trình độ của cô ấy khá là gà mờ, cô ấy mà gặp phải lá bài nào phức tạp là chơi kiểu bất động, đáng sợ nhất là cô nàng rất tự tin vào bản thân mình.

Hừng đông là lúc tiết lộ thân phận, phù thuỷ liền phát cho Lục Tinh Diên một bình nước bạc đại xá.

Đã vậy thì thôi, cô nàng còn chắc như đinh đóng cột người cầm bài Tiên tri Biên Hạ là sói, dẫn đầu quần chúng hùa theo rải phiếu chết cho Biên Hạ.

Buổi tối phù thuỷ bị giết chết mất tiêu, ban ngày bốn con sói sống sờ sờ nhất trí giết chết người dân vô tội cuối cùng, trò chơi kết thúc.

Ma sói thắng ván này quá nhanh cứ như lũ cuốn vòi rồng, bài hát song ca của Thẩm Tinh Nhược và Lý Thừa Phàm còn chưa kết thúc.

Trần Trúc bị mọi người chê là chơi dở, trong lòng bực bội nhưng không thể nói thành lời, đành phải đem Lý Thừa Phàm ra trút giận, nói Lý Thừa Phàm hát như vịt đực quá là khó nghe, sau đó còn đoạt lấy micro của cậu ta, cùng hát với Thẩm Tinh Nhược.

Kết thúc một ván, Lục Tinh Diên cũng lười chơi tiếp, đứng dậy đi đến bên chỗ sân khấu bên kia.

Vừa đúng lúc Địch Gia Tĩnh cùng Thạch Thấm đang chọn bài hát, Lục Tinh Diên đứng sau lưng hai cô nàng nhìn một chút, đột nhiên đưa tay, không nói không rằng chọn bài <>.

Địch Gia Tĩnh nhìn thấy, thoáng run lên một trận.

Lục Tinh Diên ngồi lại trên ghế sô pha uống bia, đợi đến bài hát của mình, cậu đã cầm sẵn micro, thế nhưng đột nhiên nghe Thẩm Tinh Nhược hỏi một câu, “Bài này ai chọn vậy?”

Địch Gia Tĩnh lơ đãng nhìn Lục Tinh Diên đang ngồi bên kia, lên tiếng đáp: “Tớ chọn.”

Thẩm Tinh Nhược đưa micro cho cô ấy, rồi trở về chỗ ngồi uống trà sữa,

Lục Tinh Diên thấy Thẩm Tinh Nhược quay lại chỗ ngồi, tiện tay đem micro ném tối trong ngực Hứa Thừa Châu.

Đầu Hứa Thừa Châu đầy dấu chấm hỏi, “Đưa cho tao làm gì, tao không có hát mà!”

Micro chuyền quanh một vòng, chỉ có Thạch Thấm biết hát, thế là cô nàng và Địch Gia Tĩnh cùng song ca.

Địch Gia Tĩnh nhếch môi, hơi có chút thất thần, để hụt mất vài câu hát.

Sau khi Thẩm Tinh Nhược trở về chỗ ngồi, Lục Tinh Diên hỏi cô: “Ca hậu, sao bài này cậu không hát?”

“Cũng không phải tôi chọn.” Thẩm Tinh Nhược hớp một hớp kem sữa, còn nói, “Với lại bài này tôi cũng không biết hát.”

Lục Tinh Diên còn chưa kịp nói gì, Lý Thừa Phàm lại chạy tới hỏi Thẩm Tinh Nhược có biết hát bài <> hay không, có vẻ như chỉ mới hát chung được có vài bài còn chưa đã ghiền.

Thẩm Tinh Nhược nhẹ gật đầu.

Lục Tinh Diên nghĩ nghĩ, lại đem những lời muốn nói dằn xuống.

Đợi hai ba bài mới tới bài hát song ca của Lý Thừa Phàm, Lục Tinh Diên canh chuẩn thời gian, ngay vào lúc Lý Thừa Phàm định cầm lấy micro trên bàn, vẫn là đoạt trước một nhịp hát lên. 

“Thật ra em là một tên trộm lòng dạ độc ác 

Trái tim anh hơi thở của anh ngay cả tên anh đều bị trộm đi.”

Vẻ mặt Lý Thừa Phàm mơ mơ màng màng, cầm micro nhìn về phía sau. 

Thẩm Tinh Nhược cũng khựng lại một chút, vô thức đưa mắt nhìn Lục Tinh Diên ngồi bên cạnh. 

Lục Tinh Diên cũng rất tự nhiên, mình hát xong còn ra hiệu cho Thẩm Tinh Nhược hát tiếp. 

Thẩm Tinh Nhược cũng không hiểu cậu đang giở trò gì, nhưng chỉ vài giây lướt qua, cô cũng không có thời gian suy nghĩ thêm, liền hát tiếp phần giọng nữ. 

“Anh mới là hung thủ bắt cóc trái tim em

Ngồi sau động cơ, gió thổi qua, thoát khỏi trần tục.”

Lúc Thẩm Tinh Nhược hát, ánh mắt của Lục Tinh Diên và Lý Thừa Phàm đối đầu nhau. 

Lục Tinh Diên cứ như là tên ác bá trắng trợn cướp đoạt dân nữ, vẻ mặt “Tao giành đấy thì sao”, vô cùng hiển nhiên. 

“Trái đất này mỗi ngày có năm mươi tỷ người lướt qua nhau 

May mắn biết bao có thể cùng em vun đắp tình cảm.”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tinh Nhược được nghe Lục Tinh Diên hát. 

Công bằng mà nói, cái tên Lục Tinh Diên này học hành làm chuyện đại sự thì rối tinh rối mù, nhưng mà ăn chơi đàn đùm thì có thể nói là tinh thông sành sõi ít ra cũng có chỗ xài được. 

Dù sao xài nhiều tiền tiêu vặt như vật, ít nhất cũng phải có chút thành quả chứ. 

Giọng nói cậu trầm thấp, âm ca lại rất trong trẻo. 

Nghe có vẻ như … Thẩm Tinh Nhược suy nghĩ một loạt tính từ, quay đầu đưa mắt nhìn sườn mặt chìm trong ánh sáng lờ mờ của Lục Tinh Diên, đột nhiên trong đầu liền nhảy ra một chữ – soái. 

Thật sự mà nói, là rất soái. 

Trong lúc cô thất thần, bài hát đã chạy đến phần hợp xướng. 

Cô còn chưa theo kịp, Lục Tinh Diên liền không vui, còn đưa tay vỗ đầu cô. 

Cùng cậu hợp xướng, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, Thẩm Tinh Nhược có cảm giác lỗ tai mình hình như, hơi nóng. 

Có một loại cảm giác rất kỳ lạ, lúc cô hát cùng Lý Thừa Phàm hoàn toàn không có. 

Nếu như phải chỉ ra sự khác biệt, vậy thì đại khái là, Lý Thừa Phàm giống như là NPC* trong một bài song ca, nhưng Lục Tinh Diên lại chân thật là Lục Tinh Diên. 

*NPC: viết tắt của từ tiếng anh Non-Player Character, là những nhân vật máy hỗ trợ người chơi, cung cấp nhiệm vụ, … trong game online. Ở đây ý chỉ không có cảm giác chân thật. 

Hai người ngồi ở kia hát cùng nhau, sự tương tác ăn ý tự nhiên đến mức Lý Thừa Phàm phải ngây ngốc trừng mắt lên. 

Cậu đã hiểu được. 

Hiểu rõ hoàn toàn!!!

Lý Thừa Phàm kìm nén để không phải hét lên một tiếng kinh thiên động địa, hóp lưng lại như mèo cúi xuống bò qua trước màn hình, tìm Triệu Lãng Minh bát quái, “Moá nó! Hèn chi Lục Tinh Diên muốn giành bài hát này của tao! Cậu ta con mẹ nó là thật sự thích mà! Tao còn tưởng rằng chỉ là nói đùa thôi!!!”

Triệu Lãng Minh nhìn cậu ra từ trên xuống dưới, sau đó phun ra hai chữ, “Ngu xuẩn.”

Những người khác thấy hai người họ hát chung một bài tình ca như vậy, cũng có cảm giác, hình như có gì đó không đúng. 

Nếu như nói là do ngồi cùng bàn, thì Thẩm Tinh Nhược cũng không phải là người đầu tiên ngồi cùng bàn với Lục Tinh Diên, cũng không phải bạn nữ đầu tiên ngồi cũng bàn với cậu, vì sao không hề thấy cậu bày ra vẻ mặt ôn hoà như vậy đối với những bạn nữ ngồi cùng bàn khác, còn đòi hát chung bài tình ca hở chút là sờ đầu vuốt tóc …?

Đừng nói là những người khác, Thẩm Tinh Nhược cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ. 

Nhưng cô không chỉ cảm thấy Lục Tinh Diên kỳ lạ, cảm giác bản thân mình cũng kỳ lạ, rất mất tự nhiên, vành tai hẳn là đang đỏ lên. 

Cũng may là ánh sáng trong phòng yếu ớt, lỗ tai cô có đỏ cũng không ai nhìn ra được. 

Bài hát kết thúc, cô không nói không rằng cầm lấy ly bia trên bàn uống hai hớp, như vầy thì có đỏ mặt cũng không ai nghi ngờ gì nữa. 



Hát karaoke đến mười giờ, có một đợt bé ngoan phải về nhà. 

Còn lại mười mấy người tham gia tăng hai đi ăn đồ nướng. 

Đám Lục Tinh Diên đi đến quán đồ nướng trước, Thẩm Tinh Nhược đưa mấy cô nàng Thạch Thấm đi đến trạm tàu điện ngầm gần đó, sau đó mới dò theo định vị của Lục Tinh Diên đi sang bên kia. 

Chắc là bởi vì uống hai ngụm bia, Thẩm Tinh Nhược luôn cảm thấy lỗ tai, cần cỗ, vẫn còn rất nóng. 

Ngay cả gió thổi trong đêm mùa hè vẫn rất nóng. 

Trạm tàu điện ngầm cách quán đồ nướng khoảng chường năm sáu trăm mét. 

Đây là một khu vực nhỏ là nơi tụ tập bán hàng quán ăn đêm ở gần làng đại học, nghe nói trước khi Tinh thành nâng cấp lên thành phố văn minh thì những khu vực chợ đêm như thế này đều bị dẹp hết, hiện giờ đã được danh hiệu thành phố văn minh rồi thì những hàng quán ăn khuya này cũng mở cửa bán lại. 

Một loạt hàng quán thẳng tắp ven đường với mái hiên xanh xanh đỏ đỏ, hoà lẫn với ánh đèn vàng ấm áp, mùi khói dầu lẫn với mùi gia vị cay nồng nhờ cơn gió thổi tới, dệt thành một hương vị đầu hè sống động về đêm. 

Thẩm Tinh Nhược nhìn xem định vị. 

Có cảm giác như Lục Tinh Diên đang xoay tròn, mặc dù cử động rất nhỏ, lấy một điểm làm trung tâm, xoay xung quanh. 

Cô thật là kỳ lạ. 

Đằng trước vang lên âm thanh đùa giỡn ồn ào huyên náo thu hút sự chú ý của cô. 

Có một quán bán đồ nướng đêm treo một tấm bảng nhỏ màu đỏ chữ vàng tên là “Đồ nướng anh Bàn” bày ra ngoài vài cái ghế, xa xa nhìn qua hình như là đang gây sự đánh nhau. 

Bước chân cô khựng lại, sau đó liền nhìn thấy một cậu con trai túm cổ áo của một cậu con trai khác, tay đang điên cuồng đấm vào bụng đối phương, cậu con trai bị đánh chịu không được lui về sau, cuối cùng té ngã trên mặt đất. 

Thẩm Tinh Nhược cảm thấy không ổn. 

Người bị đánh thì cô không biết, nhưng người đánh hình như là Hứa Thừa Châu. 

Hôm nay cậu ta mặc một cái áo thun màu xanh neon hoa hoè chói mắt, rất gây chú ý. 

Hứa Thừa Châu đang đánh nhau, vậy thì..

Thẩm Tinh Nhược cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ biết hiện giờ việc duy nhất có thể làm chính là ngăn không cho bọn họ gây thêm phiền phức. 

Cô đi đến bên cạnh quán đồ nướng của anh Bàn, lại gần xem tình hình. 

Cô vừa đi đến gấn. 

Liền nhìn thấy một câu con trai mặc áo sơ mi đen với tay cầm lấy một chai bia chưa mở hướng về một bên chân cậu con trai cao lớn kia đập xuống, nước bia sùi bọt tráo ra bên ngoài, mảnh vỡ văng khắp nơi, cậu con trai cao to phía đối diện bị cậu con trai mặc áo thun đen vặn ngược cổ tay, bẻ ngoặt ra sau, mặt mày trắng bệch. 

“Con mẹ nó chứ không phải ông đây đã cảnh cáo mày miệng mồm sạch sẽ một chút rồi sao? Lần trước không phải là gật đầu lia lịa hay sao? Hả?”

Thanh âm của cậu nghe vẫn như bình thường, có chút uể oải, nhưng nghe kĩ, thì lệ khí rất nặng. 

Thẩm Tinh Nhược đã sớm nhận ra. 

Người mặc áo thun đen là Lục Tinh Diên. 

Từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của Lục Tinh Diên, tóc mái rủ xuống trên trái cậu, đỉnh đầu có vài cọng tóc con không vào nếp dựng thẳng đứng, trên mặt không có biểu cảm gì, dáng vẻ so với thường ngày cà lơ phất phơ hoàn toàn khác biệt. 

Thẩm Tinh Nhược chưa từng tận mắt thấy Lục Tinh Diên đánh nhau. 

Chiến tích vinh quang của cậu hình như toàn là truyền miệng từ trong trường. 

Chỉ có hai lần xém phải động thù, đều là còn chưa bắt đầu thì đối phương dã phải liên tục xin hàng. 

Cứ như vậy làm cho cô cảm thấy tin đồn Lục Tinh Diên đánh nhau rất ghê gớm, chỉ có thể là do đám bạn chí cốt của cậu thổi phồng tạo tiếng vang mà thôi. 

Nhưng mà bây giờ – 

Trong tay Triệu Lãng Minh đang xử lý vài người, còn thuận tiện giúp Lục Tinh Diên đạp cậu con trai cao to một cước từ phía sau, vừa chuẩn vừa ác, đá một cú chính là vào cẳng chân. 

Cậu con trai cao to như vậy hai chân mềm nhũn hướng về phía trước, bộ dạng như sắp quỳ xuống đất tới nơi. 

Lục Tinh Diên và Triệu Lãng Minh phối hợp rất ăn ý, rất nhanh liền buông lỏng tay, ngược lại là nắm chặt tóc đối phương nhấn xuống, sau đó lại giẫm thêm một cước trên lưng đem người nằm sấp xuống, như vậy còn chưa xong, Lục Tinh Diên còn kéo cánh tay của người nằm rạp trên mặt đất kia kéo về phía sau. 

Cậu con trai nằm trên mặt đất tru lên như heo bị cắt tiết. 

Thẩm Tinh Nhược vốn là đang xem xét tình hình, nếu như đám Lục Tinh Diên đánh không thắng, vậy thì phải báo cảnh sát. 

Nhưng mà cô đứng một bên nhìn xem, đột nhiên có cảm giác lo lắng của mình có vẻ hơi dư thừa. 

“Gào mẹ mày chứ gào, ông đây còn chưa gỡ cánh tay mày đâu mà kêu cha gọi mẹ.”

Giọng điệu của Lục Tinh Diên lười nhác. 

“Lục Tinh Diên tao đập chết mày, ông đây đã hỏi trước rồi, cũng không phải bạn gái mày mày kích động làm mẹ gì!”

Cậu con trai nằm trên mặt đất trán nổi gân xanh, mặt mày đỏ lựng, là trạng thái sung huyết từ đầu tới chân. 

Lục Tinh Diên đột nhiên nắm tóc cậu ta kéo lên, sau đó thoáng nghiêng người vào lỗ tai cậu ta, nói: “Con mẹ nó mày làm sao biết bây giờ không phải, sau này cũng không phải?”

Lời này Thẩm Tinh Nhược không nghe thấy. 

Lực chú ý của cô tập trung ở giọng nói của cậu con trai nằm dưới đất có chút quen tai. 

Cô dịch sang bên cạnh một chút, nhìn thấy mặt cậu ta, rốt cuộc cũng nhớ ra – 

Tên này là người lúc thi tháng lần đầu tiên ngồi phía trước cô, nói đùa mấy câu khiếm nhã với cô còn xem chút là động thủ đánh cô. 



Năm phút sau màn hội đồng ở quán đồ nướng kết thúc. 

Hình như là có người báo cảnh sát, xe cảnh sát đang ò e chạy về phía này. 

Không biết là ai la lên “Cảnh sát tới,” sau đó đám người này liền phát huy sở trường đánh nhau ẩu đả là phải có tốc độ phản xạ nhanh, trong vòng mười giây đồng hồ vừa thu dọn quần áo giày dép tan tác như chim muông, ngay cả đám người bị đánh sấp mặt cũng chịu đau lảo đảo đứng lên, nhanh chân chạy trốn. 

Chỉ có Lục Tinh Diên là không chút hoang mang, còn đem tiền mặt còn sót lại trên người rút ra ném cho ông chủ, rất có thành ý nói một câu: “Thật xin lỗi.”

Thẩm Tinh Nhược thấy động tác chậm chạp của cậu, có chút không nhịn được, tiến lên kéo cậu một cái, lôi cậu chạy về phía trạm xe điện ngầm, “Nhanh lên!”

Lục Tinh Diên đầu tiên là khẽ giật mình, qua mấy giây mới phản ứng được là Thẩm Tinh Nhược. 

Cậu lật bàn tay nắm chặt tay Thẩm Tinh Nhược, ra vẻ rất có kinh nghiệm giải thích với cô, “Cậu gấp cái gì, chắc chắn là không phải đến bắt chúng ta đâu, hàng quán ăn khuya bày bán xong đóng cửa còn nhanh hơn tốc độ xuất quân của cảnh sát ở Tinh thành này đấy.”

Thẩm Tinh Nhược nửa tin nửa ngờ nhìn cậu một cái, bước chân cũng không hề chậm lại. 

Sau đó Lục Tinh Diên vô cùng tự tin mà chỉ chỉ, “Không tin cậu nhìn xem, chiếc xe kia chắc chắc sẽ đi lướt qua …”

Cậu còn chưa dứt lời, liền nhìn thấy chiếc xe cảnh sát phía sau bẻ lái rẽ ngoặt vào, sau đó – 

Khựng lại một chút. 

“Cái đệch! Chạy mau!”

“Đúng là gặp quỷ mà!”

- Hết Chương 49-