Dâu Tây Ấn

Chương 44: Cha




Edit: Bội Bội

______________________________

Thẩm Tinh Nhược đương nhiên sẽ không coi lời của Lục Tinh Diên nói là thật, cầm cuốn tập quăng lên trên bàn của cậu, giao bài tập nói, “Không phải là phần sử dụng vị ngữ và động từ trong câu đối thoại tôi đã sửa cho cậu vài lần rồi sao, heo học tiếng Anh mấy năm xem còn hiểu, cậu đừng có kiếm chuyện với tôi lấy cớ là xem không hiểu nữa.”

“Xem xong thì làm <<Câu hỏi luyện tập nhỏ>> đi, toàn là trắc nghiệm thôi, không tốn bao nhiêu thời gian đâu, số trang tôi đã gấp lại cho cậu rồi.”

Lục Tinh Diên lật cuốn vở và sách bài tập ra, rồi uể oải đáp lời, “Yes, madam.”

“Được rồi, cậu đừng có mở miệng ra là phun tiếng Anh nữa, cái trình độ tiếng Anh của cậu, tôi còn tưởng là cậu đang mắng mẹ tôi đấy.”

Thẩm Tinh Nhược cũng không thèm nhìn cậu, đẩy mặt bàn lại cho ngay ngắn. 

Lục Tinh Diên đối với sự châm chọc của cô hiển nhiên là đã nhìn mãi thành quen. 

Chỉ nhẹ mỉm cười một tiếng, lại gõ gõ lên mặt bàn của cô, có chút hăng hái nói: “Đúng rồi cô giáo Thẩm, sắp đến sinh nhật của cậu rồi, tôi phải chuẩn bị cho cậu một phần sư lễ để cám ơn.”

Lục Tinh Diên vừa bị đám Lý Thừa Phàm nhắc sắp tới ngày sinh nhật của cậu, vô thức nhớ tới, ngày sinh nhật của cậu và ngày sinh nhật của Thẩm Tinh Nhược là cùng một ngày. 

Thẩm Tinh Nhược cũng vừa nghĩ đến chuyện đó – 

Sắp đến sinh nhật của cô rồi, cũng là sinh nhật của Lục Tinh Diên. 

Cô liếc nhìn Lục Tinh Diên một chút, hỏi: “Có phải là cậu lại muốn lừa gạt tôi nữa hay không?”

“Đừng có mơ, cậu có tặng tôi tôi cũng không đáp lễ cậu đâu.”

“…”

“Không phải chứ, sao cậu lại có thể hẹp hòi như vậy được?”

Lục Tinh Diên vốn là không hế nghĩ tới, tấm lòng thật tình muốn tặng quả của mình bị Thẩm Tinh Nhược điên cuồng phỏng đoán như vậy, cậu xoay người đối diện với Thẩm Tinh Nhược hỏi: “Cậu nói rõ ràng một chút xem, hình tượng của tôi trong lòng cậu nhỏ mọn như vậy à?”

“..”

Thẩm Tinh Nhược liếc cậu, nghĩ cậu vẫn là chủ nợ của mình, nên không nói tiếp nữa. 

Chỉ dùng ánh mắt truyền tải cho cậu một câu trả lời rõ ràng – đúng vậy, không sai, hình tượng của cậu so với bảy chú lùn còn nhỏ hơn, sau này đừng có hỏi mấy câu tự rước lấy nhục nhã như vậy nữa. 

Năng lực lĩnh ngộ ánh mắt từ Thẩm Tinh Nhược của Lục Tinh Diên rất mạnh, nghĩ đến thái độ của cô, liền rất muốn đem hoá đơn mua con chim công trắng từ trong điện thoại ra dán lên mặt cô. 

–uổng công cậu chuẩn bị một món quà sinh nhật độc đáo như vậy, cô gái này đúng là không có tâm mà. 



Thẩm Tinh Nhược không rảnh đâu đi suy đoán tâm tư trai tân ngây tơ của cậu, chuông tan học vang lên, cùng đi với Thạch Thấm và Địch Gia Tĩnh quay về phòng ký túc xá. 

Hôm nay lịch thi cuối ký vừa được thông báo, trên đường về phòng ngủ, Thạch Thấm mở lịch trên điện thoại di động ra xem ngày, đau khổ đếm từng ngày, “Một hai ba bốn năm … Mười lăm ngày, không đúng, mười sáu ngày, á! Chỉ còn mười sáu ngày nữa thôi!”

Ngay sau đó Thạch Thấm lại phát hiện ra cái gì đó, “Tinh Nhược Tinh Nhược, ngày sinh nhật của cậu rơi vào trước kì thi một ngày đấy!”

Thạch Thấm có đặt ghi nhớ cho ngày sinh nhật của Thẩm Tinh Nhược, trùng hợp như vậy, sinh nhật của cô năm nay lại đúng vào ngày học cuối cùng. 

Thạch Thấm: “Năm nay là cậu tròn mười bảy đúng không?”

Thẩm Tinh Nhược tính nhẩm: “Đúng vậy.”

Địch Gia Tĩnh bên cạnh đưa mắt nhìn lịch trong tay Thạch Thấm, nhìn chằm chằm một hồi, vô thức liền hỏi: “Tinh Nhược, cậu và Lục …”

Thạch Thấm và Thẩm Tinh Nhược nghe tiếng nói đều nhìn qua. 

Địch Gia Tĩnh liền kịp thời sữa lại lời nói: “Tớ chỉ là muốn hỏi, cậu thích cái gì, bọn tớ chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.”

“À, không cần đâu.”

Thẩm Tinh Nhược nhẹ lắc đầu. 

Dù sao ngoại trừ thiếu tiền, cô cũng không thiếu gì cà, cũng không thể bắt người ta trực tiếp chuyển khoản Wechat hay Alipay* cho cô được. 

*ứng dụng phổ biến ở Trung Quốc có khả năng kết nối trực tiếp với tài khoản ngân hàng, giống như Zalo, ví Momo bên mình.

Cô còn chưa dứt lời Thạch Thấm liền lên tiếng chặn cô lại, lẩm bẩm: “Không được, nhất định phải chuẩn bị quà cho cậu.”

Cô không quan tâm lắm, đưa mắt nhìn điện thoại, nhận thấy tối nay vẫn không có cuộc gọi nhỡ nào. 

Từ lúc cô chuyển đến Tinh thành, mỗi tuần Thẩm Quang Diệu đều gọi điện thoại cho cô ít nhất là hai lần. 

Phần lớn thời gian cô đều không nhận. 

Mười lần thì chắc sẽ nhận một hai lần, cũng chỉ là lãnh đạm vâng vâng dạ dạ vài tiếng, nghe Thẩm Quang Diệu nói một chút tình hình gần đây, thường là không đến ba phút, cô liền sẽ tìm cớ qua loa để cúp điện thoại. 

Thế nhưng một tuần này trôi qua, Thẩm Quang Diệu vẫn không hề gọi điện thoại cho cô. 



Mấy ngày nay thi đại học nên lớp mười một được nghỉ, Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên đều đóng đô ở nhà. 

Lục Tinh Diên phát hiện, gần đây cảm xúc của Thẩm Tinh Nhược có chút lãnh đạm. 

Lúc ăn cơm trưa, kênh truyền hình của Tinh thành đưa tin các tình huống diễn ra trong kì thi đại học trên mọi mặt trận. 

Không chỉ phỏng vấn người thân đang tha thiết chờ đợi ở bên ngoài cổng trường, lúc thi xong còn phỏng vấn cả thí sinh, còn truyền bá những tình nguyện viên giúp đỡ kì thi, lâu lâu có đưa tin một vài thí sinh tìm nhầm địa điểm mà bỏ lỡ kì thi đại học. 

Cho dù thế nào thì giờ này năm sau cũng sẽ đến lượt bọn họ, quan tâm quá mức thì cũng rất bình thường. 

Lục Tinh Diên là đang ba khối không biết chọn khối nào, cho nên rất chăm chú xem tin tức. Bùi Nguyệt, phụ huynh của vị học sinh mờ mịt cả ba khối, còn đang nhìn xem đề thi Ngữ văn được công bố trên mạng. 

Thế nhưng Thẩm Tinh Nhược lại rất thờ ơ, ánh mắt cô còn không thèm lướt nhìn TV một chút nào. 

Thời gian học bổ túc buổi tối vẫn diễn ra như thường lệ, nhưng mà Thẩm Tinh Nhược hình như ngay cả mắng cậu cũng không có tinh thần mà mắng cho đàng hoàng. 

Quá lắm cũng chỉ dùng ánh mắt “cái đồ bùn nhão quả nhiên không trát nổi tường” nhìn cậu chằm chằm một hồi lâu, cũng không hề nói một lời nào. 

Thật sự là vô cùng không bình thường. 

Thỉnh thoảng trong lúc học, Lục Tinh Diên xiên một miếng lê đã gọt sẵn đưa đến bên miệng Thẩm Tinh Nhược. 

Thẩm Tinh Nhược nhíu mày, lùi về phía sau, ý tứ từ chối rõ ràng. 

Lục Tinh Diên cũng không cưỡng ép, tự mình ăn, “Cô giáo Thẩm à, mấy ngày nay sao cậu ủ rủ như đưa đám vậy, dì cả đến rồi à?”

“Ăn nhiều như vậy còn không chặn nổi miệng của cậu.”

“Đương nhiên là chặn không nổi, chỉ là một miếng lê chứ mấy, nếu mà cậu hôn tôi thì có thể chặn được đấy.”

Lời nói của Lục Tinh Diên nửa nghiêm túc, nửa trêu chọc. 

Thẩm Tinh Nhược vơ lấy cuốn sách bài tập <<Câu hỏi luyện tập nhỏ>> hướng lên trên đầu cậu đập xuống, “Im miệng, sắp được mười bảy tuổi rồi, sao đầu óc của cậu vẫn không phát triển với số tuổi vậy, tôi thấy cậu cứ như vậy thì ba năm cấp ba đừng hòng thi được một lần 400 điểm.”

OK. 

Là cậu suy nghĩ nhiều rồi. 

Cô giáo Thẩm vẫn có thể làm cho người ta cứng họng không nói gì được như trước đây. 



Mấy ngày nghỉ trong lúc thi đại học nhanh chóng kết thúc. 

Lúc trở lại trường trước cửa trường học Minh Lễ vẫn còn treo băng rôn cỗ vũ kỳ thi đại học, chỉ là thiếu đi học sinh của một khối, khi vào trường học, cảm giác vắng lặng hơn trước đây rất nhiều. 

Trước khi đi đến lớp học, ngay cả tiết tự học buổi sáng Thẩm Tinh Nhược cũng không đến, đã bị Vương Hữu Phúc gọi tới văn phòng nói chuyện, cùng bị kêu lên còn có Hà Tư Việt. 

Học sinh giỏi bị gọi đi, 99,99% là sắp có chuyện tốt. 

Hà Tư Việt quay về khi tiết tự học buổi sáng trôi qua hơn nửa, có người tò mỏ hỏi cậu, có chuyện tốt gì vậy. 

Cậu hiền lành cười cười, nói: “Bình chọn học sinh ba tốt.”

“Vậy sao Thẩm Tinh Nhược còn chưa trở về?”

Hà Tư Việt khựng lại, “Thầy Vương giữ cậu ấy lại, chắc là còn có chuyện khác muốn nói riêng.”

Lời này Lục Tinh Diên cũng nghe được. 

Cậu đang vọc khối rubic của Thẩm Tinh Nhược. Thẩm Tinh Nhược đã dạy cậu công thức xoay rubic, nhưng mà cậu còn chưa học được thành thạo, lúc này mạch suy nghĩ lại bị xáo trộn, cũng không nhớ rõ mình đã xoay tới bước nào rồi. 

Cho đến khi tiết tự học buổi sáng kết thúc, Thẩm Tinh Nhược mới từ văn phòng trở về. 

Lục Tinh Diên hỏi: “Vương Hữu Phúc giữ cậu lại làm gì vậy?”

“À, nói học thêm võ thuật.”

Cô cũng không quan tâm lắm, thuận miệng trả lời. 

Lục Tinh Diên: “Cái gì mà học võ thuật, cậu còn có cái năng khiếu này à, vậy sao lúc cậu bị người ta chặn đánh không tự mình ra chiêu đi, bắt tôi làm bia đỡ đạn làm gì?”

Thẩm Tinh Nhược liếc mắt nhìn cậu một cái, “Không phải như cậu nghĩ đâu, cái này không cần vốn liếng năng khiếi gì đây, chỉ cần tham gia hoàn thành lớp huấn luyện thì có thể có được điểm cộng cho thi đại học.”

Nghe xong lời này, Lục Tinh Diên có vẻ rất hứng thú, “Còn có chuyện tốt như vậy à, làm sao học được, tôi cũng muốn đi thử xem sao.”

Thẩm Tinh Nhược nhìn cậu chằm chằm, thật sự là nửa chữ cũng không muốn nhiều lời với cậu, “Cậu thôi đi.”

Lục Tinh Diên không hiểu lắm về việc này, nhưng mà Hà Tư Việt lại hiểu rất rõ. 

Điểm cộng võ thuật đã là bí mật công khai của các trường trung học trong Tinh thành rồi, vốn dĩ là một quy định trong chế độ cộng điểm năng khiếu cho học sinh trong toàn tỉnh, sáu người đứng đầu trong cuộc thi tranh tài võ thuật cấp tỉnh có thể được cộng thêm tới 20 điểm, tranh tài cấp thành phối thì được 10 điểm. 

Thế nhưng võ thuật chỉ là một cách gọi chung chung, trên thực tế được chia thành nhiều tám hình thức thi đấu như đao, kiếm, thương, côn … mà thi đấu là nam riêng nữ riêng, còn có nhóm trường phổ thông và nhóm trường năng khiếu. 

Trên thực tế có khoảng chừng 192 người được cộng thêm điểm nhờ vào cuộc thi đấu này. 

Thế nhưng học sinh có tư cách tranh tài ở các nhóm trường phổ thông cũng không nhiều, người thật sự đạt đủ tiêu chuẩn để dự thi cũng rất ít, rất nhiều hạng mục là không có ai báo dánh, thế là có thể thắng mà không cần đối thủ. 

Mấy trường học lớn trong tình đều bồi dưỡng một nhóm học sinh khá giỏi tham gia huấn luyện võ thuật bắt đầu từ kì nghỉ hè năm lớp mười một, chắc chắn có thể giành được điểm cộng, nỗ lực phấn đấu trong kì thi đại học. 

Thủ khoa của cả hai ban Xã hội và Tự nhiên của Minh Lễ năm ngoái đều không phải là thủ khoa chân chính, mà là thủ khoa được cộng thêm điểm nhờ thi võ thuật. 

Vương Hữu Phúc giữ lại Thẩm Tinh Nhược để nói chuyện này, mà không giữ lại Hà Tư Việt. 

Lúc này Hà Tư Việt nghe được Thẩm Tinh Nhược nói vậy, trong lòng liền có chút cảm giác khó chịu. 

Thế nhưng ngay sau đó cậu lại nghe Thẩm Tinh Nhược nói: “Tôi không có đồng ý.”

Lục Tinh Diên: “Tuỳ tiện học một chút liền có được điểm cộng, sao cậu lại không đồng ý.”

“Cái này so với dùng tiền để mua điểm thì có gì khác nhau chứ, cậu không cảm thấy rất không công bằng sao?”

“Tôi không có khả năng đi ngăn cản người khác lách luật, nhưng tôi có thể đưa ra lựa chọn cho bản thân mình không chui kẽ hở. Với lại, tôi không cần làm như vậy cũng có thể đậu được trường đại học.”

“Vậy là ngài vẫn còn rất đức độ.”

Lục Tinh Diên đối với mấy chuyện này không hiểu rõ lắm, chỉ là thuận miệng trêu chọc một tiếng, cũng không quá để tâm. 

Thẩm Tinh Nhược cũng lười nói với cậu. 

Trên thực tế lúc cô nói chuyện với Vương Hữu Phúc càng có đức độ hơn, nói đến mức Vương Hữu Phúc phải sửng sốt rồi còn phải ý vị thâm trường mà nhìn cô. 



Thật ra hai năm gần đây, cấp trên cũng đã bắt đầu để tâm đến chuyện điểm cộng khi tham gia thi đấu võ thuật. 

Ở Tinh thành, danh sách học sinh học võ thuật của mỗi trường có hơi khắt khe, trước đây ở Minh Lễ ban Tự Nhiên ban Xã hội mỗi ban hai mươi người có thể báo danh, tham gia huấn luyện. 

Bây giờ thì không được như vậy, danh sách ban Tự nhiên được ưu tiên hơn một chút, nhưng dù sao danh sách của ban Xã hội cũng chỉ mới có ba học sinh. 

Thẩm Tinh Nhược cứ như vậy chắp tay đem 20 điểm nhường ra ngoài, nghe được lời đồn đám học sinh năng khiếu đều cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi. 

Hà Tư Việt cứ tưởng danh sách này Thẩm Tinh Nhược không muốn thì sẽ rơi xuống đầu cậu, nhưng rốt cuộc lại rơi lên trên đầu Địch Gia Tĩnh.

Cậu càng cảm thấy mất mát. 



Khi những bước chân cuối kỳ dần dần đến gần, các học sinh chuẩn bị lên lớp mười hai cũng bắt dầu cảm nhận được thời gian gấp gáp trôi qua. 

Ban một là lớp thí nghiệm của ban Xã hội, không có học sinh năng khiếu, nhưng mà mấy lớp phổ thông thì có không ít học sinh năng khiếu, khoảng thời gian gần đây đều chuẩn bị đi tập huấn, thậm chí có người đã sớm rời trường để tham gia tập luyện. 

Trước đó Bùi Nguyệt đã từng có suy nghĩ để Lục Tinh Diên học làm người dẫn chương trình phát sóng hay là biên kịch gì gì đấy, dù sao cũng mong cộng điểm năng khiếu trong kì thi đại học. 

Thế nhưng sau này cẩn thận quan sát, vẫn thấy là nên quên đi. 

Lục Tinh Diên kia đứng không ra đứng ngồi không ra ngồi mà làm người dẫn chương trình … 

Biên kịch càng không cần phải nói, cậu là một tên đầu gỗ, kể truyện cổ tích công chúa Bạch Tuyết đoán chừng còn khó nữa là. 



Buổi chiều hôm thứ tư, trong lúc đang tự học, bỗng nhiên có một đám bạn học bên lớp khác chạy qua hành lang. 

Động tĩnh lớn tới nỗi cứ như chạy trốn động đất vậy, Lý Thừa Phàm đang ngủ gật cũng bị đánh thức. 

Cậu ta cào cào tóc buồn bức hỏi thăm bạn ngồi cùng bàn, “Có chuyện gì vậy, đến tiết thể dục rồi à, không phải, không phải là đã thi xong môn thể dục từ hồi đầu tuần rồi sao?”

“Không phải, hình như là học sinh lớp mỹ thuật nghệ thuật ở trên lầu, hình như là hôm nay có hoạ sĩ nào đó đến giảng dạy đấy.”

Lý Thừa Phàm: “Cậu cũng biết nữa à.”

Bạn ngồi cùng bàn giải thích nói: “Bạn học cùng lớp với tớ năm lớp mười học bên ban năm, cậu ấy học mỹ thuật, sau đó thành tích của cậu ấy sao với các học sinh lớp mỹ thuật vẫn rất tốt, điều kiện gia đình cũng khá giả, người nhà cô ấy trao đổi với nhà trường, nhân dịp ngày hôm nay mời hoạ sĩ gì đó tới, để nhà trường viết cho một phong thư đề cử.”

“Việc này cậu ấy nhắc tới cũng lâu rồi, hoạ sĩ này hình như là tài giỏi nổi tiếng trong giới lắm, nhìn qua thì có vẻ là không có tác dụng gì, nhưng mà được chính hiệu trưởng của trường chúng ta viết thư để cử, thì đâu khác gì được nắm tay tiến cử đâu.”

Thư đề cử rồi tiến cử gì gì đấy đối với cuộc sống của Lý Thừa Phàm là cách xa vạn dặm, cậu không có chút hứng thú nào, nghe xong ngáp một cái, rồi lại tiếp tục ngủ. 

Thế nhưng Lục Tinh Diên vừa nghe xong, xoa nhẹ đầu Thẩm Tinh Nhược, trêu chọc: “Sẽ không phải là cha cậu đấy chứ, cha cậu có nói với cậu là muốn đến thăm cậu hay không.”

Thẩm Tinh Nhược giật mình. 

Ngay sau đó mặt không biểu cảm đạp cho Lục Tinh Diên một cước. 

Nhìn cái gì mà nhìn. 

Cha cô rõ ràng là biểu hiện thương yêu cũng chỉ biểu hiện được một nữa thì đã lười nhác không muốn tỏ vẻ nữa rồi, bây giờ ngay cả điện thoại còn không thèm gọi nữa là. 

Lục Tinh Diên bị dẫm đến mức xuýt xoa, lại dò xét Thẩm Tinh Nhược từ trên xuống dưới, “Cậu đây là thẹn quá hoá giận đấy à.”

“Này, cha cậu không phải là ngay cả một cú điện thoại cũng không thèm gọi cho cậu đấy chứ.”

“…”

Sao cậu ta không đi tham gia đoạt giải quán quân của chương trình “Hỏi chuyện không nên hỏi”* luôn đi?

*nguyên bản ở đây là một câu thành ngữ “Cái nồi nào không được mở” /哪壶不开提哪壶/ ý chỉ mọi người không nên đề cập đến những chuyện riêng tư của người khác, những chuyện không nên nói, không nên hỏi. (Nguồn: Baidu)

Cậu ta học hành thì không ra gì chứ chuyện chọc vào nỗi đau của người khác thì có thể phá kỉ lục Guinness thế giới luôn đấy chứ. 

Trong lòng Thẩm Tinh Nhược buồn bực muốn chết, ngồi trong lớp tự học cũng học không vô, đến tiết thứ hai thì dứt khoát không thèm làm bài tập nữa, trực tiếp đi ngủ luôn. 

Thẩm Tinh Nhược ngủ một giấc cho đến hết giờ tự học. 

Cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, đứng dậy đi rót một ly nước ấm. 

Lục Tinh Diên muốn giúp cô cầm cái ly, tâm trạng của cô không tốt, biểu hiện cũng vô cùng cáu bẳn, trả lời thằng một câu: “Vậy sợ là cậu phải chờ đến chết luôn đấy.”

Lục Tinh Diên dứt khoát đứng dậy, đi cùng với cô. 

Chỗ lấy nước nóng đặt ở hành lang phía đông của mỗi tầng lầu, cũng là gần văn phòng của các thầy cô giáo. 

Thẩm Tinh Nhược một tay cầm ly, một tay che miệng ngáp dài, còn có vẻ chưa tỉnh ngủ. 

Lục Tinh Diên cà lơ phất phơ đi bên cạnh cô, thỉnh thoảng xoa xoa đầu cô, trêu chọc cô vài câu. 

Thẩm Tinh Nhược cau mày hướng sang người đừng bên cạnh mắng, “Cậu đừng có vò đầu tôi nữa, bị cậu làm rối hết rồi.”

“Cậu làm gì bực dọc dữ vậy, cậu vốn là ngủ ngon đến mức không biết trời trăng gì.”

Nói xong cậu lại kéo kéo đuôi tóc có chút lỏng lẻo của Thẩm Tinh Nhược. 

Tóc của cô rất mềm lại còn mượt, sờ rất dễ chịu, có chút làm cho người ta yêu thích không muốn rời tay. 

Hai người đi đến chỗ rót nước, mỗi người chiếm lấy một vòi nước. 

Thẩm Tinh Nhược có chút thất thần, nước đã được rót đầy rồi, tràn ra bên ngoài, cô lui về sau nửa bước, bấm nút dừng lại. 

Lục Tinh Diên đứng bên phải của cô, võng tay qua bả vai cô vỗ vỗ phía bên trái. 

“Cậu có tin là tôi tạt nước cậu không.”

Thẩm Tinh Nhược quay sang phía bên trái, nói với Lục Tinh Diên. 

Thật ra trong tiềm thức cô biết là Lục Tinh Diên đứng phía bên phải, cũng không biết là tại sao, ngày hôm nay trạng thái tinh thần rất không tập trung, thân thể vô thức đi sang bên trái, lúc nhìn người bước tới, động tác của cô cũng không thể dừng lại kịp thời —

Ly nước vừa được rót đầy, có hơn một phần tư đều tạt lên trên người của người vừa mới tới. 

Lục Tinh Diên nhìn ly nước của mình, cũng không chú ý đến tình huống bên cạnh, liền thuận tay giơ tay lên, thân mật vuốt vuốt đầu cô, “Cậu tạt đi, tạt xong tôi bắt cậu giặt quần áo.”

Hành lang chợt chìm trong yên tĩnh. 

Một đoàn người đang đi đến chỗ rẽ không một ai lên tiếng, chỉ có Tổ trưởng tổ giáo viên và giáo viên chủ nhiệm của ban năm là điên cuồng trừng mắt về phía Thẩm Tinh Nhược. 

Thấy Thẩm Tinh Nhược không có phản ứng gì, giáo viên chủ nhiệm chỉ có thể tự mình mở miệng. 

Ông cười cười nhìn về phía người đàn ông trung niên đang đi đầu, “Không có việc gì không có việc gì, giáo sư Thẩm, để tôi dẫn thầy tới văn phòng thay quần áo trước nhé?”

Ngay sau đó, ông lại quay qua, mở miệng la mắng cả hai người Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên cùng một lúc: “Cái này là rót nước kiểu gì đây, rót nước còn cãi nhau ầm ĩ như vậy! Hai em là học sinh lớp nào, tôi đi hỏi chủ nhiệm lớp của hai em một chút, thế này còn ra thể thống gì nữa!”

Thẩm Tinh Nhược nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, chớp mắt cũng không thèm chớp một cái, một lúc lâu sau cũng không nói được câu nào. 

Lục Tinh Diên quay đầu, cũng giật mình. 

Sắc mặt cậu vẫn còn bình tĩnh, trong lòng liền nghĩ là không xong rồi, còn thầm khen mình thật đúng là một nhà tiên tri, sau này nếu không thi đậu đại học có thể đi đến trường học của Thẩm Tinh Nhược bày ra quầy hàng đoán mệnh hay gì đấy.

Không được, quầy hàng thì quá là xuềnh xoàng, cậu có thể mở một cửa hàng xem bói. 

Cứ như vậy suy nghĩ trôi tận đẩu tận đâu, giáo viên chủ nhiệm hỏi lại lần nữa cứ như gió thoảng bên tai, cậu hoàn toàn không nghe lọt lời nào. 

Không khí trầm mặc trong chốc lát. 

Im lặng một hồi lâu Thẩm Tinh Nhược rốt cuộc cũng mở miệng, kêu lên, “Cha.”

Lục Tinh Diên cũng không phải là không biết Thẩm Quang Diệu, trong lòng đã thầm tính là sẽ nói Chào chú Thẩm”, thế nhưng là bị ảnh hưởng bởi Thẩm Tinh Nhược, lời lên đến miệng cậu liền muốn cha “Chào cha Thẩm.”

Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nói ra miệng liền trực tiếp biến thành – 

“Chào cha.”

- Hết Chương 44-