Dâu Tây Ấn

Chương 39: Trai tân




Edit: Bội Bội

———————————

Giống như làm chuyện xấu không bị người ta bắt tại trận thì không gọi là làm chuyện xấu, tình cảnh xấu hổ mà không có người chứng khiến cũng sẽ không tính là tình cảnh xấu hổ hoàn toàn.

Lúc Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược còn chưa kịp phản ứng, ngoài cửa đột nhiên vang lên vài tiếng gõ cửa, “Là mẹ.”

Giọng nói của Bùi Nguyệt.

Trong đầu Lục Tinh Diên hiện lên một câu, “nhà dột còn gặp mưa, đưa tay gạt mây không thấy được ánh trăng”, cũng không biết có đúng vậy hay không, tóm lại trong đầu suy nghĩ rất hỗn lộn, cậu thầm cảm thấy chính mình thật ra cũng có chút văn hoá.

Cửa không khoá, Bùi Nguyệt cứ thế chào hỏi xong, liền định đẩy cửa đi vào.

Bên tai truyền đến âm thanh văn nắm cửa nhỏ xíu, sữa bò Vượng Tử còn đang chảy xuống thành dòng.

Một khắc này, tất cả các giác quan nhỏ bé nhất đều căng ra, giống như bị phóng đại lên gấp mười gấp trăm lần.

Sau gáy của Thẩm Tinh Nhược có chút đau, cằm cũng bị đập đến sưng cả lên.

Tư duy trống rỗng vài ba giây ngắn ngủi, cô đột nhiên hoàn hồn, chịu đựng đau đớn, ấn lên đùi Lục Tinh Diên đứng dậy.

Trong lúc khẩn cấp cô cũng không giải thích gì nhiều, trực tiếp chùi vết sữa còn đọng lại trên môi lên áo thun của Lục Tinh Diên, sau đó từ trên giường Lục Tinh Diên kéo cái chăn qua, che nửa thân dưới của cậu lại.

Che chắn xong xuôi trong nháy mắt, Bùi Nguyệt cầm hai ly sữa tươi đi vào.

Thẩm Tinh Nhược mặt không đổi sắc, quay đầu đi đến trước mặt Bùi Nguyệt, còn cong cong khoé môi, nhận lấy hai ly sữa từ trong tay Bùi Nguyệt.

“Cám ơn dì Bùi.”

Giọng nói cũng rất bình thường.

Lục Tinh Diên vẫn còn đang đắm chìm trong hư vô.

Thẩm Tinh Nhược lưu loát hoàn thành một loạt động tác có độ khó lên đến 88%, chỉ trong mấy giây đã khống chế xong bản thân trước khi mẹ cậu đẩy cửa vào.

Còn đáng nói hơn chính là, sau một loạt động tác có độ khó cao, liền đeo lên một khuôn mặt diễn xuất ngoan ngoãn có phải nói là độ khó đến 99%, mặt không đỏ, tim không đập, nụ cười ngọt ngào nhưng không mất cảnh giác, vừa cảnh giác nhưng lại không thất lễ, có thể nói là không có chút sơ hở nào

Bùi Nguyệt đi vào phòng, luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng không thể nói rõ là không đúng chỗ nào.

Bà đảo mắt một vòng, nói cười vài câu với Thẩm Tinh Nhược, một giây sau liền trở mặt, cảnh cáo Lục Tinh Diên phải nghe lời Thẩm Tinh Nhược học bổ túc cho thật tốt.

Lúc chuẩn bị quay người rời đi, bà đột ngột dừng bước, “Lục Tinh Diên, con đắp chăn làm chi vậy?”

Thẩm Tinh Nhược lên tiếng thay cậu: “Cậu ấy nói cậu ấy lạnh.”

Hai mắt Bùi Nguyệt đánh giá Lục Tinh Diên từ trên xuống dưới, “Nửa người trên mặc áo tay ngắn, nửa người dưới đắp chăn, con làm cái trò gì đấy, lạnh sao không biết mặc áo khoác?”

Phát ngôn viên Thẩm lại tiếp tục nói, “Cậu ấy nói chân cậu ấy lạnh.”

Bùi Nguyệt giống như trong nháy mắt hiểu ra điều gì đó, bước lên nắm lấy lỗ tai của Lục Tinh Diên, “Con muốn dày vò Nhược Nhược chứ gì? Con đừng có giở trò này nọ, mẹ nói cho con biết, học bổ túc thì học cho đàng hoàng, coi chừng mẹ cắt tiền tiêu vặt của con đấy!”

Cảnh cáo xong, bà lại quay người nói với Thẩm Tinh Nhược: “Nhược Nhược, nó có giở trò gì con cũng mặc kệ nó, về phòng mình ngủ đi, dù sao trình độ của nó đã vậy rồi, con tốt bụng kèm nó học, chứ nó một chút ý chí đều không có!”

Thẩm Tinh Nhược yên lặng đứng đó, không nói thêm cũng không nói bớt, dáng vẻ nhìn rất ngoan ngoãn tủi thân.

Lục Tinh Diên muốn biện minh cho bản thân mình một chút, thế nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã bị Bùi Nguyệt trừng mắt nuốt trở về.

Hai phút đồng hồ sau, Thẩm Tinh Nhược đưa Bùi Nguyệt ra ngoài.

Cẩn thận đưa mắt nhìn Bùi Nguyệt biến mất ở góc rẽ cầu thang, Thẩm Tinh Nhược mới nhẹ nhàng thở ra, đẩy cửa trở về phòng.

Không khí nhạt nhẹo bên trong phòng, có mang theo chút hương vị ngọt ngào của sữa bò.

Lục Tinh Diên thấy Bùi Nguyệt đi rồi, ngay tập tức xốc cái chăn ra, cúi đầu đưa mắt nhìn, sau đó “Đệt” một tiếng.

Ở giữa quần của cậu ẩm ướt một mảng, còn phồng lên một cách rõ ràng, trên mặt đất vương vãi một bãi sữa bò Vượng Tử màu trắng đục.

Nếu như vừa nãy Bùi Nguyệt bước vào liền nhìn thấy cảnh này, hơn nữa đầu của Thẩm Tinh Nhược còn đặt lên đùi cậu, Lục Tinh Diên cũng không biết là mẹ cậu sẽ cách ly hai người vĩnh viễn hay là dắt ngay đến Cục dân chính đăng ký kết hôn.

Thẩm Tinh Nhược cũng không tự chủ được mà nhớ lại tình cảnh vừa nãy.

Cô không nói không động đưa mắt nhìn, đứng đằng xa, cũng không tới gần.

Lục Tinh Diên đứng dậy đi đến trước tủ quần áo, vừa cầm quần áo, vừa ra vẻ như không có việc gì thờ ơ hỏi: “Cậu vừa nãy đang làm cái gì đấy, con mẹ nó chứ còn chưa kịp phản ứng liền bị cậu tạt cả lon sữa bò rồi.”

Thẩm Tinh Nhược: “Tôi không trách cậu thì thôi, cậu còn mắng ngược lại tôi à.”

Lục Tinh Diên phát hiện trong tủ mình có treo một cái áo hoodie màu kaki vẫn chưa bỏ đi, giống cái áo Thẩm Tinh Nhược đang mặc như đúc.

Hình như là năm ngoái có mua một cái vì một tổ chức nào đó vận động quyên góp, một màu trơn nhẵn, không có chút hoa văn nào, nói đến cùng là vẫn không phù hợp với phong cách của cậu, cho nên cậu vẫn luôn bỏ xó không mặc.

Cậu cầm lấy cái áo hoodie kia, còn nói: “Trách tôi? Tôi đã làm gì chứ? Lúc nãy tôi chỉ là đang làm đề, rõ ràng chính cậu giở trò.”

Thấy Thẩm Tinh Nhược sắp cãi lại, cậu hươ hươ bộ quần áo mới lấy ra trong tay, “Này, tôi phải thay quần áo, cậu quay ra sau đi.”

Thẩm Tinh Nhược không nhúc nhích.

Cậu nhíu nhíu mày, nắm góc áo bên cạnh làm bộ muốn kéo lên, “Này, tôi cởi thật đấy.”

Thẩm Tinh Nhược lần này lại phản ứng nhanh, lập tức xoay người đi về phía bàn học.

Lục Tinh Diên cố ý đùa cô, thấy dáng vẻ đứng đắn của cô, khoé môi giật giật, cầm quần áo, đi vào phòng tắm.

Hai người ngồi xuống lần nữa.

Thẩm Tinh Nhược cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhìn bộ quần áo của Lục Tinh Diên từ trên xuống dưới, đột nhiên nói: “Quần áo của cậu giống hệt của tôi.”

Lục Tinh Diên đặt bút xuống, nhíu mày.

Thẩm Tinh Nhược đối diện với ánh mắt của cậu, hỏi: “Vì sao cậu lại mặc quần áo giống hệt tôi?”

“Tôi dùng tiền mua tại sao lại không thể mặc?” Lục Tinh Diên mặc dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô, “Vừa đúng lúc tôi nhìn thấy có một cái áo giống y hệt cậu, muốn mặc giống cậu để bày tỏ lòng tôn kính đối với cô giáo cậu hiểu chưa, không phải cậu tưởng tôi cố ý mặc áo tình nhân đấy chứ?”

Thẩm Tinh Nhược cũng không thèm đáp lại, mặt không đổi sắc cầm bút gõ gõ lên cạnh bàn, “Làm bài.”

Lục Tinh Diên cười thành tiếng, dựa lên trên ghế, khép hai ngón tay lại với nhau, từ phía xương lông mày hất về phía cô ra vẻ mời chào.

Sau đó lười biếng nói: “Tuân lệnh, cô giáo Thẩm.”

Thẩm Tinh Nhược cho cậu năm phút đồng hồ, thấy cậu tô tô vẽ vẽ trên tờ giấy nháp rất nghiêm túc, thế là hỏi: “Làm đến câu thứ mấy rồi?”

“Không phải cậu bảo tôi làm câu đầu tiên sao?”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

Thân mình cô hơi nghiêng về phía trước, cầm tờ đề trước mặt Lục Tinh Diên qua nhìn một chút, “Câu đầu tiên chỉ là hỏi tập hợp con, cậu viết cái gì mà tới hai tờ giấy nháp? Với lại chỉ là chọn trắc nghiệm, tới cả heo cũng có một phần tư cơ hội chọn câu đúng.”

Lục Tinh Diên: “Này cậu nói gì thì nói, nhưng mà không được sỉ nhục người khác như vậy nhé.”

Thẩm Tinh Nhược: “Cậu ngay cả 400 điểm còn thi không nổi còn bày đặt tổn thương dễ vỡ gì chứ.”

Thẩm Tinh Nhược liếc nhìn cậu một cái, cầm tờ đề lên, giảng câu đầu tiên cho cậu.

Đối với mấy câu hỏi đơn giản như vậy, cô đều không làm.

Lục Tinh Diên cũng không đến nỗi hết thuốc chữa như vậy, nghe cô giảng, ít ra cũng có thể nghe hiểu.

Đến câu hỏi thứ bao nhiêu, Thẩm Tinh Nhược vẽ lên tờ giấy nháp, kiên nhẫm giảng giải cho cậu.

“Đây là hình trụ, O1O2 là điểm trung tâm, được nối dài, như vậy …”

“Đề bài nói cái này là mặt cắt cắt qua điểm O1O2, có nghĩa là cắt đôi hình trụ qua điểm trung tâm … cắt mở ra cậu có hiểu không?”

Trên người cô có mùi hương cỏ xanh của sữa tắm, còn có một chút, hương vị ngọt ngào.

Lục Tinh Diên nghe cô giảng bài hình học, nhịn không được cảm thấy cô quá sức đáng yêu, nhất thời có chút phân tâm, vốn dĩ là không nghe lọt cô nói cái gì cả.

Lúc này cô lại hỏi cậu có hiểu hay không, cậu liền dứt khoát lắc đầu.

Thẩm Tinh Nhược dừng lại, nghiêm túc hỏi cậu, “Cậu là heo à?”

Lục Tinh Diên: “…”

Đáng yêu chưa đầy ba giây đồng hồ.

Thẩm Tinh Nhược cũng không từ bỏ, cầm lấy hộp sữa bò giảng giải cho cậu, “Đây chính là một cái hình trụ, một mặt phẳng cắt qua tâm của hai mặt hình tròn trên và dưới, còn có thể xem là mặt phẳng được hình thành bằng cách cắt qua tâm hình trụ.”

Lục Tinh Diên trả về một câu, “Cắt ra làm gì có mặt phẳng nào đâu, bên trong đều rỗng hơn phân nửa rồi, sữa bò bị cậu tạt lên người tôi hết rồi, nếu nhất định phải nói đến mặt phẳng, đó chỉ là một hình chữ U mà thôi.”

“…”

“Cậu tưởng tượng nó thành đặc ruột là được.”

“Không lẽ một chút khả năng tưởng tượng hình học không gian cậu cũng không có sao? Làm sao cậu có thể thi được hơn 300 điểm hay vậy?”

Thẩm Tinh Nhược cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã sắp cạn kiệt.

Lục Tinh Diên lại cảm thấy, cậu mà dám trả treo thêm hai câu, Thẩm Tinh Nhược chắc sẽ cầm cuốn sách lên đập cho cậu một trận.

Cậu nhanh chóng kiềm chế, “Được rồi được rồi được rồi, cậu đừng có mắng nữa, tôi bị cậu mắng đến mức đầu óc hoa cả lên rồi.”

“Đầu óc cậu có lúc nào mà bình thường đâu.”

Lục Tinh Diên lười so đo với cô, giơ tay đầu hàng, “Vậy tôi cứ tự mình làm trước đã, không hiểu thì hỏi cậu vậy được rồi chứ?”

Thẩm Tinh Nhược ném bài tập xuống, huyệt Thái Dương nhảy liên tục.

Yên tĩnh được mấy phút đồng hồ, thấy Lục Tinh Diên thực sự đang chăm chú làm bài tập, cô dặn dò: “Cậu làm tiếp đi, tôi xuống dưới rót ly sữa cái đã.”

Ly sữa lúc nãy đã uống xong rồi.

Lục Tinh Diên “Ừ” một tiếng, “Mang giúp tôi miếng bánh mì nướng lên với, có hơi đói bụng.”

Thẩm Tinh Nhược: “Cậu vẫn là không nên ăn thì hơn.”

Lục Tinh Diên nhìn cô, “… Vì sao?”

“Đói có thể khiến người ta duy trì sự tỉnh táo.”

Thẩm Tinh Nhược nói, liền cầm lấy cái ly, rời khỏi phòng.

Lục Tinh Diên nhìn theo bóng lưng của cô, cắn cắn môi, nhất thời không biết nên tức hay nên cười.

Lúc Thẩm Tinh Nhược đi lên thì cầm theo dĩa cánh gà nướng.

Vừa mới ra lò, cực kì thơm, ngửi mùi chắc là hương vị New Orleans.

Lục Tinh Diên là đang đói gần chết, quay đầu đưa mắt nhìn, nhanh chóng đặt bút xuống, “Dì Chu mới nướng à? Vừa đúng lúc tôi đang đói bụng, cậu là con gái Nhật Bản hay sao mà đi lâu lắc lâu lơ, nhanh nhanh lên.”

Thẩm Tinh Nhược không thẻm để ý đến cậu.

Đi đến trước bán sách, cô cũng không đặt dĩa cánh gà nướng xuống, mà thuận miệng hỏi: “Cậu làm được bao nhiêu câu rồi?”

“Mười tám.”

“Tôi xem một chút.”

Cô đưa tay ra cầm lấy tờ bài tập của Lục Tinh Diên.

Hừm, cũng không đến nỗi, ít ra là cậu cũng đã nghiêm túc tính toán, có cố gắng.

Cô cũng không thèm so đo với cậu nữa, đặt dĩa cánh gà xuống, rồi đưa cho cậu một đôi đũa.

“Dùng đũa sao ăn được, trong cái túi kia hình như có găng tay dùng một lần của cửa hàng giao thức ăn lần trước, cậu tìm giúp tôi đi.”

Cậu chỉ chỉ vào cái túi bên cạnh Thẩm Tinh Nhược.

Thẩm Tinh Nhược nghe lời mở ra.

Găng tay sửa dụng một lần đâu không thấy, nhưng mà cô lại thấy được vài gói hình vuông, màu xanh màu đỏ … Chợt nghĩ ra đây là cái gì, cô đột nhiên cảm thấy bàn tay phỏng rát.

Lục Tinh Diên: “Đang cầm trong tay cậu đấy, đưa cho tôi.”

Thẩm Tinh Nhược liền cầm lên quăng vào mặt cậu.

“…”

“???”

Lục Tinh Diên không một chút đề phòng bị quăng trúng, mơ mơ màng màng: “Cậu bị điên à cậu làm gì …?”

Cậu nhặt mấy gói dùng một lần trên đùi lên, nhìn bao bì một chút, kịp phản ứng lại, nhanh chóng giải thích, “Đây là găng tay nhựa plastic, không phải áo mưa.”

Thấy Thẩm Tinh Nhược quay người muốn đi, cậu kéo tay Thẩm Tinh Nhược, sau đó tự tay xé bao bì một gói đưa cho cô nhìn.

“Thật sự là găng tay nhựa plastic mà, cậu làm sao có thể nghĩ xấu về tôi như vậy được chứ, chỉ là mấy cửa hàng bây giờ rất kì quái, bọn họ cố ý đóng gói thành như vậy để hấp dẫn khách hàng. Tôi chính là thanh niên ngũ giảng tứ mỹ* mỗi ngày đều cố gắng học tập cải thiện bản thân, hơn nữa tôi vẫn còn là trai tân làm sao có thể sử dụng cái này được chứ?”

*ngũ giảng: văn minh, lịch sự, vệ sinh, trật tự, và đạo đức. Tứ mỹ: vẻ đẹp tâm hồn, vẻ đẹp ngôn ngữ, vẻ đẹp hành vi, và vẻ đẹp môi trường.

Hai chữ “trai tân” vang lên bên tai, căn phòng đột ngột rơi vào trầm lắng hoàn toàn yên tĩnh.

Thẩm Tinh Nhược nhịn không được đưa tay lên đẩy cậu ra xa, “Im miệng.”



Thẩm Tinh Nhược cũng không tiếp tục ở lại trong phòng của lục Tinh Diên lâu hơn, chỉ dặn dò vài cậu để cậu tự giác làm xong bài tập, rồi lạnh lùng vô tình tuyên bố kết thúc bữa học tối nay, ngay cả cánh gà cũng không thèm ăn.

Lục Tinh Diên ngồi dựa vào lưng ghế, cào cào mái tóc, sau đó lấy điện thoại di động ra, tìm tới cửa hàng đã đưa cho cậu mấy gói găng tay sử dùng một lần kia, để lại một đánh giá.

Cậu còn sử dụng lời lẽ đầy nghĩa khí phê bình chủ quán một trận, nói người ta đầu óc đên tối không đứng đắn giao thức ăn mà còn làm bẩn mắt khách hàng như vậy sớm muộn gì cũng sẽ dẹp quán đóng kia các loại.



Buổi tối nay Lục Tinh Diên đi ngủ rất sớm.

Trong lòng còn mong mỏi không biết có mơ một giấc mơ đẹp nào không, rốt cuộc ngủ một giấc đến chín giờ sáng, cái gì cũng không mơ tới.

Thế nhưng Thẩm Tinh Nhược tối hôm qua sau khi trở về phòng, nghĩ đến trình độ bằng con số không của Lục Tinh Diên thì không thể lập tức yêu cầu quá cao được, thế là lật tập vở ghi chép năm lớp mười ra, bôi bôi xoá xoá sửa đổi đến tận ba giờ sáng mới ngủ.

Cô là người rất thích ngủ nước, chỉ là lúc mới đến nhà học Lục thì luôn cảm thấy là nên thể hiện bản thân mình là người biết phép tắc một chút, cho nên luôn luôn dậy rất sớm.

Nhưng là ở nhà họ Lục lâu ngày, mấy điều câu nệ kia cũng dần dần trôi vào quên lãng.

Ngủ một giấc đến mười hai giờ còn chưa dậy.

Nhanh đến lúc ăn cơm trưa, Bùi Nguyệt cám thấy kì lạ, “Con cũng đã dậy rồi, sao Nhược Nhược còn chưa tỉnh, bình thường không phải con bé dậy rất sớm sao?”

“Làm sao con biết được, chắc là đang nằm mơ.”

Người từng trải Lục Tinh Diên thuận miệng trả lời.

Bùi Nguyệt hất cằm, ra lệnh cho cậu, “Con đi lên lầu, gọi Nhược Nhược xuống ăn cơm.”

Lục Tinh Diên tuỳ tiện “Vâng” một tiếng, chơi xong một màn, sau đó ném máy chơi game xuống, đứng dậy đi lên lầu.

Đứng trước cửa phòng Thẩm Tinh Nhược, Lục Tinh Diên gõ vài cái lên cánh cửa, rồi gọi tên cô mấy lần.

Không có động tĩnh.

Cậu tiện tay xoay tay nắm cửa, chợt phát hiện Thẩm Tinh Nhược không hề khoá cửa.

Lục Tinh Diên ho khan hai tiếng, lại cất cao giọng gọi, “Thẩm Tinh Nhược, Thẩm Tinh Nhược? Cậu còn không ra, tôi đi vào đấy nhé.”

Vẫn là không có ai trả lời.

Thế là Lục Tinh Diên yên tâm thoải mái đi vào.

Thẩm Tinh Nhược còn đang nằm cuộn trong chăn, nằm nghiêng mặt chôn xuống giường, mặc váy ngủ hai dây.

Lục Tinh Diên đứng bên cạnh giường, mở mang tầm mắt, lại gọi cô hai tiếng nữa.

Thẩm Tinh Nhược lật người qua bên kia, lông mày chau lại.

Buổi tối cô đi ngủ không có cột tóc, đang nằm nghiêng xoay người sang bên kia, trên mặt vương lại rất nhiều sợi tóc, bờ môi đỏ hồng căng mọng, lông mi rất dài, giống như cánh quạt rũ, có một chút hơi cong lên.

Lục Tinh Diên nhìn một chút, sau đó nghiêng người lại gần dò xét, còn đưa tay vuốt nhẹ hàng lông mi của cô.

Thẩm Tinh Nhược hình như có một chút cảm giác, lông mày nhíu lại, còn lẩm bẩm gì đó trong miệng.

Lục Tinh Diên vô thức im lặng, giúp cô vén những sợi tóc đang vương trên mặt ra, vén ra phía sau tai.

Nhìn cô như vậy, thật sự là đáng yêu hơn so với lúc bình thường phồng mang trợn má gấp mấy lần.

Thẩm Tinh Nhược rất không thích người ta đụng vào mình, có người đụng cô cô liền tránh đi, Lục Tinh Diên vén tóc giúp cô, cô lại không nhịn được xoay người, từ bên trái lật qua bên phải, vị trí thì không hề thay đổi, thế nhưng một bên dây áo thì rơi xuống.

Lục Tinh Diên thấy thế, hô hấp khựng lại.

Tay chân cũng không biết nên đặt vào đâu.

Cậu cảm thấy như thế này thật không nên, còn đang suy nghĩ không biết có nên kéo dây áo lên giúp cô hay không.

Đang lúc cậu khom nửa người, đang do dự nên đưa tay hay không đưa tay, mí mắt Thẩm Tinh Nhược run rẩy, đột nhiên mở mắt ra.

Hai người vội vàng không kịp chuẩn bị, bốn mắt nhìn nhau.

Yên tĩnh được ba giây, Thẩm Tinh Nhược hỏi: “Trai tân, cậu ở trong phòng tôi làm gì?”

- Hết Chương 39-