Dâu Tây Ấn

Chương 24: Mộng xuân




Lúc Thẩm Tinh Nhược dựa người tới gần, Lục Tinh Diên có cảm giác cả nửa người mình đều tê rần, tay cầm khăn mặt vẫn dừng trên đỉnh đầu không nhúc nhích, đuôi tóc còn đang nhiễu nước thành từng giọt.

Thế nhưng Thẩm Tinh Nhược lại cực kì tự nhiên, ngửi xong rồi đứng thẳng người dậy, “Sữa tắm của cậu xài hiệu gì vậy, tôi thích mùi hương này.”

Lục Tinh Diên cũng không biết nên làm thế nào, bỗng nhiên thuận theo cô mà trả lời.

Thẩm Tinh Nhược: “Hình như là hiệu của Pháp, hèn gì, có vẻ hiếm đấy.”

Cô gái rớt xuống khu ổ chuột như cô còn ỏng ẹo chọn lựa sữa tắm à.

“…”

“Cậu nhanh tay nhanh chân lên, đồ ăn đã dọn ra rồi.”

Cô dò xét Lục Tinh Diên từ trên xuống dưới, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lên tiếng thúc giục thì rất tự nhiên xoay người đi xuống lầu.

Lục Tinh Diên dựa ở cạnh cửa, nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Tinh Nhược từ đằng xa, cả một lúc lâu mới hoàn hồn.

Nhịp tim của cậu vào lúc này so với lúc chơi bóng rổ cũng không khác nhau là mấy, thậm chí còn nhanh hơn.

Mẹ nó, phòng tắm này không phải là có hệ thống thông gió sao, sao lại giống như trúng độc CO2 thế này.

Cậu lau lau tóc, không, đúng là ô-xít-các-bon.

Lại lau một hồi nữa, cậu mới chợt nhớ tới, nhà mình không có xài khí gas để cung cấp năng lượng đun nước nóng.

Buổi tối, Lục Tinh Diên khó có hôm an phận ở nhà.

Sau khi chơi game trên máy xong, cậu từ phòng đi ra, xuống lầu tìm đồ ăn.

Vừa đúng lúc dì Chu đứng ở tủ lạnh, đổi dĩa trái cây mới, Lục Tinh Diên lên tiếng chào hỏi, lại đi tới tủ lạnh tìm túi bánh mì, cầm thêm hộp sữa tươi.

Dì Chu thấy cậu ngậm miếng bánh mì nướng còn thêm sữa lạnh, liền bắt đầu nhắc nhở: “Đã nói con bao nhiêu lần rồi, buổi tối đừng có ăn đồ lạnh, để bánh mì vào trong lò nướng nướng nóng lên một chút, còn có sữa tươi nữa, lấy ra lấy ra, dì hâm nóng lên cho!”

“Dì không phải nói chứ, các con còn trẻ nên chưa có chuyện gì xảy ra đấy, lúc ăn cơm thì không ăn, qua một chút lại đi lục lọi tìm đồ ăn …”

“Không cần làm phiền dì Chu, con tuỳ tiện ăn một chút là được rồi.”

Trong miệng cậu còn ngậm miếng bánh mì nướng, nói chuyện có chút không rõ ràng.

Vừa mới đổ đầy ly sữa, dì Chu liền đoạt lấy cái ly, bàn chân thẳng hướng phòng bếp, lưu loát đổ sữa vào một cái nồi nhỏ, lại thuận tay đặt cái chảo lên bếp, chiên cho cậu cái trứng.

Lục Tinh Diên: “…”

Cùng một loạt động tác như vậy, đổ đầy sữa nóng vào ly, bà trực tiếp bưng ra khỏi phòng bếp. bốn bề yên tĩnh ngay cả một giọt sữa cũng không rớt ra ngoài, so với cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp Lăng Ba Vi Bộ cũng không khác nhau là mấy.

Cậu đi đến cửa phòng bếp.

Dì Chu cứ như có mắt mọc sau gáy, ngay cả đầu cũng không quay lại mà nói với cậu: “Dì đun hai ly sữa, con đem một ly lên cho Tiểu Nhược đi.”

Lục Tinh Diên “Dạ” một tiếng, lại nghĩ đến chuyện gì đó, hững hờ hỏi: “Đúng rồi dì Chu, sữa tắm trong phòng con, trong nhà còn hay không?”

“Tháng trước dì mới đổi cho con rồi mà, xài hết rồi sao?” Không đợi Lục Tinh Diên trả lời, bà lại nói tiếp, “Trong nhà vẫn còn, sáng mai dì đổi cho con.”

“Không cần đâu, để con tự cầm lên là được rồi.”

Mười phút sau, Lục Tinh Diên cầm ly sữa và chai sữa tắm đứng trước cửa phòng Thẩm Tinh Nhược, cậu cũng không còn tay để mà gõ cửa, liền đứng ngoài cửa hô vài tiếng, “Này, Thẩm Tinh Nhược, mở cửa.”

“Đợi một chút, tới ngay.”

Cách một cánh cửa, giọng nói của cô có vẻ như từ xa vọng lại.

Thẩm Tinh Nhược hẳn là vừa tắm xong, đuôi tóc vẫn còn chưa được sấy khô, vẫn còn hơi ẩm ướt.

Cậu đưa ly sữa ra phía trước, “Dì Chu bảo tôi mang lên cho cậu.”

Thẩm Tinh Nhược đã đánh răng súc miệng rồi, nhưng dì Chu cũng chỉ có ý tốt, cô nhận lấy.

Lục Tinh Diên lại lắc lắc chai sữa tắm trong tay, “Còn cái này nữa.”

Thẩm Tinh Nhược nhìn một chút, “Cái này không phải là lấy bên phòng cậu qua đấy chứ.”

Thật ra trên mặt cô không hề có biểu tình gì, thế nhưng Lục Tinh Diên có thể tưởng tượng ra vẻ ghét bỏ trên mặt cô.

Thì ra cho dù có phải ở khu ổ chuột, khí chất đại tiểu thư quật cường trên người cô vẫn còn đó.

“Cậu đang nghĩ gì đấy? Này.”

Lục Tinh Diên mỉm cười.

Thẩm Tinh Nhược nhận lấy, thuận tiện liếc nhìn cậu một cái.

Suy nghĩ của hai người cứ như bổ sung cho nhau, Thẩm Tinh Nhược cũng từ đôi mắt không có cảm xúc của cậu mà nhìn ra được tia khinh thường ‘Cậu mà cũng xứng đáng dùng sữa tắm của bản thiếu gia à.’

Hai người đứng tại cửa im lặng ba giây, Thẩm Tinh Nhược đang định đóng cửa tiễn khác.

Vừa đúng lúc Lục Tinh Diên nhìn vào bàn học phía sau cô, “Đang làm bài tập à?”

“Bài tập làm xong từ lâu rồi, đang viết tổng kết kinh nghiệm học tập.”

Bất tri bất giác, đã sắp tới kì thi giữa kỳ rồi.

Vương Hữu Phúc muốn mười người đứng đầu cuộc thi tháng lần trước viết một bài tổng kết kinh nghiệm học tập, trong giờ sinh hoạt lớp ngày thứ sáu sẽ chia sẻ với mọi người.

Thật ra theo thông lệ trước đây, là ba người đứng đầu lớp cộng với người đứng nhất khối sẽ tiến hành chi sẻ, nhưng lần này có chút xấu hổ chính là, cả ba hạng đầu lớp và đầu khối đều bị Thẩm Tinh Nhược ẵm trọn hết cả.

Lục Tinh Diên không nói chuyện, Thẩm Tinh Nhược tưởng cậu hỏi cô làm bài tập về nhà là muốn mượn bài tập của cô để cóp pi, nhưng lại sĩ diện, không có ý định mở miệng.

Nhớ tới chuyện cậu hào phóng cho mượn một nửa tiền sinh hoạt, Thẩm Tinh Nhược liền mở lòng từ bi, chủ động hỏi một câu, “Cậu muốn mượn vở bài tập về nhà của tôi à? Vậy cậu tự vào lấy đi.”

Cậu trầm mặc, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi theo Thẩm Tinh Nhược vào phòng.

Dừng trước bàn học, Thẩm Tinh Nhược chỉ vào một chồng vở bài tập, “Mấy cuốn này, còn có bài thi lịch sử thì cậu tìm trong ba lô của tôi ấy.”

Cô để ly sữa xuống, rồi lại đi vào phòng tắm cất chai sữa tắm.

Lục Tinh Diên nhìn quanh căn phòng, ánh mắt trong lúc lơ đãng lại liếc nhìn về góc cái mền lộ ra cọng dây màu trắng, cọng dây kia rất nhỏ, chợt nhìn có vẻ giống như sợi dây điện thoại.

Vừa đúng lúc cậu quên mang dây sạc điện thoại về nhà, vừa đi về phía giường, vừa quay đầu về phía phòng tắm nói lớn: “Thẩm Tinh Nhược, tôi mượn dây sạc điện thoại của cậu nhé.”

“Ừ.”

Thẩm Tinh Nhược không để ý, thuận tay cầm lấy sợi thun cột tóc trên bồn rửa mặt trong phòng tắm.

Lục Tinh Diên đứng bên giường kéo “dây sạc điện thoại” ra, mới đầu còn cảm thấy xúc giác có vẻ không đúng lắm, sau đó liền sợ hết hồn.

Con mẹ nó.

Là nội y?

Là một cái áo ngực màu trắng, không có hoa văn, cũng không có viền ren, là kiểu dáng thiếu nữ rất đơn giản, chỉ là sau lưng ngay chỗ móc khoác có thiết kế thắt nơ con bướm nho nhỏ.

Nghe được tiếng bước chân của Thẩm Tinh Nhược, Lục Tinh Diên cũng không biết nên làm thế nào, đột nhiên bằng tốc độ tia chớp bịt tai trộm chuông nhét lại vào trong chăn, sau đó lấy tay che miệng, ra vẻ không có gì xảy ra ho khan hai tiếng, bước trở lại bên bàn học.

Tay cậu giống như là vừa mới chà xát một quả ớt, lúc này lại có cảm giác nóng rát.

Thấy Thẩm Tinh Nhược vừa buộc tóc vừa đi ra ngoài, cậu đột nhiên bị sặc, ho khan không ngừng –

Lúc nãy Thẩm Tinh Nhược xoã tóc xuống, cậu không thấy được, lúc này đã cột tóc lên, cậu mới nhìn thấy váy ngủ của Thẩm Tinh Nhược là kiểu áo yếm, thế nhưng cổ áo lại rất kín đáo, đều che kín đến phía dưới xương quai xanh.

Lúc liên tưởng đến món nội y mỏng manh kia, cả người cậu cảm thấy không được khoẻ.

Lục Tinh Diên ho một lúc lâu mới dừng lại.

Thẩm Tinh Nhược dùng cả hai mắt dò xét cậu, hỏi: “Sao cậu lại có dáng vẻ có tật giật mình thế này, cậu trộm đồ của tôi à?”

Lục Tinh Diên lại muốn ho.

Cậu cố gắng kiềm chết, ậm ừ vài giây, còn ra vẻ nói: “Cậu nói hươu nói vượn cái gì đấy, còn không nhìn lại mình xem có cái gì đáng giá để tôi trộm chứ.”

“…”

Hình như là thế thật.

Thẩm Tinh Nhược cũng không thèm so đo với cậu, chỉ dùng ánh mắt ‘Mượn xong vở bài tập rồi cậu còn không mau cút đi’ mà nhìn cậu.

Lục Tinh Diên vốn là đang chột dạ, thấy Thẩm Tinh Nhược nhìn cậu chằm chằm, thì càng thêm cuống quít.

Cậu tuỳ tiện lấy vài quyển vở bài tập trên bàn, chào hỏi qua loa, rồi nhanh chân chạy ra ngoài.

Thẩm Tinh Nhược thấy cậu kỳ kỳ quái quái, thế nhưng cũng không hỏi gì.

Viết xong kinh nghiệm học tập, cô sắp xếp lại ba lô, chợt phát hiện bài thi lịch sử cùng dây sạc điện thoại đều còn nằm trong ba lô.

Cô ngồi hồi tưởng lại.

Trực giác nói cho cô biết, Lục Tinh Diên nhất định đã làm chuyện gì đó mà không thể cho ai biết ngay trong phòng cô.

Nhìn từ trên xuống dưới một vòng, hình như cũng không có gì là không đúng.

Được rồi, tốt nhất là đừng để cho cô biết được.

Bằng không thì cậu chết chắc.



“Đừng mà … Uhm…”

“Nhanh quá …”

“Anh nhẹ một chút …”

“Đùng đùng đùng!”

Thẩm Tinh Nhược mất hết kiên nhẫn, tiếng đập cửa mạnh dần đều, “Lục Tinh Diên, ăn cơm trưa!”

Trong khoảnh khắc cuối cùng ôm người trong ngực mà chạy nước rút, Lục Tinh Diên đột ngột tỉnh giấc.

Đúng vậy, là một khắc cuối cùng.

Trước mắt cậu trắng bệch, nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu, ý thức vẫn chưa hồi phục lại.

Chuông điện thoại di động trên tù đầu giường vang lên không ngừng, Lục Tinh Diên vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cầm lên nhìn một chút, đột nhiên tỉnh táo không ít.

“Lục Tinh Diên, cậu ngủ đến mức cưỡi hạc qua tây thiên rồi sao?”

Giọng nói của Thẩm Tinh Nhược rất bình tĩnh, vọng từ ngoài cửa vào trong tai nghe điện thoại, nghe xong là biết ngay, đây là điềm báo muốn dạy dỗ rồi đây.

Lục Tinh Diên nói vào ống nghe, “Được rồi, xuống ngay đây.”

Thẩm Tinh Nhược cũng lười nói chuyện với cậu, cúp điện thoại xong liền đi xuống dưới lầu.

Đó giờ chưa từng thấy ai có thể ngủ nhiều hơn cô, mỗi lần thi cử điểm số chỉ có vậy, cậu ta sao có thể yên tâm thoải mái mà ngủ đến tận mười hai tiếng đồng hồ được nhỉ? Nếu đổi lại là cô, chắc mí mắt cũng không thể nhắm nổi.

Bên này vừa bị cúp điện thoại, Lục Tinh Diên vẫn còn duy trì tư thế nghe điện thoại, ngồi ở đầu giường không nhúc nhích.

Con mẹ nó đây là quá không chân thật.

Chỉ vì một cái áo ngực.

Cậu thế mà chỉ vì một cái áo ngực mà có thể nằm mơ một giấc mơ không thể miêu tả chi tiết, đối tượng vẫn là Thẩm Tinh Nhược.

Moá nó.

Cậu vuốt vuốt mặt, lại nhìn đồng hồ trên điện thoại di động.

Đã mười hai giờ rồi.

Rốt cuộc là đã nằm mơ bao lâu?

Sao cậu vẫn nhớ rõ giấc mơ này rất dài, còn có bộ phận nào đó của cậu càng lúc càng phát triển, từ trên giường đến phòng tắm, lúc giật mình tỉnh lại là đang ở bên cửa sổ?

Đang lúc cậu đang cẩn thận hồi tưởng, Wechat đột nhiên rung lên.

Trong nhóm chat có tên [Đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau xây dựng xã hội tốt đẹp], Lý Thừa Phàm đã chia sẻ –

[Khoa học phát triển.mp4]

Trong nhóm chat rất nhanh liền có động tĩnh.

Hứa Thừa Châu: Được lắm người anh em!

Triệu Lãng Minh: Giữa ban ngày ban mặt không sợ bị bắt được à? Phàm ca mặt dày!

Lý Thừa Phàm: [khăn quàng đỏ trước ngực càng rực rỡ.jpg]

Moá, đây toàn là một đám bại hoại xã hội đầu độc thiếu niên tâm hồn trong sáng như cậu đây!

Trong nhóm chat đang trò chuyện vô cùng khí thế, Lục Tinh Diên mặt không biểu cảm nhìn xem một chút, đang lúc chuẩn bị thoát ra, đột nhiên bị nghẹn.

Hứa Thừa Châu: Lục thiếu gia, giờ này còn chưa rời giường à? Tối qua nằm mộng xuân chăng?

Lúc đoán đề thi sao không thấy cậu ta đoán chuẩn như vậy chứ?

Lục Tinh Diên: …

Lục Tinh Diên: Tụi bây thế nào cũng có ngày bị Đội càn quét tệ nạn nắm đầu lôi đến Cục cảnh sát.

Nhắn xong, trong đầu cậu lại không thể kiềm chất mà suy nghĩ đến giấc mơ kia.

Hứa Thừa Châu: Tao thèm vào, giọng điệu thẹn quá hoá giận này là đã xảy ra chuyện gì vậy ha ha ha ha ha!

Lục Tinh Diên đánh một dòng chữ, đánh được một nửa đột nhiên xoá hết.

Không được.

Cậu lập tức ném điện thoại, xuống giường đi về phía phòng tắm, tắm rửa.

Tắm xong cậu còn lột ga giường đã bị bẩn ra, ném vào bên trong giỏ trúc.

Tránh việc dì Chu mau chóng đem đi giặt, cậu còn đem cái giỏ giấu vào bên trong tủ quần áo.

Làm xong mấy chuyện này đi xuống lầu, mọi người đã đang dùng cơm cả rồi.

Cậu cố ý không nhìn Thẩm Tinh Nhược.

Thẩm Tinh Nhược ngồi ở phía đối diện, cũng chỉ nhìn chằm chằm vào bàn ăn, cặm cụi ăn cơm.

Thẩm Tinh Nhược liếc mắt nhìn cậu, động tác gắp thức ăn hơi chậm lại.

Lục Tinh Diên này cũng hơi kỳ quái rồi đâu, lần đi quán ăn bình dân hôm đó còn la hét khẳng định mình không mắc bệnh cuồng sạch sẽ, bây giờ nhìn lại, cậu ta giống như là người mắc bệnh cuồng sạch sẽ mức độ nghiêm trọng rồi ấy.

Cầm có một bịch rác, tối hôm qua đã tắm lâu như vậy rồi, mới rời giường lại tắm tiếp.

Nếu mà cậu ta có thể học hành nghiêm túc như lúc cậu ta tắm, thì chuyện thi được bốn trăm điểm chỉ là chuyện nhỏ.