Vốn dĩ tôi không muốn đối đầu với Lý Tuấn Phong, nhưng cục tức này vẫn là nuốt không trôi.
Bình thường tôi sẽ cố nhẫn nhịn, nhưng hôm nay chú của Lưu Dương mời cơm, một mặt là vì thể diện, cũng có thể ảnh hưởng đến tương lai của chúng tôi, vì vậy tôi phải cứng rắn, thậm chí sẵn sàng chiến đấu.
Lý Tuấn Phong đứng lên, tay chống lên bàn ăn rồi chỉ thẳng mặt tôi mà hét: "Mày mẹ nó đang nói ai?"
Tôi nghiêng đầu, chỉ vào hắn cười lạnh nói: "Tao mẹ nó nói mày đấy"
"Con mẹ mày !" Lý Tuấn Phong nhặt cái gạt tàn lên và ném về phía tôi.Khối hình trụ vụt qua sườn mặt tôi, bay tới và đập vào tường một cái "rầm" trước khi nó vỡ tung ra đất.
Tôi vừa nhấc chiếc ghế bên cạnh định xông lên, Càn Long cùng Dương Thần lập tức đi về phía Lý Tuấn Phong.
"Anh Lãng, Hoàng Thượng, đều đừng xúc động!"
"Quên đi, quên đi. ."
Lưu Dương và mấy người đàn ông trung niên áo trắng vội vàng chặn chúng tôi lại, không ngừng thuyết phục, tôi lợi dụng lúc hỗn loạn đã đạp cho Lý Tuấn Phong mấy cái.
"Đều buông ra cho tôi" Lý Tuấn Phong nghiến răng nghiến lợi vừa đẩy vừa chặn mấy người trung niên, chỉ vào tôi hú hét: "Thằng nhãi, hôm nay tao nhất định sẽ giết mày..."
Hầu Lai Tử đánh tiếng rồi đứng lên, túm cổ Lý Tuấn Phong, giơ tay tát vào mặt hắn, trừng mắt quát lớn: "Mày làm gì vậy? Không nể mặt tao cũng phải nể mặt Lục tổng chứ? Cả Lâm Huyền liền mẹ nó để mặc mày xấc xược?"
Lý Tuấn Phong trên mặt co rúm lại, thành thật đứng cúi đầu ở bên cạnh.
Hầu Lai Tử lại cho hắn một cái tát rồi mắng: "Cút ra ngoài!"
Lý Tuấn Phong cúi đầu, nhanh chóng kéo cửa phòng riêng bước ra ngoài.
Hầu Lai Tử thở phào nhẹ nhõm, quay người chắp tay về phía Lưu Dương cùng ông chú: "Thực xin lỗi, Anh Lục, để anh phải chê cười rồi."
Chú của Lưu Dương mỉm cười xua tay.
Ông chú nhìn qua chính là người làm chuyện lớn, khi chúng tôi la mắng, đánh chửi nhau thì ông ấy cũng không hề nhúc nhích, luôn thản nhiên ngồi trên ghế.
Trương Bằng cười hì hì đứng lên, vỗ lưng Hầu Lai Tử nói: "Đại ca, bớt nóng, người trẻ tuổi thôi, dù sao cũng phải có ba phần mất bình tĩnh, Lục gia luôn gặp qua những nhân vật lớn, hành động bốc đồng của chúng tôi chắc hẳn ngài ấy sẽ không để bụng đâu."
Hầu Lai Tử hừ một tiếng, đặt mông ngồi xuống, ánh mắt âm hiểm liếc qua chúng tôi.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, để râu cá trê đột ngột xông vào.
Đầu tiên hắn liếc nhìn những mảnh vỡ gạt tàn trên mặt đất, sau đó quét qua mặt từng người chúng tôi và cuối cùng trên khuôn mặt Hầu Lai Tử , khóe miệng hơi nhếch lên: "Náo nhiệt quá, ăn cơm đều có thể vui vẻ đến vậy, lão Hầu , anh hiện tại càng ngày càng chịu chơi."
Hầu Lai Tử sắc mặt mất tự nhiên đứng lên, cúi đầu khom lưng cầm gói thuốc lá trên bàn đưa cho đối phương một điếu: "Trùng hợp quá, anh cũng tới đây dùng cơm ư?"
Tôi nhận ra được râu cá trê, lần trước chúng tôi ở quảng trường thịt nướng gây chuyện với tên quản lý mũi đỏ, chính là được ông ta dẫn về đồn , tôi nhớ rõ ông ấy tên là Nhiễm Quan Thự.
Nhiễm Quan Thự đẩy điếu thuốc Hầu Lai Tử đưa qua, ưỡn ngực nói: "Thật trùng hợp. Tôi có thể nghe thấy tiếng các anh cãi nhau ở phòng bên. Băng nhóm lại tổ chức cuộc họp thường xuyên sao?"
Hầu Lai Tử lắc đầu nguầy nguậy cười: "Nhiễm đội trưởng cứ nói đùa, tôi chỉ là làm ăn buôn bán nhỏ thôi."
Nhiễm Quan Thự dùng ngón tay chọc vào ngực Hầu Lai Tử lên tiếng: ""Anh đã từng ở trong tù, anh nên biết về cuộc sống trong tù nhiều hơn tôi. Tôi không quan tâm anh có quan hệ gì với bên trên, nhưng trong thời gian tôi làm việc, tốt hơn là anh không nên gây rắc rối, tôi gặp rắc rối, anh cũng sẽ gặp rắc rối "
Hầu Lai Tử giống như cháu trai, liên tục gật đầu đáp lại: "Hiểu được, hiểu được"
Sau khi răn dạy Hầu Lai Tử, Nhiễm Quan Thự lại quay đầu nhìn về phía chúng tôi, lắc lắc đầu, quay lưng bước ra khỏi phòng.
Chờ Nhiễm Quan Thự rời đi, Hầu Lai Tử lau mồ hôi trên trán, cười gượng với Chú của Lưu Dương: “Thật sự là do gần đây tôi bị theo dõi rất kỹ, nếu không chỉ là một đội trưởng tổ phá án, chỉ cần một cuộc điện thoại tôi đã có thể lột sạch da hắn. "
“Tôi hiểu.” Chú của Lưu Dương kiệm lời lên tiếng.
Tôi dừng lại, cúi đầu đối với chú của Lưu Dương xin lỗi: "Cháu cũng theo Lưu Dương gọi ngài một tiếng chú , thực xin lỗi chú, chú đã có lòng mời chúng tôi ăn cơm, chúng tôi còn khiến người không vui."
Càn Long hoàn toàn không nghĩ mình là người ngoài, liếm khóe miệng nhếch mép cười với tôi: "Chú của chúng ta thì không chấp nhặt với chúng ta đâu, hơn nữa chú cũng không mù, vừa rồi trơ mắt nhìn qua cũng biết ai gây sự trước, tôi nói đúng không chú?"
Dương Thần đẩy Càn Long nhỏ giọng nói: "Ngậm miệng lại."
"Ha ha. ." Chú của Lưu Dương bị chọc cười, chỉ chỉ Càn Long, quay đầu hướng tới Lưu Dương nói: "Nếu mày có nửa da mặt dày như cậu ta, con xe X5 mợ thải ra đã đến lượt mày rồi , sau này học hỏi thêm người mấy người bạn này đi."
Lưu Dương rầu rĩ không vui "Vâng " một tiếng.
Nhìn thấy trong phòng bừa bộn, tôi vội vàng bước ra gọi phục vụ vào dọn dẹp lại, sau khi mọi chuyện rõ ràng, mấy người chúng tôi ngồi xuống, tất cả đều nhìn ánh mắt Chú của Lưu Dương, giống như đang nghe giáo viên giao bài tập trong trường.
Sau khi im lặng một lát, ông chú nâng ly rượu trước mặt lên, cười nói: "Đừng ngại, tính ra mọi người đều là người có công lao, ngày hôm qua nếu không có mọi người trợ giúp, vấn đề phá dỡ sẽ không được giải quyết thuận lợi như vậy, chén này tôi kính các vị."
Dứt lời nói, ông ta ngửa cổ cạn, một người đàn ông trung niên bên cạnh rất có mắt nhìn, nới lỏng cúc áo nói: " Chúng ta quen biết cũng không phải một hai năm, nếu không có anh giúp đỡ, công ty bất động sản của chúng ta những năm gần đây cũng không được thuận buồm xuôi gió như vậy, chén này tôi kính anh."
Hầu Lai Tử vội vàng ân cần nâng chén rượu lên tiếng: "Anh Lục khách sáo. Em phải cảm ơn anh đã thiết đãi mới đúng."
Tôi lúc này mới hiểu được, thì ra Hầu Lai Tử vẫn thuộc đội phá dỡ tư nhân cả ông chú , chẳng trách hôm qua Trương Bằng quan hệ thân thiết với người phụ trách công trường như vậy.
Chú của Lưu Dương nhấp một ngụm rượu, sau đó quay đầu nhìn tôi và Càn Long rồi nói: "Tự giới thiệu một chút, tôi gọi là Lục Quốc Khang, rượu tràng vô phụ tử, các cậu cũng đừng theo Lưu Dương gọi , trực tiếp gọi tôi tiếng anh Lục, chứng minh tôi còn trẻ."
Càn Long tức giận liếc nhìn Lưu Dương, cười xấu xa: "Cái này ... có thích hợp không cháu trai..."
"Cút đi." Lưu Dương nghiêm mặt trừng mắt nhìn Càn Long.
Tôi hít một hơi và khẽ gật đầu với Lục Quốc Khang gọi một tiếng anh Lục, đồng thời đá chân Càn Long dưới bàn, tôi cảm thấy sắp vào vấn đề chính ồi.
Quả nhiên, sau khi châm một điếu thuốc, Lục Quốc Khang híp mắt chậm rãi mở miệng: "Mặc dù hôm qua tôi không tận mắt chứng kiến cảnh trong nhà, nhưng sau này nghe nhiều người nhắc đến. Các cậu cũng biết tôi làm bất động sản, phá dỡ thì những rắc rối như chuyển nhà chắc không thể thiếu được, không biết các cậu có bằng lòng đến với công ty chúng tôi không? ”
Hầu Lai Tử "cạch" một tiếng buông chén rượu, ánh mắt chất vấn: "Anh Lục, ý anh là gì? Có phải tôi làm chưa tốt, trước kia công việc đội phá dỡ giao cho tôi làm, như thế nào đột nhiên giao cho hai thằng nhãi con tiếp nhận ?"
Lục Quốc Khang dường như đã nghĩ trước phản ứng của Hầu Lai Tử phản ứng, đưa bao thuốc cho hắn, sang sảng cười: "Cậu đừng kích động, nghe tôi nói hết lời, chúng ta hợp tác không phải một hai năm , tôi sao có thể một cước đá bay cậu được, dự án lớn thì cậu làm, tất cả những công việc lặt vặt ở các ngõ ngách đều được giao cho những đứa trẻ này, cậu cũng biết rằng tất cả đều có quy trình rõ ràng, không thể mỗi lần gặp phiền toái đều gọi cho cậu được, đúng không? "
Vẻ mặt của Hầu Lai Tử dịu đi một chút, “Vâng” một tiếng.
Lục Quốc Khang lại nhìn về phía chúng tôi mỉm cười hỏi: "Các cậu nghĩ như thế nào ? Có đồng ý không?"
Càn Long há mồm liền hỏi: "Anh Lục, tiền lương tính như thế nào?"
Lục Quốc Khang mỉm cười nói: "Một tháng năm nghìn, có thể linh hoạt, bình thường tôi không hạn chế các cậu làm gì, nhưng lúc tôi cần, nhất định phải có mặt, chúng ta có thể ký hợp đồng chính thức."
"Cái này. ." Càn Long mắt sáng rực nhìn phía tôi.
Ở quận nhỏ lương bình quân không đến ba nghìn của chúng tôi, tiền lương năm nghìn tuyệt đối được cho là thành phần tri thức, đừng nói Càn Long kích động , tôi thật ra cũng bị hấp dẫn.
uy nhiên, có thể là do trước đây cha tôi thường xuyên bị người ta lừa đánh bài ăn tiền, tôi làm gì cũng cân nhắc xem có bẫy không, nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh Lục Quốc Khang, tôi cắn cắn môi, gian nan nói: "Anh Lục, anh cho chúng tôi trở về thương lượng, cho ... sau đó sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục được không?"
Lục Quốc Khang bất ngờ liếc tôi một cái, sau đó cười gật đầu nói: "Đương nhiên không sao, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi Lưu Dương."
"Đúng rồi, anh Lục, còn có chuyện này. ." Tôi nhớ ra cuốn sổ da màu đen đó, khi tôi định lấy nó ra, điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên, Lục Quốc Khang vội vàng làm động tác im lặng trước khi cầm lên.
Nửa phút sau, hắn buông di động, đứng lên xin lỗi, nâng ly nói với chúng tôi: "Thực xin lỗi mọi người, công ty có chút việc gấp, tôi phải về ngay, từ từ dùng bữa, Lưu Dương nhớ thanh toán."