Đầu Sói

Chương 35: Ngốc Nghếch Đáng Yêu




Đối mặt Giang Tịnh Nhã cố chấp không chịu lui nửa bước, lông mày tôi nhíu chặt lại, lửa giận vừa bị dập tắt đột nhiên lại bùng lên.

Tôi chỉ vào mũi cô ấy và hỏi, cô có thể chịu trách nhiệm thế nào? Phối hợp cảnh sát mạo danh lừa dối người nhà bệnh nhân sao?

Giang Tịnh Nhã cúi đầu đỏ bừng đôi mắt nói: “Tôi có sai tôi thừa nhận, tôi thật lòng xin lỗi anh.

"Bỏ đi Lang Lãng." Dương Thần đi tới vỗ vỗ lưng tôi, chớp mắt hai cái, trầm giọng nói: “Đừng để bảo vệ bệnh viện chú ý.”

Sau khi nói chuyện với tôi, Dương Thần lại nhìn về phía Giang Tịnh Nhã nói: "Được rồi, tối nay chúng ta sẽ không đón bệnh nhân xuất viện. Ngồi ở hành lang một đêm vẫn được chứ?"

Giang Tịnh Nhã cắn môi không hé răng, vẫn đứng chắn trước cửa phòng bệnh vẫn là không tin được chúng tôi.

Dương Thần dựa vào vai tôi, sau đó ra hiệu cho Càn Long cùng Lô Ba Ba sử chúng tôi đứng dậy và đi tới hành lang.

Lô Ba Ba đưa cho tôi một điếu thuốc và nói, "Anh Lãng đừng nóng giận , cô gái đó chắc là xem quá nhiều phim ảnh, cả ngày mơ mộng về chính nghĩa, ảo tưởng bản thân là diễn viên chính, giúp đỡ cảnh sát thu thập bọn người xấu."

Dương Thần cười cười nói, thật ra hiện giờ xã hội người như cô rất hiếm thấy.

"Tiền có thiếu không?" Tôi cầm điếu thuốc hỏi.

Ba anh em đồng thanh trả lời: "Không."

Rốt cuộc, chúng tôi cùng lúc chìm vào im lặng.

Nhìn thoáng qua tình hình cũng rõ ràng, đối phương cũng không phải vì tiền, nhưng ngoài mười vạn này ra, chúng tôi cũng không còn gì, không hiểu hắn gọi là "đồ vật" rốt cuộc là cái gì.

Hút xong một điếu thuốc, Lô Ba Ba nhích qua nói: "Anh Lãng, tôi vẫn cảm thấy người đàn ông tối nay nhìn rất quen mắt, nhất định đã gặp qua ở đâu đó, nhưng lại không nhớ nổi ."

Càn Long vỗ đầu nói: "Cậu nói như vậy, tôi cũng cảm giác có chút ấn tượng, giống như quả thật đã gặp qua người kia."

Dương Thần ngậm điếu thuốc nhẹ hỏi: "Thứ hắn nói rốt cuộc là cái quái gì?"

Ba người chúng tôi mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.

Trò chuyện hồi lâu cũng không tìm ra nguyên nhân, chúng tôi chúng tôi quay lại hành lang phòng bệnh, kết quả vẫn thấy Giang Tịnh Nhã vẫn đứng ở cửa phòng bệnh.

Nhìn thấy bộ dạng của cô ấy, lòng tôi cũng mềm đi, thở dài nói: “ Cô đi ngủ đi, chúng tôi cam đoan nói được thì làm được.”

Giang Tịnh Nhã lắc lắc đầu, xoa xoa khóe mắt đỏ hoe nói nhỏ: "Y tá trực không được ngủ. Nằm sấp ở quầy phục vụ cũng không khác gì."

Tôi cũng quay lại vẫy tay : "Các cậu cũng trở về đi, đừng đứng hết ở đây ."

Càn Long cố chấp lắc lắc đầu nói: "Tôi đi rồi, sức chiến đấu của cậu còn không chịu nổi một đấm."

Nói xong, Càn Long đẩy Lô Ba Ba, bĩu môi nói: “Đem tiền về đi, mang theo tiền đi như vậy có chút khoa trương.”

Lô Ba Ba lắc đầu lia lịa: "Một mình tôi không dám."

Dương Thần, quên đi, đợi anh Quân lại đây, Ba Ba buổi tối qua chỗ tôi ngủ đi.

Chờ khoảng mười phút, Đại Quân một thân quần áo lao động màu xám xuất hiện t, Dương Thần nói khái quát với anh ta chuyện vừa xảy ra, Đại Quân chỉ đơn giản gật đầu, cũng không có hỏi gì nhiều.

Thật cũng phù hợp với tính cách của anh ta, nhận thức vài thiên , Đại Quân đối với chúng tôi từ trước đến nay đều là thái độ lạnh lùng, thật không phải cố tình giả vờ, tôi cảm giác anh ta chính là người không giỏi giao tiếp.”

Càn Long vẫn luôn là tên đầu đất, thân thiết ôm vai Đại Quân nói:"Anh Quân, hôm nay nếu anh có mặt, nhất định sẽ đánh cho tên uy hiếp đó răng rơi đầy đất."

Đại Quân cười cười nói: “Không chắc chắn, thế giới có bao nhiêu người giỏi, tôi thực không tính là gì cả.”

Thấy Đại Quân không quan tâm đến những gì đã xảy ra với chúng tôi tối nay, vì vậy tôi đổi chủ đề, đưa cho anh ấy một điếu thuốc và hỏi: "Anh Quân, tiền cũng gần đủ rồi, anh chọn chỗ thế nào ?"

Đại Quân vừa mới cầm điếu thuốc lên, Giang Tịnh Nhã đang dựa ở cửa phòng bệnh nghịch di động thình lình lên tiếng "Này, trong bệnh viện không được hút thuốc"

"Mẹ nó!" Càn Long khó chịu cười lạnh.

Đại Quân ghim điếu thuốc sau tai, hắng giọng nói: "Trước mắt tôi ngắn được hai nơi, một cái ở khu phố mới, ngay cạnh mấy tiểu khu mới xây dựng, nhưng tiền thuê nhà tương đối cao, bắt đầu từ 30 vạn một năm. Điện nước tính riêng, còn lại là xưởng kem đối diện quảng trường đồ nướng, giá rẻ, trang trí một chút là được, bởi vì gần quảng trường, lưu lượng khách lượng không cần lo, quan trọng nhất là xưởng kem có 2 kho lạnh lớn. Nếu chúng ta có được nó, có thể biến nó thành một quán nướng trong nhà.”

Dương Thần chớp chớp mắt, nói: "Thịt nướng trong nhà là một lợi thế lớn. Nó không chỉ giải quyết vấn đề ngày mưa nhiều mây, mà còn không có hạn chế theo mùa. Chúng ta vẫn có thể bán vào mùa đông."

Đại Quân gật đầu nói: "Nhưng nhà máy kem quá gần quảng trường đồ nướng, rất dễ xảy ra xung đột. Nghĩ trước đi."

Sau khi cân nhắc hồi lâu, tôi hỏi: "Giá thuê xưởng kem là bao nhiêu?"

Đại Quân lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa cho tôi: "Khoảng 15 vạn, Đây là danh thiếp của người phụ trách nhà máy kem, cậu có thể liên hệ với anh ta."

Tôi trực tiếp đưa danh thiếp cho anh ta, cười gượng nói:"Một chuyện không nên để hai người xử lý, chuyện này vẫn là anh hỏi thăm , cũng nên là anh bàn đi, chẳng may đối phương thấy chúng tôi nhỏ tuổi, còn có thể lừa chúng tôi."

Đại Quân ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi, hỏi: "Không sợ tôi tay trong ăn hoa hồng?"

Dương Thần lập tức tiếp lời:"Không thể, anh chắc chắn sẽ không hãm hại người một nhà, hôm qua chúng tôi còn bàn nhau trên nhóm, nhờ anh làm quản lý và chia sẻ cổ phần với nhau."

Đại Quân nhỏ giọng lẩm bẩm "Người một nhà" , lập tức nhếch miệng nở nụ cười “Được rồi, ngày mai tôi đi nói chuyện xem có thể ép giá xuống bao nhiêu, nhưng tôi phải nói trước, nếu làm ở nhà máy kem, phiền phức hẳn là không thể thiếu. Dù sao đây cũng là chuyện gắp thức ăn từ miệng hổ. Thần Tử, cậu phải biết văn phòng quản lý quảng trường thịt nướng là bọn người thế nào. "

Sau khi chúng tôi im lặng vài giây,, Lô Ba Ba khua nắm tay, làm bộ hung dữ gầm nhẹ "Cạnh tranh công bằng là được, nhưng tôi nhất định xử lý kẻ muốn lẻn vào ngáng chân."

Càn Long vỗ ngực lớn tiếng nói: "Cậu thôi đi, mỗi lần đánh nhau là không thấy bóng cậu đâu, lúc gặp mấy loại đó phải để Hoàng Thượng tôi ra mặt."

Dương Thần cũng gật đầu nói:"Chuyện kiếm tiền thì không có nhượng bộ"

Tôi hít một hơi thật sâu và tự hào nói: "Nếu đều muốn làm, vậy làm đi. Thần cản giết thần, phật cản giết phật."

Hàn huyên vài câu, Đại Quân mang theo Dương Thần cùng Lô Ba Ba rời bệnh viện, hành lang trống rỗng chỉ còn lại có tôi, Càn Long còn có Giang Tịnh Nhã.

Một ngày không ăn uống gì, lúc trước lo lắng còn không có cảm giác đói, lúc này ngồi xuống, bụng hai chúng tôi bắt đầu réo inh ỏi.

Càn Long chọc tôi bằng cái miệng thiếu nửa chiếc răng cửa: "Anh Lãng, oẳn tù tì, ai thua đi mua cơm được không?"

Tôi vui vẻ ứng chiến, không phải tôi khoe khoang, đùa giỡn với người khác, tôi không phải đối thủ, nhưng chơi tên ngốc Càn Long này tôi nhắm hai mắt đều có thể thắng, tên ngáo này lúc nào chơi cũng chỉ ra đấm.

Không ngoài ý muốn, vài phút sau Càn Long cúi đầu bước vào thang máy, vừa đi cậu ta vừa lấy tay trái vỗ vỗ tay phải chửi: "Cho mày mẹ nó chỉ biết ra đấm."

Chờ Càn Long bước vào thang máy, tôi lấy điện thoại ra, liếc nhìn WeChat thì thấy Vương Ảnh gửi rất nhiều tin nhắn qua, định nhấp vào trả lời, đột nhiên điện thoại tối sầm, hết pin.

Tôi thầm chửi rủa xui xẻo, cầm điện thoại lên, chán nản nhìn qua Giang Tịnh Nhã, cô gái liếc tôi một cái, lập tức ghét bỏ quay đầu sang chỗ khác.

Mặc dù cô ấy rất nóng nảy và có vẻ đầu óc cũng không tốt, nhưng cô ấy thực sự là một y tá xuất sắc, Bất cứ khi nào có tiếng ho trong phòng, hoặc bất kỳ cử động yếu ớt nào, cô ấy sẽ lao đến ngay suốt đêm, ngoại trừ cô ấy, tôi không thấy các y tá khác.

Thấy cô ấy chạy đầm đìa mồ hôi, tôi cười hỏi: “Này, cô là y tá duy nhất ở tầng này à?

Giang Tịnh Nhã vén mấy sợi tóc rối ra sau tai rồi nói:"Ba người, một người đang mang thai, một người hôm nay không được khỏe."

Tôi vô thức rút điếu thuốc ra, vừa định châm lửa thì nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của cô ấy, tôi vội vàng bỏ lại vào hộp thuốc rồi nói đùa: "Hai người bọn họ cố ý đấy."

Giang Tịnh Nhã sửa sang lại mũ y tá, bĩu môi nói:"Tôi phát hiện suy nghĩ anh rất có vấn đề, luôn nghĩ mọi người đều như anh, không phải ai cũng xấu xa như vậy."

Tôi vội vàng khoát tay nói:"Thôi thôi , hai chúng ta vẫn là đừng nói chuyện , vừa nói liền gây sự."

"Giống như tôi thèm nói chuyện với anh." Cô ấy liếc tôi một cái, quay người đi về phía phòng điều dưỡng.

Tôi nhịn không được nhếch miệng nở nụ cười, cô gái này nếu không ngớ ngẩn, không bày ra bộ mặt chảnh chọe, thật ra vẫn khá dễ thương.

Một lúc sau, cô ấy bước đến chỗ tôi với hai quả táo, đưa cho tôi một quả và nói với giọng rất nhỏ: "Này, tôi xin lỗi về chuyện hôm nay, là do tôi thiếu cân nhắc."

Tôi nói đùa với cô ấy: "Thật sự là không chân thành. Nếu là tôi, tôi sẽ đãi cô bữa tối".

Cô chu cái miệng nhỏ nhắn nói:"Dễ thôi, nhưng ngày mai tôi phải nghỉ ngơi, buổi tối đi, buổi tối tôi mời anh ăn cơm."

Tôi cùng cô nói chuyện phiếm, từ từ trải qua đêm dài, tán gẫu gần nửa giờ, tôi đột nhiên nhớ tới đến Càn Long, cậu ta cho dù chạy đến khu phố mới mua cơm, lúc này cũng nên trở về rồi, vội vàng nói với Giang Tịnh Nhã:"Cho tôi mượn di động dùng một chút"