Hầu Lai Tử nheo mắt nhìn tôi, giống như một con dã thú đang chọn người để ăn.
Tôi có thể cảm giác ra hắn lúc này đã muốn lao tới cạnh tôi, nếu không kiêng kị những tờ tiền trong tay tôi, hắn đã sớm cho tôi ăn vài tát.
Tôi chống lại nỗi sợ hãi trong lòng, nghiến răng chống lại ánh mắt hắn.
Sau hai, ba phút im lặng, Hầu Lai Tử tự nhiên nhếch miệng cười, quay qua Lý Tuấn Phong bĩu môi nói: " Phong Tử, quay về quán mạt chược lấy giấy nợ lại đây."
Lý Tuấn Phong ngoài cười nhưng trong không cười liếc tôi một cái rồi chui đầu vào chiếc xe BMWs, nhanh chóng đi ra cửa.
Khi chiếc BMW được lái đi,Hầu Lai Tử nhìn về phía người đang đứng tránh nắng dưới tán ôn hét lớn: "Trương Bằng, mang ghế đến cho tao."
Không lâu sau, một người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười, di chuyển chiếc ghế gỗ đến đặt dưới mông Hầu Lai Tử một cách kính cẩn, sau đó đứng sau Hầu Lai Tử như một vệ sĩ.
Người thanh niên ước chừng khoảng 20 tuổi, khuôn mặt tròn, cái đầu nhỏ dẹp, mặt đầy những vết mụn rỗ, mặc chiếc áo phông đen bó sát người, cánh tay đầy những hình xăm sặc sỡ. Da sần sùi, lại trắng dọa người, không hề giống một người làm công việc cu li .
Hầu Lai Tử ngồi xuống ghế, nói với người thanh niên phía sau:"Gặp qua hai thằng nhãi này chưa?"
Người thanh niên tên Trương Bằng thậm chí còn không nhìn chúng tôi, chỉ cười và đáp: “ Đại ca, anh cũng không phải không biết, tôi mới ra ngục, ở Lâm Huyền trừ anh ra, ai cũng không quen.
Hầu Lai Tử châm điếu thuốc trong miệng, chậm rãi nói: "Tiền hai ngày trước mày không đòi được, hai bọn nó đã mang tới đây ."
Trương Bằng ngạc nhiên thốt lên: " bốn mươi vạn của Triệu Hoàng Hà đó ư?"
Hầu Lai Tử gật đầu và nói : “Tiền đang nằm trong tay thằng đó.”
Trương Bằng bật người ngẩng đầu lên, híp một đôi mắt tam giác tò mò nhìn về phía tôi.
Tôi mất tự nhiên nuốt nước miếng, chậm rãi lùi một bước nhỏ.
Tôi không biết Hầu Lai Tử gọi Trương Bằng qua với mục đích gì, nhưng từ lúc Trương Bằng xuất hiện , tôi có cảm giác đứng ngồi không yên .
Hơn mười phút sau,Lý Tuấn Phong lái xe trở về, đem hai hai tờ giấy A4 đưa cho Hầu Lai Tử.
Hầu Lai Tử nhìn lướt qua hai lần, trực tiếp đưa hai tờ giấy cho tôi nói: "Tao đã mang cho mày bản chính và bản sao. Nhìn xem, nếu không có vấn đề gì thì giao dịch."
Tôi đưa túi xách cho Càn Long, sau đó cầm hai mảnh giấy ra xem lại vài lần, quả nhiên đó là chữ viết tay của cha tôi, trên đó có chữ ký và dấu tay của ông.
Lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, quay đầu nói với Càn Long: "Đem tiền cho Hầu gia."
Khi Càn Long đi về phía Hầu Lai Tử, tôi trực tiếp xé hai tờ giấy nợ cho vào miệng nhai vài cái rồi nuốt sống, sau đó cúi đầu chào Hầu Lai Tử và nói một cách mơ hồ :"Hôm nay xin lỗi Hầu gia, mong rằng ngài đại nhân không chấp tiểu nhân."
Hầu Lai Tử đầu tiên nhìn lướt qua tiền trong túi, sau đó liếc mắt nhìn tôi, chế nhạo: "Thằng nhãi mày cũng được lắm, nhiều năm như vậy chưa có ai dám mặc cả với tao, mày cũng không tồi.”
Tôi lại xoay người cúi đầu xin lỗi: "Thực xin lỗi Hầu gia."
Hầu Lai Tử đưa túi xách cho Trương Bằng, sau đó chậm rãi đứng lên nói: "Công bằng mà nói, chuyện này mày không làm gì sai cả, nhưng lòng tao đang bực bội. Mày nghĩ nên làm thế nào bây giờ?" m
Tôi há miệng thở dốc , đang đinh đứng lên chịu tội,Lý Tuấn Phong đã lao đến trước mặt Càn Long vung tay tát cậu ta một cái, hung tợn chửi bậy: "Vừa rồi mày nhe răng với tao phải không?"
Trên mặt Càn Long lập tức có in dấu tay, cậu ta không hề kinh sợ, ngược lại còn cố ý ngẩng cao đầu hổn hển gầm lên: "Đúng rồi, không thì mày giết tao chắc?"
"Con mẹ mày" Lý Tuấn Phong khuỵu gối lên bụng Càn Long, Càn Long ho khan hai tiếng, ngồi xổm người hồi lâu không đứng dậy được.
Lý Tuấn Phong lập tức nhặt từ dưới đất một gậy gỗ dài tầm nửa thước.
Thấy xảy ra đánh nhau, mấy người đàn ông to con đang tránh nắng dưới tán ô cũng chạy tới.
Mắt thấy đầu Càn Long sắp bị đập cho bẹp dí, tôi cuống quýt chạy tới, đẩy cậu ta ra, hét lên với Hầu Lai Tử: "Hầu gia, tiền đã giao cho ngài , ngài còn làm khó mấy đứa nít ranh như chúng tôi sao?"
Hầu Lai Tử phớt lờ lời nói của tôi, quay người đi về phía chiếc BMW.
Trương Bằng xách túi xách đi theo Hầu Lai Tử, giống như đùa giỡn: "Tiểu Phong mày cũng kiềm chế một chút, đừng để đánh vào nhà giam luôn, gây thêm phiền phức cho đại ca."
Dứt lời, hai người tiến vào trong xe BMWs nghênh ngang mà đi.
Lý Tuấn Phong nhổ bãi nước miếng, không biết đang mắng ai: "Mặt liệt giả dối, sớm muộn gì cũng giết mày"
Chửi đổng xong,Lý Tuấn Phong lại chỉ vào Càn Long, nói với mấy tên còn lại: "Nào, duỗi thẳng chân nó cho tao."
Hai người đàn ông vạm vỡ trông như một vận động viên thể hình trực tiếp cầm chân Càn Long,Lý Tuấn Phong cầm gậy gỗ tiến lên.
Tôi lập tức đỏ mắt, điên cuồng xông vào Lý Tuấn Phong : "Đừng mẹ động vào anh em của tao."
Lý Tuấn Phong phang cho tôi một gậy ngay đầu, mắt tôi tối sầm, một vệt máu đỏ chảy dài trên trán,Lý Tuấn Phong tiếp tục cầm gậy tiến lên, tôi ôm bắp chân hắn cầu xin: "Anh Phong, có gì anh nhằm vào tôi, đừng động vào cậu ta. ."
"Anh Lãng, đừng cầu xin hắn" Càn Long bị hai người cường tráng đè trên mặt đất, khàn khàn gầm lên: “Họ Lý, hủy chân của tao cũng không phải chuyện gì to tát, có giỏi giết tao đi.”
Lý Tuấn Phong hoàn toàn bị làm cho tức giận , giơ chân đạp mạnh vào đầu tôi, vừa đạp vừa chửi: "Buông ra.Con mẹ mày buông ra. "
Tôi bị hắn đá đến choáng váng nhưng hai tay vẫn ôm chặt bắt chân hắn không rời.
Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát thanh đột nhiên vang lên,Lý Tuấn Phong dừng lại động tác, quay đầu nhìn ngoài cửa lớn, tức giận giơ gậy đập vào đầu tôi rồi chửi : "Sau này đừng để tao còn thấy mặt mày trong quận."
Trước mắt tôi tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đang nằm trên giường , Càn Long và Lô Ba Ba ngồi ở bên cạnh, tôi vô thức sờ đầu mình, phát hiện có một vòng gạc trắng quấn quanh trán.
Càn Long đưa cho tôi chai nước, mắt đỏ hoe mắng: "Cậu mẹ nó bị ngu à, chặn Lý Tuấn Phong làm quái gì, tôi không tin hắn dám phế tôi."
Tôi suy yếu cười mắng một câu: "Đừng cằn nhằn, chuyện thế nào rồi?"
Càn Long đơn giản kể lại chuyện đã xảy ra, chúng tôi có thể thoát khỏi thảm họa lần này là nhờ Lô Ba Ba.
Theo chỉ dẫn của Càn Long Lô Ba Ba dẫn hai người cảnh sát đi lòng vòng liền rút đơn tố cáo.
Xong việc cậu chạy đến cửa nhà máy chờ chúng tôi, chờ mãi không thấy thì , Lô Ba Ba to gan tiến vào muốn nhìn xem tình hình, kết quả vừa lúc thấy tôi và Càn Long bị đánh, cậu vội vàng báo cảnh, số chúng tôi vẫn may mắt, đúng lúc đang có xe cảnh sát tuần tra gần đó, chẳng qua khi xe cảnh sát đến , bọn người Lý Tuấn Phong đã chạy mất hút.
Tôi cười ngây ngô với Lô Ba Ba nói: "Phúc tướng, bảo vệ chúng tôi một mạng."
Càn Long cầm cốc nước lớn nhấp một ngụm, nghiêng đầu nhìn về phía tôi hỏi: "Lãng, ngày mai cậu muốn làm gì?"
Tôi chỉ vào trán mình và nói: "Cậu nhìn tôi thế này còn làm được gì, ở nhà dưỡng bệnh thôi."
Càn Long lo lắng quơ tay nói: “Tôi nói ý không phải ngày mai mà là tương lai. Chúng ta vẫn bừa bãi như trước, hay cậu tìm một nơi để làm việc hay có tính toán khác nữa.
Lô Ba Ba nói: "Không đi làm thì lấy gì ăn đây."
"Cậu cút sang một bên đi, không thèm nhìn cái mặt muốn khóc của cậu." Càn Long đẩy Lô Ba Ba, lại nhìn phía tôi nói: "Tôi nói như thế, lần này rõ ràng là Hầu Lai Tử cùng Lưu vô đạo đức cấu kết hãm hại cha cậu, nhưng đến cuối cùng ta đền tiền còn không tính, còn bị hắn sai khiến như cháu trai, cậu có nghĩ lí do vì sao chưa?"
Miệng tôi giật giật, cười gượng nói: “ Còn có thể là lý do gì, tôi không thể chọc vào hắn, hắn là đại ca, không chỉ có tiền, có đàn em, phía trên còn có người chống lưng.
Càn Long nhìn chằm chằm hai mắt đỏ hoe, sau đó nói: "Tôi kém gì hắn, chỉ là tên khốn già què quặt, chúng ta thiếu tay hay thiếu chân sao?"
Tôi yên lặng sau một lúc lâu, nghẹn một cục nói: "Thua kém địa vị xã hội, hắn có thể làm cho tôi không thể tồn tại ở Lâm Huyền."
“Địa vị xã hội từ trên trời rơi xuống sao?” Càn Long đứng dậy chỉ vào miệng mình thiếu nửa chiếc răng cửa, sau đó chỉ vào người bị bầm tím mũi sưng tấy Lô Ba Ba cao giọng kêu to: "Tức tưởi không? Vương Lãng nhìn vào mắt tôi nói cho tôi biết, tức tưởi không?"
Nhìn cậu ta có chút điên loạn, sau một hồi im lặng, tôi ngẩng cổ nhìn trần nhà nói: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
Càn Long thở phì phò, gầm gừ: “Tôi muốn làm sói, tôi muốn trở thành Trần Hoa Tiêu, thành Triệu Thành Hổ, muốn ăn gì có đó, tôi nói với cậu,Vương Lãng, Càn Long đời sẽ không để ai nhổ của tôi một sợi tóc lần nữa, tôi thề. . ."