Dấu Răng

Chương 63: 63: Đàn Ông Xa Lạ





Edit: Hâm Còi
Nghe Bác Diên nói như vậy, Trì Lục giống như không biết nói gì, không nhịn được cười, ngoắc tay với anh.
Bác Diên nhìn theo cử động của cô, cũng không để bụng mà nắm lấy tay Trì Lục.
“Anh không giận thật à?”
Bác Diên nói: “Không có.”
Nói thế nào nhỉ, dù sao thì đó là điều tự nhiên của mỗi người mà.

Không có người đàn ông nào thích một thằng nào đó gọi bạn gái mình là người yêu ơi anh yêu em này nọ hết, nhưng Bác Diên hiểu rõ đó là sức hút của Trì Lục, ở một mức độ nào đó thì đây là cảm xúc anh không mô tả được, vì tồn tại một chút tự hào.
Bạn gái anh có mị lực như thế, được mọi người yêu mến, đó cũng được xem là vận may của anh.
Trì Lục giương mắt nhìn anh, đáy mắt tràn ngập ý cười.

Cô im lặng mấy giây rồi bỗng nhiên ngửa đầu lên chạm vào tai anh: “Thầy Bác.”
“Ừm?” Bác Diên nhìn cô.
Trì Lục nhấp môi dưới, nói từng chữ: “Không có gì, em chỉ muốn nói, em cũng là fan hâm mộ của anh.”
“…”
Bác Diên cười, cố kiềm chế chỉ vuốt tóc mà không cúi xuống hôn cô.
Hai người thân mật tại nơi đông người chẳng nể nang ai, không ít người lén lút nhìn bên phía họ, chỉ một chút cử động nhỏ thôi nhưng đều lọt vào ống kính của giới truyền thông.
Thời gian hoạt động diễn ra không dài, đa số đều nghệ sĩ đều mang đến sự nổi tiếng, nhận vài cái phỏng vấn, quảng cáo cho vài dòng sản phẩm.
Chủ yếu là quảng cáo để tăng tính phổ biến.
Không bao lâu thì đám Trì Lục đi.
Cô vừa lên xe thì tin nhắn điện thoại điên cuồng đến như bão táp, Trì Lục mở điện thoại thì thấy toàn bộ đều là tin của Bác Doanh.
Cô nhíu mày, mở tin nhắn lên xem rồi bật cười.
Bác Diên nhướng mày nhìn cô: “Sao thế?”
“Thầy Bác, anh lên hot search rồi.”
Bác Diên: “…”
Anh liếc qua vài dòng tin nhắn Bác Doanh gửi, im lặng mấy giây rồi hỏi: “Trông anh giống như vệ sĩ?”
“…”

Tin nhắn Bác Doanh gửi tới là tin tức hot search.
Có rất nhiều sự kiện ở nước ngoài được trực tiếp trong nước, mà sự kiện khai trương hôm nay Trì Lục tham dự có, đương nhiên sẽ có cư dân mạng chú ý.
Bác Diên vẫn luôn đi bên cạnh cô, mặc dù không phải là áo vest giày da thắt cà vạt nhưng cũng rất nghiêm túc đứng đắn.
Quần tây đen, bên trên là áo sơ mi cùng màu, còn bị Trì Lục ép mặc thêm một chiếc áo khoác dài, nhìn rất anh tuấn và nổi bật.
Trì Lục rất thích anh mặc như thế này, Bác Diên thì không có ý kiến gì, cô thích là được, anh mặc thế nào không quan trọng.

Mặc dù trong nước đại đa số đều biết Trì Lục và Bác Diên nhưng vẫn có một số cư dân mạng không biết, số người đó đều được người khác phổ cập thông tin cơ bản.
Nhưng ở nước ngoài thì khác, ở đây có nhiều ký giả truyền thông và cư dân mạng, họ chỉ biết Trì Lục chứ không biết Bác Diên, khi trông thấy hai người cùng nhau xuất hiện thì cứ cho rằng Bác Diên là vệ sĩ của Trì Lục.
Giờ trên mạng có không ít bình luận về anh chàng vệ sĩ Bác Diên đẹp trai của Trì Lục.
[Người đàn ông bên cạnh Trì Lục là vệ sĩ hả?? Hình như hơi bị đẹp trai luôn á?]
[Không hổ là người mẫu đẹp nhất, cách chọn vệ sĩ cũng là nhìn mặt mà tuyển!]
[Ủa sao mà Trì Lục thân mật với vệ sĩ riêng quá vậy?]
[Vệ sĩ Trì Lục đẹp trai quáaaa!!]
[AAAA Trì Lục hôm nay đẹp vờ lờ!!!]
[Chị em xê ra, tui xí anh vệ sĩ trước.]
[?? Mấy má tỉnh dùm con với, người ta không phải là vệ sĩ, đó là Bác tổng của tập đoàn Bác Hối đó mấy má oiii.]
[???]
Comment này xuất hiện bị cư dân mạng trông thấy, nháy mắt xuất hiện bên weibo.
Trong phút chốc mọi người nhìn comment rồi cười ra nước mắt.
[Bác tổng người ta khí chất tổng tài ngời ngời thế mà mấy má nhìn ra là vệ sĩ hả?]
[Hahahahahahaha cười chết tôi giời ơi =))]
[Bác tổng??]
[Ok coi như là vệ sĩ, thì đó là vệ sĩ riêng của Trì Lục thôi (doge)]
[Bác tổng mà bị các má đánh giá ngang với vệ sĩ?? Bác tổng giận nha.]
[Má! Mấy người toàn chú ý vụ vệ sĩ chứ không ai để ý vì sao Bác tổng đi dự Tuần lễ thời trang với Trì Lục hả, còn xung phong làm vệ sĩ.]
[Cái này rõ như ban ngày rồi còn gì, hai người đang yêu nhao chứ gì, bạn trai đi theo bạn gái tới nơi làm việc thì có gì lầu trên phải xoắn?]

Trì Lục nhìn bình luận trên weibo, nghĩ đến câu vừa rồi Bác Diên hỏi, lắc đầu nói: “Sao? Anh không tình nguyện làm vệ sĩ cho em à?”
Bác Diên: “…”
“Không.” Anh nhàn nhạt nói: “Vệ sĩ cho em thì có thể.”
Trì Lục cười, đứng trước mặt anh nhắn trả lời Bác Doanh.
Trì Lục: [Ừ, người nước ngoài cũng không nhận ra anh cậu.]
Bác Doanh: [Vl! Quá là không có triển vọng, anh tớ mà cũng không nhận ra.]
Trì Lục: [Ừa ừa, toàn bộ giới truyền thông với fan bên này đều là đồ bỏ đi.]
Bác Doanh: [Đúng đúng đúng, tớ vừa lượn newsfeed thì thấy mọi người nói anh tớ đi theo cậu ra nước ngoài không phải là Bác tổng của Bác Hối mà là vệ sĩ của Trì Lục, bạn trai của Trì Lục.]
Đọc tin nhắn của Bác Doanh xong, Trì Lục ngẫm nghĩ, quay đầu lại hỏi Bác Diên: “Anh có để ý không?”
“Để ý cái gì?’
Trì Lục chỉ vào màn hình điện thoại, cười nói: “Để ý chuyện người khác nói anh là bạn trai của Trì Lục.”
Giữa hiện thực cuộc sống này thì hầu như không người đàn ông nào thích người khác mang mình ra nói với danh xưng là bạn trai của một người nào đó, bởi vì nghe như thế có cảm giác khá là thấp kém.
Giống như là, nhà gái có danh có lợi, nhà trai chỉ đang ăn bám thôi vậy.

Đối với chuyện này Bác Diên lại chẳng để ý chút nào, tiếng anh bình tĩnh vang lên: “Chẳng lẽ anh không phải?”
“…” Trì Lục nghẹn lời
Bác Diên cười nhìn cô: “Bạn gái anh có tiếng tăm hơn anh, rất tốt.”
Anh thích nhìn cô rực rỡ giữa đám đông, thích cái cách cô đứng giữa ánh đèn spotlight tỏa sáng và rạng ngời.

Nhưng về nhà, cô chỉ là của riêng anh.
Trì Lục nén cười, biết anh thật sự không ngại truyền thông nói hươu nói vượn như thế cũng cảm thấy yên lòng.
“Vậy để bạn gái cố gắng đi làm kiếm tiền nuôi anh.” Trì Lục nhẹ nhàng cười: “Thế nào?”
Bác Diên gật đầu, chút cảm giác ăn bám bạn gái cũng không có, rất thản nhiên nói: “Được.”
Lâm Tĩnh Nghi nghe hai người nói chuyện, thấy vừa vui mừng lại vừa buồn cười.

Cô quay lại nhìn họ, cạn tiếng: “Có muốn studio đưa thông báo chính thức không?”
Trì Lục lắc đầu: “Thôi khỏi ạ, để thuận theo tự nhiên thôi chị, dù sao mọi người đều biết bọn em bên nhau mà, không cần thiết cố ý trả lời.”
Lâm Tĩnh Nghi nhìn Bác Diên.
Anh ừ, chỉ Trì Lục: “Em nghe cô ấy.”
Đoàn người trở về khách sạn.

Hôm nay Trì Lục hoàn thành xong mọi việc, lập tức thay đồ rồi cùng với Bác Diên ra khỏi khách sạn.
Hai người muốn đi hẹn hò.

“Trước tiên em muốn ăn gì không?”
Trì Lục gật đầu, nhìn cửa hàng bán kem ven đường: “Em muốn ăn kem ly.”
Bác Diên: “…”
Hai người liếc nhau, Trì Lục nhỏ giọng năn nỉ: “Chỉ lần này thôi mà.”
Bác Diên hết cách, chỉ có thể đi mua cho cô.

Cảm giác ăn kem giữa mùa đông không giống với bình thường.
Trì Lục cầm cây kem ốc quế Bác Diên mua cho cắn một cái, sau đó đưa tới trước mặt anh, mắt sáng rực: “Cắn một cái.”
Bác Diên dừng lại, cúi đầu nhìn nơi cô vừa cắn qua, vươn đầu lưỡi liếm một cái.
Không biết vì sao, rõ ràng chỉ là một hành động bình thường nhưng Trì Lục cảm thấy anh làm có chút tình thú.
Mặt cô nóng lên, vô thức cắn môi.
“Ăn ngon không?”

“Rất ngọt.” Mắt Bác Diên nhìn cô thật sâu.
Trì Lục a một tiếng, mi mắt run lên: “À đúng là hơi ngọt thật.”
Bác Diên nhìn thấy cô né tránh ánh mắt anh, cười nhẹ: “Đi tiếp thôi.”
Hai người vừa đi vừa ăn, Trì Lục thấy khá hứng thú với đồ ăn vặt bán ở ven đường, đa số đều là cô dừng lại một chút thôi là Bác Diên đã hiểu ý cô muốn thế nào.
Trì Lục thích ăn nhưng cô ăn không nhiều, món nào ăn không hết đều được Bác Diên giải quyết hết.
Hai người đi một hồi, đột nhiên Trì Lục dừng bước nhìn anh: “Con đường này trước đây em từng đi qua rất nhiều lần.”
Bác Diên khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn con đường bọn họ vừa đi qua, nặng nề đáp một tiếng.
Trì Lục nhìn biểu cảm của anh, nói đùa: “Hôm nay thật sự em rất vui.”
Bác Diên nhìn cô, đưa tay vuốt tóc cô: “Vậy dẫn anh đi những nơi khác xem xem.”
“Vậy tụi mình đi qua chỗ em từng ở đi, nhưng mà giờ không thuê nữa, không biết phòng đó bây giờ có ai ở không nữa.”
Bác Diên gật đầu: “Đi dạo loanh quanh cũng được.”
“Vâng ạ.”
Trì Lục dẫn anh đến nơi cô từng ở, hai người không đi vào mà chỉ dạo quanh một vòng.
Cô huyên thuyên nói chuyện, có rất nhiều chuyện cô không để ý thì cũng quên đi mất.

Nhưng lúc này nhớ lại cô mới phát hiện, bản thân một mình đã từng trải qua không ít chuyện.
Đi qua rất nhiều nơi, Trì Lục còn dẫn anh tới sàn catwalk nhỏ đầu tiên của cô.
“Lúc ấy em sợ lắm.” Trì Lục nhìn anh cười: “Toàn thân cứng ngắc, chân cũng nhũn hết ra.”
Đó là sân khấu đầu tiên của cô.
Mặc dù ở phòng tập trong công ty cô đã luyện đi luyện lại không biết bao nhiêu lần, cũng chuẩn bị tâm lý mình hết lần này tới lần khác, nhưng vừa nghĩ tới dưới sân khấu có biết bao cặp mắt đang trừng trừng nhìn cô như thế, cô hồi hộp đến mức tay đổ mồ hôi ướt sũng, chân mềm nhũn hết ra.
Nhưng may mắn là, cô vượt qua hết rồi.
“Sau đó thì sao?”
Trì Lục cười: “Sau đó chính là nhắm mắt rồi từ từ đi lên, chỉ nghĩ một chuyện là tuyệt đối không được phép có sai sót, nếu có thì em không có cơm ăn.”
Bác Diên rủ mắt nhìn cô, không lên tiếng.
Đến bây giờ, thật sự anh hoàn toàn có thể nhớ lại nhất cử nhất động của Trì Lục trong lần đầu cô bước chân lên sàn catwalk đó.
Trì Lục nhìn anh, chọc chọc vào má anh: “Anh đừng nghiêm túc vậy chứ, giờ nghĩ lại thì những chuyện đó cũng có ích lợi.”
Cô tỏ vẻ nhẹ nhõm hỏi: “À, anh biết lúc đó em mặc đồ màu gì không?”
Bác Diên nhíu mày: “Màu sắc?”
Trì Lục: “Vâng.”
Bác Diên tỏ vẻ trầm tư suy đoán: “Màu trắng à?”
Mắt Trì Lục sáng lên bất ngờ: “Đúng rồi.”
Cô khoác cánh tay anh, cười nhẹ nhàng: “Thầy Bác thật thông minh.”
Bác Diên chỉ cười mà không nói gì.

Anh vỗ đầu cô: “Còn nữa không, lần thứ hai là ở đâu?”
“Cũng ở đây luôn.”
Trì Lục cười: “Lúc đó Văn Hạo sắp xếp cho em tới, anh ta thấy em hồi hộp thì để em làm quen chỗ này một chút trước.”
Bác Diên hiểu.
Trì Lục nhìn anh, hiếu kỳ hỏi: “Bây giờ anh còn ghen với Văn Hạo à?”

Bác Diên nhéo mặt cô: “Không có.”
Sự thật là từ trước đến nay Bác Diên đều không quá để tâm đến sự tồn tại của Văn Hạo, ngược lại anh còn cảm thấy phải cảm ơn anh ta.
Nếu không có anh ta giúp đỡ Trì Lục lần đó, để cho cô có thể thuận lợi phát triển trong giới này.

Bác Diên không thể không thừa nhận điều này.
Anh từng đi tìm cô, vẫn luôn luôn đi tìm cô.
Ban đầu khi cô chưa bắt đầu công việc, Bác Diên giống như mò kim đáy biển, cơ bản là không có manh mối nào để tìm được cô.
Thời điểm có tin tức của cô là lúc cô ký hợp đồng với công ty của Văn Hạo, trở thành người mẫu.

Khi đó Bác Diên lập tức chạy tới, cũng chính là lúc cô đang ở sân khấu chữ T đầu tiên trong đời mình.
Lần catwalk đó chỉ là một thương hiệu nhỏ không danh không tiếng.

Dưới khán đài ít người, trên sàn diễn cũng toàn là những người mẫu không tên không tuổi.
Anh nhớ lại lần đó, thật sự Trì Lục làm không tốt lắm, nhưng so sánh với những người mẫu có mặt hôm ấy, cô là người tỏa sáng nhất.
Xương cô nhỏ, người gầy, trắng, đẹp một cách tinh tế.

Mặc trên người là bộ váy dài màu trắng đứng cứng ngắt trên sân khấu, cô giống như một con búp bê pha lê được bày trong tủ kính, đẹp một cách tinh xảo không thể rời mắt.
Chí ít là Bác Diên không rời mắt khỏi cô được, chỉ sợ vừa nhắm lại, cô liền biến mất ngay lập tức.
Từ sau lần đó Bác Diên cũng dần thâm nhập vào giới người mẫu để tìm hiểu, anh biết lúc đó với Trì Lục mà nói, công ty của Văn Hạo là sự lựa chọn tốt nhất.
Anh không có cách nào nhúng tay can thiệp vào quá nhiều, cũng sợ cô phát hiện ra, sợ cô mất hứng.
Sàn diễn lần đó kết thúc, đến lần thứ hai Bác Diên vẫn có mặt tại nơi tổ chức.

Rõ ràng anh nhận ra Trì Lục đã tự tin lên rất nhiều.
Cô luôn có chút bướng bỉnh trong người, lần đầu tiên làm không tốt, chỉ cần cho cô cơ hội cô nhất định có thể khắc phục nhược điểm một cách hoàn hảo.
Trì Lục trông thấy anh trịnh trọng trả lời cô như thế, hiểu là anh đang nói thật.

Cô gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Mi tâm Bác Diên đột nhiên nhảy một cái, bỗng nhiên có dự cảm xấu.

Quả nhiên giây sau Trì Lục liền nói.
“Ngày mai em có hẹn với Văn Hạo ăn một bữa cơm.” Vừa nói Trì Lục vừa mở to mắt chớp chớp nhìn anh: “Chắc anh cũng không để ý đâu nhỉ?”
Bác Diên: “…”
Anh nghẹn, nhìn cô: “Rào trước đón sau như vậy là vì muốn nói điều này?”
Trì Lục: “Không phải mà, em vừa mới nhớ ra thôi.”
Bác Diên bật cười, nhéo mặt cô: “Ăn cơm với người đàn ông khác, cô Trì chắc là cần vệ sĩ đi theo đúng không?”

Tác giả có lời nói:
Trì Lục: Chua loét khắp con phố..