Dấu Răng

Chương 61: 61: Anh Đưa Em Đi Nha





Edit: Hâm Còi
Lên máy bay, Trì Lục vẫn chưa nhận lỗi.

Cô lắc lắc cánh tay Lâm Tĩnh Nghi, bày ra vẻ mặt cún con: “Chị Tĩnh Nghi, ban nãy em giỡn mà.”
Lâm Tĩnh Nghi hừ lạnh một tiếng: “Chị nhìn vẻ mặt em là không muốn đi.”
Mắt Trì Lục giật giật, dù thực sự thì cô có suy nghĩ đó nhưng có cho vàng cô cũng không dám thừa nhận.
Cô lắc đầu: “Không có mà, em chỉ nói để dỗ thầy Bác thôi.”
Lâm Tĩnh Nghi tử tế nói tiếp: “Ừ, vì dỗ người yêu mà nói dối chị.”
Trì Lục nghẹn.
Cô nhìn Lâm Tĩnh Nghi vài giây rồi nói: “Được thôi, chị muốn thấy vậy thì là vậy.”
Lâm Tĩnh Nghi: “…”
Cô vừa buồn cười vừa giận, trừng mắt nhìn Trì Lục, cốc một cái lên đầu cô rồi nhìn ra ngoài: “Thật sự không nỡ à?”
Trì Lục gật đầu: “Vâng ạ.”
Thừa nhận chuyện này cũng chẳng phải là vấn đề gì to lớn để cho Trì Lục không thừa nhận cả.
Lâm Tĩnh Nghi cười: “Thật sự không hiểu được thanh niên các em yêu đương.”
Trì Lục cũng cười, tựa người vào cửa sổ: “Em cũng không hiểu.”
Hai người nhìn nhau cười.
Thật ra Lâm Tĩnh Nghi không giận thật, cô biết Trì Lục có chừng mực, nhưng cũng sẽ lo lắng nếu Trì Lục không suy nghĩ bằng lý trí.
Nói thế nào nhỉ, là con người ai cũng có thời điểm bị cảm xúc chi phối.

Đôi khi cô sẽ lo lắng lý trí của Trì Lục có lúc bị con tim lấn át.

Một khi Trì Lục đã tùy hứng thì không ai có thể ngăn được.
Nghĩ đến đây, Lâm Tĩnh Nghi đưa mắt nhìn Trì Lục: “Trì Lục, chị em hỏi một vấn đề.”
Trì Lục dạ vâng một tiếng, cúi đầu nhìn điện thoại, nhắn tin cho Bác Diên biết mình sắp lên máy bay: “Chị Tĩnh Nghi có gì cứ hỏi ạ.”
Lâm Tĩnh Nghi suy nghĩ một chút rồi lại từ bỏ: “Thôi không có gì, chị thấy chuyện này không còn ý nghĩa.”
Trì Lục: “…”
Cô híp mắt lại, uy hiếp: “Không được, chị nói đi chứ, tự nhiên làm em tò mò xong lại im?”
Cảm giác giống như đồ ăn để ngay miệng mình mà không cho mình ăn vậy.
Lâm Tĩnh Nghi bất đắc dĩ, cũng không băn khoăn nhiều lắm, hỏi thẳng: “Lúc trước chị muốn hỏi, chỉ là cần một đáp án thôi, nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút thì hỏi vấn đề này có hơi ngu ngốc.”
“Vâng?”
Lâm Tĩnh Nghi nói: “Lúc nãy chị muốn hỏi là nếu như Bác tổng không cho em làm người mẫu nữa thì em sẽ xử lý thế nào?”
Trì Lục: “…”
Cô không ngờ đúng thật là một câu hỏi khá ngớ ngẩn.

Cô cười, cúi đầu đọc tin nhắn Bác Diên vừa mới gửi, nhẹ giọng hỏi: “Chị cảm thấy thầy Bác sẽ nói những câu như thế à?”
Lâm Tĩnh Nghi nhún vai: “Sẽ không, bởi vậy chị mới nói là một vấn đề hơi ngu xuẩn đó.”
Trì Lục gật đầu: “Anh ấy sẽ không nói như thế bao giờ đâu.”
Về chuyện thích điều gì, cho dù Bác Diên không thích thì anh cũng không ngăn cản Trì Lục theo đuổi sở thích và ước mơ của cô.
Lâm Tĩnh Nghi gật đầu phụ họa: “Ừ chị cũng vừa nghĩ đến, Bác tổng thực sự rất khác so với đại đa số đàn ông khác.”
Trì Lục cong môi cười bày tỏ đồng ý.

Đối với cô thì không một ai có thể so sánh được với anh.
Máy bay cất cánh, Trì Lục xem lại tài liệu rồi nặng nề ngủ thiếp đi.

Lúc ngủ môi cô vẫn còn cong lên.
Đột nhiên Trì Lục mơ thấy những chuyện xảy ra khi cô một mình bay đến Paris ngày đó.
Lúc ấy cô đơn một mình, cũng là bay chuyến tối giống như bây giờ, cho dù chung quanh đều là ngôn ngữ quen thuộc nhưng cô lại cảm thấy cực kỳ cô đơn lẻ loi.
Trên máy bay Trì Lục khóc suốt cả đêm, khóc sưng đỏ hết mắt nhưng không để lộ ra bên ngoài.

Khá may mắn là cô ngồi vị trí sát cửa sổ nên không có bất cứ ai nhận ra sự sợ sệt bàng hoàng của cô cả.
Suốt chặng bay đến Paris là suốt thời gian cô khóc, dường như Trì Lục lại trải qua những thời khắc cô không thể hiểu bất cứ điều gì cả.
Dày vò ở sân bay một lúc, đến khi đặt chân tới nơi ở thì đã là đêm khuya.

Tiền mặt trong túi không nhiều, các thẻ tín dụng ngày trước cũng khóa toàn bộ rồi.
Sau khi đến nơi ở chú Lưu Hoa sắp xếp, cô bắt đầu một cuộc sống khác với trước kia.
Mỗi ngày trôi qua là mỗi giây phút Trì Lục cố gắng dung hòa bản thân với nơi thành thị lạ lẫm này, đối mặt với những khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
Có một khoảng thời gian dài Trì Lục đều có cảm giác mình không muốn sống nữa.

Có đôi khi, cô cảm thấy mình như cái xác không hồn, lẻ loi trơ trọi giữa thế giới này, không còn một ai bên cạnh cả.
Những kích động như thế tồn tại trong đầu Trì Lục rất lâu rất lâu, nhưng cuối cùng cô vẫn dùng lý trí tự kiềm chế bản thân.

Khi tỉnh lại, trên máy bay rất yên tĩnh, đèn đã tắt, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ để các hành khách khác và tiếp viên có thể trao đổi.
Trì Lục nghiêng đầu nhìn Lâm Tĩnh Nghi đang say ngủ, nhẹ chớp mắt, cúi đầu khẽ cười.

Cô suy nghĩ đến thất thần, phía trước có tiếp viên đang cầm theo một cái gì đó đến chỗ ngồi chéo góc trước cô.

Trì Lục nghiêm túc nhìn một chút mới nhận ra đó là một cái bánh kem nhỏ, chắc trên máy bay có sinh nhật nên hãng bay chuẩn bị chút quà bánh.
Nhìn đốm lửa nhỏ lập lòe bên trên bánh kem, Trì Lục nhẩm tính thời gian.

Vài ngày nữa chính là sinh nhật Bác Diên, năm nay cô lại không thể cùng anh đón sinh nhật được rồi.

Nghĩ đến đây, Trì Lục có hơi khó chịu, cô cũng không còn cách nào có thể ở bên cạnh anh ngày sinh nhật được, thậm chí đến tết nguyên đán cũng không thể.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của những người xa lạ, cô bỗng nhiên rất nhớ rất rất nhớ Bác Diên.
Lâm Tĩnh Nghi nói một câu rất đúng, con người Trì Lục rất có chừng mực, nhưng khi cô tùy hứng thì sẽ vượt xa tưởng tượng của người khác.
Cô khẽ cười lắc đầu.

Trì Lục nhìn chằm chằm người ta nói chuyện qua lại trên máy bay hồi lâu rồi mới lấy điện thoại ra nhìn một chút.
Trên máy bay có wifi nhưng rất yếu.

Mà bây giờ trong nước cũng là đêm khuya, cô đoán có lẽ anh đã ngủ.
Trì Lục xoắn xuýt mấy giây, cuối cùng vẫn đặt di động xuống, kiềm chế không nhắn tin cho anh.
Vừa lúc Lâm Tĩnh Nghi thức giấc, cô đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
Lúc trở lại thì Từ Thanh Nghiên kéo cô ngồi xuống bên cạnh cô nàng, nhìn Trì Lục hỏi: “Tớ thấy cậu vừa tỉnh dậy thì tâm trạng không tốt lắm, sao vậy?”
Trì Lục không trả lời, nhìn quanh: “Viên Viên đâu?”
“Bên cạnh chỗ cậu, hai người đổi chỗ.”
“À.” Trì Lục nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu có nhớ chuyện có lần tớ phải nhập viện hồi đó không?”
Từ Thanh Nghiên sửng sốt gật đầu: “Nhớ, sao vậy?”
Lúc ấy Viên Viên không có bên cạnh cô mà là một trợ lý khác, nhưng vừa lúc người đó cũng xin nghỉ, lại trùng hợp ngay thời điểm Trì Lục rất bận.
Lần bệnh đó lại khá nghiêm trọng, khiến Trì Lục không thể chịu đựng được nữa.

Cô sốt ngày càng nặng, vài ngày cũng không hạ nhiệt độ được.

Lúc ấy cô cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.
Lúc đó cô không có nhiều tiền, vừa mới bước chân vào nghề người mẫu, Từ Thanh Nghiên được xem như là một tiền bối rồi.

Cô ấy đỡ Trì Lục xuống sân khấu, cưỡng ép cô đi bệnh viện ngay lập tức.

Chi phí trong bệnh viện ở nước ngoài rất mắc, thật sự Trì Lục sợ là sau đợt nhập viện này về cô có thể phá sản ngay lập tức.
Nhưng Từ Thanh Nghiên hoàn toàn không hề quan tâm chuyện đó, lập tức đưa cho cô tiền lương tạm thời của cả một tuần, để cô yên tâm dưỡng bệnh.

Thậm chí cô ấy còn sắp xếp trợ lý của mình đến chăm sóc cho Trì Lục, bản thân thì cứ mỗi lần hết công việc lại chạy đến bệnh viện chăm sóc cho cô cả đêm.

Tình cảm của hai người cũng là từ đó được đâm chồi.
Từ Thanh Nghiên nhìn cô: “Sao lại nhắc chuyện này vậy? Muốn báo ơn tớ rồi à?”
Trì Lục trợn mắt, bị cô ấy chọc cười: “Năm nào rồi còn báo ơn? Không phải đã mời cậu ăn cơm rồi sao?”
Từ Thanh Nghiên hừ nhẹ: “Vậy mà đủ à?”
Cô ấy cười: “Lần sau trở về mời thêm lần nữa.”
“OK.” Trì Lục không chút giận dỗi: “Cậu muốn cái gì?”
“Cái gì mắc nhất.”
Trì Lục gật đầu: “Chơi luôn.”
Có Từ Thanh Nghiên xen vào, tâm tình Trì Lục không tồi tệ nữa.

Trì Lục cười, nhẹ nhàng nói: “Thật ra lần bệnh đó, tớ thật sự muốn chết quách cho xong.”
“…”
Từ Thanh Nghiên tạm dừng không nói chuyện.

Cô lớn hơn Trì Lục 3 tuổi, đương nhiên nhìn ra được cảm xúc của Trì Lục lúc ấy.
“Sau đó thì sao?” Cô ấy thuận theo lời Trì Lục.
Trì Lục nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Lần bệnh đó đến đột ngột quá, lúc đó một mình nằm trên giường bệnh cứ suy nghĩ mãi, nhưng thật ra thì tớ không thể chết.

Cho dù chết thì cũng không thể chết ở nước ngoài được, bên cạnh không có lấy một người bạn bè thân thiết nào, kể cả bạn học hay bạn bè sẽ không biết tớ chết, như thế thì thua thiệt quá.
Từ Thanh Nghiên: “…”
Cô ấy mấp máy môi dưới: “Tớ không phải là bạn bè thân thiết à?”
Trì Lục nghẹn, liếc nhìn Từ Thanh Nghiên: “Đừng có ngắt lời tớ.”
Từ Thanh Nghiên bật cười, vỗ vai Trì Lục: “Được được, sau đó tớ mới là bạn bè thân thiết của cậu.”
Trì Lục bật cười, cảm giác không còn buồn nữa.
“Tớ chỉ muốn nói là, rất cảm ơn cậu hôm đó đã kéo tớ trở lại.”
Từ Thanh Nghiên trợn mắt, im lặng nói nhỏ: “Lúc đó cậu gọi cho tớ, chẳng lẽ tớ để cậu ngỏm củ tỏi ở nhà à?”
Trì Lục ậm ừ, nghĩ nghĩ nói thêm: “Thật ra lúc đó tớ còn gọi cho người khác nữa.”
Từ Thanh Nghiên khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn cô: “Ai?”
“Văn Hạo.”
Cô nói thật: “Anh ta là người đầu tiên giúp tớ đến công ty, so sánh mà nói thì anh ta cũng được xem là khá quen thuộc.”
Lúc đó cô không thật sự thân với Từ Thanh Nghiên hay Mạnh Xảo, chỉ đơn thuần là có phương thức liên hệ của nhau, có gặp qua một vài lần.
Từ Thanh Nghiên sững sờ, kinh ngạc nói: “Cho nên bởi vì sự việc lần đó mà cậu mãi không chịu nghe theo Văn Hạo?”
“Cái này cũng không đúng lắm.”
Trì Lục nói: “Ngay cả khi anh ta là người đưa tớ đến bệnh viện thì tớ cũng không thể tiến xa hơn nữa với anh ta được, nhưng có lẽ sẽ đồng ý bán mạng làm việc cho anh ta thêm vài năm, giúp anh ta kiếm tiền.”
Đối với Trì Lục, ân tình dù to lớn cỡ nào cũng không bao giờ có thể lấy tình yêu để trả lại, nhưng cô có thể dùng những cách thức khác để báo ơn.
Cũng là sự việc đó, cuối cùng Trì Lục cũng hiểu sơ được con người của Văn Hạo, anh ta cũng thích cô chút chút, nhưng con người anh ta, vị trí đứng đầu luôn là công việc.

Mà cô lại là người ích kỷ, nếu như người thích cô thì nhất định phải đặt cô lên đầu.

Có vài vấn đề có thể thông cảm cho nhau nhưng một số thì không.

Từ Thanh Nghiên gật đầu, nhẹ nhàng thở ra: “May là anh ta không nghe điện thoại, cậu mới dễ dàng về nước.”
Trì Lục cười, gật đầu: “Đúng vậy.”
Bây giờ cô cảm thấy, có nhiều chuyện giống như đã được định sẵn trong tăm tối.
“Sao mà đột nhiên nói chuyện này vậy?”
Trì Lục trầm ngâm một lát rồi nói: “Cũng không biết nên nói với ai, mà không muốn để người khác lo lắng, nên chỉ có thể nói cho cậu nghe thôi.”
Thật ra cô còn một câu nữa chưa kể cho Từ Thanh Nghiên nghe, giây phút cô cầm điện thoại lên, đã bấm một dãy số quen thuộc in hằn trong tâm trí cô từ bao lâu nay.
Cô gọi vào điện thoại Bác Diên, chỉ là không đợi kết nối, cô lại sợ hãi bấm tắt.
Đêm nay nghĩ đến anh, cô cũng vừa nhớ lại chuyện này.

Cô cũng không hiểu vì sao mình muốn nhắc lại chuyện đó, nghĩ đi nghĩ lại thì chắc là đang trở về chốn xưa, có chút cảm xúc bồi hồi.
Từ Thanh Nghiên hiểu, ôn nhu sờ đầu cô, khẽ nói: “Bây giờ mọi chuyện ổn cả rồi.”
Cô ấy nói thêm: “Bây giờ có rất nhiều người yêu cậu.”
Trì Lục cười, đuôi mắt cong cong: “Ừ, cho nên cậu cũng phải nghĩ như thế nha.”
Cô nghiêng đầu: “Tớ để cậu đến phòng làm việc của tớ, với cậu thì đó không phải là đưa than ngày đông, cậu đồng ý đến chỗ tớ, đối với tớ là hổ mọc thêm cánh, cậu hiểu không?”
Từ Thanh Nghiên làm sao không hiểu được suy nghĩ của cô cơ chứ.

Cô ấy thua tại Paris, lần này trở về, là mượn mặt mũi của Trì Lục.
Ít nhất là rất nhiều người nghĩ như thế.
Nhưng Trì Lục sợ cô ấy suy nghĩ nhiều, không muốn Từ Thanh Nghiên cảm thấy như thế.

Trong lòng Trì Lục chưa bao giờ có những suy nghĩ đó.
Cô không cảm thấy mình đang từ thiện cho Từ Thanh Nghiên gì cả.

Ngược lại cô còn cảm thấy Từ Thanh Nghiên đồng ý tin tưởng cô, chính là cho cô mặt mũi, là một sự tôn trọng rất lớn.
“Được rồi.”
Từ Thanh Nghiên không thích nói những lời sến sẩm như thế, già mồm: “Tớ biết.”
Cô nhìn Trì Lục: “Không ngủ nữa à?’
“Ngủ chứ.” Trì Lục cười tủm tỉm: “Hy vọng thức dậy là tới nơi rồi.”
Từ Thanh Nghiên gật đầu: “Chắc chắn.”

Sau khi hạ cánh, Trì Lục lập tức gọi cho Bác Diên.

Cô cong khóe môi, tâm tình trông rất vui vẻ.
“Em đến rồi?”
Trì Lục đáp: “Đến rồi ạ.”
Bác Diên cười: “Lấy hành lý chưa?”
Trì Lục đảo mắt nhìn một vòng: “Chưa ạ, em còn đang đợi.”
Cô im lặng vài giây rồi nói: “Thầy Bác, lần sau đến Paris, anh đưa em đi nha.”.