Dấu Răng

Chương 46: 46: Tắm Ở Đây Đi





Edit: Haan
Trì Lục trong nháy mắt bối rối, vừa định giãy dụa hai giây, người đàn ông liền cạy mở hàm răng của cô ra, tiến quân thần tốc.
Hơi thở trên người anh ùn ùn hạ xuống, làm cho Trì Lục không có chỗ trốn.

Hàm răng của cô bị anh dùng đầu lưỡi đẩy ra, môi lưỡi quấn quýt.
Quá mạnh mẽ.
Trì Lục có chút hô hấp không thông, ngay cả làm sao chuyển đổi hô hấp cũng quên mất, tất cả sự chú ý của cô đều nằm trong nhất cử nhất động của người đàn ông.
Anh ngậm lấy môi cô m.út vào, li.ếm liế.m khẽ cắn, dường như nhận thấy cô không chuyên tâm, Bác Diên còn một chút cũng không khách khí cắn đầu lưỡi cô.
Trì Lục đau đớn nức nở, giơ tay muốn đẩy người ra.

Anh bỗng nhiên ấn bàn tay không an phận của cô xuống, hai tay bị anh đè lên đỉnh đầu, càng không kiêng nể gì mà hôn sâu vào trong.
Môi cô vừa tê vừa đau, đầu lưỡi bị anh ăn mòn từng chút một, không có chỗ trốn.
Trên giường mềm mại, hơi thở Trì Lục trở nên cực kỳ rối loạn, nhưng người đàn ông trước mặt lại giống như không có bất kỳ phát hiện nào.
Lúc sắp thiếu dưỡng khí mà chết, Trì Lục không nhịn được đẩy cánh tay Bác Diên một cái, “Chờ…”
“Chờ cái gì?”
Hơi thở của người đàn ông đến gần, giọng nói khàn khàn, anh hôn môi cô, nói thật nhỏ: “Không thể chờ được.”
“…”
Trì Lục có chút không nói nên lời, nhấc mí mắt lên nhìn về phía anh: “Em không thở được.”
Bác Diên giương mắt xuống, đối mặt với cô ở khoảng cách gần.
Sau một lúc yên tĩnh, yết hầu anh di chuyển, giọng nói khàn khàn hỏi: “Nghĩ kỹ chưa?”
Trì Lục tạm ngừng, tránh ra khỏi anh đè tay mình, giơ tay ôm lấy gáy anh, nói khẽ: “Anh cứ nói đi.”
“Không hối hận?”
Trì Lục: “Không – ”
Câu kế tiếp còn chưa nói ra, Bác Diên lần nữa lấn người lên, chặn môi cô.
Hơi thở quanh quẩn cùng một chỗ, môi lưỡi quấn quýt, dày đặc phong bế làm cho người ta mờ mịt, thậm chí không một mảnh gió nào lọt qua được.
Trì Lục có thể cảm nhận được thân thể cứng rắn của người đàn ông, có thể cảm nhận được hô hấp biến hóa của anh, còn có thể cảm nhận được rất nhiều thứ.
Nhưng những thứ này, đều giống như không để ý tới.

Cô cũng muốn người này, muốn hôn anh, muốn cùng anh làm nhiều chuyện riêng tư hơn.
Trọng loại chuyện này, Trì Lục cũng không phải là người sẽ né tránh.


Cô từ từ nhắm hai mắt, đáp lại anh, đổi lại anh hôn càng hung hăng hơn.
Trong nháy mắt như vậy, Trì Lục cảm thấy mình chỉ cùng anh hôn tiếp thôi, liền hao hết khí lực toàn thân.

Thân thể của cô đã có chút không khống chế được, mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Ánh trăng ngoài cửa sổ dường như đang thong thả mà lay động.
Vầng trăng phủ trên người hai người biến mất không thấy đâu, trong phạm vi mắt thường Trì Lục có thể thấy được, không thấy rõ vẻ mặt người đàn ông giờ phút này, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của anh.
Cảm nhận được anh dừng lại ở khóe môi mình, từng tấc từng tấc dạo chơi trên đầu lưỡi cô, giống như muốn nuốt chửng cô vậy.
Trì Lục cảm giác thân thể mình đang nóng lên, nếu đằng sau không phải giường, cô có khả năng đã sớm run chân ngã xuống.
Cũng không biết qua bao lâu, hôn bao lâu.
Trong phòng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở d.ốc và âm thanh mờ ám phát ra bởi vì hôn môi.
Khi Trì Lục lại một lần nữa cảm thấy mình sắp ngạt thở, Bác Diên cuối cùng cũng thả cô ra.
Hai người dựa vào rất gần, gần đến mức có thể thấy rõ ràng tất cả biểu tình rất nhỏ của đối phương lúc này, có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
Hô hấp của Bác Diên rơi xuống gò má cô, hơi có chút ngứa ngáy.
Trì Lục nhấp môi dưới, lông mi cong vút hơi nâng lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía anh.

Con ngươi người đàn ông thâm thúy, đôi mắt đào hoa vào giờ phút này vô cùng quyến rũ, tất cả cảm xúc đều lộ ra trong nháy mắt.
Ở trước mặt cô, không hề che dấu.
Ánh mắt Bác Diên ngay thẳng, phảng phất như muốn nhìn thấu cô.

Ánh mắt ấy tr.ần tr.ụi, làm cho Trì Lục có loại cảm giác quẫn bách nói không nên lời.
Trì Lục có chút khó chịu, vừa định quay đầu tránh đi, người đàn ông liền giữ chặt gáy cô, không cho cô lộn xộn.
“Tránh cái gì?”
Giọng nói của anh có chút khàn khàn, giống như đang ngậm đồ vật, trầm thấp vang lên bên tai cô.
Trì Lục: “… Em có tránh đâu.”
Cô có chút chột dạ.
Bác Diên khẽ cười, rũ mắt xuống đánh giá cô: “Ừm?”
Trì Lục không muốn cùng anh xoắn xuýt trong chuyện này, ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô nhấp đôi môi đau, đại khái có thể phát giác được miệng mình sưng lên.
Ánh mắt Bác Diên hướng xuống, rơi vào trên mái tóc xốc xếch của cô, rơi vào đôi mắt đào hoa ngấn nước của cô, cuối cùng dừng lại trên đôi môi sưng đỏ.
Yên tĩnh mấy giây, anh cúi đầu, muốn hôn môi lần nữa.
Bỗng dưng, một loạt thanh âm ọt ọt không đúng lúc vang lên.

Thân thể Trì Lục cứng đờ, động tác của Bác Diên dừng lại, ngậm lấy môi cô m.út nhẹ một cái, khẽ cười ra tiếng.
Khuôn mặt Trì Lục càng nóng hơn.

Cô ngước mắt liếc nhìn anh, có chút xấu hổ vô cùng: “Cười cái gì? Em không thể đói sao?”
Buổi trưa cô cũng không ăn gì, bởi vì tâm tư không yên, uống vài ngụm canh liền buông xuống.
Bác Diên cười cười, một tay ôm lấy người trở mình, “Có thể.”
Anh hỏi, “Em muốn ăn gì?”
Trì Lục dò xét mắt anh, trầm mặc một hồi nói: “Trở về rồi ăn.”
Bác Diên “Ừm.” một tiếng, nhưng không nhúc nhích.
Trì Lục nhìn anh, vừa định chống người đứng lên, bị người đàn ông một lần nữa ấn xuống.
“Đừng nhúc nhích.” Yết hầu anh nhẹ nhàng nhấp nhô, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, “Để anh ôm thêm một lúc nữa.”
Trì Lục thôi không động đậy, mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng.
Thần sắc cô cứng ngắc ba giây, không nhịn được nói: “Thầy Bác, anh không tự chủ được.”
“Ừm.” Bác Diên lười nhác đáp, ý vị thâm trường nhìn cô một cái: “Em mới biết sao?”
Trì Lục: “…”
Không phải, cô đã sớm biết rồi.
“Nữ minh tinh trong giới giải trí đối với anh tre già măng mọc, anh ——”
Lời còn chưa nói hết, Bác Diên đưa tay nhéo nhéo gò má cô, giọng điệu bình tĩnh nói: “Chỉ đối với em thôi.”
Từ đầu đến cuối, anh chỉ không có tự chủ với Trì Lục.
Nghe được đáp án này, Trì Lục không lạnh không nóng “Ồ.” một tiếng.
Bác Diên nhìn dáng vẻ im lặng của cô, nhìn chằm chằm cô: “Cứ như vậy sao?”
Trì Lục nhìn anh: “Cái gì?” Cô bắt đầu giả ngu.
Bác Diên nở nụ cười, cũng không muốn thật sự so đo với cô.
Ánh trăng ngoài cửa sổ yên tĩnh, gió cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Hai người ôm nhau, chẳng ai nói chuyện, chỉ muốn hưởng thụ thời gian yên tĩnh hiếm có này.

Trong lần thứ hai bụng Trì Lục hát bản giao hưởng, Bác Diên mới giơ tay kéo cô lên, mang cô về nhà.

Trì Lục trực tiếp đi lên lầu bảy, sau khi vào nhà, Bác Diên cũng không hỏi cô cụ thể muốn ăn cái gì, trực tiếp vào phòng bếp.

Mắt cô theo đó nhìn qua, nhìn bóng lưng cao ngất của người đàn ông, Trì Lục có chút thất thần.
Bỗng dưng, Bác Diên quay đầu lại.
Ánh mắt hai người đụng phải nhau, anh rũ mắt nhìn cô: “Không đi nghỉ ngơi sao?”
Trì Lục lắc đầu, “Không đi, em ở đây.”
Bác Diên trả lời: “Được.”
Theo dõi động tác của anh, Trì Lục đột nhiên hỏi: “Thầy Bác, căn nhà kia anh mua về khi nào?”
Bác Diên thần sắc hơi dừng lại, thấp giọng nói: “Không lâu sau khi em đi.”
Lúc ấy cũng bởi vì nguyên nhân này, cuộc sống của anh mới có chút quẫn bách.
Trì Lục “Ồ.” một tiếng, cúi đầu cười cười: “Bao nhiêu tiền? “
Bác Diên nghiêng mắt nhìn cô.
Trì Lục nhấp môi dưới, nói thẳng: “Em muốn tự mình mua về.”
Cô biết Bác Diên là mua cho cô, đó là tâm ý của Bác Diên.

Nhưng đối với Trì Lục, cô có thể tiếp nhận rất nhiều thứ của Bác Diên, duy chỉ có căn nhà kia, cô muốn tự mình bỏ tiền mua lại.
Kỳ thật lúc trở về, Trì Lục đã có tính toán như vậy.

Chẳng qua vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, cô cũng không muốn tức cảnh sinh tình, liền một mực trì hoãn.
Bác Diên nhìn chằm chằm vào cô, thấp giọng hỏi: “Vì cái gì?”
“Ý nghĩa khác nhau.”
Trì Lục nhìn anh, “Cho dù quan hệ của chúng ta như thế nào, căn nhà kia em đều muốn chính mình tự tay mua về.”
Bác Diên tĩnh lặng, không nói gì.
Trì Lục nhìn sườn mặt anh một chút, đi vào trong hai bước.
Cô đưa tay, ôm lấy Bác Diên từ phía sau: “Anh giận hả?”
Bác Diên cúi đầu, nhìn bàn tay đang ở vị trí bụng dưới của mình, bất đắc dĩ cười một tiếng: “Không có.”
Anh đã sớm đoán được Trì Lục sẽ có suy nghĩ như vậy, chỉ là không ngờ cô sẽ đưa ra quyết định nhanh như thế.
Trì Lục “Ừ.” một tiếng, suy nghĩ một chút nói: “Vậy là anh đồng ý?”
Bác Diên: “…”
Anh liếc mắt nhìn cô, thản nhiên hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
Trì Lục cong môi cười, nhướng mày nhìn anh: “Đó chính là đồng ý, khi nào thì làm thủ tục đây?”
“…” Bác Diên giơ tay dùng sức xoa đầu cô, dữ dằn nói: “Nói sau đi.”
Trì Lục: “…”

Ngồi trước bàn ăn, Trì Lục nhìn mì sợi trước mặt một chút, gắp một phần vào bát Bác Diên.
“Em không thể ăn nhiều như vậy.” Cô hít một hơi thật sâu nói, “Ngày mai có công việc.”
Bác Diên nhìn cô vài giây, dời ánh mắt đi.
“Ăn đi.”

“Ừm.”
Hai người im lặng dùng bữa.
Sau khi ăn mì và thu dọn xong, Trì Lục nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ rồi.

Cô tính toán, sau khi hai người tỉnh lại ở biệt thự bên kia hơn hai tiếng đồng hồ.
Vừa nghĩ tới đó, Trì Lục cảm thấy từ đầu đến chân mình đều nóng! Điên mất thôi.
Đang nghĩ ngợi, hương vị mát lạnh trên người đàn ông truyền đến.

Trì Lục quay đầu lại.
Bác Diên rũ mắt nhìn cô, đạm nhạt hỏi: “Xem cái gì vậy?”
“Xem thời gian.”
Trì Lục nhìn anh, chỉ chỉ nói: “Em cần phải trở về.”
Đuôi lông mày Bác Diên hơi nhướng lên, không nhanh không chậm hỏi: “Cái gì?”
Trì Lục nghẹn lại, giơ tay sờ mũi một cái nói: “Ngày mai em có công việc, em phải về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Sau khi lời nói kết thúc, không ai trả lời.

Bác Diên nhìn chằm chằm cô trong một lúc, bước vào phòng.
Nhìn bóng lưng anh, Trì Lục trong lúc nhất thời không xác định được mình đi hay không đi.

Nếu đi, Bác Diên có tức giận hay không.
Cô suy nghĩ một chút, đi theo người đàn ông vào phòng.

Bác Diên đưa lưng về phía cô đứng trước tủ quần áo, giống như đang cầm đồ ngủ đi rửa mặt.
Trì Lục trầm mặc vài giây, hô to: “Thầy Bác.”
Bác Diên nghiêng mắt.
Đối với ánh mắt tr.ần tr.ụi của anh, Trì Lục nhỏ giọng nói: “Em về đây.”
Bác Diên nhấc mí mắt lên nhìn cô, ánh mắt lưu luyến, đáy mắt có tình d.ục nồng đậm không thể xóa được.
Giống như Trì Lục vừa cùng anh làm chuyện gì không thể miêu tả.
Trì Lục bị ánh mắt của anh nhìn, tự nhiên sinh ra cảm giác xấu hổ.

Cô nhắm mắt lại, cam chịu nói: “Ý em là, em lên lầu tắm rửa rồi xuống.”
Nghe nói như vậy, Bác Diên cuối cùng cũng đáp lại: “Không cần.”
Trì Lục kinh ngạc nhìn anh.
Bác Diên lấy ra một bộ quần áo từ tủ quần áo, rũ mắt xuống nhìn cô: “Tắm ở đây đi.”
“…”.