Dấu Răng

Chương 32: 32: Đãi Ngộ Khác Nhau





Edit: Haan
Giọng nói ấy phát ra được ba giây rồi Trì Lục mới có phản ứng.

Cô không thèm suy nghĩ, tay cầm lấy con Pikachu xấu xí kia ném vào người Bác Diên.
“Không! Thèm!”
Cô cứng miệng: “Sao anh không đem nó đi tặng cho mấy fan hâm mộ lúc nãy đi.”
Bác Diên: “…”
Anh đặt con Pikachu sang bên cạnh, trên môi vẫn là nụ cười như ẩn như hiện: “Thật sự không muốn à?”
“Không.”
Trì Lục dịch người về cửa sổ xe, giống như muốn phân chia ranh giới với người nào đó vậy: “Ai thích thì thích đi, em không thích.”
“…”
Bác Diên nhẹ nhướng chân mày nhưng không để vạch trần cô nữa.
Anh im lặng một lúc rồi thì thầm: “Anh xin lỗi.”
Trì Lục có chút bối rối, hoài nghi nhìn anh: “Tại sao anh lại xin lỗi?”
Mắt Bác Diên nhìn Trì Lục sáng rực: “Em giận à?”
Trì Lục khẽ đảo mắt: “Em là người dễ tức giận vậy à?”
Vừa nói, cô vừa cầm con Pikachu lên, chọc chọc ngón trỏ vào má nó và nói: “Vì …, em mới miễn cưỡng nhận nó đấy.”
Bác Diên nghe cô lầu bầu, cười lắc đầu.
“Về nhà?”
“Vâng.”
Trì Lục dụi mắt: “Chơi nửa ngày rồi, em có hơi mệt.”
Bác Diên khẽ cười: “Nghỉ ngơi đi, khi nào đến anh gọi.”
“Vâng.”
Trì Lục không khách sáo nữa, đường về nhà cũng không quá xa, chỉ tầm 30 phút lái xe thôi.
Cô vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi thì âm báo tin nhắn điện thoại rung lên liên tục.

Trì Lục vừa định tắt chuông để bớt ồn, nhưng lại sợ có chuyện gì gấp nên lại mở điện thoại, chỉ thấy được một loạt tin nhắn kéo tới ầm ầm.

Có Lâm Tĩnh Nghi, có Viên Viên, Bác Doanh, còn có Quý Thanh Ảnh và Trần Tân Ngữ, thậm chí người bạn thân thích trong giới Từ Thanh Nghiên.
Mở khóa điện thoại, đầu tiên là gửi cho Lâm Tĩnh Nghi một tin nhắn thông báo sắp về tới nhà.
Hôm nay Lâm Tĩnh Nghi không đi làm, hiếm khi có dịp nghỉ phép ở nhà thư giãn, hơn nửa ngày không cầm tới cái điện thoại nên không biết chuyện trên weibo, khi quay về thế giới 4G thì bị tin tức làm cho giật mình.
Sau khi thấy hot search của Trì Lục và Bác Diên, Lâm Tĩnh Nghi cũng không hốt hoảng.

Khi cô biết được mối quan hệ của Bác Diên và Trì Lục trước kia thì cũng dự đoán được chuyện như thế này.
Tuy nhiên, nhìn những bình luận trên mạng cho rằng hai người là bạn trai bạn gái, cô có chút nghi ngờ.
Lâm Tĩnh Nghi: [Em đang ở cùng với Bác tổng?]
Lâm Tĩnh Nghi: [Hot search trên web em có muốn áp xuống? Em về nhà chưa?]
Trì Lục: [Em đang trên đường về.

Nếu tiện thì chị áp xuống một chút, chúng em vẫn chưa ở bên nhau.]
Lâm Tĩnh Nghi: [Đươc.


Em có chắc chắn là muốn áp xuống không? Lúc trước chẳng phải em nói không ngại sao?]
Đọc tin nhắn của Lâm Tĩnh Nghi, Trì Lục mượn hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ nhìn người đàn ông đang lái xe.
Lúc Bác Diên lái xe rất chuyên tâm, trừ khi dừng đèn đỏ hoặc kẹt xe sẽ trêu chọc cô vài câu thì cơ bản anh chẳng nói gì nhiều.
Đối với Bác Diên, lái xe phải hết sức chăm chú, tính mạng của bản thân và người khác đều vô cùng quý giá.

Anh không bao giờ lấy việc giao thông để đùa giỡn.
Góc nghiêng của anh phản chiếu rõ ràng trên tấm kính cửa sổ, theo ánh đèn lúc sáng lúc tối trên đường, Trì Lục có thể thấy rõ nét mặt anh.
Cô nhìn chăm chú một hồi, suy nghĩ dần dần trở lại với vấn đề của Lâm Tĩnh Nghi.
Tại sao phải áp hot search xuống?
Không vì điều gì khác.

Cô không thể nào không cân nhắc vì Bác Diên.

Mặc dù vô cùng chán ghét hai người kia, nhưng cô cũng không nỡ để anh khó chịu khi bị kẹp ở giữa.
Tuy rằng, hình như đã khó chịu rồi.
Nhưng nếu có thể kéo dài, Trì Lục vẫn muốn chậm một chút nữa, cho Bác Diên có không gian thở d.ốc.
Trì Lục: [Ừm, đột nhiên em cảm thấy vẫn chưa phải là quá tốt, có thể áp thì liền áp đi.]
Lâm Tĩnh Nghi: [Ừ, nhưng có lẽ sẽ không có tác dụng nhiều đâu, cái nên thấy đều thấy cả.

Được rồi, chương trình kia em đã nghĩ kỹ chưa, chị xem bình luận hot search, thấy có không ít người @Cuối tuần yêu đương, muốn họ mời hai người tham gia.]
Trì Lục: [Không đi.

Em đã thử dò ý của Bác Diên rồi, thời gian sắp tới anh ấy rất bận.]
Lâm Tĩnh Nghi: [Vậy thứ hai chị sẽ trả lời bên đó.]
Trì Lục [OK] một cái, không nói nhiều với cô ấy nữa.
Về phần tin nhắn của đám người Quý Thanh Ảnh, đa số đều là tò mò chuyện cô và Bác Diên.
Cô cúi đầu cười cười, lần lượt xem qua từng tin một.
Sau khi trả lời một đống tin nhắn, hai người cũng về tới tiểu khu.
Trì Lục liếc nhìn bãi đỗ xe đen như mực, chớp chớp mắt: “Nhanh như vậy?”
Bác Diên “Ừ” một tiếng, tháo dây an toàn ra: “Bình thường.”
Anh cụp mắt nhìn cô: “Đang chat với mấy người Bác Doanh sao?”
Trì Lục gật đầu: “Cũng gần như vậy.”
Cô chỉ chỉ: “Họ đã về rồi.”
Bác Diên gật đầu.
Đồ cô mua có hơi nhiều, Bác Diên lại hộ tống cô lên nhà lần nữa.
Vừa vào nhà, Bác Doanh liền cầm điện thoại chạy tới: “Cuối cùng cũng về tới, các cậu không bị fan vây kín chứ?”
“Không.” Trì Lục buồn cười: “Cậu không thấy tư thế mạnh mẽ của chúng tớ sao?”
Bác Doanh trợn mắt với cô: “Không có.”
Cô ấy nhìn Trì Lục, lại nhìn đống đồ dưới đất, mí mắt giật giật: “Sao lại mua nhiều như thế?”
Trì Lục “À” môt tiếng, mờ mịt hỏi: “Nhiều hả? Không nhiều mà.”
Bác Doanh: “…”
Viên Viên cũng đi theo ra nhìn, nói: “Ai lần đầu nuôi thú cưng cũng như vậy.”
Thấy cái gì cũng đáng yêu và mới mẻ, tới nỗi muốn đem cả cửa hàng thú cưng về nhà.

Trì Lục liếc xéo hai người họ, quay đầu nhìn về phía Bắc Diên: “Anh về nghỉ ngơi đi.”
Bác Diên gật gật đầu, bỗng nhiên hô: “Bác Doanh.”
“Hả?”
Bác Doanh nhìn anh như lâm đại địch.
Bác Diên dừng một chút, thấp giọng: “Theo anh xuống lầu lấy ít đồ.”
Hai anh em đối mặt với nhau, Bác Doanh đành phải nhận mệnh mà gật đầu: “Vâng.”
Bác Diên “Ừ” một tiếng, nhìn Trì Lục: “Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai đi đón mèo con với anh.”
“Được.”
Thấy hai người họ rời đi, Trì Lục và Viên Viên lấy đồ ra đặt ở góc phòng, chờ đón mèo con về là có thể dùng ngay.
Suy nghĩ một chút, Viên Viên chủ động nói chuyện phiếm với cô.
“Chị Trì Lục, hôm nay anh chị đi chơi trò chơi điện tử đã chơi gì vậy?”
Trì Lục tháo cái hộp trong tay ra, hờ hững nói: “Chơi máy chơi game.”
Nói đến đây, cô lại thấy phấn khởi: “Máy chơi game bây giờ hoàn toàn khác với trước kia, chị mò mẫm rất lâu cũng không biết chơi.”
Viên Viên bật cười: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó chị với Bác Diên chơi gắp thú.” Cô cong môi cười, chỉ vào con Pikachu vừa đặt trên sofa: “Thì con đó đó, đáng yêu không?”
Viên Viên nhìn một chút, cười gật đầu: “Dễ thương quá.”
Cô ấy quan sát thần sắc của Trì Lục, nhỏ giọng hỏi: “Chị Trì Lục, chị không vui hả?”
Trì Lục ngẩng ra, mím môi: “Đâu có.”
Cô im lặng vài giây, lại đột nhiên bổ sung thêm: “Coi như là có một chút.”
Viên Viên: “…”
Cô ấy thầm thì, “Là vì hot search đó sao?”
“Đúng, nhưng cũng không hoàn toàn.” Trì Lục cười nói: “Không nói chuyện này nữa, hôm nay em và Bác Doanh đi chơi thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.”
Viên Viên hưng phấn kể với cô chuyện hôm nay hai người họ ăn chơi, lải nhải không ngừng.
Nói xong câu cuối cùng, Viên Viên có chút nhụt chí: “Có điều đến tối, sau khi chị Bác Doanh nghe điện thoại thì tâm trạng cũng tệ đi nhiều.”
Trì Lục ngẩn người, “Em có hỏi cậu ấy chưa?”
“Em có hỏi, nhưng chị ấy nói không có chuyện gì to tác.”
Nghe vậy, Trì Lục quay đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, không biết Bác Doanh và Bác Diên đang nói chuyện gì.
Bác Doanh đi theo Bác Diên đến nhà anh.

Cô ấy ở cùng với Trì Lục thì rất tự tại, ngược lại với anh ruột của mình thì thấy chỗ nào cũng không thích ứng được.
Tình cảm của anh em họ, nói tốt thì không phải tốt như người khác, nhưng nói xấu thì cũng không phải.
Bác Doanh theo thói quen có rắc rối thì đến tìm Bác Diên, còn Bác Diên cũng theo thói quen mà giải quyết mọi khó khăn của cô ấy.

Bác Doanh rất ít khi nhờ đến ba mẹ, lúc nào gặp chuyện cô cũng tìm người anh ruột này hỗ trợ.
Dần dà, giữa anh em họ có một sự ăn ý khó hình dung.
Sau khi cô ấy theo anh xuống nhà, Bác Diên cũng không vào vấn đề ngay.
Anh nhìn Bác Doanh, trong khoảng thời gian này, khí sắc cô ấy khá hơn.

So với lúc mới về nước, đã khỏe mạnh hơn nhiều.
“Uống nước hay uống sữa?”

Bác Doanh nhướng mày, tựa vào sofa hỏi: “Có thể uống ước trái cây không?”
Bác Diên cho cô ấy một cái nhìn tự chọn đi.
Bác Doanh ngượng ngùng, sờ sờ chóp mũi: “Sữa đi, để lát nữa dễ ngủ.”
“Ừ.” Bác Diên vào bếp bưng ra cho cô ấy một ly sữa nóng.
Bác Doanh thổi thổi, cũng không uống vội.
“Anh, anh tìm em có chuyện gì?”
Bác Diên ngồi xuống cách đó không xa, nhấp một ngụm nước cho thấm giọng, thấp giọng hỏi: “Em định ở cùng Trì Lục bao lâu nữa?”
Bác Doanh: “…”
Cô ấy cạn lời, nhìn anh: “Em là bóng đèn của hai người sao?”
Bác Diên không nói gì.
Sau vài giây im lặng, anh ngước mắt lên nhìn Bác Doanh, lạnh nhạt hỏi: “Có phải bọn họ biết em đã về nước không?”
“…”
Đề tài lập tức trở nên nghiêm túc hơn nhiều, dưới ánh mắt chăm chú của Bác Diên, Bác Doanh yếu đuối gật đầu, “Vâng, lúc tối có gọi cho em.”
“Nói cái gì?”
Bác Doanh không được tự nhiên sờ mũi, rũ mắt: “Họ còn có thể nói gì nữa, chính là nói em cũng không có lương tâm như anh, có nhà không về.

Có phải cũng muốn đoạn tuyệt quan hệ với họ không.”
Đối với lời nói của ba mẹ, tuy Bác Doanh nói không để trong lòng, nhưng cũng không thể thật sự không để tâm.

Nhiều năm như vậy, cô ấy quả thật đã quen.
Quen với sự lạnh lùng của họ, cũng quen với việc họ hung hăng răn dạy mình.
Nghe được những lời nói quen thuộc, Bác Diên không chỉ không thay đổi sắc mặt, ngay cả mắt cũng không thèm nhấc lên.

Anh nhàn nhạt “Ừ” lên, nói nhỏ: “Có bảo em về nhà không?”
“Có.” Bác Doanh nói: “Còn muốn em đưa anh về nhà.”
Bác Diên khẽ hít lên.
Bác Doanh nghe ra sự trào phúng của anh, cô ấy hơi mơ hồ: “Em không đồng ý, nhưng em cảm thấy… họ có thể sẽ đến công ty tìm anh.”
“Ừm.”
Bác Diên nhìn cô ấy: “Những chuyện này em không cần để ý tới, anh có thể giải quyết được.”
Bác Doanh im lặng giây lát, nhìn thẳng anh: “Anh.”
Bác Diên nâng mắt, “Cái gì?”
“Anh có hối hận không?” Bác Doanh nghiêm túc hỏi: “Anh thấy có đáng giá không?”
Nghe vậy, Bác Diên nhìn chằm chằm cô ấy mấy giây, lạnh nhạt nói: “Em thấy sao?”
“…” Bác Doanh suy nghĩ một chút, chắc là không hối hận.

Bất kể là quyết định nào, hai người họ đều không hối hận.
Hơn nữa đứng ở góc độ của cô ấy, cô ấy không hy vọng Bác Diên hối hận.

Tình thân tất nhiên là quan trọng, nhưng Bác Doanh hiểu rõ Trì Lục, cũng quen thuộc với cô.

Nếu không phải cô xứng đáng, cô ấy sẽ không về nước mà không về nhà, trực tiếp tới chỗ Trì Lục ở.
Thái độ của anh em họ đối với Trì Lục đều giống nhau.

Có chăng một bên là tình yêu, còn một bên là tình bạn.
Bác Doanh nghĩ, khẽ lắc đầu.
Bác Diên mỉm cười, thản nhiên: “Nếu họ gọi cho em lần nữa thì nói với anh một tiếng, anh sẽ giải quyết.”
“Vâng.”
Bác Doanh cong môi cười cười, ngước mắt nhìn anh: “Anh, em định tìm việc làm.”
Bác Diên ngạc nhiên nhìn cô ấy.
Bác Doanh chột dạ, lúng túng: “Em không thể cứ mãi ăn bám anh và Trì Lục, dù sao em cũng phải tự mình trưởng thành.”

“Tùy em.” Bác Diên nói, “Có cần giúp đỡ thì nói với anh.”
“Em biết rồi.”
Bác Doanh đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, anh và Trì Tiểu Lục muốn tham gia chương trình tình yêu sao?”
Bác Diên hơi hoang mang nhìn cô ấy: “Chương trình tình yêu gì vậy?”
Bác Doanh trợn tròn mắt, có chút ngoài ý muốn: “Anh không biết sao?”
Bác Diên lắc đầu.
Bác Doanh nhìn dáng vẻ hứng thú của anh, lấy điện thoại ra nói: “Đây là cư dân mạng hôm nay nói dưới hot search, bên kia Trì Tiều Lục thật sự có nhận được thư mời, nhưng cô ấy không trả lời là có tham gia hay không, là cùng với khách mời của chương trình yêu đương, chỉ là giả thôi.”
Cô ấy líu ríu: “Thì là có kịch bản trong tay, tạo cảm giác tình yêu đẹp cho khán giả, để họ khao khát tình yêu nhiều hơn một chút.”
Bác Diên cầm điện thoại của cô ấy nhìn qua tên chương trình.
“Cái này sao có thể mời Trì Lục được?”
Tròng mắt Bác Doanh đảo quanh, “Làm sao em biết được, có thể do thấy Trì lục xinh đẹp lại không có bạn trai, tham gia chương trình yêu đương cũng tốt.”
Bác Diên lạnh lùng liếc cô ấy.
Bác Doanh bị nghẹn, không biết nói gì: “Đương nhiên, sau hôm nay mọi người sẽ biết cậu ấy có bạn trai, mặc dù là giả.”
Bác Diên lại cho cô một ánh mắt nữa.
Bác Doanh cũng không sợ, nhìn anh: “Anh xem xong chưa, em muốn về ngủ, đợi lát nữa thì Trì Tiểu Lục sẽ nghi ngờ.”
Bác Diên trả lại điện thoại cho cô: “Đi đi.”
Mí mắt Bác Doanh giật giật, nhìn anh đứng bất động tại chỗ: “Anh, anh không tiễn em sao?”
Bác Diên: “Bao nhiêu tuổi rồi còn cần người tiễn?”
Đãi ngộ của cô ấy và Trì Tiểu Lục quả nhiên là khác nhau.
“Anh sẽ tham gia chương trình kia à?”
Trước khi đi, Bác Doanh tò mò hỏi.
Bác Diên không trả lời khẳng định, lạnh nhạt nói: “Để xem tình hình, gần đây bận lắm.”
“À.”
Bác Doanh khoát tay, nhìn dáng vẻ muốn ra ngoài của anh: “Không cần tiễn em, em tự đi được rồi.

Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Bác Diên nhìn bóng lưng cô ấy chạy đi, lặng lẽ nở nụ cười.
Một phút sau, điện thoại của Bác Doanh nhận được tin nhắn của anh ruột.

||||| Truyện đề cử: Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ |||||
Bác Diên: [Vào nhà rồi?]
Bác Doanh: [Đúng vậy.]
Bác Diên: [Đừng kéo theo Trì Lục thức khuya, đi ngủ sớm một chút.]
Bác Doanh: [… Em biết rồi.]
Dù sao thì, cô ấy có thể thức khuya một mình, nhưng không được lôi kéo Trì Tiểu Lục thức khuya.
Lời nói ám chỉ như vậy, Bác Doanh hiểu được.
Ngày hôm sau, bốn người đến cửa hàng thú cưng đón mèo con.
Về phần tên mèo, tối qua trước khi đi ngủ, Trì Lục, Bác Doanh và Viên Viên đã suy nghĩ rất nhiều, cũng chưa đặt được.
Vừa thấy mèo con, Bác Doanh liền hưng phấn.
“Má ơi, sao lại đáng yêu như vậy!” Cô ấy giơ tay nhẹ nhàng sờ đầu mèo con, cười khanh khách: “Em bé xinh đẹp đáng yêu ơi, em về nhà với tụi chị nha.”
Mèo con giống như hiểu được, cọ cọ lòng bàn tay cô ấy làm nũng.
Tim của Bác Doanh đều bị mèo con làm cho tan chảy.
“Sao có thể đáng yêu thế.”
Trì Lục bị cô ấy chọc cười, chọc chọc lông mèo con: “Nó đúng là đáng yêu hơn cậu một chút.”
Bác Doanh: “…”
Cô ấy tỏ vẻ không phục: “Có chỗ nào đâu?”
Dứt lời, Bác Diên thản thiên: “Chỗ nào cũng có.”
“…”.