Dấu Răng

Chương 27: 27: Lợi Dụng Em À





Edit: Đậu
Phòng khách im lặng một hồi, ánh mắt Bác Doanh và Viên Viên cùng dừng trên người Trì Lục, mắt mở to toàn là sự tò mò.
Bác Diên nhìn cô không chút trốn tránh, chờ đợi câu trả lời.
Trì Lục mím môi, đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh.

Đôi mắt ấy rất sâu, khuôn đào hoa thâm thuý, khi nhìn gần cô không tránh khỏi, thậm chí còn muốn lại tiến đến gần hơn.
Đôi mắt của anh có một sức hút khó lý giải đối với Trì Lục.

Chỉ cần nhìn thấy, cô không thể nói ra lời từ chối.
Sự bối rối lan tỏa trong không gian, những cảm xúc không thể giải thích như đang được nhân lên gấp bội.

Trì Lục cảm nhận được trái tim mình giống như một nồi lẩu đang sôi sùng sục muốn trào ra.
Cô im lặng vài giây, cầm lấy chiếc đũa ở một bên thêm rau vào nồi lẩu, như muốn đè ép nước lẩu đang sôi sùng sục xuống, như thể làm vậy mới khiến lòng cô bình tĩnh một chút.
“Em có từng nói là không cho anh theo đuổi không?” Trì Lục nâng mắt nhìn anh: “Thầy Bác.”
Tiếng gọi ‘thầy Bác’ khiến Bác Diên cảm nhận được sự đe dọa của cô.
Anh cong môi cười: “Anh để mọi thứ tự nhiên.”
Cô nhìn vào mắt anh, cố gắng để biểu cảm mình trông như thường: “Vậy sau này từng bước của anh cũng thả trôi theo tự nhiên luôn đi.”
Bác Diên bị cô làm cho nghẹn họng.
Bác Doanh bên cạnh không khỏi bật cười.
Nếu nói người nào có thể kìm được ông anh này của cô, chắc trừ Trì Lục thì không còn ai khác.
Viên Viên muốn cười nhưng lại không dám cười, chỉ có thể chịu đựng.
Trì Lục và Bác Diên quay đầu nhìn cô ấy, trong vòng vài giây Bác Doanh cảm nhận được cái chết đang ập đến.

Cô cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, nói: “Xin lỗi, xin lỗi, em hơi quá, hai người cứ tự nhiên.”
Trì Lục xem thường: “Tự nhiên cái gì, mau ăn đi, tất cả đã chín rồi.”
Giây tiếp theo, cô ấy thấy anh mình bắt đầu gắp thêm thức ăn cho Trì Lục.

Bác Doanh nhìn chằm chằm mấy giây, sau đó nói với Viên Viên.
“Viên Viên, em có anh chị không?”
Viên Viên lắc đầu: “Em có một người em trai.”
Bác Doanh gật đầu, chống cằm nói: “Chị cũng muốn có một người em trai.”
“Tại sao vậy?” Viên Viên nhìn cô, có chút buồn rầu nói: “Em muốn có một người anh trai.”
Nghe vậy, Bác Doanh cười lạnh hai tiếng, chỉ chỉ hai người: “Anh trai giống vầy ấy hả? Em muốn một người không chừa cho em gái tí mặt mũi nào hả? Muốn không? Chị tặng cho em luôn.”
Viên Viên lén nhìn sắc mặt Bác Diên, rùng mình: “Chị Doanh Doanh, vẫn là không cần đâu.”
Bác Doanh nhìn phản ứng của cô ấy, cười nhìn người bên cạnh: “Anh, anh nên xem lại bản thân mình, ngay cả Viên Viên cũng không muốn anh làm anh trai của cô ấy.”  
Bác Diên thậm chí không thèm nhìn cô, tiếp tục gắp rau cho Trì Lục.
Trì Lục nhìn thức ăn chất trong bát, khoé môi nhếch lên, cố gắng kiềm chế bản thân.
“Bác Diên.”
Bác Diên nhìn cô: “Sao vậy?”
Trì Lục: “Anh gắp cho Bác Doanh một chút, em có thể tự gắp.”
Bác Diên nghiêng đầu, lạnh lùng cho Bác Doanh một ánh mắt, hờ hững nói: “Nó tự có tay của mình, không cần anh giúp.”
Bác Doanh không tin nổi kêu lớn: “Anh, chẳng lẽ Trì Tiểu Lục không có tay?”
Cô nhìn hai người, hy vọng cuộc cãi vã của hai anh em không dính dáng đến mình.

Tay cô vẫn còn dùng tốt, cám ơn.

Bác Diên nhìn Trì Lục đang mờ mịt, liếc nhìn Bác Doanh: “Ừ, nhưng cô ấy có người anh theo đuổi.”
Hàm ý cô ấy không có người theo đuổi, cô ấy đừng nghĩ đến sẽ có người chiều chuộng mình, cô ấy chỉ có thể tự lo cho bản thân.
Bác Doanh tức giận đến mức sắp nôn ra máu, nhìn Trì Lục nói: “Bữa lẩu này tớ không muốn ăn, cậu gọi anh ấy đến đây thuần tuý muốn cho tớ tức chết đúng không?”
Trì Lục dở khóc dở cười, đưa bát đầy thức ăn cho cô ấy: “Ăn một chút không được sao?”
Bác Doanh dương dương tự đắc liếc nhìn Bác Diên nói: “Anh, làm phiền anh gắp thêm thức ăn cho Trì Tiểu Lục.”
Trận combat này, dưới sự chỉ huy điều khiển của Trì Lục đã tạm hoãn trong phút chốc.
Mặc dù Viên Viên không dám nói nhiều, nhưng Bác Doanh là một người giỏi khuấy động không khí, trong khi ăn, cô ấy còn mở miệng nói vài câu để hoà hợp Viên Viên với mọi người.
Ăn lẩu xong đêm đã muộn.
Bác Diên đến trễ, anh dọn dẹp bàn sạch sẽ, nhìn về phía người đang đứng dựa tường nghịch điện thoại.
Bác Doanh và Viên Viên đang ngồi xếp bằng trên thảm chơi game, khác biệt hoàn toàn với hai người ở bên này.
“Các cô ấy đều sống cùng em?”
Trì Lục vâng rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy?”
Bác Diên nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Có gì bất tiện không?”
“Không đâu.” Trì Lục cười nói: “Bác Doanh không phải chưa từng sống cùng em, còn Viên Viên vốn đã sống cùng em ở nước ngoài.”
Cô ấy nói: “Còn rất tiện lợi là đằng khác.”
Bác Diên không nói gì.
Trì Lục nhìn anh: “Anh cho rằng như vậy sẽ gây bất tiện cho em sao?”

Bác Diên ẩn ý nhìn cô, nói: “Gây bất tiện cho anh.”
Trì Lục nghẹn lời, ngay lập tức hiểu ý của anh.
Cô nhìn anh nói: “Anh nghĩ xa quá rồi.”
Bác Diên nhướng mày, giơ tay xoa đầu cô: “Xa chỗ nào?”  
Trì Lục im lặng một lúc, lẩm bẩm nói: “Còn chưa theo đuổi được em đã nghĩ đến vào nhà của em, anh nói có phải xa hay không?”
Bác Diên mỉm cười, cũng không giải thích thêm.
Nhưng ở chỗ Trì Lục có nhiều người ở như thế này, đúng là muốn làm gì cũng có chút bất tiện.
Bác Diên nhìn thẳng vào cô, thấp giọng nói: “Anh xuống nhà đây, có gì trực tiếp xuống dưới tìm anh.”
“Vâng.” Trì Lục chậm chạp đồng ý: “Vậy em không tiễn anh.”
Bác Diên cười: “Anh không phải con gái, em nên nghỉ ngơi sớm đi, đừng ầm ĩ với Bác Doanh quá muộn.”
“Sẽ không đâu.”

Sau khi Bác Diên rời đi, Viên Viên đột nhiên thả lỏng.
Cô ấy trực tiếp nằm trên thảm nhìn Trì Lục: “Chị Trì Lục, dây thần kinh căng cứng của em cuối cùng cũng có thể thả lỏng.”
Trì Lục dở khóc dở cười đi đến chỗ hai người: “Hai người sợ anh ấy như vậy sao?”
“Không phải sợ.” Viên Viên nói: “Là ánh mắt của Bác tổng nhìn em với Bác Doanh, giống như nói, hai bóng đèn nhà người rốt cuộc muốn ở đây bao lâu? Mau cút cho tôi!”
Bác Doanh chơi game xong, từ tận đáy lòng gật đầu bày tỏ sự đồng ý.
“Đúng vậy, ý ông anh tớ là vậy chứ còn gì nữa.” Cô ấy trừng mắt nhìn Trì Lục nói: “Hay là Trì Tiểu Lục xuống dưới tầng ở, hai người chúng ta chiếm chỗ này của cậu, như vậy hai người các cậu cũng sẽ không có bất tiện gì.”  
Trì Lục tức giận trừng lại: “Này Bác Doanh, cậu là ông trời đấy à.

Cậu chiếm phòng tớ không nói, còn muốn chiếm toàn bộ nhà của tớ sao?”
Bác Doanh cười nói: “Đúng vậy.”
Cô ấy nói: “Bây giờ tớ là một người vô gia cư, cậu không thể thu giữ tớ sao?”
Trì Lục ngẩn người, kinh ngạc nhìn cô ấy: “Như thế nào là vô gia cư?”
Bác Doanh mím môi, nháy mắt nói: “Hả? Tớ nói như vậy sao? Haha giỡn chút ấy mà.”
Trì Lục không nói lời nào, nhìn thẳng vào cô ấy.
Bác Doanh nhắm mắt nói: “Thực sự là tớ đang nói đùa, chính là tuỳ tiện nói.”
“Không phải.”
Trì Lục nói: “Tớ hiểu cậu.”
Bác Doanh gãi đầu nhìn cô: “Nhất định phải nói sao?”
“Anh trai của cậu có phải cũng giống cậu không?”
Bác Doanh trầm mặc, lắc đầu: “Không, khác nhau.”
Trì Lục còn muốn hỏi nhưng Bác Doanh không muốn nói, cô cũng không có cách nào khác.
Hai người nhìn nhau một lúc, Bác Doanh lảng tránh: “Trì Tiểu Lục, tớ buồn ngủ quá, tớ đi tắm rồi ngủ trước đây.”
Trì Lục nhìn bóng dáng cô ấy chạy vào phòng, ngồi đó mấy phút.
Viên Viên nhìn cô, do dự nói: “Chị Trì Lục, sắc mặt của chị không tốt lắm.”
Trì Lục “Ừ” một tiếng, nói: “Không sao đâu.

Nếu mệt thì em đi nghỉ trước đi, chị ngồi đây một lúc.”
“Vâng.”
Viên Viên vươn tay ra ôm lấy cô: “Nếu chị không vui nhớ nói với em.”
Trì Lục nặn ra một nụ cười: “Được.”
Cả hai người đều đã trở về phòng, phòng khách bỗng im lặng.
Trì Lục ngồi một lúc rồi lấy cái gối ôm đặt xuống rồi nằm xuống.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm trên trần nhà một lúc, cảm thấy có chút chói mắt.
Lời nói của Bác Doanh đánh thức cô.

Nói một cách khác, phải nói rằng lời nói của Bác Doanh khiến cô không muốn trốn tránh nữa.
Từ lúc trở về nước đến nay, cô nhận thấy rất nhiều điều không ổn.

Ví dụ như tại sao Bác Diên lại chuyển Bác Hối đến nơi khác, tại sao anh lại sống ở bên ngoài, tại sao anh làm biên kịch hai năm lại quay trở lại công ty.
Thậm chí, cô nghe Từ Minh Trạch nói rằng, bước đầu tiên Bác Diên quay trở về công ty chính là khai trừ rất nhiều quản lý lâu năm, ngay cả đội thư ký trước đó của Bác Hối chỉ còn lại chị Kim.
Trì Lục một mực trốn tránh, không suy nghĩ sâu xa rằng Bác Diên làm vậy có ý nghĩa gì.

Nhưng hiện tại, cô không thể không suy nghĩ.
Thực ra, Trì Lục không cho rằng mình quan trọng như vậy, cũng nghĩ vị trí của cô trong lòng Bác Diên lại cao đến thế, khiến Bác Diên quên mình mà phấn đấu nhiều đến như vậy.

Nhưng không may, sự thật lại ở trước mặt cô, vì vậy cô không thể không thừa nhận.
Suy nghĩ hồi lâu rối rắm, Trì Lục gửi tin nhắn WeChat cho Bác Diên.
Trì Lục: [ Anh ngủ chưa?]
Có lẽ Bác Diên đang bận nên không trả lời tin nhắn của cô ngay.
Trì Lục chống cằm, nhìn giao diện nhắn tin của hai người một lúc rồi đứng dậy đi đến phòng của Bác Doanh.
Bác Doanh vừa ra khỏi phòng tắm liền phát hiện có người đang nằm trên giường.

Cô giật mình, vỗ vỗ trái tim đang đập nhanh của mình nói: “Tại sao cậu lại ở đây? Đêm nay muốn ngủ với tớ à?”
Trì Lục mặt không đổi sắc nhìn cô ấy: “Cậu tắm xong rồi?”
Bác Doanh nháy mắt mấy cái nói: “Cậu như vậy làm cho tớ có chút sợ hãi.”
Trì Lục nhìn cô ấy, không nói nên lời: “Tớ có thể ăn thịt cậu sao?”
“Cái đó thì không.” Bác Doanh cười nói: “Cho dù cậu muốn ăn thịt tớ, anh trai tớ cũng không cho phép.”
Trì Lục nhìn Bác Doanh bằng ánh mắt sâu thẳm, nghiêm túc nói: “Bác Doanh, cậu lảng sang chuyện khác cũng không khiến tớ quên chuyện vừa rồi.”
Bác Doanh ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi nói: “Hả.”
Cô ấy im lặng, xoa xoa mái tóc nói: “Nhưng tớ không biết rõ.”
“Vậy cậu biết những gì thì nói cho tớ biết.” Trì Lục nhìn cô ấy.
Bác Doanh tự nhiên cảm nhận được một sự uy hiếp không nhỏ trên người Trì Lục giống hệt anh trai mình.
Cô lúng túng nói: “Tớ sấy tóc xong rồi nói, cậu để tớ sắp xếp lại lời nói đã.”
Bác Doanh quay lại nhà tắm để sấy tóc thì điện thoại của Trì Lục rung lên, đó là tin nhắn của Bác Diên.
Bác Duyên: [ Anh vừa tắm xong, có chuyện gì vậy? ]
Trì Lục: [ Không có việc gì, em muốn hỏi một chút.

]  
Vài giây sau, Bác Diên gọi đến.
Trì Lục nói lại với Bác Doanh rồi cầm điện thoại về phòng của mình.
“Alo.”
Bác Diên nghe giọng của cô, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì đâu.” Trì Lục mở cửa sổ ban công ra để gió lừa vào: “Sao anh gọi cho em?”
Bác Diên nở nụ cười nói: “Anh muốn nghe giọng nói của em.”
Trì Lục sững sờ, không nhịn được cười: “Để làm gì?”
Bác Diên mỉm cười, giọng nói trầm ấm truyền đến.
“Em nói xem để làm gì?” Anh nói: “Biết rõ còn cố hỏi.”
Trì Lục bĩu môi, không trả lời anh.
Cả hai đều nghe tiếng thở của nhau qua điện thoại, một lúc sau Bác Diên hỏi: “Thật sự là không có việc gì?”
“Thật sự.” Trì Lục dở khóc dở cười: “Anh mau nghỉ ngơi đi, em chuẩn bị ngủ đây.”
Bác Diên “Ừ” một tiếng nhưng không lập tức cúp máy.
“Có việc gì cứ gọi cho anh.”
“Em biết rồi.” Trì Lục hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Vừa cúp điện thoại, Bác Doanh ôm gối liền xuất hiện ở cửa.
Trì Lục nhướng mày, nhìn động tác cô ấy đặt gối lên giường mình: “Đêm nay cậu ngủ cùng tớ sao?”
“Tất nhiên rồi.” Bác Doanh nhìn cô: “Cậu đi tắm rửa đi, rồi mình nói chuyện cả đêm.”
Trì Lục cũng không từ chối: “Cậu ngủ quên đấy.”
Bác Doanh: “Tớ sẽ cố gắng.”
——
Trong lúc Trì Lục tắm rửa, Bác Doanh buồn ngủ nằm trên giường.

Cô không có việc gì để làm, chỉ muốn nghịch điện thoại để tỉnh táo lại.

Điện thoại rung lên, cô nhận được một tin nhắn mới.
Bác Doanh mở ra xem, người vẫn còn đang mơ màng.

Cô ấy dụi mắt, cố gắng đọc từng chữ một rồi lặp lại một lần, sau đó mới tỉnh hẳn.
Tin nhắn được gửi từ Bác Diên, cảnh cáo cô ấy không được nói linh tinh.
Bác Doanh chột dạ sờ sờ cổ, cúi đầu trả lời: [ Anh à, sao em có thể nói linh tinh với Trì Lục được, cho dù là nói thì em cũng sẽ nói tốt cho anh.

]
Bác Diên: [ Không cần, anh chỉ cần em im lặng một chút là được.

]
Bác Doanh: [ Nhưng em vừa lỡ miệng nói em là người vô gia cư.

]
Bác Diên: [ Tự tìm chết đi.

]
Bác Doanh: [ Hai người chính là đang làm em khó xử! Tại sao anh lại không nói cho cậu ấy biết những việc anh đã làm.


Nếu cô ấy biết, có lẽ cô ấy sẽ làm hoà với anh ngay lập tức.

]
Bác Diên: [ Không cần thiết.

]
Bác Doanh bĩu môi, vừa định trả lời tin nhắn thì Bác Diên lại gửi tin nhắn đến.
Bác Diên: [ Cô ấy muốn ở bên anh hay không, chỉ cần muốn là có thể, không phải vì những chuyện khác.

Những việc anh làm, là Bác gia nợ cô ấy, em đừng khiến cô ấy cảm thấy áy náy bất an.

Những điều không nên nói thì đừng nói, Trì Lục nhạy cảm hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều.

]
Từ đầu đến cuối, Bác Diên chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng chuyện quá khứ để trói buộc Trì Lục.
Ngoại trừ những kỷ niệm của hai người, những chuyện khác Bác Diên không muốn lợi dụng nó.

Hơn ai hết, anh hiểu rõ mối quan hệ của cả hai, và cũng hiểu rõ Trì Lục hơn tất cả mọi người.
Có một số điều, không nói thì tốt hơn.

Tình cảm của họ không cần thiết phải trộn lẫn với những thứ đó.
——-
Sau khi Trì Lục ra khỏi phòng tắm, Bác Doanh đã ngủ say.
Cô cười cười vỗ tay của cô ấy lẩm bẩm: “Bác Doanh, giả vờ ngủ để trốn tránh, cậu đúng là có triển vọng.”
Không có ai trả lời.
Trì Lục biết chuyện gì đang xảy ra, cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt gần giống với Bác Diên, cũng không làm cô ấy khó xử nữa.
Nếu cô ấy không muốn nói thì cứ bỏ qua đi, cô có thể tự tìm câu trả lời.

Trì Lục ở nhà cùng Viên Viên và Bác Doanh vài ngày, sau đó liền bước vào trạng thái làm việc bận rộn.
Viên Viên đã trở lại, Lâm Tĩnh Nghi không cần lúc nào cũng đi theo cô nữa.
Lịch trình hoạt động của Trì Lục đã kín, làm liên tục mấy ngày, cuối cùng cô cũng có chút thời gian nghỉ ngơi.
Viên Viền nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, lo lắng: “Chị Trì Lục, chị ở trên xe ngủ một lúc đi.”
Trì Lục cầm ly nước nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chị không sao, chị không buồn ngủ.”
Cô vừa nói vừa ngáp, mắt đỏ hoe.
“Khi nào về đến nhà?”
Tài xế thấp giọng nói: “Vừa vặn là thời gian đang tan tầm, ngày mai cũng là ngày nghỉ, tình trạng kẹt xe có chút nghiêm trọng, khỏng chừng là bốn tiếng nữa.”
Trì Lục nói: “Thực sự có thể ngủ một giấc.”
Viên Viên bật cười: “Chị ngủ đi, về đến nhà em sẽ gọi chị dậy.”
Mấy ngày hôm nay Trì Lục quay quảng cáo, tham gia các chương trình và các hoạt động khác nhau.

Một ngày không ngủ quá năm tiếng, nửa đêm mới quay về khách sạn, năm sáu giờ đã phải dậy để trang điểm.
Sắc mặt cô kém đi rất nhiều, cũng giảm hai cân.
Viên Viền nhìn người nằm phía sau, có chút đau lòng.
Tình hình hiện tại của Trì Lục rất giống năm đầu tiên ở nước ngoài.

Lúc đó Viên Viên vẫn chưa phải trợ lý của cô, cô nghe được từ trợ lý cũ của Trì Lục.
Khi Trì Lục liều mạng muốn nổi tiếng, cô ấy không dựa vào bất kỳ ai, cũng không bám vào người có quyền lực.

Cô một mình vật lộn với cuộc sống, đi hết sự kiện này đến sự kiện khác, chỉ cần có show, bất kể là lớn hay nhỏ cô đều đi.
Hàng ngày ăn ngủ trên xe, cả năm không nghỉ ngơi.
Theo những gì Trì Lục nói, cô có thể kiếm được việc làm đã là rất tốt rồi, làm sao còn dám nghỉ ngơi nữa.
Sau khi nổi tiếng, cô cũng không nghỉ ngơi nhiều.
Viên Viên không hiểu tại sao cô lại cần cố gắng như vậy, cô ấy đã hỏi Trì Lục nhưng Trì Lục không cho câu trả lời, chỉ nói rằng khi bận rộn cô sẽ cảm thấy vui vẻ hơn.
Cho đến bây giờ.
Thực ra tài nguyên trong tay của Trì Lục rất nhiều, tuy rằng thay đổi môi trường làm việc, nhưng sự nổi tiếng cô vẫn có, tài nguyên đưa ra cũng không tệ.

Cô vẫn như trước, chưa từng nghỉ ngơi, Viên Viên không biết phải làm sao.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn mà Bác Doanh gửi đến.
Bác Doanh: [ Viên Viên, hai người mấy giờ về đến nhà? ]
Mấy ngày nay hai người đều ở ngoài, ngủ cũng là ngủ tại khách sạn gần nơi làm việc.
Viên Viên: [ Có thể phải bốn tiếng nữa, kẹt xe rất nghiêm trọng.

]
Bác Doanh: [ Lâu như vậy sao? Khi nào đến thì nhắn tin cho chị.

]
Viên Viên: [ Vâng.

]
Bác Doanh: [ Trì Tiểu Lục đang làm gì? ]
Viên viên: [ Chị ấy đang ngủ ở phía sau.

]

Khi xe dừng lại, Trì lục còn ngái ngủ.

Cô dụi mắt rồi loạng choạng bước ra khỏi xe.

Không biết tại sao, khi cô vừa đặt chân xuống đất, chân cô mềm nhũn, thân thể ngã về phía trước.
Không có cảm giác ngã trên mặt đấy, Trì Lục ngây người, cảm nhận được sức mạnh cánh tay từ người đang ghì lấy cô.
Trì Lục chớp mắt nhìn người đang bước đến.
Bác Diên cau mày, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào cô: “Tụt huyết áp à?”
Trì Lục nói nhỏ: “Em không biết.”
Bác Diên nhìn về trợ lý đang ở phía bên kia: “Có thể tự lấy đồ lên phòng không?”
Viên Viên ngơ ngác gật đầu: “Có thể.”
Bác Diên “Ừ” một tiếng, thấp giọng nói: “Làm phiền cô rồi.”
Vừa dứt lời, Trì Lục đã được anh bế lên.
“Thầy Bác.” Trì Lục sửng sốt, bất ngờ mà ôm lấy cổ anh, sốt ruột hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Bác Diên lạnh lùng nhìn cô, không nói gì.
Trì Lục giãy dụa một lúc và không có kết quả.
“Anh bỏ em xuống đi, em nằm hơi lâu nên mới như vậy, em không sao.”
Bác Diên vẫn không để ý đến cô.
Trì Lục trầm mặc mấy giây, đột nhiên hỏi: “Anh lại lợi dụng lúc em không khỏe đúng không?”
Anh bị cô chọc cho tức đến bật cười.  
“Em nói gì?”
Trì Lục né tránh ánh mắt của anh, liếm môi dưới nói: “Anh quá nghiêm túc, làm em sợ.”
Cô là người hiểu Bác Diên nhất và cũng biết cách để trị anh.

Ngay sau khi những lời này nói ra, Bác Diên không thể nghiêm túc hơn.

Anh hít một hơi, cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình: “Em đã nói gì trước khi ra ngoài?”
“Hả?” Trì Lục giả ngu: “Trước khi đi ra ngoài em đã nói gì với anh?”
Bác Diên nhìn cô.
Trì Lục chột dạ, nhỏ giọng nói: “Vấn đề công việc, em cũng không có cách nào tránh được.”
Vào ngày cô ra ngoài làm việc, Bác Diên đã đưa cô đi.

Trước khi đi anh đã nghĩ đến việc cô đang giảm cân, cố ý hỏi có cần mời một đầu bếp đi cùng không.
Trì Lục từ chối, còn hứa với anh rằng sẽ ăn cơm đúng giờ.
Mấy ngày nay, buổi sáng, buổi trưa, buổi tối cô đều nhận được tin nhắn của Bác Diên nhắc nhở ăn cơm, Trì Lục cũng dành thời gian trả lời, bảo với anh là mình đã ăn.
Nhưng bây giờ nhìn lại, chắc chắn là cô nói dối.
Bác Diên nghiêm mặt không nói gì.
Hai người bước vào thang máy, Bác Diên không đưa cô về đến nhà, trực tiếp ôm cô đến tầng bảy.
Trì Lục liếc nhìn nhưng cũng không từ chối.
Cho đến khi vào phòng và ngồi xuống ghế sofa rồi cô mới nhận ra có điều gì đó không đúng.

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ở trong phòng bếp, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thầy Bác, chúng ta đã đổi vai cho nhau rồi sao?”
Bác Diên liếc nhìn cô qua cửa kính hỏi: “Ý em là gì?”
Trì Lục trực tiếp nói: “Bây giờ anh không phải đang là người theo đuổi em sao? Người theo đuổi sao dám hung dữ với người được theo đuổi?”
Trong một khoảnh khắc, cô gần như nghĩ rằng mình mới là người theo đuổi anh chứ không phải anh theo đuổi cô.
Chợt cảm thấy mình thật thiệt thòi.

Thua sạch vốn liếng rồi.
Bác Diên cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, pha một cốc nước đường cho cô: “Em không biết tại sao anh lại hung dữ với em à?”
Trì Lục nhìn anh: “Em không biết.”
Bác Diên đưa tay, hung hăng xoa mái tóc rối bù của cô: “Em có đói không?”
“Đói.” Trì Lục thành thật: “Anh định làm món gì?”
Hiện tại đã mười một giờ đêm.  
Bác Diên cười nhẹ, thấp giọng nói: “Em muốn ăn món gì thì anh làm món đó.”
Trì Lục suy nghĩ rồi nói: “Ăn mì đi, em muốn ăn mì trứng cà chua.”
“Được.”
Bác Diên làm mì trứng cà chua rất giỏi vì đây là món Trì Lục yêu thích.

Người đàn ông vào phòng bếp, Trì Lục gửi tin nhắn cho Bác Doanh và Viên Viên rồi theo sau.
Đèn bếp màu trắng, rất sáng, có chút chói mắt.
Trì Lục nhìn Bác Diên thành thục nấu, hơi nhướng mày: “Thầy Bác, anh có tự nấu ăn không?”
Bác Diên nhìn cô: “Thỉnh thoảng.”
Thật ra là rất ít, công việc anh rất nhiều và thưởng chỉ tự nấu ăn khi đi làm về muộn.

Mà món anh làm nhiều nhất là món mì trứng cà chua.

Thứ nhất là vì đơn giản, thứ hai là vì….
Anh nở nụ cười, nhìn Trì Lục.
“Anh nhìn em làm gì?” Cô dựa vào tường nói: “Lâu rồi em chưa ăn món này.”
Anh đáp: “Muốn ăn thì đến nhà anh.”
Khoé môi Trì Lục cong lên: “Không phải là anh đang muốn lừa em đến nhà anh sao?”
Bác Diên nhướng mày, nhìn vào cô một lúc lâu, không nhanh không chậm nói: “Hiện tại em mới nhận ra?”.