Dấu Răng

Chương 26: 26: Người Theo Đuổi Cô





Edit: Hâm Còi
Trì Lục nhướng mày cười: “Cũng có chút.” Cô cho rằng Từ Minh Trạch và trợ lý Lâm đều rất thú vị, làm sao ghét bỏ họ được chứ.
Vừa dứt lời thì gương mặt của Bác Diên trầm xuống một chút.

Trì Lục giả vờ như không nhìn thấy sự thay đổi của anh, khóe môi cong lên, bình tĩnh nói: “Em đói rồi, ăn cơm trước đi.”
Bác Diên nào dám phản bác lại Trì Lục gì đâu, chỉ có thể đi trước một bước, thuận tiện mở cửa ra cho cô mà thôi.
Thức ăn được đặt sẵn bên trong, ngay cả khi ăn trưa ngay tại văn phòng thì bữa trưa cho hai người đều được đem từ căng tin công ty.

Trì Lục thoáng nhìn thì trông thấy bàn đồ ăn rất ngon, có cảm giác sạch sẽ và dinh dưỡng.

Cô ngước mắt nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn không nói tiếng nào, cố gắng tìm chủ đề gì đó để nói chuyện phiếm với anh
“Buổi sáng anh bận lắm không?”
“Không quá bận.” Bác Diên nhẹ nói: “Sắp xong rồi.”
Trì Lục cười: “Nhìn vẻ mặt của anh bây giờ khiến em nghĩ rằng chiều nay anh còn cả núi việc khó khăn cần phải hoàn thành ấy.”
Bác Diên liếc cô: “Anh làm sao?”
“Anh tự vào nhà vệ sinh soi gương đi.” Trì Lục không chút do dự bổ sung: “Xem qua thì biết liền mà.”
Bác Diên nhướng mi nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói: “Không cần.”
Trì Lục cầm ly nước uống cạn, nghi ngờ hỏi anh: “Không cần cái gì?”
“Đi nhà vệ sinh.”
Trì Lục như đang nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt cô đột nhiên mở to rồi quan sát xung quanh, sau đó lại đặt ánh mắt vào anh: “Đừng nói với em là trên bàn làm việc anh còn có cả gương nha?”
Bác Diên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cô đang phản chiếu trên khuôn mặt anh lúc này.

Nó tinh xảo đến mức khiến người ta không thể bỏ qua, ngay cả chút biểu cảm tinh tế trên gương mặt anh cũng như phảng phất ánh lên trong con ngươi Trì Lục.
Hai ánh mắt chạm vào nhau.
Đáy mắt người đàn ông sâu thẳm, giống như một thỏi nam châm khác cực hút cô đến gần.

Không biết đã bao lâu, đến khi Trì Lục không chịu được nữa thì nghe Bác Diên cười.
Lông mi Trì Lục khẽ run lên, chưa kịp cất tiếng đã nghe thấy giọng nói của người đàn ông vang lên.
Giọng anh rất khẽ nhưng đánh thẳng vào tâm trí cô: “Soi xong rồi.”
Đôi môi Trì Lục mấp máy.
Bác Diên cười và nói thêm: “Chiếc gương đẹp nhất và đặc biệt nhất.”
Cho dù Trì Lục có chậm hiểu đến đâu thì cũng nhận ra ‘tấm gương’ trong lời anh nói chính là đôi mắt của mình.
Cô liế.m môi dưới: “Dùng mắt em làm gương, em tính phí á nha.”
Bác Diên nhướng mày: “Hả?” Anh cười, gắp miếng thịt cá không có chút xương nào ở trước mặt cho vào chén cơm bên cạnh: “Bao nhiêu?”
Trì Lục nhìn động tác của anh, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Xem thành ý của anh đã.”
Tay Bác Diên cầm lấy đũa, rũ mi nhìn cô: “Một chén thịt cá đủ chưa?”
Trì Lục nhìn chén cá trắng, tham lam: “Để em cân nhắc.”
Bác Diên vừa cười vừa đẩy chén cá đến trước mặt cô: “Còn trả giá nữa sao?”
“Không thì…” Trì Lục nói nhỏ: “Em cũng lấy anh ra làm gương soi.”
Người khác không dám làm vậy, cho dù là có thì Trì Lục cũng sẽ không đồng ý.
Bác Diên cúi mắt xuống nhìn cô, thì thầm: “Vinh hạnh của anh.”
Giọng nói của anh ấy trầm thấp cùng với nụ cười xen lẫn với tiếng nói ấy, nghe vào tai vô cùng dễ chịu
Phòng làm việc rất yên tĩnh, bên tai Trì Lục lúc nào cũng như vọng lại tất cả lời nói của anh.

Cô khẽ ấn ấn tai, mím môi cười, đột nhiên có chút kiêu ngạo: “Anh biết thì tốt.”
Cả hai từ tốn ăn hết bữa trưa.

Sau khi nuốt miếng cuối cùng, Trì Lục hiếm hoi đưa ra nhận xét: “Ngon thật đấy.”
Bác Diên mỉm cười, thu dọn bàn ăn: “Thích không?”
“Hơi hơi.”
“Thích thì sau này tới nhiều một chút”
Trì Lục: “…”
Cô im lặng nhìn anh vài giây: “Đừng tưởng rằng em không biết anh đang nghĩ gì.”
Bác Diên hơi nhướng mày, thích thú nói: “Nhận ra rồi sao?
Anh cười nói tiếp: “Nhận ra là tốt, anh còn tưởng rằng mình không đủ rõ ràng chứ.”
Trì Lục không còn lời nào nữa với câu nói thể hiện độ mặt dày đó của anh.
Cô đứng dậy đi lại một lúc để giúp tiêu hóa.

Thói quen của cô là sau khi ăn xong thường đứng nửa tiếng rồi mới ngồi xuống.
Bác Diên dường như đã quen với điều đó, anh chỉ nhìn cô một chút rồi thu hồi ánh mắt, cầm lấy khay cơm đem ra ngoài, khi quay lại thì trên tay có thêm một ly nước ép chanh dây.
Trì Lục thích chanh dây, cô thích những món thức uống có vị chua.

Thấy anh đi vào, cô bỗng đứng đó không nhúc nhích.

Ánh mắt của cô đổ dồn vào Bác Diên, vì là ở công ty nên anh mặc quần áo rất chỉnh tề, áo sơ mi phối với quần tây đen, tay áo xắn lên, để lộ những đường cơ bắp rắn chắc.

Anh cao ráo, đôi chân dài, mặc trên người bộ âu phục trông chẳng khác gì người mẫu đang đi qua đi lại.
Người mẫu sợ còn không có dáng người đẹp đến mức mê mụi vậy.

Ít nhất đối với Trì Lục là thế,
Thân hình anh hoàn hảo như thế nào cô hiểu rõ hơn ai hết.

Khi cả hai ở bên nhau trước đây, Trì Lục thường xuyên bị anh kéo đi tập thể dục.

Cơ bụng hiện lên dưới lớp quần áo, cô u mê đến mức sờ mãi không thể buông tay.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Trì Lục cảm thấy hơi nóng.
“Bác Diên.”
Bác Diên đặt ly nước lên bàn, nghiêng đầu nhìn cô: “Sao thế?”
“Phòng của anh…” Trì Lục dừng lại: “Hình như hơi nóng.”
Bác Diên nhìn cô chằm chằm, “Phải không?”
“Đúng mà.”
Đột nhiên anh mỉm cười: “Hình như là vậy.”
Trì Lục: “?”
Câu ‘hình như’ này là ý gì đây?
Trì Lục còn chưa hiểu gì thì Bác Diên đã đi về phía, đưa tay lên xoa má cô rồi trầm giọng nói: “Em nóng đến mức đỏ mặt đây này.”
Đầu ngón tay anh hơi lạnh, không ấm áp như mọi khi, lúc xoa má cô còn lưu lại dấu vết.

Trì Lục thậm chí có thể cảm nhận được nơi nào anh chạm vào thì nơi đó mang theo nhiệt độ, tỏa ra chung quanh khiến mặt cô đã đỏ lại càng thêm đỏ.
Lông mi run lên, cô nhìn anh xoa lên má cô vài cái buông ra tay, ngón tay xinh đẹp khớp xương rõ ràng đặc biệt bắt mắt.
Trì Lục mím môi, ngẩng đầu nhìn anh.

Mất vài giây để bình tĩnh trở lại, cô “Ồ” một tiếng, rồi lấp li.ếm nói: “Chẳng lẽ anh nóng mà không đỏ mặt sao?”
Bác Diên: “…”
Vừa nói, cô vừa nhìn anh có chút ghét bỏ: “Nóng mà không đỏ mặt mới là chuyện không bình thường đó.”
Bác Diên không lên tiếng.
Trì Lục giả vờ tự nhiên giơ tay quạt gió: “Thầy Bác, đi điều chỉnh nhiệt độ điều hòa chút đi.”
Bác Diên nhìn cô chằm chằm một lúc lâu rồi chợt cười: “Được.”
Anh xoay người điều chỉnh nhiệt độ máy điều hòa xong còn ung dung dặn cô: “Trên sofa có một cái chăn, lúc lạnh nhớ đắp thêm.”
Trì Lục vẫn cứng miệng: “Em không lạnh.

Em rất nóng.”
Bác Diên chỉ cười, chẳng buồn lật mặt cô.

Trong phòng trở lại lặng yên như trước, Bác Diên ngồi xuống bàn làm việc, Trì Lục đi qua đi lại một lúc rồi chán nản tìm một cuốn sách trên giá đọc.
Cô nhìn quanh, cuối cùng vẫn chọn cuốn sách anh viết.
“Bác Diên.”
Anh rời đống giấy tờ nhìn cô.
Trì Lục nhắc nhở: “3 giờ anh nhớ nhắc em, em ra sân bay đón người.”
Anh ừ, nhìn cuốn sách cô đang cầm trên tay: “Không nghỉ ngơi chút sao?”
Trì Lục lắc đầu, “Em dậy muộn lắm, giờ cũng không buồn ngủ.

Anh chỉ cần nhớ gọi em là được.”
Cô đọc sách của anh thường sẽ quên hết thời gian.
“Anh biết rồi.” Bác Diên nói: “Đến khi đó anh nhắc em.”
“Vâng.”
Trì Lục không làm phiền anh nữa, cô đọc sách còn anh thì làm việc, hai người đều tập trung vào vấn đề của mình.
Từ Minh Trạch lượn qua lượn lại rất nhiều lần bên ngoài phòng, cậu ấy trông thấy Trì Lục thì ngồi trên sofa đọc sách, còn sếp thì dù làm việc nhưng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Trì Lục.
Không biết tại sao, Từ Minh Trạch chẳng bắt được bất kỳ hành động mập mờ nào giữa hai người, nhưng tồn tại trong đấy chính là một bức tranh ấm áp và đẹp không thể tả.
Cầm một xấp giấy tờ trên tay, cậu ấy bước ra khỏi phòng, còn không quên lẩm bẩm: “Sao cứ thấy là lạ.”
Chị Kim đi ngang qua, cười hỏi: “Cái gì là lạ?”
Từ Minh Trạch chỉ vào cánh cửa phòng sếp đã đóng: “Mới nhìn thì sếp với cô Trì không giống như bạn trai bạn gái, nhưng không gian chung quanh họ có sự hòa hợp và thoải mái đến bất ngờ.”
Chị Kim nghe vậy thì cười cười: “Chắc là thói quen.”
Từ Minh Trạch nhướng mày: “Thói quen gì?”
Chị Kim vừa cười giải thích: “Thói quen ở chung của họ, có lẽ đó là cách họ trải qua cùng nhau trước đây.”
Trợ lý Lâm từ bên kia chồm người qua hóng hớt, nắm ngay chóc điểm quan trọng: “Chị Kim, chị nói đây là cách sếp với cô Trì trải qua cùng nhau trước đây là có ý gì?”

Từ Minh Trạch cũng quay đầu nhìn chằm chằm chị Kim.
Cô ấy giả ngốc: “À chị có nói vậy sao?”
Mặt không đổi sắc lấp liế.m: “Chắc mấy cậu nghe nhầm rồi, chị không có nói như vậy, chị cũng có biết sếp với cô Trì đã xảy ra chuyện gì đâu.

Chị còn việc, đi trước nha.”
Nhìn bóng lưng chị Kim vội vội vàng vàng rời đi, Từ Minh Trạch và trợ lý Lâm nhìn nhau, đồng thanh nói: “Có vấn đề.”
Trợ lý Lâm: “Chị Kim chắc chắn biết chuyện của sếp với cô Trì trước đây?”
Từ Minh Trạch suy nghĩ một chút, cũng cho là thế.
Anh im lặng vài giây, vỗ vai trợ lý Lâm: “Sau này đối xử tốt với cô Trì một chút.

Mà đừng có hô hào cô ấy là thần tượng nữa đi nha, sếp ghen là chết chắc.”
Trợ lý Lâm: “Ờ… Được.”
Anh lẩm bẩm: “Tôi nhớ có phỏng vấn trước đây từng xem qua, hình như nữ thần chưa bao giờ nói cô ấy có bạn trai.”
Từ Minh Trạch vẫn im lặng, nhìn cánh cửa văn phòng đóng chặt, nghiêm túc nhớ lại phản ứng của sếp khi hôm đầu tiên họ gặp Trì Lục.
Từ Minh Trạch đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Ba giờ, Trì Lục rời khỏi Bác Hối.
Khi đi, Bác Diên muốn đi cùng cô xuống sảnh nhưng bị Trì Lục từ chối, cô không muốn mọi người lại vây xem cô như khỉ nữa.
Bác Diên cau mày.
Trì Lục khẽ cười: “Nếu không yên tâm thì nhờ trợ lý tiễn em cũng được.”
Anh lạnh lùng nhìn Từ Minh Trạch đứng lên: “Tiễn cô ấy xuống.”
Từ Minh Trạch: “Được, Bác tổng.”
Cậu nhìn Trì Lục cười cười, “Cô Trì, bên này.”
Trì Lục cong môi cười, nhẹ giọng nói: “Được, xin lỗi đã làm phiền.”
“Cô khách sáo rồi.” Từ Minh Trạch cười nói: “Được phục vụ cô Trì là vinh hạnh của tôi.”
Trì Lục không khỏi bật cười: “Cậu học được tất cả những điều này từ sếp mình sao?”
Từ Minh Trạch chớp mắt, khéo léo nói: “Sếp chưa từng nói điều này, thậm chí với người khác còn bơ đẹp luôn.”
Trì Lục nhướng mày, cô hiểu ra ý nghĩa khác của câu này.

Cô cười nhẹ, thì thào nói: “Làm sao Bác Diên lại tìm cậu làm trợ lý vậy?”
Từ Minh Trạch suy nghĩ một chút, mới nói: “Vì tôi có mắt nhìn người.”(*)
(*) Từ gốc: Tuệ nhãn thức châu: người thông tuệ có cặp mắt có thể phân biệt châu thật hay giả.

Ý chỉ người có năng lực nhìn thấu được người khác.
Trì Lục bật cười thành tiếng.
“Nếu sau này cậu bị Bác tổng cho nghỉ việc thì nhớ liên hệ tôi nha.”
Từ Minh Trạch mỉm cười đồng ý: “Không thành vấn đề.”
Hai người đi đến sảnh.
Trì Lục cố hết sức tránh những ánh mắt tò mò khác, đi đến bãi đậu xe: “Nhiệm vụ hoàn thành rồi, cậu về đi.”
Từ Minh Trạch gật đầu, “Cô Trì chú ý an toàn, có thời gian thì đến công ty chơi nhiều hơn.

Bác tổng nhất định sẽ rất vui.”
Trì Lục mỉm cười: “Được rồi, cảm ơn.”
Từ Minh Trạch nhìn cô lái xe rời đi, sau đó trở lại để báo cáo.
Bác Diên nghe xong cũng không có biểu hiện gì, chỉ ném cho cậu một đống công việc mới.
“Những tài liệu này sẽ được sử dụng cho cuộc họp ngày mai.”
Từ Minh Trạch: “?”
Biểu hiện vậy còn chưa đủ tốt sao? Tại sao lại ném cho cậu một đống việc thế này???
Từ Minh Trạch nghi ngờ nhìn Bác Diên.
Bác Diên quét mắt, nhướng mi: “Có vấn đề?”
Từ Minh Trạch: “Không ạ.”
Mặt mũi cậu vô cảm: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu không còn gì thì tôi ra ngoài trước đây.”
“Ừ”.
Từ Minh Trạch: “…”

Trì Lục không biết, ngay khi cô rời đi thì trợ lý thân cận của Bác Diên gặp phải một cuộc sang chấn tâm lý mới.
Lúc cô đến sân bay thì chuyến bay của Viên Viên vừa hạ cánh.
“Chị, em phải đợi lấy hành lý.”
Trì Lục cười, nói với cô trợ lý bên kia điện thoại: “Chị đợi em ở lối ra.


Cứ thong thả.”
“Vâng.”
Trì Lục đứng đợi ở lối ra quốc tế, đội mũ và đeo khẩu trang.

Cô yên lặng đứng ở một góc nhỏ, cúi đầu bấm điện thoại.
Đang xem, một giọng nói ngờ vực đột nhiên đột nhiên truyền đến: “Trì … Trì Lục?”
Trì Lục giật mình ngẩng đầu lên.
Sau khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình, Trì Lục nhất thời hốt hoảng.
Bác Doanh nhìn cô chằm chằm, mở miệng nói: “Đúng là cậu không?!”
Trì Lục hoàn hồn, chớp mắt.

“Là tớ.” Cô chậm rãi giơ tay: “Ôm một cái?”
Bác Doanh: “Ôm cái con khỉ!” Cô ấy tức giận nói: “Ai muốn ôm cậu! Bà đây còn giận nha.”
Lời ngoài miệng thế thôi nhưng hành động lại trái ngược, Bác Doanh chủ động tiến lại gần, ôm ghì Trì Lục.
Trì Lục bị đụng trúng khiến lảo đảo lui về phía sau, cười nhìn Bác Doanh: “Sao bảo ôm cái con khỉ cơ mà?”
Bác Doanh vỗ mạnh vào vai Trì Lục, cất giọng giận dữ: “Cậu im đi.”
“Ok im.” Trì Lục vô cùng nghe lời ngậm miệng lại.
Hai người bạn đứng ôm nhau một lúc, người đi qua thỉnh thoảng nhìn qua họ với ánh mắt kỳ quái.
Trì Lục cũng không quan tâm người ta nghĩ thế nào nhưng Bác Doanh lại ôm cô quá chặt khiến cô có chút khó thở.
Cô suy nghĩ một hồi, nhỏ giọng nhắc nhở: “Bác Doanh.”
“Cái gì?” Bác Doanh vẫn đang buồn bực.
Trì Lục cười nhắc nhở: “Cậu buông tay trước đi, người ta nhìn kìa.”
Nghe vậy, Bác Doanh tức giận nói: “Người ta dòm thì kệ người ta, cậu xấu tới mức người ta nhìn phát là té xỉu hay gì.”
“…”
Không hổ là bạn nối khố, nói chuyện cũng y chang nhau.
Trì Lục dở khóc dở cười, nói nhỏ: “Tớ tới đây đón trợ lý, cô ấy sắp ra rồi, lên xe đi có gì nói sau.”
Bác Doanh dừng lại, sau đó buông cô ra: “Được rồi.” Cô nhìn Trì Lục: “Cậu đang ở đâu?”
Trì Lục chớp mắt: “Hả?”
Bác Doanh quai hành lý, cười nhẹ nói: “Còn phòng trống không?
Trì Lục nhìn cô chằm chằm một hồi, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nghiêm túc hả?”
“Trông tớ có giống như đang nói đùa không?”
“À không giống.” Trì Lục im lặng một hồi, “Không về nhà à?”
“Bọn họ không biết tớ về, không quay lại nữa.”
Trì Lục chỉ ừ rồi cũng không hỏi lại: “Tùy cậu, chỗ tớ vẫn đủ chứa cậu, muốn bao lâu cũng được.”
“Ok.”

Sau khi lên xe, Trì Lục giới thiệu hai người với nhau: “Trợ lý tớ Viên Viên.

Còn đây là bạn chị, Bác Doanh.”
Viên Viên trợn mắt ngoác mồm nói: “Bác … Doanh? Chị với thầy Bác…”
Trước khi Viên Viên nói hết thì Bác Doanh đã nói: “Bác mà em đề cập là cái người tên Bác đó đúng không?”
Viên Viên gật đầu.
Bác Doanh ậm ừ: “Đó là anh trai chị.”
Trì Lục cười nói thêm: “Bọn họ là anh em ruột.”
Viên Viên đáp lại, nhìn nghiêng cô: “Thảo nào nhìn em có chút quen mắt.”
Trên xe có thêm người, không khí đương nhiên sẽ sôi động hơn.
Khi Trì Lục thuê nhà đã quyết định sẽ để Viên Viên ở cùng, bây giờ có thêm Bác Doanh thì cũng được sắp xếp tương tự vậy.

Đột nhiên Trì Lục cảm thấy ngôi nhà hoang của mình như bừng bừng sức sống.
Căn hộ hiện đang có 4 phòng ngủ, một phòng bị Trì Lục chiếm dụng làm phòng thay quần áo, còn hai phòng trống thì môt dành cho Viên Viên, còn một thì để làm phòng cho khách.

Bây giờ Bác Doanh đến thì vừa tiện.
Bác Doanh đi vào nhà quan sát chung quanh rồi hỏi Trì Lục: “Tớ ở đây thì có gây phiền gì cho cậu không?”
Trì Lục cũng không thèm nhìn Bác Doanh, đi vào phòng bếp rót ba ly nước: “Bây giờ mới nhớ thì muộn rồi”
Bác Doanh: “…”
Cô sờ sờ mũi: “À không quá muộn, giờ tớ đi còn kịp.”
Trì Lục liếc cô một cái rồi cười: “Không có gì bất tiện hết, nếu muốn thì cứ ở đây.”
“Được.” Bác Doanh cũng không khách sáo nữa: “Vậy da mặt tớ đành dày thêm chút vậy.”
Trì Lục cười cười, ôn nhu nói: “Tốt.”
Cô thích náo nhiệt, nó khiến cô cảm thấy mình không bị thế giới này bỏ rơi, không bị mọi người quên lãng.

Sau khi về nước, Trì Lục dần dần tìm lại được những ấm áp giống như trước đây, đôi khi cô cảm thấy rằng thực sự có rất nhiều người trên thế giới này vẫn còn yêu thương mình.
Vì có Bác Doanh nên bữa tối trở nên cực kỳ ồn ào.
Trì Lục đang định đón gió tẩy trần cho Viên Viên thì vừa hay có cả Bác Doanh khiến trong tích tắc, cô băn khoăn có nên gọi luôn cho Bác Diên hay không.
Cô nghĩ ngợi rồi nhìn về phía Bác Doanh: “Cậu muốn ăn ở nhà hay ra ngoài?”
Bác Doanh gần như cả ngày ở trên máy bay, mệt đến mức không muốn nhúc nhích một ngón tay: “Sao không order lẩu về nhà ăn cho thoải mái.”
“Được.”
Trì Lục hỏi thêm: “Ý tớ là, chuyện cậu trở về có cần báo cho Bác Diên một tiếng không?”
Bác Doanh khựng lại, chợt nghĩ đến chiếc xe vừa nãy chở cả ba về từ sân bay: “Chiếc xe cậu đón tớ hồi chiều, hình như trông hơi quen quen.”
“À.” Trì Lục nói thẳng: “Xe của anh cậu đó.”
Bác Doanh: “…”
Cô trợn mắt ngoác to mồm, lập tức từ trên sofa lồm cồm bò dậy: “Các ngươi làm hòa rồi?”

Trì Lục trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu: “Còn chưa.”
“Vậy tình huống của hai người bây giờ là sao?”
“Chính là vậy đó.” Trì Lục nhìn cô bạn: “Thôi đừng hỏi nữa, chừng nào tớ với anh cậu quay lại thì báo cậu sau, bây giờ tớ hỏi là có cần báo cho anh cậu hay không hả?”
Bác Doanh ừ, nằm trên ghế sofa như không xương: “Sao cũng được, dù sao ổng sẽ không rêu rao chuyện tớ về đâu.”
“Ok.”
Trì Lục suy nghĩ vài giây: “Vậy gọi luôn Bác Diên đến ăn lẩu nha?”
Bác Doanh như con cá mắc cạn đang vật vờ trên ghế sofa, chẳng nghe rõ Trì Lục đang hỏi cái gì, chỉ hàm hồ đáp: “Tùy cậu.”

Buổi tối, người ta giao lẩu đến.
Bác Doanh và Viên Viên vui mừng đến mức kích động, Trì Lục liếc nhìn điện thoại, gửi tin nhắn WeChat cho Bác Diên.
Trì Lục: [ Anh đang ở đâu đấy? ]
Bác Diên: [ Anh ở dưới tầng hầm, sẽ lên ngay ]
Trì Lục: [ Được.

Anh đừng có mắng Bác Doanh á.

]
Mặc dù Bác Doanh đã nói trước với ông anh trai về việc cô sẽ trở về nhưng không nói thời gian cụ thể, mà Bác Diên cũng chẳng biết hôm nay em gái mình sẽ về.

Nếu không phải Trì Lục nhắn cho anh thì có lẽ mấy ngày nữa anh cũng chẳng biết gì luôn.
Bác Diên đậu xe xong, buồn cười nhìn tin nhắn của cô.

Anh nghĩ nghĩ rồi gửi tin nhắn thoại: “Ừ, sẽ không.”
Anh lời ít ý nhiều khiến Trì Lục cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô cũng không muốn ngày đầu tiên Bác Doanh về mà hai anh em đã cãi nhau.
Cô sợ rằng mình sẽ tên đầu sỏ gây nên màn combat máu lửa của họ.
“Ổng đến hả?”
Trì Lục gật đầu: “Đang dưới tầng hầm.”
Bác Doanh dựa vào người cô nói nhỏ: “Này này, sau này mà tớ có bị ổng giở trò bạo lực thì nhớ đứng về phía tớ nghe chưa.”
Trì Lục: “…”
Cô dở khóc dở cười: “Làm sao tớ bảo vệ cậu nổi?”
Bác Doanh nghe vậy thì trề môi: “Cậu ngu thật hay giả ngu thế? Người khác ổng không nghe chứ cậu thử hắc xì một tiếng xem ổng có răm rắp nghe lời không, có cậu thì mạng tớ được giữ ngay ấy mà.”
Trì Lục nín cười rồi chậm rãi nói: “Đã biết.”
Một lúc sau Bác Diên đến, anh nhìn Trì Lục rồi nghiêng đầu nhìn Bác Doanh đang né tránh ánh mắt của mình.
Chẳng hiểu vì sao Trì Lục cảm thấy trên người anh tỏa ra hơi thở của mấy bậc trưởng bối, mặc dù là anh trai thì cũng chẳng được phải là trưởng bối cho lắm.
“Bác Doanh.” Anh lãnh đạm kêu lên.
Tim Bác Doanh rơi lộp bộp, ra sức nhìn Trì Lục cầu cứu.
“Anh hai.”
Cô mím môi dưới, run rẩy nói: “Haha đã lâu không gặp nha, anh có nhớ em không?”
Bác Diên chế nhạo, và liếc nhìn cô: “Gan to nhỉ.”
Bác Doanh: “…”
Trì Lục ho khan một tiếng, giơ tay nhẹ nhàng kéo góc áo của anh: “Này anh làm sao vậy? Ở nhà em mà cãi nhau với Bác Doanh sao?”
Bác Diên nhìn bàn tay cô đang níu áo mình, có chút thất thần.
Trước giờ Bác Doanh đi chơi đâu cũng đều dắt theo Trì Lục.

Cả hai thường đến tiệm net rồi đốt thời gian trong đấy để xem concert giải trí mà đối với học sinh cấp 3 thường hay bị cấm cản.

Có một lần Bác Diên phát hiện ra hai đứa nhỏ nhà mình đang làm gì thì đến tận nơi làm ầm một trận.

Bác Doanh cũng không chịu thua, cứng miệng cãi lại Bác Diên nhưng Trì Lục chỉ đứng bên cạnh kéo góc áo sơ mi của anh làm nũng, gọi một tiếng ‘thầy Bác’, khẽ thủ thỉ là mình biết sai rồi, lần sau không dám tái phạm nữa đâu.
Nhưng mà sau đó cũng lặp lại y chang vậy.

Bao nhiêu đi nữa thì Bác Diên cũng không nỡ la mắng Trì Lục.
“Bác Diên?”
Trì Lục nhìn vẻ mặt anh đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng có chút mất tự nhiên.
Bác Diên tỉnh táo lại, yết hầu khẽ chuyển động: “Quên đi.”
Mắt Bác Doanh sáng lên, ném cho Trì Lục ánh mắt thán phục: “Này này anh ngồi xuống đi lên, Trì Tiểu Lục đợi anh nãy giờ lâu lắm rồi.”
Trì Lục vô cảm nhìn cô, Bác Doanh cũng không thèm né ánh mắt đó, cười nói: “Ai cũng đói bụng hết rồi.”
Bác Diên bất lực, quay sang gật đầu với Viên Viên nãy giờ im lặng, lên tiếng chào.
Viên Viên lắp bắp: “Bác tổng.”
Trì Lục: “…”
Bác Doanh: “…”
Hai người nhìn nhau dở khóc dở cười, Trì Lục nói: “Không cần câu nệ như vậy đâu, anh ấy bây giờ là anh của Bác Doanh.”
Bác Diên và Bác Doanh đột nhiên đồng thanh: “Không chỉ thế.”
Viên Viên mờ mịt hỏi: “Cái gì không chỉ thế?”
Bác Doanh chỉ chỉ, giọng giễu cợt: “Còn là người theo đuổi chị Trì Lục của em nữa, đúng không?”
Trì Lục nghẹn lời, liếc nhìn Bác Diên đang không nói lời nào: “Cậu nói… ” Từ ‘sai’ vẫn chưa phát ra, Bác Diên lên tiếng.

Anh nhìn thẳng Trì Lục đang ngồi đối diện, nói từng chữ: “Đúng thật là đang theo đuổi cô ấy.”
Bác Diên vẫn nhìn cô chằm chằm, chẳng ngại mất mặt với hai bóng đèn to đùng đang chiếu sáng rực rỡ.
Anh đánh thẳng vào lòng Trì Lục: “Chỉ là anh không biết cô ấy có cho phép không?” Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đồng ý để anh theo đuổi?”.