Dấu Răng

Chương 22: 22: Em Không Cần Trả Lại





Cả ba người đều khá bất ngờ khi Bác Diên xuất hiện, nhưng rất nhanh Quý Thanh Ảnh khôi phục lại trạng thái ngay.
“Thầy Bác.”
Bác Diên gật đầu: “Ừ.”
Anh trông thấy tay Trì Lục vẫn còn cầm con dao thái rau, hơi nhíu mi: “Không để dao xuống sao?”
Trì Lục: “…”
Cô còn đang ngơ ngác: “Sao anh lại ở đây?”
Bác Diên nhìn mấy cô gái trong nhà, không lên tiếng.
Quý Thanh Ảnh và Trần Tân Ngữ rất thức thời, nhận ra ánh mắt của anh mang ý nghĩa gì, lập tức nói: “Hai người nói chuyện đi, bọn em xuống bếp trước.”
“…”
Họ vừa đi, không khí rơi vào yên tĩnh.
Bác Diên nhìn sắc mặt cô, vội nói: “Xin lỗi, anh không báo trước với em.”
Trì Lục nheo mắt: “Cái gì?”
“Anh mới chuyển đến đây.” Bác Diên lời ít ý nhiều: “Anh không hỏi ý kiến em.”
Trì Lục nói: “”Đây cũng có phải nhà em xây nên đâu, làm sao em quản được.”
Bác Diên cười cười, nhắc nhở: “Được chứ.”
“Anh sợ em không thoải mái.”
Trì Lục ngẩn ngơ mất mấy giây: “Biết rồi.”
Bác Diên cũng không ở lâu: “Tiếp đãi bạn bè ăn cơm đi, anh về đây.”
“Được ạ.”
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Bác Diên nhìn chằm chằm mất mấy phút, lắc đầu cười trừ rồi xoay người rời đi.

Hôm nay anh mới chuyển đến, anh không nhìn đồng hồ mà lên đây luôn, không ngờ sẽ gặp bạn bè Trì Lục ở đây.


Trì Lục trở lại phòng bếp, Quý Thanh Ảnh và Trần Tân Ngữ liếc mắt ẩn ý với nhau: “Sao không mời thầy Bác vô ngồi chút xíu?”
Trì Lục không thèm nhìn bạn mình, cúi đầu tiếp tục xắt khoai tây, không mặn không nhạt đáp: “Còn chưa đến mức cho anh ấy bước chân vào cửa nhà đâu.”
Quý Thanh Ảnh: “Vậy thì khi nào?”
Trần Tân Ngữ cũng nhìn cô.
Trì Lục nhìn hai người bạn mình nói: “Không biết nữa, để xem sao đã.”

Không chừng có hôm tâm trạng cô tốt sẽ cho anh vào cửa.
Ba người không tiếp tục đề tài này nữa, chuyện tình cảm của mỗi người đều khác nhau, cách giải quyết cũng khác nhau, chẳng ai có tư cách can thiệp chuyện của người khác.
Trì Lục tự mình xuống bếp làm vài món ăn, còn làm hầm thêm cháo gà theo ý của Quý Thanh Ảnh, mùi vị rất ngon.
“Trì Tiểu Lục, không ngờ cậu cũng có thiên phú về mảng này đó nha.”
Trì Lục nhìn cô bạn: “Ngon không?”
Trần Tân Ngữ gật đầu, vẫn đang ăn ngon lành: “Ngon cực kì luôn.”
Quý Thanh Ảnh cũng hùa theo: “Không tệ, nồi cháo gà này là lần đầu cậu nấu à?”
“Ừ.”
“Có thiên phú.”
Trì Lục cười: “Cám ơn hai vị đã tâng bốc.”
Cô thử một chút, cũng không thể không tán thành khả năng của bản thân, ăn khá ngon.
Ba người tụ tập cùng nhau, cho dù không nói lời nào nhưng không khí rất thoải mái.

Ăn cơm xong cả ba còn chen chúc ở ghế sofa xem chương trình và tám chuyện.
Nhìn qua bên cạnh, Quý Thanh Ảnh chọt chọt cánh tay Trì Lục: “Này nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế?”
Trì Lục hoàn hồn: “Hả? Tớ làm sao?”
Quý Thanh Ảnh cười đểu: “Làm sao thì tự mình biết.”
Trì Lục ngả ra ghế sofa, ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời:”Ừ có hơi thất thần, nhưng cũng không hẳn.”
Cô tựa vào vai cô bạn: “Đang suy nghĩ tới thầy Bác.”
Quý Thanh Ảnh không ngờ cô sẽ thẳng thắn thừa nhận như thế: “Muốn đi tìm anh ấy sao?”
Trì Lục lắc đầu: “Không.”
Cô cũng không rõ mình nghĩ gì về anh, nhưng chẳng giải thích được bản thân tại sao cứ nhớ mãi như thế.

Khi cô ở nước ngoài cũng vậy, nếu ăn được gì ngon hay không ngon đều vô thức nhớ tới anh, thấy bóng lưng cao lớn bên cạnh cũng nghĩ đó là anh, đi dạo quanh nhà sách cũng toàn nhớ tới bóng hình anh không nguôi..
Cho dù làm gì, cuộc sống của cô dường như cột chung với nỗi nhớ Bác Diên, anh như hạt mầm ngày xưa giờ như cây cổ thụ cắm rễ rất sâu rất sâu trong lòng cô, làm gì có cách nào nhổ hết được.
Quý Thanh Ảnh thấp giọng: “Bây giờ còn không hiểu rõ suy nghĩ của bản thân sao?”
“Cũng không phải.”
Trì Lục nhìn cô: “Tớ đã quyết định đứng đợi ở ngã tư đường, chẳng qua là….”
Cô khó có thể giải thích được: “Có lẽ tớ không xác định được bản thân muốn thế nào”
Mặc dù đã nói muốn thuận theo tự nhiên, nhưng Trì Lục nhận ra dù có muốn mặc kệ thì cũng cần có một cán cân để đong đếm chính mình.


Trước mắt cô không thể biết được bên nào nặng bên nào nhẹ, không cân đong nổi chính bản thân mình, không biết nên buông tay hay giữ chặt nhau mới là điều đúng đắn.

Trì Lục vẫn luôn là người minh mẫn sáng suốt, nhưng riêng chuyện này là mịt mờ.

Con đường phía trước được trải một lớp sương dày đặc che phủ tất cả, chẳng cho cô nhìn thấy được lối nào là ngã rẽ đúng cho bản thân.
Quý Thanh Ảnh hiểu rõ: “Vậy thì cứ suy nghĩ thật kỹ mọi thứ, tương lai hai người còn rất dài, không cần vội vã đâu.”
“Ừ.”
Quý Thanh Ảnh cười: “Có muốn xuống tầng dưới một chút không?”
“Xuống dưới làm gì?”
Quý Thanh Ảnh nói: “Thầy Bác chắc là vừa dọn tới, không chạy qua đó làm ấm giường à?”
“…”
Trì Lục cố nén cười: “Ấm giường cái gì? Anh ấy còn cần người tới sưởi ấm sao?”
Quý Thanh Ảnh cười: “Người dĩ nhiên là không thiếu, nhưng không có cậu.”
Mặt Trì Lục quỷ dị nhìn cô ấy.
Quý Thanh Ảnh mờ mịt hỏi: “Nhìn tớ vậy là có ý gì?”
“Cậu…” Trì Lục suy nghĩ một chút rồi khen ngợi: “Sau khi yêu đương với bác sĩ Phó thì học được nhiều chiêu thả thính quá nhỉ.”
Quý Thanh Ảnh cười lớn: “Đó mà là thả thính á?”
“Dĩ nhiên.”
Trì Lục thì thầm: “Lúc trước thầy Bác mà viết lời thoại như thế thì tớ cũng ghét bỏ ấy chứ.”
Quý Thanh Ảnh dở khóc dở cười: “Nhưng mà có ích.”
Trì Lục: “…”
Cô nhớ tới thời gian Bác Diên theo đuổi mình, không thể không công nhận mấy câu đó vẫn có đất dụng võ.
“Mà này, tớ tò mò là lúc trước làm sao thầy Bác theo đuổi được cậu vậy?”
“Lúc trước hả?”
Quý Thanh Ảnh gật đầu, Trần Tân Ngữ cũng xúm lại: “Nói mau, thời gian học đại học vẫn còn giấu bọn tớ như mèo giấu shit, bây giờ khai ra mau.”
Trì Lục trông thấy vẻ mặt hóng hớt của hai cô bạn, cười bất đắc dĩ: “Lần sau đi, phải để tớ sắp xếp lại từ ngữ mới nói được.”
“Haha được, lần sau nói.”

“Ô cưa.”

Đồng hồ điểm 10 giờ, Quý Thanh Ảnh và Trần Tân Ngữ cùng nhau rời khỏi đây.

Trì Lục tiễn đến cổng tiểu khu, nhìn hai cô bạn lên xe rồi mới trở về nhà.
Lúc vào thang máy cô giơ tay định bấm tầng 8 như thường lệ, nhưng ngón tay vừa chạm đến nút bấm thì lại dừng ở số 7.
Trì Lục nhìn đèn nút thang máy tầng 7 sáng, âm thầm khinh bỉ bản thân 3 giây.
Nhìn thang máy lên cao, Trì Lục tự nhủ – chẳng qua là mình đi xem chút thôi, giống như thăm nhà của bạn bè vậy.

Bạn đến chung một khu cũng nên đến chào cho phải phép chứ.
Tự tẩy não bản thân hai ba lần, tự nhiên cảm thấy thoải mái hơn.
Ra khỏi thang máy cô mới nhớ, Trần Tân Ngữ nói anh ở tầng này chứ không nói cụ thể anh ở căn hộ trái hay phải.

Mà khi nãy Bác Diên cũng không đề cập đến.
Trong thoáng giây, cô cũng không thể xác định được anh sẽ ở căn hộ có chung cách sắp xếp như căn hộ của cô hay không.

Rối rắm một lúc, Trì Lục lấy điện thoại nhắn cho Bác Diên một tin nhắn.
Trì Lục: [Anh ở 7 lẻ mấy?]
Nhắn tin xong, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, suy nghĩ xem nên ở đây đợi tin nhắn trả lời hay lát nữa rồi xuống đây sau.
Đột nhiên cửa bên phải mở ra.

Trì Lục ngẩng đầu, đối diện cô là một đôi mắt sâu thẳm.
Đêm đã khuya, bên ngoài một màu đen nhánh, ánh sáng nơi hành lang khi tỏ khi mờ, chỉ có ánh đèn hắt ra từ bên trong nhà anh tràn ra ngoài, cô có thể thoáng thấy rõ dáng vẻ của anh lúc này.
Chắc là Bác Diên vừa mới tắm xong, mái tóc đen nhánh còn vấn vương giọt nước, theo gò má chảy xuống rồi biến mất sau lớp áo choàng ngủ sẫm màu, hấp dẫn trí tưởng tượng của người đối diện.
Mắt Trì Lục run lên, ngẩn người nhìn vào xương quai xanh như ẩn như hiện.
Cô không ngờ ngước mắt lên lại được món hời như thế.
Nhận ra ánh mắt của Trì Lục, Bác Diên cũng chẳng để tâm, lại còn hào phóng để yên cho cô ngắm thỏa thích.
Một phút trôi qua, linh hồn Trì Lục mới quay về với chủ.
“Anh… thích lộ liễu như vậy à?”
Bác Diên không ngờ cô lại chụp mũ cho anh như thế: “Cái gì mà thích lộ liễu.”
Anh nhìn xuống người mình, giọng nói chẳng có chút biểu cảm gì là mắc cỡ: “Trời nóng quá.”
Trì Lục nhỏ giọng mắng: “Đồ thiếu đòn.” (*)
(*)Từ gốc là phong tao, mang nghĩa lẳng lơ, nhưng anh nhà mà dùng từ đó thì mình thấy hơi kỳ nên đổi sang thiếu đòn =))
Bác Diên dở khóc dở cười, nghiêng người nhìn cô: “Có muốn vào hay không?”

Trì Lục không từ chối, đi vào trong.
Cách bài trí căn hộ này giống hệt căn hộ của cô, chỉ thiếu một ít đồ dùng nên trống trải hơn so với của cô.
Trì Lục nhìn quanh rồi quay lại hỏi Bác Diên: “Hôm nay anh mới chuyển đồ tới à?”
Trên sàn nhà còn hai vali hành lý đang mở, nếu không phải là vừa chuyển đến thì hẳn là anh phải dọn dẹp xong hết rồi.
Bác Diên gật đầu, nói đơn giản: “Lúc trước cho người sửa sang lại một tí.”
Trì Lục gật đầu, tỏ vẽ đã hiểu: “À thì ra thế.”
Cô nhìn anh: “Tối nay anh đã ăn gì rồi?”
“Ăn đại bên ngoài thôi.”
Trì Lục im lặng rồi nhìn anh hỏi: “Anh đang bán thảm đấy à?” (*)
(*) bán thảm: ý nói kể khổ cho người khác á.
Bác Diên cười: “Đâu có”.

Anh chỉ chỉ sofa: “Ngồi đi.”
“Uhm.”
Trì Lục ngồi xuống, ngửi thấy mùi xà phòng còn thoảng trong không khí, rất nhạt nên không cảm thấy gay mũi.

Là mùi hương cô thích trước kia, nó chỉ thoảng qua trong không gian làm cho người khác không cảm nhận được sự nữ tính trong đó.
Nhận ra nó khiến Trì Lục có chút không tự nhiên.
Bác Diên vào bếp, cầm theo hai chai nước suối trong tủ lạnh, đưa một chai cho Trì Lục: “Uống tạm nhé.”
Cô đành cười một tiếng, ngước mắt nhìn anh: “Thầy Bác, thật ra anh không cần phải làm thế.”
“Không cần thiết làm gì?”
Bác Diên hơi khom lưng nhìn cô, con ngươi sâu hun hút, trắng đen rõ ràng khiến Trì Lục đắm chìm.
Tim cô đập rất nhanh.
Bác Diên nhìn ánh mắt nặng trĩu của cô, nói: “Nói chuyện.”
Trì Lục né tránh đôi mắt kia: “Anh tự biết mà.”
Bác Diên hạ thấp giọng, nói rõ từng chữ từng chữ: “Nếu anh nhất định làm vậy thì sao?”
Trì Lục cũng thì thầm lại: “Em sẽ không biết trả lại anh làm sao?”
“Em không cần trả lại.”
Bác Diên từng bước ép sát, hơi thở nóng rực đọng trên gò má cô.

Dưới cái nhìn chăm chăm của Trì Lục, ánh mắt anh nhẹ nhàng đi xuống, dừng trên đôi môi cô mấy giây rồi lại trở về đôi mắt vẫn đang mở lớn kia.
Một lúc sau anh nói: “Em chỉ cần chấp nhận là được.”
Chỉ cần em chấp nhận những gì anh bù đắp, đối với anh mà nói đó chính là nguồn sức mạnh to lớn nhất..