Đậu Phộng Nhai Đậu Phụ Khô - Lam Hồ Tử Tiểu Nữ Hài

Chương 32: Kết thúc




Sau khi Hàn Thiến biết được mối quan hệ giữa hai người thì Thẩm Mai Lĩnh cũng nhanh chóng biết chuyện. Lúc bố cô gọi đến, Thẩm Vụ vẫn đang ở trong lớp học, hôm nay cô có nhiệm vụ là hướng dẫn sinh viên sử dụng mạng lưới thông tin để tìm kiếm tư liệu viết luận văn.

Giọng điệu vui mừng của ông truyền đến từ đầu dây bên kia:

”Tiểu Vụ, bao giờ thì con dẫn Tư Ngôn về nhà ăn bữa cơm? Bố mẹ vẫn chưa báo cho chị gái con, định gọi con bé về rồi mới nói để tạo bất ngờ.”

Thẩm Vụ xấu hổ nghĩ, chị ấy còn biết sớm hơn bố mẹ nữa đó, nhưng cô vẫn vui vẻ đồng ý:

”Dạ, tuần này con sẽ dẫn em ấy về nhà mình, mà đâu phải bố mẹ chưa từng gặp qua, bố nói xem, không phải cũng giống như trước đây hả…”

Ở đầu dây bên kia, Thẩm Thuần bỗng kêu lên mấy tiếng ”Thu lưỡi câu, thu lưỡi câu”, chắc chắn là đang ra ngoài câu cá. Ông hô xong mới sực nhớ ra còn đang nói chuyện điện thoại dở, vội quay sang trả lời:

”Ai da, cũng lâu rồi bố không gặp thằng nhóc ấy.”



Hàn Tư Ngôn đến đón Thẩm Vụ tan làm vào buổi chiều như mọi hôm, khi cậu đi đến phía dưới ký túc xá thì thấy cô ngồi xổm một góc, nhìn lũ trẻ đang đánh vương bài ở gần đó.

Lá bài mỏng bị đánh bay lên trên mặt đất, Thẩm Vụ và lũ trẻ đều quan sát đến không rời mắt, lúc quân át chủ bài rơi xuống bị lật ngửa, thì vang lên tiếng reo hò chiến thắng.

Cậu bước lại gần, nghe thấy Thẩm Vụ nói với một đứa bé.

”Cho chị tham gia với, hồi nhỏ chị chơi trò này rất giỏi đấy.”

Nhưng đứa nhóc kia lại không muốn, nói:

”Dì à, dì đã lớn như vậy rồi còn muốn tranh giành với tụi cháu nữa.”

Thẩm Vụ vẫn ngồi yên, tay ôm lấy đầu gối, trả lời thằng bé:

”… Em mau gọi là chị xinh đẹp đi, nếu không chị sẽ mách mẹ em. Đưa lá bài màu sắc kia đây, chị sẽ cho mấy đứa biết chị lợi hại như thế nào.”

Đám nhóc nghe thấy cô dọa sẽ mách mẹ nên đã ngoan ngoãn hơn nhưng vẫn không tin, chúng chỉ đưa cho cô mấy lá vương bài khó sử dụng.

Thẩm Vụ khéo léo xếp hai lá xuống mặt đất,  đặt nghiêng một lá khác lên trên, rồi ước chừng một lực tác động vừa đủ để rút lá ở dưới ra, tấm vương bài ở bên trên thật sự bị đánh lật lên, hiện ra mặt ở phía sau.

Hàn Tư Ngôn nghe thấy đám nhóc reo hò vui sướng, Thẩm Vụ thì vô cùng hài lòng với biểu hiện của lũ trẻ, cũng đã quên mất mục đích ban đầu là ngồi chờ cậu, còn định thay đổi vị trí để gia nhập trò chơi.

Hàn Tư Ngôn bật cười, sau đó không quấy rầy mà đi bộ đến siêu thị ở cách đó không xa mua ít sữa chua. Một lát sau cậu lại gần, nói:

”Thẩm Vụ, đi thôi.”

Cậu đưa cho đám nhóc mỗi đứa một hộp sữa chua, Thẩm Vụ chào tạm biệt bọn trẻ, trước khi đi còn không quên hỏi nơi bán những tấm vương bài kia rồi mới chịu vừa hút sữa chua vừa đi về với Hàn Tư Ngôn.

Trên xe, cô có nói với cậu về chuyện bữa cơm cuối tuần, nghe xong thì Hàn Tư Ngôn cảm thấy có chút căng thẳng, Thẩm Vụ thấy mới lạ nên trêu chọc:

”Em căng thẳng à.”

”Có một chút.” Cậu nói: ”Dù sao thì hiện tại mối quan hệ của chúng ta cũng thay đổi, trước đây em còn chưa từng nghĩ tới việc quay lại với chị.”

Thẩm Vụ tủm tỉm cười, hỏi:

”Nghe giống như duyên phận vậy?”

Hàn Tư Ngôn liếc nhìn cô một cái, trong mắt lộ ra ý cười:

”Ừ.”

Mọi chuyện diễn ra sau đó rất thuận lợi, sau khi kết hôn thì Thẩm Vụ giành thời gian để đi tuần trăng mật với Hàn Tư Ngôn.

Hai người tới Tam Hiệp du ngoạn rồi lại khám phá khung cảnh hùng vĩ ở Vu Sơn. Lúc đó, Thẩm Vụ ghé sát vào tai Hàn Tư Ngôn, nhỏ giọng cười, ”Bây giờ có phải chúng ta đang cộng phó Vu Sơn không?” (cộng phó Vu Sơn ý chỉ chuyện mây mưa ân ái.)

Lúc nói ra mấy lời thiếu đứng đắn này mặt Thẩm Vụ có hơi đỏ, Hàn Tư Ngôn cũng thấy cổ họng sôi trào một ngọn lửa nhưng chỉ hạ giọng cười.

Ban đêm trong khách sạn, ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi tí tách, cậu đè lên Thẩm Vụ từ phía sau, khiến cô lún sâu vào đệm giường, động tác dưới thân vừa nhịp nhàng vừa có lực, Thẩm Vụ ngất đi rồi lại bị làm đến tỉnh.

Đầu óc cô đang quay cuồng trong cuộc yêu thì cô cảm nhận được Hàn Tư Ngôn nhẹ nhàng ngậm cắn dái tai của mình, giọng nói lành lạnh vang lên:

”…Thẩm Vụ, đây mới gọi là cộng phó Vu Sơn.”

Tác giả Turgenev người Nga đã từng viết cuốn tiểu thuyết ”Cha và con”, nhân vật Bazalov trong truyện đã từng nhấn mạnh chủ nghĩa khoa học và chủ nghĩa hư vô, ông cũng phủ nhận xúc cảm tình dục của con người. Nhân vật cho rằng yêu chính là một loại bệnh, là nguồn gốc của sự tự tưởng tưởng bên trong mỗi người, cùng với sự giải phóng mọi giác quan xen lẫn dáng vẻ ghen tuông tột cùng.

Mà đối với cậu tình yêu chính là hàng ngàn suy nghĩ, tưởng tượng ghen tuông tự đáy lòng như vậy.

Con người không thể thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân về tình yêu và sự sống còn và cũng chẳng thể chối bỏ tiếng gọi nơi con tim đang rung động, giống như Bazalov – một con người vô cùng uyên bác đã trở nên bối rồi không biết mình là ai, không thể dùng những diễn giải khoa học để phân tích nỗi niềm tương tư của mình khi gặp nàng Okintsova.

Khi con người phải đối mặt với những chuyện vượt ra ngoài không gian và thời gian xảy ra với mình, lý luận khoa học thông thường sẽ không còn tác dụng, thứ thật sự có ý nghĩa quyết định chính là trái tim mạnh mẽ đã trải qua bao cảm xúc yêu hận, biệt ly.

Cho dù phải chịu gian khổ như Bazalov để có thể nhận ra điều gì chiếm cứ lấy vị trí quan trọng nhất trong con tim, hay tự do thoải mái như Kim Thánh Thán trước khi bị hành quyết có ăn đậu phộng và đậu phụ khô mới cảm nhận được chúng đều có mùi vị của quả hồ đào.

Tất cả đều là đôi mắt ngấn lệ, là môi răng quấn quýt, là tình cảm dào dạt không sao che giấu nổi, là nỗi buồn nặng trĩu nơi đầu mày, là ngày ngắn cũng như đêm dài hai người quên ăn quên ngủ, là ý niệm trong giấc mộng đêm xuân soi sáng ngọc thạch dưới lòng sông.

Là tình yêu, cũng là d/ụ/c v/ọ/n/g, là tâm hồn và thể xác, là đậu phộng nhai đậu phụ khô.