*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quyển I: Vân Lam Tông – Ngũ Tài
Tiểu Đào: “Phu Nhân, như vậy không được đâu, Lão Gia chắc chắn sẽ nổi giận mất!”
Trong lòng cực độ lo lắng Tiểu Đào nhìn đang nắm lấy tay của nàng không có ý định thả ra để nàng có cơ hội tìm Lão Gia để báo tin Lâm Song.
Lâm Song: “Không sao ~ Không sao ~ Tiểu Đào ngươi không cần phải lo lắng đâu, Túc tuyệt đối sẽ không làm gì chúng ta, mặc dù hắn có lẽ sẽ nổi giận thật, nhưng vài ngày sau sẽ chắc chắn cho chúng ta mà thôi”
Lâm Song: “Hơn nữa chuyện xấu gì có thể xảy ra chứ?”
Lâm Song nhìn đang không ngừng lo lắng vẫn chưa từ bỏ ý định thuyết phục nàng quay trở lại Tiểu Đào, nàng nhúng nhúng vai không chút nào lo lắng nói, sau đó nàng miệng cười tươi hai mắt đảo qua đảo lại hai bên ngắm nhìn xung quanh, nàng muốn xem xem có thể nhìn thấy một soái ca mỹ nam nào không trong đám người xung quanh.
Tiểu Đào: “…Haizz, được rồi nhưng Phu Nhân ngài nhất định phải cẩn thận đấy không vì ngài thì cũng vì đứa trẻ trong bụng ngài, vì huyết mạch của Lão Gia.”
Cuối cùng nhận thấy bản thân nàng không thể nào thuyết phục nổi được cái tính tình như tiểu hài tử và cực kỳ cứng đầu Lâm Song Phu Nhân, Tiểu Đao thở dài một hơi quyết định từ bỏ xong nàng vẫn nhắc nhở Lâm Song phải cẩn thận.
Lâm Song: “Rồi~ Rồi~ ta sẽ chú ý!”
Hoàn toàn không hề tập trung lắng nghe những gì Tiểu Đào vừa nói Lâm Song, nàng toàn bộ tâm thần đều đầu nhập cho việc tìm kiếm soái ca mỹ nam xung quanh mình.
Tiểu Đào: “…Haizz, thiệt là”
Vô lực nhìn hoàn toàn không hề lắng nghe những gì nàng vừa nói, Tiểu Đào vô vọng thở dài, rồi nàng nhanh chân đuổi theo sắp đi xa Lâm Song.
Tại thời điểm Lâm Song đang vui vẻ và Tiểu Đào thở dài thở ngắn vì chủ nhân của mình, thì họ không hề chú ý tới là ở phía sau lưng của họ một khoảng cách không xa đó có một bóng người thân mặc áo choàng đen che kín toàn thân, không thể nhìn thấy được mặt mũi cùng với một cánh tay kim loại bọc vải da đầy gai nhọn đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của họ.
Và một điều kì lạ nữa là kẻ mặc áo choàng đen này rõ ràng đang đứng ngay giữa đường lớn toàn thân tản ra một loại cảm giác khả nghi và đáng ngờ, vậy mà trên đường lại không có một ai chú ý tới, hay liếc nhìn kẻ đó, như thể là trong mắt họ không hề có một ai đang đứng đó cả.
Lâm Song: “Hửm?”
Đang vui vẻ mua sắm, ngắm soái ca Lâm Song giống như cảm nhận được có ai đó đang ở đằng sau nhìn chăm chú vào nàng vậy, nàng khó chịu xoay người tìm muốn tìm kiếm chủ nhân của ánh mắt đó, nhưng khi nàng xoay người lại thì không hề nhìn thấy và cũng không có kẻ nào nhìn đáng ngờ trong đám người cả, điều này làm Lâm Song thầm nghĩ.
Lâm Song: ‘Ảo giác sao?’
Cho rằng cảm giác vừa của mình là ảo giác Lâm Song nghĩ.
Lâm Song: ‘Có lẽ do không bao lâu nữa là đã tới thời điểm sinh con của mình, trong lòng có chút căng thẳng lo lắng nên mới sinh ra ảo giác đi?’
Nghĩ vậy Lâm Song tạm thời để cảm giác bất an đó qua một bên, nàng liền lập tức nở ra một nụ cười tươi, tay kéo Tiểu Đào nhanh chân chạy tới kênh đào gần đó, nàng muốn nhanh chóng đuổi kịp và bước lên chiếc thuyền lớn ba tầng gần nhất, đuổi tới thời điểm trước khi nó nhổ neo xuất phát.
Ở hai người rời đi không tới một phút, một người mặc áo choàng đen từ trong hư không từ từ hiện ra, bóng người đó im lặng nhìn bóng lưng đang rời đi xa của hai người rồi một lúc sau đó từ từ biến mất.
…………………….
Hô Hô Hô Hô
Nạp Lan Túc: ‘Song nhi…Nàng rốt cuộc đang ở đâu..’
Trong lòng cực kỳ lo lắng cho thê tử của mình Nạp Lan Túc im lặng lau trên đầu hắn mồ hôi, tay trái nắm chặc lấy không thể nào thu vào được trong Nạp Giới ‘Hàn Tuyết Kiếm’, cực kỳ khó chịu nhìn xung quanh hi vọng có thể ở trong đó nhìn thấy quen thuộc bóng người.
Nhưng đáng tiếc hắn một lần nữa vẫn không nhìn thấy hắn muốn tìm bóng người, trong lòng hắn thầm nhủ nhất định sau chuyện này tuyệt đối phải trừng phạt nàng, phạt nặng đến mức khiến cho nàng ấy phải xem đây là một bài học nhớ đời, tuyệt đối sẽ không tái phạm.
Nạp Lan Túc: ‘Một tuần…không… phải là một tháng … đúng vậy, là trong vòng một thàng… tuyệt đối cấm nàng ấy không được phép ăn những món đồ ngọt mà nàng ấy thích.’
Nạp Lan Túc: ‘Ừm Ừm tuyệt vời, như vậy nhất định khiên nàng ấy phải khóc than cầu xin mình tha thứ cho xem’
Tự nhận rằng trong đầu hắn hình phạt thực sự có thể khiến thê tử của mình phải khóc than cầu xin hắn tha thứ, thì không thể không nói và không thể không công nhận rằng hắn đích thị là một tên sủng thê cuồng ma.
Trong lòng cực kỳ sủng ái thê tử Nạp Lan Túc, đến cả một cái trừng phạt cực kỳ nghiêm trọng nhất trong đầu hắn cũng chỉ là cấm không cho nàng ta ăn đồ ngọt mà nàng ta thích một tháng mà thôi.
Nạp Lan Túc: “Giờ thì…nàng ấy rốt cuộc có thể chạy đi đâu được nhỉ?”
Đang phân vân rốt cuộc Lâm Song có thể chạy đi đâu Nạp Lan Túc không hề chú ý tới là ngay sau lưng hắn không xa vừa có một con thuyền ba tầng chạy ngang qua hắn, và đứng ngay bên trên boong tàu Lâm Song và Tiểu Đào dùng tay vịn mép thuyền, một bên cảm thụ được nghênh diện thổi tới mặt làn gió, họ hai mắt đang đảo qua đảo lại quan sát tiến thẳng hết vào trong mắt họ, Đế Đô phòng xá đường phố cảnh sắc.
Trên Boong tàu Lâm Song và Tiểu Đao cùng với xung quanh họ du khách, hai mắt chăm chú ngắm nhìn ở đang trên sông có chút không cách nào tu luyện người đang biểu diễn các loại tạp kỹ, kịch xiếc.
Chỉ gặp bờ sông dựng thẳng hai cây cao khoảng mười thước liễu mộc, phía trên dựng lấy một cây xà ngang làm thành một hình chữ nhật, trên xà ngang buộc lên hai cây dây thừng, phần đuôi cột một tấm ván gỗ, theo Lâm Song biết thì cái này được gọi là đu dây thì phải.
Theo âm thanh của một người ăn mặc giống với sai vặt gào to, thì ngay sau đó có hai nam tử có khuôn mặt và vóc dáng giống hệt nhau, theo Lâm Song xem ra hai người này tuyệt đối là một cặp huynh đệ song sinh đi.
Vừa hiện thân hai nam nhân họ đứng ở ngay bên cạnh hai cây cột đối diện nhau, cúc cung chào khán giả một cái rồi cả hai cùng lúc từ từ leo lên đỉnh cao nhất của cây cột, nắm lấy sợi dây trên đó rồi đu dây.
Lâm Song nhìn cái cách đu dây cực kỳ vững vàng, lô hỏa thuần thanh của hai người này, thì nàng có thể đoán được họ đã làm việc này cũng đã nhiều năm.
Cả hai càng đu thì dây đu đung đưa lên càng lúc càng cao, đến khi cả hai người cùng đu dây không sai biệt lắm đạt tới cực hạn của sợi dây lúc, đột nhiên hai tay vứt bỏ dây đu ra, đằng không mà bay lên, tại không trung bổ nhào xoay tròn mấy vòng, hoặc là làm ra đủ loại tư thế kỳ lạ và bắt mắt, cuối cùng rơi thẳng xuống nước, làm không ít người quan sát cảm thấy cực kích thích, xem rất là đã mắt.
Lâm Song nhìn cảm thấy rất thú vị, liền đối với sau lưng Tiểu Đào nói.
Lâm Song: "Màn biểu diễn nhìn không dễ, cũng rất tuyệt vời, liền thưởng hai người bọn hắn chút tiền bạc đi."
Lâm Song từ trong Nạp Giới của mình lấy ra một túi kim tệ đưa cho đang đứng ở bên cạnh nàng Tiểu Đào.
“Vâng!”
Tiểu Đào gật đầu đáp, nàng hai tay nhận lấy túi kim tệ từ Lâm Song liền chạy tới mép tàu gào to cao giọng với gã sai vặt một lát, sau đó nàng trở về cũng trên mặt vui mừng biểu lộ.
Tiểu Đào: "Phu Nhân, người trên đường phố ai ai đều nói ngài thiện tâm, nói là sẽ luôn ghi nhớ truyện này trong lòng."
Lâm Song cười một tiếng không nói gì, sau đó nàng cùng Tiểu Đào cùng nhau tiếp tục quan sát thưởng thức màn biểu diễn tiếp theo.
Ngay tại thời điểm hai người đang tập trung thưởng thức trước mắt họ xiếc kịch thì ngay ở trên bờ có một con hẻm nhỏ khá u tối không xa họ, có một bóng người mặt áo choàng luôn im lặng quan sát hành động họ.
Giống như cảm thấy thời cơ đã tới, người đó với một giọng hỗn tạp rất nhiều âm thanh khác nhau khiến cho người ngoài không thể phân biệt nam nữ già trẻ cùng nói.
???: “Cơ hội đã tới, làm đi!”
Vừa đứt lời có một bóng người có thân hình cực kỳ cao lớn với một giọng nói cực kỳ âm trầm rùng rợn ở phía sau bóng người vang lên.
???: “Tuân lệnh!”
Nói xong, trên người hắn tản ra một luồng sát khí xung thiên trong chớp mắt lan rộng ra khắp bốn phía, làm cho người xung quanh cảm thấy trời bỗng nhiên trở nên lạnh một cách bất thường, ánh sáng thì trở nên mờ tối đi một chút.
Lâm Song: ‘Hả?’
Nạp Lan Túc: ‘Hả?’
Luồng sát khí xung thiên đó vừa phóng thích ra ngoài thì trong chớp mắt, là một tu luyện giả Lâm Song và Nạp Lan Túc lập tức cảm nhận được, khiến cho họ trong lòng cảm thấy bất thường.
Lâm Song: ‘Chuyện gì đang xảy ra!!?’
Lâm Song bất an nhìn bỗng nhiên trở nên có chút u ám bầu trời cùng với làm cho gáy của nàng trở nên lạnh lẽo luồng sát khí.
Lâm Song: ‘Có gì đó không đúng, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này ngay!’
Mặc dù hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra và cũng không rõ ngập trời sát khí này từ đâu xuất hiện và nhắm đang vào ai.
Nhưng Lâm Song không chút do dự, quyết định lập tức rời khỏi nơi này, nàng một tay ôm bụng, tay còn lại kéo vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra Tiểu Đào cùng nhau xoay người muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng Lâm Song, Tiểu Đào đi chưa tới hai bước thì Lâm Song nàng giống như cảm giác được cái gì đó, lập tức dừng bước nhanh chóng ngước đầu lên nhìn bầu trời.
Lâm Song vừa ngước đầu lên nàng liền nhìn thấy ngay trên không trung có một người mặc áo choàng đen có thân hình cực kỳ to cao, trên đầu đeo một cái lợn rừng mặt nạ, đầy cơ bắp cánh tay cùng với một cái bụng to béo.
Hắn tay phải cầm một cực lớn chặt thịt đao, tay còn lại cầm một cái nhìn giống với lưỡi móc sắt nhọn dưới đáy tay cầm thì có kết nối với một sợi dây xích thô to vũ khí đang nhắm thẳng vào vị trí mà nàng đang đứng như một mũi tên cực nhanh lao xuống.
Khiếp sợ nhìn từ trên trời rơi xuống tên béo, ngay thời điểm tên to béo đó sắp rơi xuống, Lâm Song tay kéo manh Tiểu Đào, hai chân đạp mạnh nhảy lùi ra xa phía sau.
Rầm!
Tên to béo với thân hình nặng nề của mình ngay khi hắn vừa rơi xuống boong tàu, thì ‘Rầm’ nổ vang một tiếng sàn gỗ của boong tàu trong nháy mắt nát vỡ ra thành nhiều mảnh và bay khắp bốn phía, toàn bộ phần đuôi tàu thì bị hắn làm cho hơi nâng lên không trung, nhấc lên cao rời khỏi mặt trước một chút rồi sau đó đuôi tàu nặng nề ầm một tiếng trở lại mặt nước.
Lâm Song, Tiểu Đào: “Ahhh~!”
Bị mảnh gỗ đánh vào người làm cho có chút đau đớn kêu to, cả người thì bị dư chấn từ cú rơi từ trên cao xuống của tên béo đánh bay đi xa, nặng nề va đập thẳng vào mép của con tàu.
AHHH~!
Nạp Lan Túc: “Song Nhi! Tiểu Đào!”
Đứng ở trên bờ Nạp Lan Túc nghe được tiếng kêu la hét của hai người hắn lo lắng kêu lên, xong hắn hành động không chút nào chậm trễ.
Hắn từ trong Nạp Giới lấy ra một mảnh vải, đem trên tay hắn ‘Hàn Tuyết Kiếm’ cột chặt ở sau lưng.
Cột chặt ‘Hàn Tuyết Kiếm’ xong, hắn nặng nề giẫm thật mạnh thẳng xuống đất làm cho mặt đất dưới chân rắc rắc nát vụn, ‘Vù’ một tiếng hắn như mũi tên bay thẳng lên không trung, bay thẳng về phía con tàu ba tầng đó.
Trên tàu, Lâm Song lảo đảo đứng dậy, tay cẩn thận bảo vệ trong bụng nàng hài tử, một tay nắm chặt thành quyền cảnh giác nhìn trước mặt nàng thân cao tới 2 thước (2 mét), trên người tản cực kỳ nồng đậm mùi máu tươi tên to béo.
Lâm Song: ‘Đại Đấu Sư!!!’
Cảm nhận trên người tên béo trước mắt nàng tản ra Đại Đấu Sư Đấu Khí Dao Động, mũi ngửi ngửi từ trên người tên béo nồng đậm máu tươi cho thấy tên béo trước mắt đã từng giết không ít người và hắn tuyệt đối không phải là loại tốt lành gì, khiến cho Lâm Song trong lòng cực kỳ sợ hãi bất an.
Lâm Song: “Các hạ là kẻ nào? Tới đây là muốn cái gì? Tại sao lại nhắm vào ta?”
Lâm Song cố gắng đè xuống trong lòng bất an, có để mình có thể giữ bản thân bình tĩnh nhất có thể, mở miệng hỏi.
???: “.Gi!~.gie!.gie!…!”
Nghe được Lâm Song hỏi hắn, như thể đã rất lâu rồi đã không nói chuyện hắn lắp bắp nói.
Lâm Song: “Gì cơ?”
Lâm Song không hiểu nhìn, xong nàng đồng tử co rụt nhìn động tác của hắn.
Tên béo: “GIẾT NGƯƠI!!”
Lấy tốc độ cực nhanh không phù hợp chút nào với thân hình to lớn cồng kềnh của mình, hắn một tay nắm đại đao cực nhanh vung đao chém ngang eo của nàng.
Chưa từng buông xuống cảnh giác, luôn chú ý nhất cử nhất động của hắn Lâm Song nhanh chóng làm ra phản ứng trước một đao chém eo bất ngờ của hắn.
Nàng lập tức thật sâu hướng về phía trước cúi đầu một cái, né tránh mang theo tiếng xe gió chém ngang eo một đao bay ngang qua người nàng.
Vừa né thành công một đao bất ngờ đó xong, cái bụng bầu giống như có chút gây cản trở khả năng giữ thăng bằng và khả năng quan sát của nàng, Lâm Song chân vô tình giẫm phải dưới chân nàng một miếng gỗ vụng, khiến nàng trượt chân một cái thân hình lảo đảo té ngã xuống.
Vì không để cái bụng mình bị thương, làm ảnh hưởng trong bụng hài tử, ngay trước khi nàng ngã xuống, nàng lập tức xoay người dùng phần lưng của mình chịu lấy.
Bịch! Ahh~!
Nặng nề ngã xuống sàn gỗ một cái Lâm Song từ sức chịu đựng tới khả năng chịu đau cực độ suy giảm sau khi mang thai có chút không chịu nổi rên đau một tiếng.
Thấy một đao bất ngờ của mình không trúng, tên béo nghiêng đầu khó hiểu nhìn Lâm Song xong hắn vẫn không buông tha người, nhân lúc nàng vừa té ngã xuống đất hắn một đao thật mạnh chém xuống.
Lâm Song: ‘Không ổn!’
Nhìn đang chém tới cây đao, nằm dưới đất Lâm Song thầm hô.
Ầm!!
Một đao chém xuống làm nổ ầm một tiếng sàn gỗ của con tàu nát vỡ thành nhiều mảnh, khói bụi bay mù mịt.
Tên Béo: “Hở?”
Tên to béo ngớ ngẩn khó hiểu cắn ngón tay trái của hắn một cái nhìn trên tay hắn không hề có vết máu đại đao, rồi mờ mịch không hiểu nhìn xuống dưới sàn gỗ.
Không bao lâu khói bụi liền tan đi thì hắn thấy không biết đã tỉnh từ lúc nào Tiểu Đào thở hổn hển hô hô tay đang nắm lấy cánh tay của đang nằm bên cạnh nàng đang dùng cảm kích ánh mắt nhìn nàng Lâm Song.
Thì ra ngay khoảnh khắc một đao rơi xuống đầu Lâm Song, thì không biết từ lúc nào đã tỉnh lại sau cú dư chấn Tiểu Đào, lấy vượt qua sức mạnh vốn có của nàng kéo lấy thể trọng còn nặng hơn nàng rất nhiều Lâm Song lại gần chỗ nàng, né được gần ngay gang tấc nhất kích tất sát một đao.
Nhìn con mồi vẫn còn sống nhăn răng dưới hai đao của mình, trong lòng nổi lên vô danh ngọn lửa tên béo mặt nổi đầy gân, miệng gào lên một tiếng, lắp bắp nói.
Tên Béo: “ArrGH~!!!..ch…che..ch…CHẾT ĐI!!”
Đã nổi giận tên béo bùng phát thuộc về hắn Đại Đấu Sư uy áp, hoàn toàn phong tỏa lấy Lâm Song và Tiểu Đào khiến họ toàn thân run run không thể nào di chuyển được.
Hắn phẫn nộ đưa đao lên không trung, vận chuyển Đấu Khí trong cơ thể truyền tới trong tay cây đao, khiến cây đao tỏa ra đỏ như máu luồng khí, rồi hắn cực nhanh chém xuống.
Lâm Song: ‘Cứu ta…Túc.’
Nhìn càng lúc càng gần, đỏ như máu đao, trong tuyệt vọng Lâm Song không tự chủ được nhắm lại hai mắt chờ đợi tử vong giáng xuống, xong trong lòng không khỏi nhớ lại bóng hình của phu quân của nàng, người mà đã luôn luôn mang lại cho nàng cảm giác an toàn và hạnh phúc.
Oanh!
Một đao vừa rời xuống, đinh tai nhức óc tiếng nổ mạnh lập tức vang lên, tiếng nổ mạnh tới mức xung quanh bình tĩnh dòng nước văng lên khắp nơi, tạo thành cực mạnh gợn sóng đánh vào tới bờ.
Uy lực của một đao này mạnh tới mức làm toàn bộ con thuyền hoàn toàn chia năm xẻ bảy, gỗ vụng bay khắp trời rồi rơi xuống mặt nước.
Hai mắt nhắm chặc chờ đợi tử vong giáng tới đầu minh Lâm Song, bỗng nhiên cảm thấy có chút khác thường, nàng vốn cho rằng cơ đau từ đại đao lại không hề truyền tới, mà là một cảm giác ấm áp quen thuộc không thể quen thuộc hơn.
Nạp Lan Túc: “Song nhi…”
Nghe bên tai ôn nhu yêu thương lo lắng giọng nói, Lâm Song mở mắt nhanh chóng quay đầu nhìn lại, đập vào mắt nàng là mang theo cực kỳ lo lắng ánh mắt nhìn nàng Nạp Lan Túc.
Lâm Song: “Túc!!!”
Lâm Song hai mắt rưng rưng bổ nhào vào Nạp Lan Túc trong lồng ngực, hai tay ôm chặc lấy hắn, dựa vào hắn, không tiếng động mà khóc nức nở lên.
Nạp Lan Túc nhìn từ trước đến nay luôn kiên cường trấn định thê tử, bây giờ giống như cái nhỏ yếu bất lực hài tử chui vào hắn trong lòng ngực, dùng tay nhẹ nhàng vỗ nương tử phía sau lưng, truyền lại cho nàng chính mình ấm áp cùng quan tâm.
Tiểu Đào: “Lão Gia coi chừng!!”
Đang bị Nạp Lan Túc một tay ôm lấy eo, kẹp dưới cánh tay của hắn Tiêu Đào bỗng nhiên chú ý tới tên to béo đang như mũi tên xông tới chỗ họ một đao chém tới, nàng hoảng loạn kêu lên nhắc nhở cho Nạp Lan Túc nguy hiểm.
Nạp Lan Túc không chút cẩu thả, chân đạp mạnh dưới chân hắn khúc gỗ, ‘vụt’ một tiếng nhảy ra thật xa và đáp lên không xa đó nổi trên mặt nước khúc gỗ.
Đầu nổi đầy gân, mắt phát sáng đỏ rực vì giận dữ tên to béo ngay thời điểm Nạp Lan Túc vừa nhảy đi xa, hắn một đao thật mạnh chém xuống.
Ầm!!
Trầm trọng tiếng đánh cứ như là một cây thật lớn đại chùy, hung hăng nện ở mọi người màng tai phía trên vang lên, mặt nước bị một đao của hắn đánh lên cao sau đó như mưa rơi tích tích xuống nước.
???: “Đ…Đu…Đun..ĐỪNG CÓ NÉ NỮA!!”
Tên to béo với thân hình to lớn và nặng nề của hắn lại một cách khác thường hoàn toàn phản vật lý, không có chút có dấu hiệu chìm xuống nước mà đứng trên Nạp Lan Túc vừa đứng khúc gỗ, miệng lắp bắp gào lên với cả ba người.
Xong hắn lần nữa xông tới chém một đao.
Nạp Lan Túc: “Phiền quá!”
Hai tay mỗi tay đều ôm lấy một người, không có cách nào phản công Nạp Lan Túc khó chịu nói, trong lòng không có cánh nào phản công hắn, đành phải tiếp tục né tránh bất chấp việc hắn đang ôm lấy hai người nhưng nhìn cái tốc độ né tránh của hắn thì đối với hắn mà nói thì không thành vấn đề.
Ầm!!
???: “ArrGH~!!!”
Một lần nữa không thể thành công một đao giết được mục tiêu mà hắn đã được giao, tên béo phẫn nộ gào liền tiếp tục xông tới chém họ.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Và cứ thế là bọn họ ngươi đánh ta né, liên tục nhảy qua nhảy lại truy đuổi khắp nơi trên rộng lớn kênh đào, tiếng nổ ầm ầm chói tai liên tục vang lên khắp cả chợ.
Nạp Lan Túc: ‘Không xong!!’
Một lần nữa ‘vụt’ nhảy né tránh thành công né được gần ngay gang tấc một đao của tên béo, sau khi đáp xuống khúc gỗ gần nhất, Nạp Lan Túc bỗng nhiên chú ý tới là xung quanh hắn khắp nơi bốn phía đâu đâu đều là nước, hoàn toàn đã không còn một khúc gỗ nào nữa để hắn đứng trên đó cả, khiến hắn trong lòng kinh hô.
???: “CHẾT ĐI!!”
Nạp Lan Túc: ‘Chết rồi!! không kịp né mất..’
Ngay thời điểm Nạp Lan Túc thất thần một giây vì không còn chỗ nào để chạy, mặt dù chỉ là một giây lơ là nhưng đó là đã quá đủ cho tên béo, hắn đã cực kỳ chuẩn xác nhân cơ hội đúng thời điểm mà Nạp Lan Túc thất thần lập tức tốc độ cực nhanh chỉ để lại tàn ảnh theo hình chữ “z” xông tới tấn công.
Nạp Lan Túc: “Nắm chặt vào!!”
Không còn cách nào khác và đã không có kíp thời gian để né, cũng không thể phản công Nạp Lan Túc đành phải chịu một đao này, mở miệng nhắc nhở hai nữ, liền trong chớp mắt hắn vận chuyển trong cơ thể hắn Đấu Khí bao phủ lấy toàn thân tạo ra một cái áo giáp màu đỏ bao bọc lấy cơ thể hắn.
Oanh! Rắc Rắc Rắc
Theo tên béo cầm đao từ trên xuống dưới thật mạnh chém vào Nạp Lan Túc màu đỏ ‘Đấu Khí Hóa Khải’, đinh tai nhức óc tiếng nổ mạnh như âm bạo tiếng động cùng với kim loại vỡ nát vang lên khắp trời.
Phụt!
Mà ở vào nổ mạnh trung tâm bị một đao chém lên người xém chút nữa là đã làm vỡ nát ‘Đấu Khí Hóa Khải’ của mình Nạp Lan Túc đau đớn phun ra một ngụm máu tươi, khóe môi màu đỏ máu tươi từ khẽ nhếch trong miệng phun trào mà ra, trên ngực nóng rát đau đớn cảm giác cùng với chiếc áo của hắn đang từ từ bị máu tươi nhuộm đỏ nhắc nhở chính hắn là hắn đã bị thương.
Nạp Lan Túc: ‘Cái… quái lực gì thế này?’
Nạp Lan Túc nhịn xuống đau đớn, ngẩng đầu vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn tên béo đang dùng cuồng nhiệt đỏ rực như máu ánh mắt nhìn hắn, huyết hồng đôi mắt trừng trừng lấy làm hắn da đầu tê dại.
Tên béo: “Ch…Che..CHẾT ĐI!!!”
Tên béo cuồng nhiệt lắp bắp thanh âm lại lần nữa vang lên Nạp Lan Túc bên tai, đồng thời, Tên béo đôi tay nâng đao lên cao, chuẩn bị tới một đòn trọng kích.
Tiểu Đào: “Lão Gia!!! mau buông ta xuống, mục tiêu của hắn là Phu Nhân, không cần phải lo cho ta!”
Nhận thấy bản thân là gánh nặng cho Nạp Lan Túc, khiến hắn không thể đánh trả, phát huy toàn bộ sức mạnh của mình, nàng gào lên nhắc nhở hắn ném nàng xuống.
Không có thời gian để khuyên nhủ hay suy nghĩ, Nạp Lan Túc đành phải thả lỏng tay phải của mình ra, để Tiểu Đào rơi xuống mặt nước, sau đó hắn nhanh chóng kéo ra sau lưng hắn Hàn Tuyết Kiếm đưa lên phía trước người, cản lại xung thiên một đao.
Ầm!!
Chói tai tiếng nổ vang lại vang lên, Nạp Lan Túc cùng với Lâm Song theo một đao cực mạnh của tên béo trong nháy mắt bị đánh bay đi ra ngoài.
Phanh!
Một tiếng ‘Phanh!’ thật lớn vang lên, họ thật mạnh đánh thẳng vào bức tường của một ngôi nhà, sau đó ‘ thình thịch ’ ‘bịch’ một tiếng họ rơi thẳng xuống mặt nước mặt nước.
Nhanh chóng vươn tay vớt lấy trôi nổi gần họ khúc gỗ, hắn tay ôm lấy thê tử Vận chuyển đấu khí vào chân rồi thật mạnh nhúng người một cái nhảy lên cao, rồi đáp chân trên khúc gỗ mà đứng.
Nằm trong vòng tay của Nạp Lan Túc, toàn thân ướt đẫm Lâm Song nhìn trước ngực vẫn còn chảy máu, vì đau đớn mà run rẩy Nạp Lan Túc, nàng đau khổ Khóc nức nở nói.
Lâm Song: “Túc…mục tiêu của hắn là ta, bỏ ta ở lại, ngươi chạy mau đi!”
Nạp Lan Túc nghe thê tử muốn hắn bỏ nàng lại và bỏ chạy, khuôn mặt lập tức nổi đầy gân, giận dữ nói.
Nạp Lan Túc: “không tuyệt đối không… ta ta tuyệt đối sẽ không buông tay, ta ta tuyệt đối sẽ không bỏ nàng ở lại, nàng là nữ nhân của ta, là thê tử của ta, là người ta yêu nhất trên đời, cho dù là có mất cả tính mạng của mình đi chẳng nữa ta quyết không để nàng bị thương, ta sẽ không để nàng chết, Song Nhi!!!”
Lâm Song: “Túc…”
Lâm Song hai mắt lệ rơi đầy mặt nghẹn ngào yêu thương nhìn hắn.
Tên béo: “ArrGH~!! Ch…Che..CHẾT ĐI!!!”
Nhìn trước mắt đang ân ân ái ái hai người, tên béo thân có cái đầu óc khá là đơn giản và ngu đần hắn không hiểu được hai kẻ trước mắt đang làm gì nhưng không hiểu sao trong lòng hắn bỗng cảm thấy cực độ phẫn nộ, hắn như dã thú gào nâng lên trong tay đao, ‘Ầm’ một tiếng hắn như đạn đại pháo lẫn nữa xông lên tới chỗ hai người quyết tâm muốn giết hai kẻ trước mắt cho bằng được.
Nạp Lan Túc: “Đừng có xem thường bọn ta, thằng chó!”
Nhìn đang cực nhanh xông tới, Nạp Lan Túc phẫn nộ hét lớn một tiếng xong cái tay cầm kiếm của hắn kết ra những thủ ấn kỳ lạ rồi hít một hơi thật sâu đấu khí vận chuyển của mình thẳng vào cổ họng.
Ngay lập tức toàn thân hắn bị bao trùm bởi liệt diễm, liệt diễm nóng tới mức làm cho nước trên người hắn và Lâm Song lập tức bốc hơi.
Liệt Diễm sau khi xuất hiện thì ngay lập tức ngưng tụ ra một cái cao tới năm thước (5 mét) thân hình cường tráng to lớn làm bằng lửa Sử Tử hư ảnh, ngửa mặt lên trời không tiếng động thét dài lấy, nhìn lên đến liền là uy vũ bất phàm, đầu sư tử hơi ngửa ra sau, miệng sư có chút nâng lên, toàn lực hít vào một hơi lớn, giống như là đang nổi lên cái gì khủng bố chiêu thức chuẩn bị phóng ra vậy.
‘Huyền Giai Cao Cấp Đấu Kỹ – Viêm Sư Thổ Tức!’
Vù!
Theo miệng của hắn cùng với Hỏa Sư cùng một lúc mở rộng, lớn tới chừng mười thước (10 mét) nóng rực thật lớn cột lửa theo miệng Nạp Lan Túc từ bên trong phun ra ngoài, đánh thẳng vào người tên béo.
Tên béo nhìn thấy bay tới trước mặt khổng lồ cột lửa, đang bay trên không trung, không có cách nào để thay đổi phương hướng để tránh né hắn đánh phải vận chuyển đấu khí trong cơ thể biến thành ‘Đấu Khí Hóa Khải’ bao phủ lấy thân hình của hắn.
“Ầm ầm ầm~”
Tên béo: “ArrGH~!!”
Cảm nhận cực nóng ngọn lửa đốt lên người hắn, tên béo phẫn nộ gào thét cố gắng chịu đựng vẫn còn xông tới cột lửa, hắn đạp chân thật nhanh lao tới chỗ của hai người.
Khi tới gần cả hai người Tên béo giơ cao trong tay đao, muốn chém xuống.
Nạp Lan Túc nhìn đang ở ngay trên đầu hắn chuẩn bị một đao chém hắn tên béo, hắn không có chút nào sợ hãi hai mắt mở lớn nhìn tên béo xong trong miệng hắn Viêm Sư Thổ Tức cũng không hề dừng lại vì hắn biết, hắn không hề chiến đấu một mình.
Lâm Song: “Đừng có xem thường ta, tên béo chết tiệt”
Lâm Song: “Huyền Giai Cao Cấp - Lâm Gia Cước Pháp Long Cước – Thức Thứ Bảy: Trùng Long”
Bùm!
Tên béo: “Ahhh~!!”
Chỉ thấy Lâm Song không biết từ khi nào đã thoát khỏi vòng tay của Nạp Lan Túc, âm thần vận chuyển Đấu Lực Thất Đoạn của nàng tụ tập hết vào chân rồi tung ra một cước thật mạnh tạo ra một cái thật lớn cơn lốc xoáy ngay dưới chân của tên béo khiến hắn bị lốc xoáy thổi bay thẳng lên trời.
[To Be Continued]