Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 95: Khảo hạch




Hai ngày qua đi Cơ Huyền phải tiến đến gặp Áo Thác để nhận được chỉ dẫn khảo hạch, nếu khảo hạch không thông qua thì đừng nghĩ tới việc tham gia đại hội.

Tiến vào đại môn, một gian nội sảnh rộng lớn bày biện theo lối cổ điển, lúc này trong nội sảnh, chính là một số người tụm năm tụm ba, nhìn qua có vài người tuổi trẻ, cư nhiên cấp bậc đa số đều là tam phẩm luyện dược sư.

Cơ Huyền tiến vào thì thu hút ánh mắt của mọi người. Ánh mắt hướng tới chỗ lồng ngực nhị phẩm huy chương, vẻ mặt mọi người lại có vẻ hơi có chút trêu trọc.

Ở trong góc một cô nương mặc thân váy dài màu tím khảm hoa văn màu bạc, dung mạo tinh sảo, mơ hồ lộ ra một tia khí chất cao quý, tuổi tác của nàng tựa hồ cũng không quá lớn. Liếc mắt nhìn Cơ Huyền một cái, bất quá nhìn thấy cấp bậc huy chương, hoàn toàn mất đi hứng thú, biếng nhác duỗi cái lưng mệt mỏi,lộ ra những đường cong động lòng người, dẫn động ánh mắt nam nhân.

Sau khi Cơ Huyền tiến vào không lâu thì Phất Lan Khắc cũng đưa một thiếu niên tướng mạo thường thường vào. Thiếu niên này cũng mang huy chương nhị phẩm dược sư giống Cơ Huyền. Thấy hắn tiến vào cũng làm cho Liễu Linh hơi sửng sốt, bất quá ngay sau đó, trên khuôn mặt hiện ra nụ cười âm lãnh, tựa hồ có chút không hảo ý.

Phất Lan Khắc với Áo Thác thì liếc nhau ánh mắt loé lên vẻ đắc ý. Không đắc ý mới lạ, không chỉ Cơ Huyền mà công hội của bọn lão còn thêm một hắc mã tiềm lực không kém tham gia, có hai con hắc mã này hai lão không tin không con nào không lọt vào top mười.

Tại bên trái đại sảnh trên một bậc cao, một vài lão già thân mặc bào phục luyện dược sư, đang đứng ở đó cười híp mắt, thanh âm vừa rồi, đúng là của một lão nhân tóc trắng như tuyết trong đó phát ra.

- Đó là công hội phó hội trưởng, Thiết Mễ Nhĩ, cũng là sư phụ tiểu công chúa.

Mỉm cười với lão nhân đang giơ tay lên, Áo Thác nghiêng đầu cùng Cơ Huyền thấp giọng nói.

Cơ Huyền gật đầu.

- Theo ta đi gặp mấy lão già kia chứ, bọn họ ở trong Gia Mã đế quốc là những người có thế lực rất lớn a.

Áo Thác vừa nói, hướng tới trên đài cao đi tới, Cơ Huyền chần chừ một hồi, cũng chỉ đành đi theo.

- Lão Áo, đó có phải là tuyển thủ của Hắc Nham thành các ngươi lựa chọn không?

Vị lão nhân tóc trắng như tuyết, cười dài nhìn Cơ Huyền đang đứng một bên hỏi.

Cơ Huyền trước ánh mắt dò xét của vị lão nhân ánh mắt cũng chỉ nhàn nhạt liếc qua rồi thu hồi. Thấy dáng vẻ của Cơ Huyền như vậy vị lão nhân này có chút ngạc nhiên.

- Ân. Hắn gọi là Cơ Huyền. Tiềm lực không tồi.

Áo Thác cười gật đầu. Sau đó quay đầu hướng Cơ Huyền giới thiệu lần nữa:

- Vị này là công hội phó hội trưởng Thiết Mễ Nhĩ đại sư.

- Nghe danh đã lâu.

Cơ Huyền hướng tới Thiết Mễ Nhĩ ôm quyền, khách khí nói.

- A a. Tiểu tử. Hy vọng ngươi sẽ không làm cho đề cử của Áo Thác mất đi hiệu lực. Nếu không, thật sự là làm cho cái mặt già của hắn mất hết a.

Nhìn thoáng qua nhị phẩm huy chương nơi ngực Cơ Huyền. Thiết Mễ Nhĩ hướng về phía Áo Thác ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu.

- Ta chỉ cố hết sức thôi.

Cơ Huyền chỉ nhàn nhạt đáp.

- Thời gian sắp tới rồi, ta cũng không nhiều lời, ngươi trước đi xuống, trắc nghiệm lập tức sẽ phải bắt đầu rồi.

Thiết Mễ Nhĩ mỉm cười nói.

Gật đầu, Cơ Huyền xoay người đi xuống đài, tìm một chỗ an tĩnh chờ đợi.

- Ai, lão Áo a, Hắc Nham thành các ngươi nói như thế nào cũng là một tòa đại thành thị? Khó có khả năng ngay cả một thanh niên tam phẩm luyện dược sư tìm cũng không ra chứ?

Nhìn bóng dáng Cơ Huyền, Thiết Mễ Nhĩ hướng về phía Áo Thác đứng cạnh bất đắc dĩ, nói.

- Hắc hắc, cứ đợi xem.

Áo Thác thần bí nói.

- Đã đến giờ, bắt đầu trắc nghiệm đi. Mỗi phía sau một cái rèm, đều có một cái phòng nhỏ dành cho một người, đó là trường thi của các ngươi...

- Mọi người đều biết, dược liệu đề luyện, là một bước rất quan trọng khi luyện chế đan dược, mà chúng ta lần này trắc nghiệm,chính là khảo cứu đối với đề luyện dược liệu...

- Ở trên bàn phía trong mỗi phòng, dược liệu cần để trắc nghiệm đã chuẩn bị đầy đủ, việc các ngươi cần phải làm đó là tại thời gian nhất định ở bên trong, đem dược liệu đề luyện đến khả năng đạt đủ độ thuần cự hạn có thể.

- Khi đồng hồ cát hoàn toàn chảy hết, vẫn không hoàn thành đề luyện,cũng sẽ thất bại, hơn nữa, thành công, các lão gia hỏa chúng ta sẽ giám khảo, nếu như các ngươi đề luyện ra dược liệu, vẫn chưa đạt tới yêu cầu của chúng ta, đồng dạng là sẽ nhận thất bại, mà kết cục thất bại, đó là mất đi tư cách tham gia thi đấu.

Thiết Mễ Nhĩ chỉ vào đồng hồ cát trên bàn, liếc mắt nhìn những thanh niên phía trước, thản nhiên cười nói.

.....

Cơ Huyền tiến vào vào sau bức màn, một cái phòng nhỏ xuất hiện ở trong tầm mắt, căn phòng cũng không rộng lớn, bất quá được bài trí sạch sẽ, tại sát tường của căn phòng, có một thạch bàn, phía trên, bày đặt một cái đồng hồ cát, cùng với vài loại dược liệu chỉnh tề.

Đi tới bên cạnh thạch bàn, Cơ Huyền ánh mắt đảo qua một khối dược liệu màu đen, trong ánh mắt rõ ràng hiện lên ngạc nhiên. Hắc thiết linh hiệp món đồ chơi này cũng không tiêu tốn không ít sức đâu, nhưng với Cơ Huyền cũng không có gì khó khăn.

Cánh tay Cơ Huyền xuất hiện một đoàn hoả diễm màu tím chỉ là đoàn hoả diễm tử sắc này có chút thanh sắc bên trong khiến đoàn hoả diễm này trở nên yêu dị hơn, linh hồn lực kiểm soát đoàn hoả diễm tiến nhập vào dược đỉnh, dược đỉnh trong thoáng chốc nóng lên. Cơ Huyền bàn tay giương lên, Hắc thiết linh hiệp liền rời khỏi tay phóng vào trong dược đỉnh. Tử sắc thanh diễm mãnh liệt dâng lên, đem nó bao vây vào trong bắt đầu mãnh liệt thiêu đốt.

Cơ Huyền không muốn tốn quá nhiều thời gian vào việc này nên sử dụng toàn lực. Nhắm mắt lại, linh hồn cảm giác lực cũng tràn vào dược đỉnh, kiểm soát tử sắc thanh diễm hoả hoàn mĩ tinh luyện.

.....

Bên trong đại sảnh yên lặng. Trên đài cao Thiết Mễ Nhĩ đám người đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần trước mặt bàn. Cát trong đồng hồ từ từ giảm xuống......

Bầu không khí yên lặng không biết giằng co sau bao lâu. Thiết Mễ Nhĩ dẫn đầu mở mắt ra. Liếc mắt nhìn cát trong chiếc đồng hồ đã giảm đi gần hơn phân nửa. Thân thể giật giật. Ho nhẹ một tiếng.

Khi tiếng ho khan của Thiết Mễ Nhĩ vang lên. Áo Thác đám người cũng mở mắt ra. Ngước mắt trong đại sảnh dò xét một vòng. Cười nói:

- Xem ra lần trắc nghiệm này rất khó khăn a. Đến hiện tại vẫn chưa có người đi ra.

- Ngươi cho rằng lần này ai có thể lấy được thành tích kiệt xuất nhất?

Áo Thác gật đầu. Bưng chén trà trước mặt nhợt nhạt nhấp một ngụm. Cười hỏi.

Không thể nói trước...

Thiết Mễ Nhĩ ngón tay khô héo nhẹ nhàng điểm lên trên lưng ghế. Hơi trầm ngâm nói:

- Bất quá ta xem xét. Liễu Linh tỉ lệ hẳn là lớn nhất. Hắn thiên phú không tồi. Nhiều năm như vậy. Bản lãnh của Cổ Hà. Hắn cũng học gần ba bốn phần. Đủ để hắn đứng đầu so với những người cùng tuổi.

- Ha ha. Tiểu công chúa cũng không yếu a, lấy nội tình hoàng thất cực kì hùng hậu. Nếu như nói lần này nàng chưa chuẩn bị át chủ bài. Chúng ta không ai có thể tin tưởng a.

Áo Thác cười nói.

- Mặc dù nàng thiên phú cũng không tệ. Bất quá về kinh nghiệm, nếu so với Liễu Linh vẫn có nhiều chỗ thua kém. Nếu như nàng vẫn không sử dụng át chủ bài mà nói. Hẳn vẫn thua kém Liễu Linh một chút. Lúc này dù sao cũng là sơ thí. Cho nên tỉ lệ nàng vận dụng át chủ bài là không lớn. Vì thế,cơ hội Liễu Linh lấy được thành tích tốt nhất là rất lớn...

Nhắc tới ái đồ. Thiết Mễ Nhĩ trên khuôn mặt cũng toát vẻ hài lòng, cười nói.

....

Khi đồng hồ cát chảy xuống còn một phần ba. Một bức màn che mãnh khẽ động. Nhất thời, trên đài cao vài đạo ánh mắt. trong nháy mắt phóng ra. Gắt gao nhìn chăm chú vào nơi đó.

Một thiếu niên khuôn mặt tuấn tú mang nét lười biếng bước ra, trên mình khoác lên bộ dược bào có chiếc huy chương nhị phẩm dược sư.

- Sao lại là hắn?

Trên đài cao đoán người Thiết Mễ Nhĩ biến sắc, đứng phắt dậy ánh mắt không thể tin tưởng được nhìn về phía thiếu niên dáng vẻ lười biếng kia. Không phải Liễu Linh, hay tiểu công chúa mà là một tên nhị phẩm dược sư họ không coi trọng.

Áo Thạc khi nhìn thấy Cơ Huyền bước ra mắt cũng muốn lồi to ra rồi, lau mắt mấy lần thấy mình không có nhìn lầm thì sắc mặt biến hoá. Vui vẻ đến lộ ra mặt rồi, cười không khép được miệng:

- Khụ khụ, lão Nhĩ à lão cũng hơi già rồi mắt cũng mờ mờ rồi không còn tốt như xưa.

- Hắc, lão Thạc cũng không nên quá vui vẻ ra sớm không có nghĩ là thành tích tốt đâu. Còn phải xem người của ông để luyện tới mức nào nữa.

Thiết Mễ Nhĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Cơ Huyền có chút biến hoá.

- Cứ chờ xem.

Áo Thạc cũng không nói nhiều.

....

Sau một hồi, đồng hồ cát còn một phần tư thì Liễu Linh cũng đã bước ra. Liễu Linh đi nhanh ra khỏi bức màn che. Sau đó đứng ở trung ương đại sảnh. Ngẩng đầu hướng về thiết Mễ Nhĩ đám người trên cao khẽ cười. Sau đó ưu nhã hơi khom người. Phong thái mang theo lễ tiết của giới quý tộc. Chỉ là ánh mắt nhìn tới Cơ Huyền thì khẽ biến, có chút không thể tin tưởng nhìn về phía thiếu niên mang dáng vẻ lười biếng kia. Ánh mắt loé lên tia âm trầm rồi thu hồi lại, tiến tới phía trước:

- Không nghĩ có người còn ra sớm hơn ta.

- May mắn.

Cơ Huyền đơn giản nói, rồi trầm lặng.

Thấy Cơ Huyền không có ý định nói chuyện thì Liễu Linh cảm thấy lòng kiêu ngạo có chút bị xúc phạm. Hắn cũng không cùng Cơ Huyền nói chuyện nữa.

Ngay khi Liễu Linh đi ra không lâu sau. Một đạo bóng hình xinh đẹp nhẹ nhàng nhanh chóng từ bức màn đi ra. Đến khi nàng nhìn thấy trong đại sảnh Liễu Linh đã đứng đó từ trước, trên dung nhan tinh sảo nhất thời lộ một nét thoáng thất vọng. Chầm chậm đi tới đại sảnh trung ương. Lầm bầm nói:

- Liễu đại ca. Không nghĩ tới ngươi tốc độ dĩ nhiên nhanh như vậy.

- Ta không phải người nhanh nhất, là vị huynh đệ này.

Liễu Linh lắc đầu, cánh tay chỉ về phía Cơ Huyền nói.

Tiểu công chúa liếc mắt về phía Cơ Huyền, trong lòng thầm ngạc nhiên không nghĩ tới thiếu niên nhị phẩm luyện dược sư kia lại ra đầu tiên. Có điều tiểu công chúa nhàn nhạt nói:

- Ra sớm không có nghĩ là đội thuần sẽ cao.

Liễu Linh gật đầu. Mỉm cười không nói.

Thời gian cứ thế trôi đi, các thí sinh cơ hồ đều tiến ra hết rồi. Có người vui, có người buồn xem ra những người đó đã biết được thành quả của mình.

Thiết Mễ Nhĩ đứng dậy tính tuyên bố hết giờ:

- Tốt lắm!Ta tuyên bố. Thời gian...

- Xin lỗi. Ta chậm...

Ngay trước khi Thiết Mễ Nhĩ tuyên bố đề luyện chấm dứt. Thanh âm nhẹ nhàng đột nhiên từ trong bức màn cuối cùng còn sót lại truyền ra. Chợt. Một đạo bóng đen xốc bức màn,vẻ mặt bình tĩnh từ từ đi ra.Nhìn trên đài cao đám người Thiết Mễ Nhĩ, hơi hạ thấp người.