Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 86: Nhã Phi ăn giấm




- Nếu bây giờ lão chịu nhả ra dược phẩm thì mọi chuyện chấm dứt ở đây. Dù sao cũng là trưởng lão của Nhã Phi, ko muốn làm khó ngươi.

Lôi Âu nghe vậy liền tức quá hoá cười, giọng lão lạnh lẽo nhìn về phía Cơ Huyền:

- Ngươi tưởng ngươi là ai? Đấu hoàng cường giả sao? Ngươi đánh cháu ta trọng thương nay vẫn còn nằm trên giường mà còn ở đây lớn lối vậy.

- Ngu đúng là không thuốc chữa, về mặt này ngươi và tên tiểu tử kia giống nhau thật.

Cơ Huyền lắc đầu bất đắc dĩ nhìn về phía Lôi Âu.

- Muốn chết.

Lôi Âu gầm lên một tiếng đấu khí từ cơ thể lão tràn ra ngưng kết một đầu hùng ưng, đầu hùng ưng lao tới phía Cơ Huyền với một tốc độ khó tin. Đấu khí cuồng bạo đó mà đánh lên Cơ Huyền thì chắc chắn sẽ chết không còn xác.

- Cơ Huyền!!!!

Nhìn đầu hùng ưng đánh tới phía này Nhã Phi lo lắng, muốn kéo cậu lùi ra. Nhưng Cơ Huyền vẫn không nhúc nhích làm Nhã Phi vội muốn chết, cuối cùng nàng cắn răn liều mạng cùng cậu. Nàng đứng chắn trước mặt Cơ Huyền bảo hộ cậu, chắc chắn Lôi Âu sẽ không dám quá đà làm trọng thương nàng.

Nhưng Lôi Âu lão bất tử này vẫn điềm nhiên mặc kệ, không hoá giải đòn tấn công.

Cơ Huyền thấy Nhã Phi hành động như vậy khoé miệng bất giác nở nụ cười.

Đến khi mọi người trong phòng tưởng Cơ Huyền chết chắc thì không gian trong phòng bỗng ba động mạnh mẽ. Một nữ nhân đeo mặt nạ vô diện, thân thể mềm mại bước ra đứng ngay trước hướng đầu hùng ưng lao tới. Tay nàng cong lên, tuỳ tiện điểm một đạo tử quang tới đầu hùng ưng hung hãn lao tới. Đầu hùng ưng cuồng bạo vẫn hướng tới phía nữ tử thần bí lao tới, nhưng thoáng chốc va chạm với đạo tử quang đó đầu hùng ưng trực tiếp bị chôn vùi biến mất.

Tử quang không biến mất mà vẫn tiếp tục lao thẳng tới hướng Lôi Âu. Con ngươi của Lôi Âu chợt co rụt lại, một tiếng quát chói tai, đấu khí trong cơ thể bắt đầu điên cuồng khởi động, phá thể ra đem thân thể hắn bao phủ trong đó.

Lúc mà Lôi Âu vừa mới gọi đấu khí ra cũng là lúc, một đạo tử quang di động đã xuất hiện tại trước mặt hắn. Tử quang tuỳ tiện phá vỡ màn đấu khí của lão một cách dễ dàng mà hung hăng nện lên ngực của lão. Trong nhắt mắt sắc mặt của Lôi Âu trắng bệch, phụn ra một ngụm máu tươi thân thể bị đạo tử quang hất bay nặng nề đập lên tức tường khiền bức tường thủng một mảng lớn. Lão phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

Mấy vị hộ vệ đi theo sau Lôi Âu kia, đều trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía nữ nhân thần bí kia không thể tin nổi. Một đòn tuỳ ý mà có thể hất bay một Đấu linh cường giả khiến lão hộc máu trọng thương là khái niệm gì? Bàn tay nắm vũ khí sợ hãi run rẩy trứ, dĩ nhiên là quên luôn cả chức trách hộ chủ của bọn họ.

- Đấu... Đấu hoàng cường giả?

Năng lượng tử quang còn lại đang điên loạn chạy trong trong cơ thể lão không thể ngăn lại, lão cảm nhận được huyết sát kinh khủng từ đạo năng lượng đó. Môi run run, hoảng sợ nhìn vô diện nữ nhân.

Nhã Phi cứ nghĩ xong đời rồi không nghĩ lại xảy ra biến cố như vậy. Mắt nàng trừng lớn nhìn bóng người yểu điệu trước mặt, trong lòng dậy lên tầng sóng to lớn. Đấu hoàng cường giả, ở Gia Mã đế quốc này như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nay là có vinh dự được nhìn thấy một người. Sau đó ánh mắt quái dị nhìn về phía Cơ Huyền, vẻ thong dong điềm tĩnh như chắc chắn biết được điều này sẽ phát sinh. Trong lòng Nhã Phi ngổn ngang trăm câu hỏi.

- Lão quỷ ánh mắt không tồi... Nhưng ngươi vẫn phải chết.

Cơ Huyền nhìn bóng người mới xuất hiện không có gì ngạc nhiên cả, giọng nói lãnh đạm nói với Lôi Âu.

Vừa dứt lời nữ nhân nọ dấy liên khí tức kinh thiên hướng tới phía Lôi Âu và hộ vệ. Chỉ có điều nàng chưa kịp ra tay thì Nhã Phi hướng tới Cơ Huyền:

- Ngươi hãy ngăn nàng lại đi.

- Sao lại phải làm vậy? Diệt hắn đi có phải dễ dàng hơn không?

Cơ Huyền khó hiểu nhìn Nhã Phi.

- Hiện tại chưa được, đây là địa bàn của Thước Đặc Nhĩ gia tộc, nếu Lôi Âu biến mất ở đây thì mọi sự nghi ngờ sẽ được dồn tới ta và ngươi. Lúc đấy sẽ có phiền phức lớn hơn, thậm chí còn đánh động tới cường giả đế quốc và Vân Lam Tông.

Nhã Phi đơn giản cũng muốn giết đi Lôi Âu nhưng sẽ gây ra nhiều phiền phức nếu ra tay ở đây, có thể dẫn tới phiền phức cho Cơ Huyền.

Cơ Huyền liếc mắt đầy thâm ý với Nhã Phi lời nói của nàng có ẩn ý nga, cậu gật đầu hướng tới nữ tử kia nói:

- Dừng tay, cứ tha cho hắn một mạng đi.

Nữ nhân nghe vậy liền thu hồi khí thế, Cơ Huyền liếc hướng tới Lôi Âu giọng nói vô cảm:

- Ta cho ngươi thời gian một khắc thu thập đủ tài liệu mang tới đây.

- Mau, mau, nhanh đi đem dược tài cho người ta đưa đến đây đi!

Nghe vậy,trên mặt Lôi Âu hiện lên một vẻ sợ hãi, vội vàng quay về mấy tên hộ vệ ở bên người dữ hét.

- Vâng, vâng...

Nhìn Lôi Âu chuyển trong nháy mắt đó là trở nên cực kỳ hòa thuận, Nhã Phi cười khổ lắc đầu, lão già nầy, còn thật sự là tên hèn nhát a...

Nhã Phi nhìn bóng lưng gầy gò của Cơ Huyền, càng cảm thấy ba năm này khiến Cơ Huyền trở nên sâu thẳm hơn, thật sự là càng ngày càng làm cho người ta nhìn không thấu.

Nàng chuyển ánh mắt sang nữ nhân kiều mị kia tinh tế đánh giá, thân thể nữ nhân này so với nàng còn hơn một phần. Chỗ cần to thì đủ lớn, chỗ cần thon thì đúng là mảnh mai, trên người toát ra mùi hương thành thục là sức hấp dẫn chí mạng với nam nhân, nhưng nữ nhân này lại khiến người ta thấy lạnh lẽo tới tận xương tuỷ hai cảm giác đối lập này kết hợp lại với nhau khiến nam nhân kích thích cảm giác chinh phục nàng. Như muốn thấy sự mềm mại của nàng sau lớp băng kia.

Nhất thời cảm thấy lòng mình chua chua, thầm suy nghĩ tại sao nữ nhân này lại ở bên cạnh bảo vệ Cơ Huyền thậm chí còn nghe lời cậu. Cơ Huyền đối với nàng cũng rất tuỳ tiện như không phải người ngoài, không lẽ nữ nhân này coi trọng Cơ Huyền, hai người đã phát sinh ra việc khó nói. Càng nghĩ mùi chua càng nồng nặc, biển giấm cứ ào ào tiến tới.

- Di, sao ta ngửi thấy mùi gì chua chua. Nhã Phi nàng ngửi thấy không.

Cơ Huyền vẫn hồn nhiên không biết gì, ngạc nhiên nói.

- Mùi chua thì ta không ngửi thấy, nhưng mùi gian tình thì rõ mồn một ra đây. Thân ái.... đệ có gì muốn giải thích không.

Nhã Phi bên cạnh Cơ Huyền bỗng kéo mạnh tay cậu chôn sâu vào ngọn núi đôi của nàng ánh mắt tuyên bố chủ quyền hướng về ai đó, khuôn mặt tinh xảo cười như không cười, cặp mắt phượng mang theo lãnh ý đâm tới Cơ Huyền. Nàng cảm thấy nguy cơ cực lớn nên mặc kệ trước mặt người ngoài hướng tới nữ nhân kia thị uy.

Cơ Huyền hiện giờ mà còn không biết mùi chua này ở đâu thì đúng là đầu gỗ rồi. Cậu nhìn sang Nhã Phi đang ghen bóng ghen gió với khôi lỗi trong lòng thấy thật buồn cười, hoá ra cô nàng yêu tinh này cũng biết ghen tuông, hơn nữa còn ghen một cách ngây thơ như vậy.

Không khí cứ thế mà căng lên. Theo thời gian chậm rãi trôi đi, cửa chợt mở, cái bong dáng thảm thương của hộ vệ mới vọt tiến đến, liền đem đò vật trong lòng mấy người kia, là cái hộp ngọc cẩn thận đặt ở trên mặt bàn, run rẩy nói:

- Đại nhân, tất cả dược tài ngài muốn, đều ở chỗ này, không có một chút hư hao...

- Ta không muốn kẻ nào biết chuyện hôm nay.

Cơ Huyền cầm lấy dược phẩm lướt qua một lần, đầy đủ những gì mà cậu cần rồi gật đầu với khôi lỗi. Khôi lỗi không nói gì khắt tay một cái, kình phong từ tay áo bắn ra đánh bật Lôi Âu và hộ vệ khỏi phòng, cánh cửa thuận thế đóng lại. Sau đó khôi lỗi cũng chìm vào không gian rồi hoàn toàn biến mất.

- Khi không còn người ngoài ở đây thì ngươi có thể giải thích rồi.

Nhã Phi khoanh tay trước ngực nâng bộ ngực khiến mọi nam nhận hận không thề nhào vào đó lên một tầm vóc vĩ mô khác.

Cơ Huyền nhìn thấy hành động của Nhã Phi mắt cố gắng rời mắt khỏi thứ hùng vĩ đó, hẵng giọng:

- Nếu ta nói không như nàng nghĩ đâu. Đó chỉ là khôi lỗi mà ta ngẫu nhiên có được trong ba năm lịch lãm và lúc đầu nó hình còn răn và ngẫu nhiên nó lại biến ra hình hài của nữ nhân thì nàng có tin không?

Nhã Phi không nói lời nào, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn Cơ Huyền như muốn nói " bịa, bịa nữa đi. Ta mà tin ngươi thì tên ta viết ngược lại "

Cơ Huyền thở dài, đầu năm nay nói thật lòng không có ai tin. Đành bịa ra một câu truyện:

- Nàng ấy là sư tỷ của ta. Lão sư phụ lo lắng cho ta chạy đi khắp nơi gây chuyện thị phi nên phái nàng tới bảo vệ ta.

Nhã Phi nghe xong liền nhíu mày không truy hỏi nữa, xem ra là tin rồi. Cơ Huyền thấy nàng tin vào câu chuyện mình bịa ra nghĩ thầm:

- Nữ nhân đúng là sinh vật kì lạ.

- Quan hệ hai người thế nào?

Sau một hôi trầm ngâm Nhã Phi lại hỏi.

- Ách, cũng không tính là tốt, tương đối bình bình. À... hiện tại ta chưa có chỗ ở nàng có nơi nào tiến cử không... Ví dụ như....

Cơ Huyền thấy Nhã Phi vẫn tiếp tục truy hỏi thì hàm hồ trả lời xong đánh sang chuyện khác.

- Nghĩ thật đẹp... Nhưng nể tình hôm nay ngươi giúp ta xả hơi giận chuyện này cũng có thể xem xét.

Nhã Phi sao không biết chủ ý quỷ quái của Cơ Huyền, nhưng nàng vẫn cố tình dung túng cho cậu, ai bảo nàng dính trúng ma chướng của tên này không thoát được. Nàng chỉ muốn hợp lý hoá cái cớ đưa Cơ Huyền về phủ của nàng thôi.

- À, ta muốn mượn một phòng trống để luyện thử đan dược tam phẩm.

Cơ Huyền gật đầu nhìn nàng nói.

Nhã Phi gọi thị nữ vừa nãy vào, phân phó thị nữ dẫn Cơ Huyền tới một phòng trống. Thị nữ nhìn Cơ Huyền có chút sợ, tình cảnh lúc nãy nàng cũng biết chút ít. Lôi Âu hùng hổ tiến vào phòng cuối cùng bị đánh bật ra chật vật chạy trốn, chỉ cần suy nghĩ một chút thì chắc chắn biết được do ai gây nên.