Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 76: Thoát nạn




Một lúc sau khi hai người xuất hiện không lâu, một tiếng hô to rõ ràng, cũng là vang vọng khắp nơi, điểm đen xa xa nọ từ từ lớn dần, một lát sau, một đầu ma thú thật lớn toàn thân bích lục, từ từ xuất hiện ở trên không trung của phiến sa mạc này.

- Aa, quả nhiên ở đây có người...

Sau khi ma thú thật lớn dừng lại giữa không trung, một đạo lãng tiếng cười truyền ra, chợt sáu đạo bóng dáng, tự trên lưng ma thú nhảy xuống, cuối cùng nhẹ nhàng rơi vào một chỗ trên cồn cát cách Cơ Huyền không xa.

Ánh mắt vội vàng đảo qua nơi sáu bóng người vừa rơi xuống đất,đồng tử của Cơ Huyền vốn là đã co rút rất nhỏ, hiện tại cơ hồ lại là biến thành nhỏ hơn nữa, bởi vì cậu phát hiện, sáu người này trong đó có năm người là cường giả cấp bậc đấu linh, mà trung niên nhân cầm đầu chính là cường giả cấp bậc đấu vương...

Nhưng mà làm cho Cơ Huyền cảm thấy khiếp sợ, lại là một hắc bào nhân đang đứng cạnh vị trung niên nhân này, những người khác, Cơ Huyền thật ra có thể mơ hồ phỏng đoán ra thực lực.

- Đấu hoàng?

Trên khuôn mặt sau lớp mặt nạ một mảnh rung động, trong lòng Cơ Huyền, năm tên cường giả đấu linh, ba gã cường giả đấu vương, cùng với một người có lẽ là siêu cấp cường giả đấu hoàng...

Như vậy có thể nói là một đội hình khủng bố, xuất hiện ở trong sa mạc này, đến tột cùng là vì mưu đồ gì đây?

Nhìn tám người nhảy xuống từ trên lưng ma thú, Nguyệt Mị chấn kinh, trên mặt thoáng hiện nét kinh hãi. Ánh mắt nàng đảo qua vị hắc bào nhân lộ rõ vẻ kiêng kị, lập tức sự chú ý cũng không còn để trên người Cơ Huyền mà thân hình trong nháy mắt lùi xa mấy chục thước rồi lạnh lùng nhìn chăm chú mấy người mới tới, cười lạnh nói:

- Hôm nay không biết ngọn gió nào thổi tới sa mạc vậy? Ngày thường cường giả đã là khó gặp,như thế nào lại kết bè kéo lũ đến đây thế này?

- A..a,không nghĩ tới vừa tới sa mạc không lâu, dĩ nhiên gặp được Đấu vương cường giả,nói vậy các hạ hẳn là 1 trong 8 thủ lĩnh của bát đại xà nhân bộ lạc sao?

Từ trong mấy người vị trung niên nhân bước lên 1 bước cười cười nhìn Nguyệt Mị ở phía xa nói.

Ngồi trên cồn cát, chật vật hai mắt lặng lẽ nhìn qua tám người này. Cơ Huyền phát hiện trừ hắc bào nhân thần bí làm cho người khác có cảm giác nhìn không thấu thì những người còn lại tựa hồ đều lấy vị trung niên nhân này làm thủ lĩnh.

Ánh mắt đảo qua người mấy người cuối cùng dừng lại trên người trung niên nhân, Cơ Huyền dù chỉ sơ bộ đánh giá cũng không thể phủ nhận người này có 1 loại khí chất khó có thể nói rõ, khuôn mặt làm cho mọi người có thể thấy được lúc còn trẻ tất nhiên là 1 mỹ nam tử hiếm thấy mặc dù hiện tại tuổi hắn khá lớn nhưng lại do năm tháng ma luyện rõ vẻ thành thục khiến hắn có thêm vẻ ung dung cùng tang thương. Mà hai loại tính chất này đối với nữ tử trẻ tuổi tuyệt đối là có lực hấp dẫn trí mạng.

Cơ Huyền rời ánh mắt khỏi năm người đó, cậu tập chung vào hắc bào nhân vì cảm thấy một sự quen thuộc khó hiểu. Và hắc bào nhân dường như cũng gắt gao nhìn chằm chằm Cơ Huyền.

- Các ngươi là ai? Vì sao đêm khuya lại xuất hiện sâu trong địa bàn của tộc ta? Chẳng lẽ không biết nơi đây là cấm địa đối với loài người sao?

Nguyệt Mị vẻ mặt tươi cười quyến rũ lúc này hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một loại lạnh lẽo nghiêm nghị hỏi. Lúc này trước đội ngũ có thực lực kinh khủng trước mặt nàng cũng không còn nhàn nhã nói giỡn được nữa.

- A..a,chúng ta đến Tháp Qua Nhĩ sa mạc đích thực là có chuyện quan trọng. Không biết các hạ có thể đưa ta diện kiến nữ vương được không?

Trung niên nhân lại cười nói.

- Muốn gặp nữ vương bệ hạ?

Nghe vậy,Nguyệt Mị đôi mắt đẹp liền ánh lên vẻ xinh đẹp mà đầy nguy hiểm, cười lạnh nói:

- Chúng ta cùng loài người các ngươi chém giết nhiều năm, trên tay đều dính đầy máu đối phương, còn có thể có chuyện gì để nói chuyện nữa chứ?Mấy vị nếu thức thời, xin khuyên các ngươi hãy rời đi, nếu không một khi xà nhân bát đại thủ lĩnh tề tụ thì dù có là Gia Mã đế quốc cường giả chỉ sợ cũng gặp khó phải lui thôi.

- Lão Hà ta đã sớm nói không nên cố gắng cùng xà nhân đám phán.Các nàng cũng không phải loại có thể...

Giữa không trung một vị đại hán hình dạng nhanh nhẹn dũng mãnh cúi đầu lớn tiếng nói với trung niên nhân.

Thanh âm của đại hán nọ giống như tiếng sấm ầm ầm vang vọng giữa không trung một lúc mới từ từ yếu bớt rồi tắt hẳn.

- Ta nhận ra nữ nhân này chính là thủ lĩnh của Mị xà bộ lạc một trong tám đại bộ lạc xà tộc. Hắc hắc...Năm đó Gia Mã đế quốc khai chiến cùng xà nhân tộc,Lôi Nạp lão gia hỏa kia cũng có cùng nàng đối chiến, bất quá cuối cùng tựa hồ như bị thất thế."

Đại hán nọ ánh mắt liếc nhìn dáng người xinh đẹp của Nguyệt Mị cười nói.

- Lôi Nạp? Ngươi nói là cái lão già năm đó tu luyện lôi điện thuộc tính công pháp sao? Không biết độc trên người hắn bây giờ đã giải chưa vậy?

Nguyệt Mị khóe môi thoáng hiện nét cười lạnh chế giễu nói.

....

- Động thủ!

Thấy Nguyệt Mị động thủ trước, Nghiêm Sư cũng không khách khí quát lên,hai tay cùng lúc cũng động. Một đạo âm ba màu bạc tựa như tiếng sư tử rống từ miệng hắn khuếch tán ra ngoài.

Đạo âm ba hung hăng đem đợt sóng cát đập bể,sau khi va chạm kịch liệt công kích của hai người đều yên lặng chìm xuống.

Ngay khi Nghiêm Sư phá giải đợt sóng cát thì Phong Lê thân hình khẽ rung lên một cái rồi biến mất,tức thì đợt sóng cát lại truyền ra từng đợt năng lượng dao động mãnh liệt.

Nghiêm Sư sau khi đem công kích đối phương phá giải cũng hung hăng lao tới vòng chiến.Nhất thời một mảnh dài hẹp mấy chục thước thật lớn bụi cát bị cuốn theo kình khí của hắn bay loạn trong không khí.

Đầy trời cát vàng phiêu vũ, Nguyệt Mị hàn ý trong nét cười càng đậm.Trong lòng bàn tay nàng hai quả năng lượng xanh nhạt xuất hiện rồi ngưng tụ thành hai đầu thanh xà to lớn.Thanh xà lần này không phải loại lần trước Cơ Huyền chứng kiến có thể so được,cả người hùng tráng được bao phủ bởi lớp vảy cứng rắn,cái miệng rộng thoáng ẩn hiện cặp nanh trắng đục sắc bén.

Càng làm cho người ta rung động chính là hai đầu thanh xà này tựa như có linh tính, hai cỗ khí tức hung lệ nhàn nhạt phát ra từ trong cơ thể. Hai đầu thanh xà đột ngột xuất hiện hiển nhiên cũng nhất thời đem thế công của Nghiêm Sư cùng Phong Lê ngăn lại.

.....

- Trưởng lão, xem ra hai vị đại nhân cũng không thể lập tức thu thập nàng a,chúng ta có cần tiếp ứng không?

Một vị nam tử hướng tới trung niên nhân bên cạnh có chút cung kính hỏi.

Nghe vậy,trung niên nhân hơi nghiêng đầu nhìn chăm chăm vị hắc bào nhân thần bí.

Dường như nhận thấy ánh mắt của hắn hắc bào nhân hơi hơi lắc đầu, ánh mắt dưới mũ trùm màu đen 1 lần nữa ẩn ẩn bắn về phía cồn cát không xa nơi vô diện thiếu niên đang ngồi trên đó vì cuộc chiến kịch liệt mà vẻ mặt rung động thể hiện ý vị không hiểu nổi.

Nhìn cử động của hắc bào nhân, trung niên nhân khe khẽ gật đầu,thoáng chut trầm ngâm rồi nhẹ giọng nói:

- Thôi đi,với thực lực của lão Sư cùng Phong Lê,nàng cũng chẳng qua chỉ nỗ lực chống đỡ mà thôi, không lâu nữa thắng bại cũng sẽ rõ thôi.

- Dạ.

Cung kính đáp, người này mặc dù từng là đấu linh đỉnh cấp cả tòa thành thị khổng lồ nhưng ánh mắt vẫn mang vẻ kính sợ đảo qua hắc bào nhân rồi chậm rãi lùi ra phía sau.

....

- Thịch!

Một tiếng nổ mạnh tràn ngập năng lượng đột ngột vang lên,cát vàng văng đầy trời.Khi cát vàng dần dần lắng xuống thì ba đạo thân ảnh cũng kéo nhau bắn ngược ra.

Ba luồng nhãn quang không hề che giấu sát khí đều tại không trung khóa chặt lấy đối thủ.

Đem ánh mắt quét qua cuộc chiến vừa ngừng, Cơ Huyền phát hiện trong ba người, Nguyệt Mị mặc dù khuôn mặt vẫn còn đọng nét cười nhưng đã tái nhợt, hiển nhiên nàng đã rơi vào thế hạ phong còn Nghiêm Sư cùng Phong Lê do liên thủ nên quần áo cũng chỉ có chút không toàn vẹn mà thôi,hơi thở 2 người bọn họ vẫn như cũ vững vàng hữu lực tỏ rõ chưa bị chút thương tích nào.

- Thật sự là nhân loại vô sỉ...Một mình ta đích xác không phải là đối thủ của hai ngươi,bất quá trong sa mạc này nếu ta muốn chạy thoát các ngươi còn không có tư cách ngăn cản.

Bộ ngực đầy đặn nhẹ nhàng nhấp nhô, sau khi kiến thức sơ bộ thực lực đối phương Nguyệt Mị cũng hoàn toàn bỏ qua ý định liều mạng.Cười lạnh một tiếng,hai tay nàng rất nhanh làm ra mấy cái ấn kết ở trước người.

- Nhanh ngăn nàng lại!

Nhìn ra thân thể Nguyệt Mị đột nhiên đấu khí ba động mãnh liệt, Nghiêm Sư chau mày quát.

Lời này của hắn vừa xuất ra,Phong Lê ở bên kia cũng trong nháy mắt phóng ra một luồng gió xanh hướng Nguyệt Mị bắn tới như chớp.

- Xà kĩ: Phân hóa!

Cười lạnh nhìn luồng gió phóng tới,Nguyệt Mị cả thân thể đột nhiên run lên sau đó chợt nổ mạnh trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.

Vụ nổ lại không mang theo chút huyết nhục nào mà lại tuôn ra vô số đầu năng lượng cự xà màu xanh tương tự cự xà vừa xuất hiện.Sau đó đàn cự xà phô thiên cái địa hướng ra mọi hướng chạy đi.

- Xà kĩ quỉ dị thật...

Tiện tay chém ra hơn mười đạo đấu khí ngưng tụ đem hơn năm trăm đầu năng lượng cự xà đập thanh một mảng hư vô, Nghiêm Sư nhìn đàn cự xà vẫn như cũ số lượng như vô cùng vô tận sắc mặt ngưng trọng nói.

Đầy trời năng lượng cự xà làm bên mấy người đang quan sát trận chiến trừ hắc bào nhân thần bí đều đồng loạt ra tay. Chỉ trong thời gian ngắn đã đem số năng lượng cự xà trên bầu trời đánh tan phân nửa.Song dù vậy vẫn có không ít "cá" lọt lưới chạy thoát vào sa mạc.

- Ây...Ở trong sa mạc muốn đánh chết 1 xà nhân cường giả đích xác là khó khăn a. Loại thoát thân kĩ năng này thật là làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Nhìn đống cự xà chung quanh tán loạn chạy trốn trung niên nhân cũng chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.

Nghe vậy mấy người đang dốc sức chặn giết năng lượng cự xà cũng gật đầu đồng cảm, loại đấu kĩ quỉ dị này nếu không cẩn thận chuẩn bị trước quả là khó có thể ngăn chặn hoàn toàn.

- Ây...Dù sao cũng tốt.Cuối cùng cũng thoát khỏi nữ nhân này a...

Cơ Huyền thấy Nguyệt Mị bị đánh lùi thì cũng thở phào, vừa mới thả lỏng thì một con cự xà đột nhiên bắn mạnh ra lao xuyên qua đám bụi cát dữ tợn mở to miệng rộng hung hăng nhằm yết hầu cậu cắn tới.

- Xong đời.

Cơ Huyền trong đầu lúc này hiện lên vài hai chữ, vì thấy Nguyệt Mị bị đánh lui dẫn đến kết cục này. Cơ Huyền cắn răng liều tính liều mạng với cự xà thì biến cố xảy ra.

Hắc bào nhân thần bí ở phía xa khi cự xà lao mạnh về phía Cơ Huyền cũng động, hai chân nhẹ nhàng đạp xuống mặt cát lặng lẽ lưu lại hai cái dấu chân hơi sâu, thân thể cơ hồ biến thành một điểm sáng nhỏ tựa như thuấn di xuất hiện trước mặt cậu. Tay áo vung lên,một cỗ kình khí vô hình hung mãnh bắn ra đem cự xà dữ tợn nọ trong chớp mắt đánh tan thành một mảnh hư vô.

Sau đó, hắc bào nhân dường như thoáng có chút khó có thể kiềm chế lửa giận hừ nhẹ một tiếng, bàn chân đột ngột nhấn xuống mặt cát. Nhất thời một cỗ kình khí kình khí hung hãn vô cùng xâm nhập vào trong mặt cát rồi đột nhiên theo một phương hướng nào đó bạo phát. Lát sau ở xa bên ngoài vang lên tiếng kêu đau dớn kéo theo trận cát vàng huy vũ, chủ nhân của tiếng kêu rên cũng ôm thương thế đào thoát.

Hắc bào nhân xuất hiện trước người làm cho Cơ Huyền thoát khỏi hiểm cảnh nhưng cũng từ đây cậu rút ra kinh nghiệm, không bao giờ được thả lỏng nơi chiến trường. Cơ Huyền nhìn hắc bào nhân cảm kích nói:

- Đa tạ tiền bối ra tay trợ giúp.

Hắc bào hơi hơi động đậy, người bên trong vẫn bảo trì thái độ im lặng, tựa hồ chỉ hơi hơi gật đầu.

- Ách...

Trên sa mạc trống trải bọn người trung niên đều không dấu nổi vẻ ngạc nhiên nhìn hành động của hắc bào nhân. Bọn họ đối với tính nết vị này vô cùng rõ ràng,nếu nói về tính tình lạnh nhạt chỉ sợ nàng mới là người đứng đầu ở đây, đừng nói một người xa lạ chết trước mặt dù có nhiều người chết hơn nữa, nàng cũng sẽ chỉ mở to mắt thản nhiên nhìn. Muốn nàng ra tay cứu giúp trừ khi có quan hệ còn bình thường sẽ vô cùng ít khi ra tay cứu người cho nên hành động vừa rồi hiển nhiên làm bọn họ có chút kinh ngạc.

- Vị tiểu huynh đệ này. Ngươi không sao chứ? Ngươi cũng thật là to gan a,dám đơn độc vào sâu như vậy trong sa mạc. Tối nay nếu không phải chúng ta cảm ứng được năng lượng ba động chỉ sợ ngươi đúng là sẽ bị nữ nhân nọ bắt về.

Trung niên nhân vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt vụt tắt, cười cười đi tới bắt chuyện với Cơ Huyền.

Cơ Huyền phủi phủi quần áo, đối với bọn trung niên chỉ cười nhạt khách khí nói:

- Đa tạ quan tâm.

- Đừng tiếp tục ở lại đây,nơi này cũng sắp không còn yên bình nữa.Thừa lúc này nên sớm rời khỏi sa mạc.

Hắc bào nhan thanh âm có chút khàn khàn mà trầm thấp nói.

Cơ Huyền nghe từ thanh âm của hắc bào nhân như có chút nghiến răng nghiến lợi liền thấy có chút kì lạ.

- Ngươi...giọng của ngươi?

Trung niên nhân ngạc nhiên trừng mắt nghi hoặc thuận miệng hỏi.

- Không có gì, đi thôi, đừng lãng phí thời gian!

Hắc bào nhân đột nhiên hướng về sau phất phất tay,một cỗ cát vàng bay mạnh liền đem câu nói của trung niên nhân chặn lại. Âm thanh của hắn vẫn khàn khàn như cũ nhưng lần này ẩn chứa chút không kiên nhẫn.

Trung niên nhân đành bất đắc dĩ lắc đầu hương không trung huýt sáo một tiếng. Tức thì, sáu con ma thú thật lớn từ trên trời giang rộng hai cánh to chậm rãi hạ xuống một chút.

- Ta khuyên ngươi lăn xa khỏi nơi này đi, thực lực đấu sư nho nhỏ vào đây là tìm chết thôi.

Hắc bào nhân quay đầu nhìn Cơ Huyền giọng nói khàn đặc già nua một lần nữa cảnh cáo Cơ Huyền. Sau thân hình không ngừng lại trong

nháy mắt xuất hiện trên lưng ma thú, sau đó ngồi xếp bằng lại trầm mặc không nói.

Nhìn hắc bào nhân dẫn đầu chuẩn bị rời đi, vài tên cường giả chung quanh cũng đem ánh mắt kì dị lướt qua Cơ Huyền, lòng tràn đầy nghi hoặc lẩm bẩm:

- Thật là kì quái, nàng ta trở nên nhiệt tình như vậy từ khi nào thế? Thật là một đêm không thể tưởng nổi!

- Một tên may mắn.

Càng nghĩ càng không có kết quả,bọn họ đành bất đắc dĩ lầm bầm một tiếng sau đó nhìn Cơ Huyền cũng đang đứng hình rồi bay lên lưng ma thú nhanh chóng biến mất trong sa mạc.

Cơ Huyền mặt mũi cũng đầy mộng bức, không hiểu cậu đắc tội vị cường giả này bao giờ mà lão như có thù với mình vậy. Cơ Huyền lắc đầu rời đi.