Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 37: Rời đi




Ngã tư đường cũng là vì việc Già Nam học viện đến chiêu sinh mà trở nên náo nhiệt cực kì.

Cơ Huyền sau khi rời khỏi nơi chiêu sinh, rẽ vài con đường, sau đó từ giới chỉ lấy ra mặt nạ và bộ quần áo cải trang thường mặc. Sau đó tiến tới phách mại hội.

Tiến tới căn phòng quen thuộc, một trung niên cung kính mới cậu tiến vào.

Trong phòng Cốc Ni đang ngồi suy ngẫm gì đó, thoạt nhìn rất có nghiêm túc, trước cảnh đó Cơ Huyền nói to:

- Cốc Ni đại sư, tiểu tử đến có chuyện Nhã Phi tiểu thư. Không biết nàng có rảnh gặp mặt.

Cốc Ni đang cầm trong tay chén trà bỗng bị tiếng gọi làm giật mình rơi mất. Nhìn về phía Cơ Huyền râu rịa cũng trợn ngược mắng:

- Ngươi... Ngươi đến gặp nàng thì cứ gặp, nàng có bao giờ cấm ngươi đâu còn chạy đến đây phá rối lão tử làm cái mông.

- Hắc hắc, tại ta thấy ngài nghĩ gì đó đến thất thần nên mới đưa ra hạ sách đó thôi.... Vậy ngài có rắc rối gì khó giải quyết sao.

Cơ Huyền không để ý cười hỏi.

Cốc Ni nhìn Cơ Huyền lắc đầu có chút bất đắc dĩ cầm một cái phong thư đưa cho Cơ Huyền nói:

- Việc này có chút liên quan tới ngươi.

Cơ Huyền tiếp nhận đọc lướt qua nội dung trong đó. Nội dung trong đó thật ra rất đơn giản:

- Mộc Chiến sắp trở về hi vọng Nhã Phi tiểu thư nể mặt Mộc gia tham dự lễ tẩy trần của Mộc Chiến.

Cơ Huyền lướt qua nội dung, mày kiếm kẽ cau lại, Mộc Chiến cái tên này có vẻ rất quen nha, nhưng sao không nhớ được.

Cốc Ni thấy Cơ Huyền đọc xong ngọc giảm liền im lặng, vì có mặt nạ nên lão không biết Cơ Huyền suy nghĩ cái gì. Lão nhẹ giọng giải thích:

- Mộc gia này cũng là một trong tam đại gia tộc. Hơn nữa Mộc gia này còn đào tạo ra vô số chiến sĩ mạnh mẽ cho Gia Mã đế quốc, được hoàng tộc nâng đỡ. Mộc Chiến này cũng được tính là thiếu niên thiên tài trong giới trẻ Mộc gia. Thời gian trước tham gia chiến trường, tính ra cũng sắp tới thời hạn trở về rồi....

Cốc Ni suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Tên này tính cách hung bạo, dùng tay không dùng đầu thích chém là chém muốn giết là giết.... Chỉ là hắn đối với Nhã Phi tiểu thư có chút ý tứ nha. Trước khi đi hắn đã tuyên bố ai dám chạm tới Nhã Phi liền đem kẻ đó ra giết.

- Hắc hắc, hiện nay thực lực hắn chắc cũng đại đấu sư rồi, dù sư phụ ngươi có cường đến mức nào thì cũng không thể chống lại một gia tộc được đâu. Con đường của ngươi với Nhã Phi trông gai lắm.

Cốc Ni nói mấy lời cuối này tựa có chút cười không phúc hậu. Vui sướng khi kẻ khác gặp hoạ, ừ lời này tuyệt đối không sai.

Cơ Huyên nhìn lão Cốc Ni này sao bây giờ mới phát hiện ra, lão Cốc Ni nội tâm rất không lương thiện. Lười nói với lão, Cơ Huyền hỏi thẳng:

- Bây giờ Nhã Phi có rảnh không?

- Chỉ cần là ngươi lúc nào nàng cũng rảnh.

Nghe xong lời đó Cơ Huyền liền trực tiếp đi tìm Nhã Phi không muốn ở cạnh lão quỷ này thêm phút nào nữa.

Nhã Phi ưu nhã ngồi ở ghế, chân phải khoát trên chân trái, phía dưới sườn xám thật dài lộ ra cặp đùi trắng toát mê người. Cả người nàng thoát ra mệt mỏi, đang nhắm mắt dưỡng thần.

- Haizz, cần gì phải liều mạng vậy, dụ tốc bất đạt nàng không biết điều đó sao.

Sau lưng Nhã Phi xuất hiện một vô diện thiếu niên, nhìn nàng bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Nhã Phi đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở bừng mắt phượng, trong thoáng chốc cả người bật dậy xoay ngược ra sau, một đánh ra một trảo chứa đầy kình lực cuồng bạo chụp xuống đầu kẻ đó. Thấy rõ người đó Nhã Phi thủ trảo đánh lệch sang bên cạnh, cửa sổ sau lưng vô diện thiếu niên bị đánh bay.

Nhã Phi nhìn vô diên thiếu niên tức giận nói:

- Sao đệ không tránh, muốn chết sao?

- Đánh là yêu, mắng là thương sao phải tránh. Hơn nữa nàng thương sẽ không tiểu tâm can của nàng đâu.

Cơ Huyền vô sỉ nói. Thuận thế ngồi trên ghế ôm eo nàng kéo nàng ngồi trên đùi.

Nhã Phi thấy hành động của Cơ Huyền mặt ngọc hiện lên vẻ ửng đỏ mê người, sắng giọng có chút u oán nói:

- Chỉ giỏi nói lời sằng bậy. Bao lâu rồi mới đến tìm ta, có mà tìm được niềm vui mới rồi sao nhớ tới lão nương.

- Không phải nha, là mỗi lần tìm nàng thì thấy nàng khắc khổ tu luyện không dám làm phiền. Nhưng không nghĩ mới bao lâu mà nàng đã đột phá đấu giả rồi.

Cơ Huyền lắc đầu giải thích, ánh mắt nhìn nàng có chút kinh ngạc.

Nhã Phi có chút kiêu ngạo, lại có sự kiên định nói:

- Ta muốn thoát khỏi vận mệnh bị chi phối vì vậy ta phải nỗ lực gấp nhiều lần người bình thường. Tỷ tỷ muốn như lời nói của tiểu hoại đản ngươi, trở thành con phượng hoàng kiêu ngạo kinh thường van vật.

- Ta tin nàng làm được.

Nghe lời nói không chút do dự của Cơ Huyền mới ánh mắt chắc nịnh của cậu, khiến lòng nàng động rung.

Đại lục này cường giả vi tôn, nếu không thực lực không có thiên phú thì cũng chỉ là con cờ của kẻ khác. Những nam nhân theo đuổi nàng không phải vì nàng xinh đẹp hơn người, gia thế hiển hách, thượng được nàng thì sẽ rất kiêu ngạo. Mà nàng thì thân nữ nhi, thiên phú không có chỉ có thể dựa vào tài năng buôn bán mà cầm cự tới giờ, nhưng nàng cũng là con người sẽ mệt mỏi, nhiều lúc nàng chũng muốn buông bỏ nhận mệnh.

Nhưng khi thiếu niên này xuất hiện làm nàng cảm thấy ấm áp, là chỗ dựa tinh thần. Hắn không như nam nhân lời ngon tiếng ngọt, lời hứa son sắc.... Hắn chỉ nói rằng, muốn nàng trở thành phượng hoàng kiêu ngạo không thể bị chi phối kinh thường tất cả. Hắn cho nàng cơ hội lựa chọn, cơ hội tự nắm lấy vận mệnh của bản thân. Chính điều đó làm nàng động rung.

- Vậy hôm nay đệ tới tìm ta có việc gì.

- Ân, ta đây vài ngày nữa phải rời khỏi Ô Thản Thành, có lẽ... một hai năm sau mới có thể trở về.

Cơ Huyền khẽ cười nói.

- Một hai năm?

Nghe vậy, Nhã Phi sửng sốt, cả kinh nói:

- Sao lại lâu như vậy? Ngươi chuẩn bị làm gì thế?

- Aa. Ta hiện tại cũng đã thành niên, cho nên muốn đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, cứ chui rúc ở Ô Thản Thành như vậy, ta thật không mong muốn. Với cả Nhã Phi tỷ tỷ người này càng mạnh lên nếu cứ hoang phế ở nơi này sẽ trở thành tiểu bạch kiềm mất.

Cơ Huyền thản nhiên cười nói.

- Đúng là đệ có chút giống tiểu bạch kiềm.

Gật gật đầu, Nhã Phi nhẹ giọng nói

- Ai, bằng vào thiên phú tu luyện của ngươi, nếu vẫn ở lại Ô Thản Thành cũng đích xác khó có thể trở thành cường giả chân chính.

- Không được, phải chuẩn bị chút đồ cho đệ nếu không ta không yên tâm

Nhã Phi đứng dậy khỏi lồng ngực ấm áp của Cơ Huyền, tiến ra ngoài sai thị nữ chuẩn bị đồ cho Cơ Huyền.

- Không cần chuẩn bị gì cả.

Cơ Huyền đứng dậy nắm lấy tay ngọc của nàng lắc đầu.

Nhã Phi bất mãi quay đầu muốn mắng Cơ Huyền thì chạm tới ánh mắt kiên định đó, nàng đành bất đắc dĩ từ bỏ.

Mắt ngẩng lên, Cơ Huyền nhìn vị đại mỹ nhân tại Ô Thản Thành cơ hồ không người nào không biết này, đột nhiên khẽ cười tiến lên, cánh tay vươn ra đột ngột ôm lấy vòng eo mê người.

Cánh tay ôm lấy vòng eo hoàn mỹ mà không biết bao nam nhân ở Ô Thản Thành thèm thuồng, Nhã Phi thân thể nàng chợt hơi cứng lại, một lát sau mới có thể hồi phục nhu nhuyễn hai tay cũng vòng ra sau ôm lấy eo Cơ Huyền

- Thật không nỡ để tiểu hoại đản như đệ rời đi mà.

- Nhã Phi tỷ, bảo trọng! Ta biết thân phận của tỷ phi thường đặc thù nên trong thời gian này sẽ cố gắng mạnh hơn xứng đôi với tỷ.

Đặt cằm lên vai Nhã Phi, Cơ Huyền hít lấy hương thơm nhàn nhạt toả ra từ cơ thể nàng, khóe miệng nổi lên một nét vẻ thèm đánh:

- Sau này nghìn vạn lần không nên để nam nhân khác ôm ngươi như vậy, bởi vì trừ ta ra, nam nhân liền không có gì tốt, luôn mang ý định xằng bậy!

Nghe vậy, Nhã Phi ngẩn ra, mặt ngọc chợt hiện lên một tầng ửng đỏ mê người, lấy tay dí lên trán Cơ Huyền sẵng giọng:

- Còn ai sắc đảm ngập trời như ngươi.

- Bất quá ngươi là ngoại lệ duy nhất, đời này của tỷ thoát không khỏi ma trảo của ngươi rồi.

Câu sau nói rất nhỏ tựa nhu thủ thỉ với chính mình.

Nhã Phi ngẩn đầu, môi đỏ khẽ chạm lên chiếc mặt nạ để lại một dấu son nhàn nhạt mặt nạ. Cười nói:

- Đây là bùa may nắm cũng là lời nhắc nhở, mỗi lần thấy nó là nhớ tới tỷ nha.

- Ha ha.

Cười lớn hai tiếng, Cơ Huyền chút lưu luyến thu hồi cánh tay, trực tiếp xoay người bước đi.

- Nhã Phi tỷ, một năm sau gặp lại!

Cười khẽ một tiếng, Cơ Huyền đi qua thị nữ lúc này bởi vì động tác thân mật của hắn cùng Nhã Phi mà trợn mắt há hốc mồm.

Nhìn bóng lưng từ từ biến mất tại chỗ rẽ, Nhã Phi trên mặt ửng đỏ mới từ từ lặn xuống, ngọc thủ vuốt nhẹ chỗ Cơ Huyền chạm vào, tựa hồ có một luồng nhiệt ấm áp lưu lại, cảm giác khác thường làm cho đầu ngón tay Nhã Phi cảm thấy tê dại.

- Ta thật sự rất chờ mong ngươi trở về, lúc trở về ngươi có thể trường thành đến mức độ nào? Hi vọng đến lúc đó đệ có thể nhận được " lễ vật " của ta.