Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 289: 289: Lại Để Chạy Trốn






Cùng với đại trận khởi động liền thấy mười mấy nhân ảnh bao quanh Cơ Huyền và Kiếm Hoàng động tác càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhanh, sau cùng, giống như huyễn ảnh...
Mà chính lúc này, lại nhìn thấy một trong những thân ảnh đó lao đến, chỉ khi hắn lao đến, kình khí trên đầu ngón tay đã ngưng kết thành hình, hung hăng đáp xuống trước mặt hai người.
- Thực lực cấp bậc Đấu Vương đỉnh phong sao?
Chau mày nhìn một màn này, trong lòng Cơ Huyền lầm bầm.

Kiếm Hoàng tay phải đã nhanh chóng nặn ra một chi quyết, lao về phía trước.
Thấy Kiếm Hoàng động thủ, thân ảnh từ sắc đột nhiên quỷ dị biến mất khỏi chỗ cũ, từ phía sau, lại một đạo thân ảnh lao đến, lập tức, một trường kiếm lao về phía Kiếm Hoàng!
- Kiếm Phong!
Cùng với tiếng quát khẽ, kình khí hình đinh ốc trên trường kiếm điên cuồng phóng ra, mà cùng với sự phóng thích này, kình khí đó như một ngọn dao nhọn, chỉ trong chớp mắt đã mở rộng cực hạn, bao trùm lấy hai người.
Những việc này xảy ra rất nhanh, từ lúc người này ra tay đến lúc Kiếm Hoàng bị bao vây, dường như chỉ trong tích tắc, giống như một con rối bị giật dây, cứ như vậy bị kình khí bao phủ.
- Ngưng...
Lại một tiếng quát khẽ, những kinh khí thanh sắc đột nhiên biến hóa, lại biến thành hình sợi dây leo nhỏ cỡ ngón tay, cuộn thành từng vòng chặt, dường như chỉ trong chớp mắt, đã quấn quanh Cơ Huyền và Kiếm Hoàng...
- Phốc
Dường như chỉ trong chớp mắt, một hỏa diễm hoàng ngọc giống như bộc phát từ trong vòng dây leo lao ra, hầu như chỉ trong nháy mắt, những vòng dây leo đó trong phút chốc biến thành bột phấn.

Còn trong hỏa diễm, một đạo nhân ảnh từ từ bước ra, khi thân ảnh đó bước ra, một chưởng tung ra đánh hạ người đầu tiên mà hắn đụng phải!
- Phòng thủ.
Nhìn thấy thân ảnh đột nhiên lao đến nay, những người lập tức phòng thủ.

Nhưng Cơ Huyền hành động chớp nhoáng những người đó cũng không thể nào tránh được, liền bị một chưởng của Cơ Huyền đánh thẳng vào ngực!
Phóc
Một ngụm máu phun ra, thân ảnh đó lùi về sau, dường như đồng thời, thân hình Cơ Huyền lại hoảng động ngón chân điểm trên mặt đất, thân hình xoay một vòng trong không trung, rồi đá mạnh xuống!
Liếc nhìn một tên xui xẻo gần nhất, Cơ Huyền lại động thủ, đắng văng lão già thứ hai.

Mọi việc diễn ra trong chớp nhoáng, bảy người chớp mắt bị đánh bật hai người.
Cơ Huyền không hề lưu thủ với đòn đánh, mỗi đòn đều có thể lấy mạng một tên.

Mà kể cả không thể lấy mạng bọn hắn được cũng khiến cho bọn chúng không thể tham gia trận triến tiếp.
- Tinh Thần Liên!
Ngoài dự đoán là năm lão già kia không hề hoảng loạn vẫn kết trận hét.


nhất thời vô số xiềng xích thanh sắc từ trong tay áo bọn họ phóng ra, nhanh chóng hợp thành một mạng lưới, chầm chậm lao về phía Cơ Huyền...
Những xiềng xích kim sắc nhiều vô cùng, như mạng nhện bổ xuống chỉ trong nháy mắt, trước mắt Cơ Huyền đều là những xiềng xích kim sắc giống như độc xà.

Những xiềng xích kim sắc này hình thành một hình lăng trụ cực lớn từ bốn phương tám hướng bao vây lại, mà ở trung tâm lăng trụ, chính là Cơ Huyền.
Bọn họ tốc độ nhanh như con quay dường như không giống như trận pháp lúc nãy, cần một người bất kỳ đề sử dụng sức mạnh mạnh nhất.
Điều khó chịu nhất chính là mỗi một người lúc giao thủ với đều chỉ trong chốc lát, phương pháp chiến đấu hiệu quả này khiến bọn họ như một con rùa khó nuốt nhất, rất khó công kích.
Đối mặt với Đấu Hoàng cường giả, Thất Tinh lão quái tuy tự cho rằng có thể đối phó với bất kỳ Đấu Hoàng cường giả nào, nhưng bọn họ cũng không dám khinh thường người nào! Dù sao, người có thể tấn cấp đến Đấu Hoàng cường giả không có ai đơn giản!
Vì vậy, lúc động thủ, đấu khí trên người bảy người đều tràn ra, khiến đấu khí giữa bảy người không ngừng giao hòa, dưới tác dụng quỷ dị của đấu khí xiềng xích, hình thành một thể tiến công không dứt.
- Kiếm Hoàng, các hạ còn không ra tay hay muốn để con mồi của mình tuột mất sao?
Kiếm Hoàng nghe vậy cười khan, nói:
- Vậy thì ta liền cống hiến chút sức mình vậy.
Kiếm Hoàng giơ cao thế kiếm trong tay, từng đạo khí tức nặng nề bắt đầu hội tụ trên thiết kiếm, trên đỉnh đầu một dòng chảy máu đen không ngưng lưu chuyển, thu hút từng luồng đấu khí ở xung quanh.

Trên thiết kiếm dòng chảy màu đen tiến nhập vào trong và co lại, lui vào trong tay Kiếm Hoàng
- Tiếp thử một kiếm của ta
Kiếm Hoàng nâng thiết kiệm bổ xuống, một đạo khi lưu hắc sắc như suối, lao về phía trận pháp bên dưới.

Khí thế mạnh mẽ bùng nổ, trực tiếp nghiền ép tòa trận pháp bên dưới, khiến cho năm lão bất tử kia thổ huyết ra máu.
Tòa trận pháp này kể ra vô cùng lợi hại, có thể vây khốn Đấu Hoàng.

Đáng tiếc Thất tinh thiếu mất hai tinh khiến trận pháp không hoàn mỹ, thêm Kiếm Hoàng lại là kẻ mạnh thi triển ra Địa giai đấu kĩ.

Công kích điên cuồng này khiến năm lão già kết trận kia không kịp trở tay vốn dĩ hình thành một vòng chiến như đang sắp sụp đổ!
Cơ Huyền chớp thời cơ trong thoáng chốc, triệu hồi tâm hỏa.

Tâm hỏa vừa hiện lên, năm lão quái cảm nhận tâm tạng đang bị một loại quái hỏa thiêu đốt, toàn bộ đình trệ khiến trận pháp không kịp tu bổ sụp đổ ngay lập tức.
Mà Cơ Huyền quỷ mị xuất hiện trước mặt bọn chúng, Ẩm Huyết kiếm trong tay chém rụng hai lão già trước mặt.

Xông ra bên ngoài đuổi theo hắc bào nhân.


Tốc độ vận dụng tới cực hạn, chớp mắt đã lướt đi ngoài trăm dặm, nhưng vẫn không cảm tri được tung tích của hắc bào nhân ở đâu.
- Chết tiệt.
Cơ Huyền huyền phù trong hư không, linh hồn lực khuyết đại cực hạn thoáng chốc bao trùm lên khắp khu vực nhằm tìm kiếm khí tức của hắc bào nhân.
Cơ Huyền đột nhiên mở trừng mắt phát hiện ra một luồng khí tức mờ nhạt.

Ngay lập tức cậu lao tới địa phương đó.

Vừa vặn đúng vị trí hắc bào nhân đang liên tục di chuyển, vốn hắn muốn không dám phi hành sợ bị Cơ Huyền đuổi kịp nên dùng chiêu này.

Không ngờ linh hồn lực của Cơ Huyền cường đại như vậy có thể cảm tri được hắn.
- Khốn nạn, đây là các ngươi ép ta.
Hắc bào nhân cổ tay đột nhiên xuất hiện một cái ngọc phù sáng trong.

Ngọc phù trên có khắc ký hiệu bức tranh huyền ảo, xuất hiện một cổ khí tức hủy diệt từ trong ngọc phù truyền ra.
Hắc bào nhân gầm thét:
- Phá cho ta!
Âm thanh ngọc nát thanh thúy truyền ra, lập tức, trong thiên địa lan tràn một cỗ khí tức hủy diệt.
Lúc này một hơi thở đáng sợ xuất hiện từ phía xa, không chỉ Cơ Huyền cảm nhận được và đến Kiếm Hoàng cũng cảm nhận được.

Sau khi đem ba trong thất quái còn lại đánh lún xuống đất, phế đi chân tay Kiếm Hoàng liền đuổi theo Cơ Huyền, vừa vặn cảm nhận được khí tức này.
Một cỗ khí tức hủy diệt bao quanh hắc bào nhân, cỗ khí tức kia theo hắn kêu to một tiếng, toàn bộ hội tụ trên tay phải, tay phải vừa nhấc, mãnh liệt hướng về phía Cơ Huyền đánh một cái, một cổ khí lưu cuồn cuộn hướng về phía Cơ Huyền đánh tới.
- Mịa nó, là Đấu Tông phù của Kim Nhạn tông.

Nó tương đương với một quyền bao hàm năng lượng và quy tắc không gian của Đấu Tông cường giả.
Kiếm Hoáng nhìn thấy cổ khí lưu ẩn chứa năng lượng hủy diệt kia, trong nội tâm nhất thời trầm trọng hét với Cơ Huyền.

Bản thân ông ta cũng quay đầu bỏ chạy, dù thực lực hiện tại của ông ta là cấp độ cao thủ trong Đấu Hoàng nhưng so với Đấu Tông vẫn có một cách biệt.


Nếu lĩnh một quyền của Đấu Tông e là lành ít giữ nhiều.
Nhưng Cơ Huyền không định để cho Thương Minh lão quỷ trốn thoát, bằng không sẽ là họa sau này.

Cậu hỏi hệ thống:
- Huyễn kình giáp có bao nhiêu tỉ lệ ngăn được đòn công kích của một Đấu Tông.
- Tinh.

Chắc chắn sẽ ngăn được đòn công kích của một Đấu Tông.
Nhận được sự khẳng định của hệ thống Cơ Huyền không còn đắt đo gì nữa.

Trực tiếp lao vào nắm cố khí tức kinh khủng kia, một cái Huyễn kình giáp mà ngăn cản được hậu hoạn về sau thì còn gì đáng giá hơn.
- Ầm ầm….
Cơ Huyền lao vào cỗ kình lực kinh khủng kia, Huyễn kình giáp chợt phát ra lam sắc quang hoa, hóa thành lớp phòng vệ cực đại bao bọc toàn thân cậu nghênh đón cỗ lực lượng hủy diệt kia.
Một tiếng nổ vang thật lớn truyền ra, Cơ Huyền bị đẩy lùi lại vài bước cổ khí tức hủy diệt kia biến mất, thì rốt cục cũng dừng lại.

Khóe miệng vương một chút máu tươi, trong thân thể truyền ra một hồi thanh âm vỡ vụn, rất nhanh, một mớ mảnh vụn theo trên người Cơ Huyền rơi xuống.
- Xem ra Lạc Phá Thiên không gạt mình, quả thực là đồ chơi tốt.
Kiếm Hoàng nhìn cảnh Cơ Huyền không sợ chết lao vào nắm quyền của cường giả mà cũng phải trố mắt, tuy nói huyễn kình giáp có thể ngăn một quyền của Đấu Tông nhưng ai dạn mà thử.

Chán sống hay gì.
Cảm thán xong Cơ Huyền liếc về phía địa phương có hắn bào nhân, không chần chừ vận dụng lôi thuấn, trong tích tắc áp sát hắc bào nhân Ẩm Huyết kiếm chém một đường xuống thân thể hắc bào nhân, ngoài ý muốn rằng không hề có máu tanh diễn ra, hắc bào nhân bỗng biến thành một vũng nước.
- Tiểu tử thối.

Hẹn ngày gặp lại.
Trước khi hóa thành nước, ảnh phân thân này còn nói lời khiêu kích.
Cơ Huyền tức giận, bổ một kiếm về phía vách núi trước mặt.

Trực tiếp cắt nó làm đôi, phát tiết xong nhìn cái nhẫn giới chỉ từ trên người ảnh phân thân rơi ra hắn cầm lấy, người là giả nhưng món đồ trong này là thật vì để trốn thoát thành công hi sinh đồ trong này, rất đáng.

Cơ Huyền hướng về Kiếm Hoàng bay tới nói:
- Mất dấu tên đó rồi, vậy thì quay lại tìm năm lão già đó xem có thể khai thác thông tin gì không?
- Vì đề phòng ta đã chặt tứ chi của bọn chúng và phong tỏa đấu khí của bọn chúng lại rồi.

Muốn chạy cũng không chạy nổi đâu.
Khi hai người bay về vì lão già bị đánh bại đã cắt lưỡi tự vẫn hết cả rồi.

- Chết tiệt, bọn chúng tự vẫn hết rồi.
Cơ Huyền nhíu mày chạy tới một lão già đã chết chạm tay vào mi tâm của lão lén lút hấp thụ linh hồn, tương tự với năm lão già còn lại, năm lão già này đều là Đấu Vương cao giai không thể lãng phí, hơn nữa chắc trong kí ức của bọn chúng có hữu dụng.
Hình ảnh trước lúc chết của bọn chúng thoáng qua đầu Cơ Huyền, một hắc bào nhân dùng đấu khí làm huyết khí chảy ngược mà chết, không cần nói cũng biết là ai.

Tên này đúng là đủ độc ác, chơi trò dương đông kích tay không kịp đề phòng.
Để không bị Kiếm Hoàng nghi ngờ Cơ Huyền giống như đi kiểm tra, rồi quay lại nói:
- Bọn họ là bị người ta giết….

Xem này, nếu đấu khí đã bị Kiếm Hoàng phong tỏa sao lại có thể dùng chiêu tự sát này được.

Còn cả giới chỉ trên người bọn họ cũng không thấy đâu.

E là giết người bị đầu mối.
- Vậy hôm nay chúng ta xuất động thành công cốc sao?
Kiếm Hoàng nhíu mày liếc về một địa phương nói:
- Hắc, vận khí không tồi, còn có một kẻ sống xót.
Kiếm Hoàng lao tới một vị trí, bị lún trong đất, quả nhiên có một lão già còn thoi thóp thở.

Đây chính là một trong hai lão già bị Cơ Huyền đánh đầu tiên mà, Cơ Huyền thấy thế lấy ra một viên đan dược đưa vào mồm của lão già này.
- Đan dược này sẽ giúp lão ta duy trì chút hơi tàn.

Kiếm Hoàng có thể mang về rồi nhờ một luyện dược sư chế tạo đan dược cho ông ta uống để có thể khai thác thông tin.
Lão già này đúng là không biết may nắm hay xui xẻo, thoát được cái chết thì rơi vào tay Lạc Phá Thiên.

Sợ không khá khẩm hơn chết là bao nhiêu.
Túm lại, thì sự kiện Thanh Mang trại cũng đã kết thúc rồi.
Kiếm Hoàng thì đương nhiên lập công với Lạc Phá Thiên, không những diệt được Thất Tinh lão quái của Kim Nhạn tông mà còn bắt sống một tên về tra khảo.

Có khi còn moi được Cái trận pháp kia, tăng thực lực tổng thể của hắn lên một tầm cao mới.
Phía Cơ Huyền thì hôm nay đúng là xui xẻo, hai kẻ thù đều chạy thoát trước mí mắt của cậu.

Cảm giác đúng là vô cùng khó chịu, giống trong lòng có một cái gai mà nhổ cũng không ra vậy.

May mắn vẫn móc được con mắt thứ ba của tên trại chủ và nạp giới của Thương Minh lão quái làm đền bù.