Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 283: 283: Minh Vương Phát Uy






- Những đám quan binh các người, cảm thấy sống rất là phiền toái, muốn đến đây tìm chết hay sao?
Lúc tới gần cửa trại, trên một trạm canh gác, một đại hán quát hỏi.

Xem ra việc vây công của hoàng thất đã quá quen thuộc rồi.

Không có ai báo cáo cũng không bất ngờ.
- Hán tử kia, quay vào nói với trại chủ các người, A Bố gia gia nhà các ngươi đến tiêu diệt các ngươi đây, biết điều thì bảo bọn họ mau ra đây chịu chết!
Một tướng lĩnh bên cạnh A Bố nói lớn.

Phía bọn hắn lần này có tới bốn Đấu Vương, dù cho tên trại chủ bản lĩnh thao thiên đi chăng nữa khó mà chiếm được ưu thế.
- Các huynh đệ, những quan binh này muốn chết, chúng ta cho bọn chúng toại nguyện! Lên đi, bày trận thế, chuẩn bị đánh cho đám quan binh này một trận!
Hán từ trên trạm canh gác lớn tiếng nói.
Trong sơn trại truyền đến những tiếng quát tháo, thanh thể cũng vô cùng uy vũ.
Bọ chúng bố trí sào huyệt của mình cũng rất kỹ càng, những nơi hiềm yếu, như cửa trại, khí thế không thua kém cửa thành Đế Đô, tường thành cao hơn mười mét, hơn nữa bốn phía đều là tường đá cao, muốn vượt qua tường cao để vào bên trong sơn trại, là một chuyện không thể nào.
Còn ở cổng sớm trại, lại bố trí xích sắt dày đặc, bên ngoài cửa lớn còn có bố trí những thanh sắt kiên cố.

Qua những khe hở của đại môn, còn có thể thấy phía sau, có vô số ánh đạo chớp động những đạo tặc trên Thanh Mang trại đang mai phục phía sau.

Muốn vào được bên trong phải qua được sơn môn, muốn vậy, phải phá được sơn môn, lúc công kích công lớn kiên cố, còn phải đối phó với đám sơm tắc chặn giết, điều này thật sự rất khó khăn.
Huống hồ, theo như Cơ Huyền nhìn thấy, trên những bức tường cao đó, sớm đã được bố trí các món đồ phục kích trước.

Chỉ chờ quân đội tiến công, những thứ đó sẽ lao thẳng xuống nghĩ đến việc trên Thanh Mang sơn, khu vực này đá cây gì cũng không thiếu, những vật như khúc cây, gỗ và đá, chắc chắn bố trí không ít.
- A Bố thống lĩnh.

Các vị không cần phải tốn công, chi bằng cứ để chúng tôi xuất kích luôn.

Không cần phải rắc rối quá nhiều.
Minh Vương bên cạnh dáng vẻ muốn vác đao ra chém giết lắm rồi.
Nguyệt Mị ở một bên cũng lộ ra vẻ thèm thuồng, hận không lao lên ăn hết bọn chúng được, lâu lắm không ăn thịt người, mà ở bên cạnh Cơ Huyền hắn không cấm nàng ăn khiến nàng cảm thấy vui vẻ.

Giờ có một đống mồi ngon chạy ở đây không ăn đúng là có lỗi với mình.
- Các vị hãy nhẫn tại, mấy kẻ tôm tép này để chúng tôi xử lý là được rồi.

Tiều đội một, thử công kích!
A Bố thống lĩnh trầm giọng nói.
Rất nhanh, một đội quân ba mươi mấy người bước lên, hai người một tổ đứng sau một cái khiên, chậm rãi hướng đến cửa thành.
- Đè chết chúng cho ta! Đè chết những quân binh không có mắt kia đi!
Đứng canh gác trên công, hán tử kia lớn giọng ra lệnh.

Mấy khối đá lớn, và mấy khúc gỗ dài đồng thời rơi xuống khí thế cuồn cuộn này rơi từ độ cao mười mét xuống những tảng đá đó rơi xuống trên những tấm khiên, vang lên những thanh âm va chạm nặng nề.
Hai người cầm một tấm chắn, chỉ dài hai thước, rộng một thước, tấm chắn rất lớn, hoàn toàn bảo vệ được hai người binh sĩ bên trong loại tấm chắn lớn như vậy, cũng là một vũ khí công thành trong Đế quốc Lạc Nhạn.
Nhưng mà, những phiến đá rơi từ độ cao mấy chục mét xuống trọng lượng cùng với lực công kích của chúng lực mạnh lên đến vài nghìn cân! Những phiến đá đó rơi xuống nhóm thứ nhất, nổ tung một tiếng, hai binh lính cùng với tấm chắn cùng rơi xuống đất, bên dưới tấm chắn còn có thể thấy bốn cái chân run rẩy một lúc, rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Hai binh lính bị đè chết không ảnh hưởng gì đến các chiến sĩ phía sau, tình cảnh đồng đội bị chết trận, trái lại khơi dậy những cừu hận trong lòng những binh sĩ này, những tiếng kêu gầm gừ, những binh sĩ đó nhanh chóng tiến đến gần công lớn.
Chỉ cần áp sát công lớn, đột phá được cánh cổng đó, những chiến hữu phía sau mới có thể qua được cửa tử này!
Đồng thời, những tảng đá và khúc gỗ trên tường đá lăn xuống cũng ngày càng nhiều, những tiếng ầm ầm, tiếng khúc cây ngã nhào, tiếng va vào tấm chắn, tiểu đội đó cuối cùng cũng vượt được trận tuyến bằng gỗ và đá, nhưng mà, đứng dưới công sơn trại, chỉ còn lại hai nhóm, cũng chính là bốn binh lính.

Muốn dựa vào bốn người đó để vào được công sơn trại, hoàn toàn không thể được, phất tay, A Bố hộ:
- Tiểu đội ba, tiểu đội bảy chuẩn bị:
- Chờ một chút!
Minh Vương lớn tiếng hô.
- Đợi các vị công đương cổng thì tốn bao nhiêu thời gian, để ta đi làm cho nhanh.
Nói xong Minh Vương chạy tới.

nhìn bốn binh sĩ đứng dưới công sơn trại, lớn tiếng quát:
- Mấy người kia quay về đi.

— QUẢNG CÁO —
Mấy tên lính kia nhìn Minh Vương đơn thân độc mã chạy tới, biết hắn là người của Cơ Huyền liền khẳng định hắn có bản lĩnh nên mau chóng rút.
A Bố thống lĩnh lấy trường kiếm ra, quát lớn, chưa giết được một tên nào của Thanh Mang sơn, phía mình đã chết mất ba mươi mấy người, điều này khiến cho hắn vô cùng tức giận.
- Chuẩn bị binh khí, đại môn vừa phá vỡ, chúng ta sẽ lao vào!
Nhìn cổng sơm trại một lúc, Minh Vương cười gằn, phòng hộ trong mắt người thường nhìn rất kiên cố, nhưng trong mắt hắn, chỉ là một trò đùa mà thôi.
Thấy bốn binh sĩ đi đến một vị trí an toàn, Minh Vương vung tay, một luồng thiểm điện tử sắc bắn ra, hung hăng lao vào cánh cồng.

Cánh công được bày bổ chặt chẽ, nổi lên vô số điện quang những tia thiểm điện không ngừng chớp động oanh tạc một lúc, cánh cổng xem ra vô cùng kiên cố trong nháy mắt biến thành bột phấn!
Ngay cả những bức tường đá xung quanh, cũng xuất hiện những lỗ thủng lớn!
Cùng với việc đại môn biến mất, bức tường đá tan vỡ, những đạo tặc đứng sau đại môn, cũng bị lôi khí của Minh Vương công kích bay loạn xạ, không ít đạo tặc còn ở giữa không trung trong miệng đã phun ra máu.
Đợi sau khi khói bụi đã tản ra hết, trong mười mấy người nấp sau đại môn, chỉ có hai ba người có tu vi Đại Đấu Sư, còn có thể bò dậy, còn những người khác đều khạc ra máu năm đó, thỉnh thoảng vài người còn có thể nhúc nhích, nhưng cũng không thể sống sót nổi.
- Hì hì, U Nguyệt.

Ta làm giỏi không.
- ?!!!!
Cơ Huyền cùng đám người kia chợt im lặng.

Cảnh tượng vừa rồi vốn vô cùng mạnh mẽ, bá khí.

Nào bị dáng vẻ hiện tại hắn đánh tan.

Không chỉ nữ nhân yêu vào đầu óc sẽ ngốc đi, cả nam nhân cũng vậy.

Trừ Nhã Phi ra, lúc nào cũng tính toán rạch ròi mọi việc.

Đột nhiên trong lòng có chú nhớ yêu tinh đó nha, lâu rồi không gặp cô ấy.
- Giết!
A Bố thống lĩnh vung tay lên, một đội quân xông lên sau tiếng giết đó, U Nguyệt cũng nhảy lên, xoay kiếm phóng lên trên tường đá, không ngừng truy sát những người còn lại.

Lúc trước nếu không phải những sơn tặc này giết những thành viên của dong binh nàng, thì hiện tại cũng không đến nỗi bị giết hết chỉ còn một mình nàng.

Dưới trường kiếm U Nguyệt, những chiếc đầu người không ngừng từ trên tường đá lăn xuống.
Một cao giai Đấu Vương đi chém giết đám giặc cỏ đúng là mới lạ nha.
- Nô gia muốn.
Nguyệt Mị bên cạnh Cơ Huyền không hề yên phận, làm ra vẻ nũng nịu với hắn.
- Đi đi, muốn làm gì thì làm.

Vậy là một đám Đấu Vương chạy vào cái sơn trại này mặc sức tung hoành.

Đám người trong trại hoàn toàn là chịu sự quàn quét một chiều.

Đám binh lính hô hoán kia cũng im bặt, không dám tranh phần của đám tổ tông này.
Trong sơn trại, trong một căn phòng tinh xảo, đang trình diễn một màn khiến người ta nôn ra máu, hai nữ tử xinh đẹp bị hai lão tử đè lên người, hai thân hình uyển chuyển rên rỉ, hai lão già ngay cả da mặt cũng đã nhăn nhúm, đang vô cùng nhuần nhuyễn cùng biểu diễn một màn trâu già gặm cỏ non.
- Phó trại chủ, phó trại chủ, không ổn, lần này trong đội quân công kích sơm trại chúng ta có cường giả!
Một lão gia đình chỉ việc co rúm mặt, lớn giọng nói.
- Ah, ah, ah!
Một lão gia khác kêu rên lên một tiếng, sau đó thở hổn hển, nữ tử bên dưới thân thể của lão cũng hét lên một tiếng, sau đó cả người mềm nhũn, nằm úp mặt quỳ rạp xuống đất.
Đột nhiên vươn tay ra, lão già kia nắm lấy cổ của nữ tử vừa rồi còn nằm dưới thân lão, dùng lực siết mạnh.

Nữ tử kia chỉ kịp la lên một tiếng, mắt trắng dã, khóe miệng máu chảy ra, rồi đầu ngoặt lại, khắp người không còn chút khí tức nào nữa!
- A!
Một nữ tử khác đang trong cảm giác mê ly nhìn thấy một màn như vậy, liền lớn tiếng la hoảng lên:
- Giết người! Á, giết người!
Lão già đang ở trên người nữ tử kia giơ tay đánh lên trên lưng nàng một chưởng.
Bốp! nữ tử kia ngã dúi lên mặt đất, bụi tung mù mịt, nhìn kỹ, ngũ quan đều bị biến dạng! Một chút khí tức cũng không còn, chết không thể chết thêm nữa!
— QUẢNG CÁO —
- Lão Tam, chúng ta đi xem thử! Xem rốt cuộc kẻ nào liều mạng lại dám đến mạo phạm Thanh Mang trại!
Một tên mặc y phục vào, rồi tức giận bước ra ngoài.
- Lão Nhị chờ đệ với!
Lão tam vội vã nói.
….
Trên tường đá, những kẻ trấn thủ môn của Thanh Mang trại được bố trí bên trên tường đá sớm đã bị U Nguyệt và Nguyệt Mị giết chết hết, hai người vẫn điên cuồng tàn sát xung quan, cục diện hoàn toàn nghiêng về một bên.

Cùng với việc chiến tuyến không ngừng được đẩy lên cao, cả đám đã tiến đến gần vào khu kiến trúc trung tâm của Thanh Mang trại.
Quân lính của Lạc Phá Thiên có chút ngượng ngùng, ngoại trừ vong mấy chục mạng người ở cổng ra, bọn họ không ra một chút công sức nào.

Vậy mà có thể vào được bên trong Thanh Mang trại.
Mà Cơ Huyền nhờ mấy tên đấm thuê này thoải mái nhiều, một đường không hề để hắn động thủ tí nào.

Lúc thong thả hai luồng khí tức phân biệt lướt tới bầu trời.

Hắn cười cười, không lẽ trùm phía sau Thanh Mang trại lộ diện rồi sao?
U Nguyệt, Nguyệt Mị đang quậy vui cũng cảm nhận được nhìn lên bầu trời.
- Là ai! Ai dám giết thuộc hạ của ta!
Giọng nói chói tai truyền đến, cùng với giọng nói đó, hai lão giả mặc hắc bào từ phía sau bay vọt ra.
- Hề, người tới có thực lực Đấu Vương, còn có hai người.
Cơ Huyền nhíu mày, tin tức của U Nguyệt không đáng tin nha, không phải bảo Thanh Mang trại chỉ có một tên Đấu Vương sao? Giờ lại xuất hiện thêm một tên nữa vậy.
Đám sơn tặc nhìn thấy thân ảnh hai người này liền tung hô:
- Hai vị phó trại chủ của chúng ta hiện thân rồi.

Các ngươi sẽ chết vô cùng thảm.

- Ha ha, đám người không biết trời cao đất dày các ngươi, Lão tố xuất hiện rồi, các ngươi chờ chết đi!
U Nguyệt nhìn một thân ảnh ánh mắt không thể tin được, giọng nói phẫn nộ gào thét:
- Người… người chưa chết! Còn đầu nhập cho Thanh Mang trại! Không thể nào?!?
Một tên được gọi là lão tam nhìn tới U Nguyệt cười khinh bỉ nói:
- Nha đầu U Nguyệt, thì ra còn chưa chết.

Lâu không gặp vẫn xinh đẹp như vậy.
- Tại sao? Tại sao ngươi lại gia nhập thanh mang trại? Ngươi là người đứng đầu dong binh của chúng ta cơ mà.

Tại sao? Tại sao?
U Nguyệt có vẻ chịu cú sốc nào đó vô cùng lớn, miệng không ngừng lẩm bẩm tại sao? Cuối cùng hai mắt đỏ ngầu cao giọng hét lên.
- Ngươi nghĩ ta sẽ liều mạng vì các ngươi! Hahaha… Ngu xuẩn.

U Nguyệt ngươi quả thực vẫn ngu xuẩn như vậy.
Lão tam cười gằn nói:
- Tu luyện tới trình độ Đấu Vương hiện tại làm gì có ai nguyện ý chết.

Ít nhất ta không nguyện ý.

Vinh hoa, phú quý, nữ nhân,… ta còn chưa hưởng thụ hết đâu.

Đặc biệt là ngươi.

Năm đó ta đã muốn thu ngươi rồi, nhưng vì kiêng kị thực lực của ngươi.

Giờ ngươi tự giao nộp thì đừng trách ta không khách khí.
- Lão tam, hóa ra đây là cực phẩm ngươi vẫn hay nói luyến tiếc sao? Quả thực đúng là món đồ tốt.

Nhưng hôm nay lão nhị ta không tranh với ngươi.

Hắc hắc, mục tiêu ta là xà nhân đằng kia, bộ dáng hung hăng như vậy ta thích.
Nghe hai lão già nua này nói chuyện chơi đùa, Minh Vương thiếu chút nữa đã nhổ một ngụm nước bọt.

Hắn bước lên một bước, đứng chắn trước mặt U Nguyệt, nói lớn với hai tên già mất nết kia:
- Ta nói hai lão quỷ các ngươi, U Nguyệt là nữ nhân của ta, các ngươi ai dám đụng đến nàng, ta sẽ một phát đánh chết người đó!
- Tiểu quỷ, e rằng sống nhiều phiền não quá phải không? Có phải người bị nữ nhân U Nguyệt kia đùa giỡn, làm cho đầu óc choáng váng không biết nặng nhẹ, chạy đến Thanh Mang trại của chúng ta đền tìm chết phải không? — QUẢNG CÁO —
- Vù vù
Minh Vương không nói nhảm, thân hình chợt động.

Một vệt sáng tím rạch phá chân trời bay đến.

Vệt sáng tím như nhát chém khai thiên bắn hướng lão tam.
- To gan!
Bên hông lão tam kêu keng một tiếng, một kiếm ra khỏi vỏ.

Một tia sáng lạnh phun ra huyễn hóa thành du long bạc trên bầu trời chém hướng vệt sáng đỏ.
Bản lĩnh của lão tam toàn bộ nằm ở thanh kiếm bên hông.

Du Long kiếm pháp cực kỳ sắc bén, lão tam ra tay, khí thế khổng lồ khuếch tán làm nhiều người biểu tình kinh sợ, đúng là không tầm thường.
Keng! Ánh sáng tím và lạnh lẽo va chạm cùng một chỗ.

Không xảy ra hiện tượng ánh sáng đỏ bị xé rách như mọi người tưởng tượng.


Lại nghe tiếng một chuỗi binh khí va chạm vang lên.

Trong tử sắc tứ tung, ánh sáng tí, xoay tít không ngừng va chạm, cực kỳ sắc bén, chủ động công kích.
Lúc này chỉ có một số cấp bậc Đấu Linh đỉnh phong hay Đấu Vương mơ hồ thấy rõ ánh sáng tím đó là một thanh tử sắc long văn trường đao.

Thân đao như giao long màu tím thẫm bao bọc trong lôi sắc nhàn nhạt lại rực rỡ, lôi khí tung tóe, bốn phía nóng cháy.
Lão tam khí thế như rồng bị long văn tử lôi đao vô chủ công kích một hồi liên tục thụt lùi bay ngược ra sau.
Ầm ầm ầm ầm ầm! Lại là tiếng va chạm điên cuồng.

Một tiếng hét vang lên:
- A! Phụt.
Lão tam há mồm hộc máu, tay cầm Du Long kiếm vụt tắt ánh sáng, thân hình lão văng từ trên hư không xuống.

Long văn tử lôi đao ngừng tấn công.
Lôi quang lại lóe lên, trường đao xoay tròn keng một tiếng cắm xéo vào mặt đất.

Ánh lôi trên thân đao vẫn đốt cháy hừng hực, uy thế như phong lên cao như có mặt trời rơi xuống núi.
Lão tam nghiêng ngả lùi mấy chục bước mới đứng vững.
- Lão cẩu già.

Chỉ có chút bản lĩnh như vậy cũng dám huyên hoang sao? Đúng là trong núi không có hổ thì khỉ lên xưng vương sao!
Minh Vương một đòn đắc thủ kiêu ngạo từ trên bầu trời nhìn xuống lão tam.

Tử dực vô cùng bắt mắt thể hiện sự cường ngạnh của Minh Vương.
Minh Vương huyền phù trong hư không chợt hành động, như mũi tên rời dây cung bắn hướng lão tam, long văn tử lôi đao phát ra tiếng đao ngâm.

Hắn nắm đao, vận cổ tay, chém xuống! Động tác cực kỳ đơn giản nhưng vào tay Minh Vương thì tràn ngập tiết tấu khó tả.
Trảm!
Trong phút chốc...!như linh hồn quay về chỗ cũ.
Minh Vương lạnh lùng phun ra từ ngữ lạnh băng nói:
- Ngươi đã trả giá cho việc của mình rồi.
Từ ngữ khiến con ngươi mọi người co rút.

Vô số cặp mắt nhìn lão tam.
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi nói cái gì? Trả giá? Ngươi không thể tổn thương một cọng lông của ta...
Lão tam nhìn toàn thân mình không có cảm giác gì lạ, gã cười to.

Nhưng tiếng cười kia mới cất lên không lâu thì mặt hắn đông cứng.
Phụt!
Một tia lôi điện bỗng bắn ra từ cổ họng lão tam.

Càng nhiều tia lôi điện như cổ trùng khủng bố tranh nhau chui ra dưới lớp da lão tam.
Lôi để lại vết rạn như mạng nhện trên da người run sợ.

Chớp mắt lão tam thành lòng sông khô cạn nứt ra, thành từng mảnh vụn rớt xuống đất.

Trong quá trình mảnh vụn rơi bị lôi điện biến thành tro.

Không kịp kêu la, giãy dụa.

Một tam tinh Đấu Vương nổi tiếng như cồn biến thành đống tro.
Cái này...!Mọi người bị hình ảnh khủng bố hù ngây ngốc..