Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 262: 262: Thu Phục






- Nếu ta từ chối lựa chọn đó thì sao?
Cơ Huyền không hề bỏ chạy như dự tính mà còn thong dong ở lại đặt câu hỏi cho Mã Tiêu.
- Tiểu tử gan cũng lớn đấy, còn dám đặt câu hỏi cho lão gia đây sao? Đúng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.

Không cho ngươi nếm thử nỗi đau da thịt thì không thấm….

Huynh đệ đâu, dạy dỗ hắn một chút.
Mã Tiêu thấy Cơ Huyền không bỏ chạy mà còn dám đặt câu hỏi thì cười lớn, gọi đồng bọn lên đánh cho cậu một trận.

Trong mắt hắn Cơ Huyền cũng chỉ là một tên trộm vặt có chút thủ đoạn mà thôi, bọn hắn người đông thế mạnh sao phải sợ.
Đám thuộc hạ nghe lệnh, tay cầm các loại như thanh gỗ, liềm, xẻng,….

Tiến tới chậm rãi, mặt đầy bỉ ổi, thực coi Cơ Huyền là quả hồng mềm mặc cho bọn chúng nắn bóp.

Một tên cao lớn tay cầm thanh gỗ to nhảy tới bổ xuống thân thể Cơ Huyền.
- Phanh.
Âm thanh va chạm vang lên, nhưng không phải là cảnh Cơ Huyền bị đánh như bọn chúng nghĩ.

Thanh ngỗ đập xuống thân thể thì bị Cơ Huyền đơn giản ngăn lại bằng một tay.

Đấu khí trong tay ngưng tụ, cậu đem thanh ngỗ lớn đó bóp nát như xé một tờ giấy, sau đó tay nắm lại thành quyền đánh tới lồng ngực của tên cao lớn.

Ngay lập tức tên cao lớn như diều đứt dây bay thành một vòng cung hoàn mỹ trong không khí rồi rơi ầm xuống đất, đem gạch đất chấn vỡ.
- Chết tiệt, tên tiểu tử này không tầm thường, các ngươi cùng lên dù hắn thực lực không thấp thì cũng phải chịu thua thôi.
Mã Tiêu ngay lập tức nhận ra tình thế không ổn, ra lệnh cho đám thuộc hạ cùng tiến tới tấn công, hòng dùng số đông để chèn ép Cơ Huyền.

Bản thân hắn lấy ra một thanh đao từ trong giới chỉ, cùng đồng bọn lao tới.
- Không tệ, lăn lộn ở đế đô lâu rồi có khác, não nhảy số khá nhanh.

Chỉ là….
Nở một nụ cười quỷ mị dưới lớp mặt nạ, thân hình Cơ Huyền đột ngột tăng tốc, giống như u linh.

Đồng thời song thủ hướng tới từng cánh tay của những tên kia đánh ra, mỗi lần xuất thủ đều vang lên những âm thanh xương cốt bị đánh gẫy.

Đến khi Cơ Huyền thong dong xuyên qua đoàn người thì đối phương mới cảm nhận được đau đớn, trong ngõ hẻm này lần lượt vang lên tiếng gào thét âm can liệt phế.

Cánh tay của bọn chúng bị phế hết, vũ khí vương vãi đầy đất.

Gặp quỷ rồi!
Mười mấy người mà chỉ trong phút chốc thời gian đem bọn chúng phế đi đôi tay mà bọn chúng không kịp phản ứng được.

Rốt cuộc bọn chúng gặp phải nhân vật lợi như bực nào.
- Mãng Ngưu quyền.
Mã Tiêu lúc này tự dưng xuất hiện từ trong góc tối, nắm quyền bao bọc bởi đấu khí mạnh mẽ xuất ra một quyền như con trâu lớn.

Đấu kĩ ngày chỉ là hoàng giai cao cấp đấu kĩ, vốn không đáng để tâm nếu đấu chính diện nhưng bị tập kích thì lại là vấn đề khác.
Thì ra Mã Tiêu cảm giác được Cơ Huyền không đơn giản, nên vừa nãy hành động lấy đại đao, hay lao tới của Mã Tiêu đều là giả, mục đích đánh lừa Cơ Huyền, còn hắn nhân lúc hỗn loạn trốn vào góc khuất để tập kích.
- Còn biết ẩn nấp để ra tay….

Có chút thông minh đấy….

Chỉ là thực lực có hơi yếu rồi.
Cơ Huyền lười vận tới đấu kĩ, đánh đại ra một quyền nghênh đón Mãng Ngưu quyền kia.

Không ngoài dự đoán, Mã Tiêu lập tức bị đánh bật ra cả thân thể bay vào góc tường búng ngụm máu tươi, lần này Mã Tiêu thực sự hoảng sợ rồi.
Mã Tiêu ngay lập tức lết thân thể quỳ xuống, luôn miệng xin tha:
- Đại nhân tha mạng! Đại nhân, tiểu nhân nhất thời mù mắt, mạo phạm đại nhân, mong đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi một lần!
Đầu lĩnh thủ túc rồi đám thuộc hạ nào dám cứng đầu, một loạt đám người còn lại ngay lập tức quỳ xuống dập đầu, liên tục nói theo Mã Tiêu.
Cơ Huyền lười để ý tới bọn hắn tiến tới phía tiểu tử gọi là Tiểu Vũ đang sững người bất động kia, lúc này tiểu tử đang sợ tới ngây người rồi.

Hắn không nghĩ Cơ Huyền lại kinh khủng tới mức động đấy, sự trợ giúp của hắn mời tới toàn bộ bị cậu đơn đơn giản giản đánh bại.
- Đại...!đại gia, ta thật sự biết lỗi rồi… Ta còn có mẹ già mong đại gia tha lỗi cho tiểu nhân.
Tiểu Vũ khóc ròng khấu đầu tạ tội xin tha.
- Còn mẹ già tám mươi tuổi với một đứa con thơ và người vợ tào khang chịu khổ khi lấy ngươi.

Ngươi muốn để họ sống tốt hơn, nhưng lâm vào bước đường cùng nên chỉ có thể làm cái nghề này để nuôi sống gia đình…..Ta nói có đúng không?
Cơ Huyền cười hì hì nói hết mấy cái lí do kiếp trước cậu thường hay nghe ra.


Nói tới nỗi tiểu tử kia ngớ người, Tiểu Vũ còn muốn nói gì tiếp thì lại bị Cơ Huyền chặn giọng:
- Hơn nừa dù cho ngươi có nói là thật thì liên quan gì tới ta? Ta đã tha cho ngươi một lần bằng lòng thương cảm của ta.

Ngươi không những không cảm thấy ân tình của ta còn trộm của ta hai cái giới chỉ.

Thậm chí còn muốn đánh ta một trận khiến….

Điều này làm ta vô cùng đau lòng….

Từ khi nào khoảng cách giữa người với người lại xa cách tới mức này.
Cơ Huyền càng diễn càng hăng, hai tay ôm lồng ngực tỏ vẻ vô cùng đau đớn và thất vọng.

Sau đó lại tiếp tục lật mặt, lần này cậu muốn dò hỏi lí do vì sao đám ăn xin ăn trộm này lại có được trình độ bực này.

Cậu thân thiện vỗ vai như bằng hữu nói:
- Chỉ là ta có thể bỏ qua cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải chứng minh gia trị của bản thân với ta.

Nếu ngươi có thể chứng minh độ hữu dụng của bản thân với ta, không những ta tha cho ngươi, còn có thể ban thưởng hay bảo hộ ngươi được.
Nói dứt lời song dực đấu khí từ lưng Cơ Huyền xuất hiện, so với màn đêm của ngõ hẻm thì song dực đấu khí còn tối đen thăm thẳm hơn nhiều.

Khí tức hùng hồn bao trùm lên toàn bộ ngõ hẻm khiến toàn bộ người ở đây trở nên ngạt thở.
Đấu Vương! Đây chính là biểu tượng của cường giả cấp Đấu Vương, là trình độ đặt trong Lạc Nhạn đế đô này cũng chính là nhất lưu.

Không ngờ tới kẻ bọn họ gây hấn lại là cường giả như vậy.
Trước ánh mắt kinh ngạc, sợ hãi của đám người, Cơ Huyền đã đạt được mong muốn liền thu hồi khí tức và song dực lại.

Cậu ném ra một cái phao cứu sinh cho Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ lúc này không còn lựa chọn nào khác, hắn bất lực trước thực lực tuyệt đối, cuối cùng đành nuốt cảm xúc này xuống rồi thể hiện được giá trị hữu dụng của bản thân vì không muốn chết.

Hắn vội vàng nói:
- Ta có sự hữu dụng, ta có thể giúp được đại nhân nắm bắt thông tin của Lạc Nhạn quốc, ngài mới tới đế đô chắc chắn sẽ cần nhiều thông tin và một kẻ có thông thạo nơi này, tiểu nhân có thể làm được điều đó.


Thậm chí dù các cuốc gia khác ta cũng có thể kiếm được tin tức cho ngài.
- Ta dựa vào đâu mà phải tin ngươi?
Tiểu Vũ gấp gáp, kéo ống tay áo lên lộ ra một hình xăm màu đen chữ “ Như Ý”, không mấy bắn mắt nếu bản thân không để ý.

Hắn chỉ vào chữ này nói:
- Ta là một thuộc hạ của tổ chứ gọi là Như Ý lầu, tổ chức chuyên thu thập thông tin và tình báo khắp đại lục, chỉ cần có món đồ để trao đổi với giá trị tương ứng thì có thể lấy được thông tin mà mình muốn.

Thậm chí dù muốn một số loại đồ vật trân quý cũng có thể lấy được từ ra.
- Nực cười, nếu ngươi làm trong cái tổ chức như vậy thì còn cần phải làm trộm vặt sao? Trình độ của ngươi chỉ có như vậy thôi sao? Nếu muốn lừa gạt cho qua truyện thì ngươi nên dựng một cái cớ khác hợp lý hơn đi.
Cơ Huyền đương nhiên không tin tưởng, cử một tên tiểu tử luyện khí ra thì cái Như Ý lầu đó lợi hại tới đâu chứ.

Hoặc cái thế lực đó không tệ nên mới đánh lừa được bọn người ngốc nghếch này làm việc cho bọn chúng tôi.
- Đại gia, tới bây giờ sao ta còn dám nói dối ngài… Như Ý lầu thực sự khủng bố, nắm giữ rất nhiều thông tin quan trọng, người muốn giao dịch với Như Ý lầu ở Lạc Nhạn quốc vô cùng nhiều, nhưng trừ phi là người của Như Ý lầu tìm họ nếu không họ vĩnh viễn không bao giờ tìm được Như Ý lầu.
- Mà những kẻ như tiểu nhân sở dĩ có thể được nhận vào Như Ý lâu vì thân phận của chúng tiểu nhân đặc thù, dễ dàng tiếp cận được nhiều kẻ thu thập được thông tin.

Người ngoài đối với chúng tiểu nhân cũng không có nghi ngờ gì.

Đại nhân có thể hỏi Mã Tiêu, tiểu nhân cùng hắn đã từng hợp tác, hắn thu thập được nhiều tiểu đệ với thực lực đạt tới bây giờ một phần chính là nhờ tình báo của Như Ý lầu.
Tiểu Vũ dốc hết miệng lưỡi giải thích tới đau rát cả họng để thuyết phục Cơ Huyền.

Cơ Huyền không nói gì, ánh mắt liếc qua phía Mã Tiêu, Mã Tiêu rùng mình một cái muốn nói gì nhưng lại phun ngụm máu tơi, đành gật lấy gật để tỏ ý thừa nhận.
Đúng như cậu đoán, quả nhiên có ẩn tình, đám tiểu tử này thực lực so với mấy kẻ tự xưng thiên tài ở tiểu thành không lẽ còn mạnh hơn, chỉ làm lưu manh mà đột phá Đấu giả, Đấu Sư.
Từ trong giới chỉ lấy ra một lo đan dược đem vứt tới trước mặt mấy kẻ này, Cơ Huyền giọng nói không lộ ra chút cảm xúc nào:
- Lời của các ngươi ta tạm thời không tin tưởng, các ngươi muốn sống thì đem thuốc này uống lấy….

Nói trước cho các ngươi đây là Vô Vọng Đoạn Trường Tán người trúng độc sẽ toàn thân nứt rạn, kinh mạch chạy loạn, cuối cùng đứt đoạn mà tử vong….

Yên tâm, các ngươi có ích với ta thì ta sẽ không để các ngươi chết đâu, vì mỗi tháng sẽ có thuốc giải định kì.
Đảo mắt tới Mã Tiêu và Tiểu Vũ, Cơ Huyền tiếp tục nói:
- Chỉ cần các ngươi uống thuốc thì tạm thời ta sẽ để các ngươi sống mà chứng minh sự hữu dụng của bản thân….

Bằng không thì ta có thể tiễn các ngươi một đường, dù sao cơ hội bị Đấu Vương cường giả giết không có nhiều, các ngươi phải nắm bắt đó.
Đám người do dự, Mã Tiêu và Tiểu Vũ chính là hai kẻ áp lực nhất vì bọ chính là bị ánh mắt của Cơ Huyền liếc tới.

Cắn răng, cuối cùng bọn chúng nhận thua Tiểu Vũ lấy ra viên đan dược nuốt xuống.

Sau đó đem tới cho Mã Tiêu, Mã Tiêu ngậm ngùi nuốt xuống.

Hai người này nuốt xuống rồi, thì những kẻ còn lại đành nhận mệnh ăn viên đan độc kia mà thôi.

Đan vừa nuốt xuống, một cảm giác buồn nôn xuất hiện, bọn họ áp chế cố tiêu hóa viên đan này.

Sau vị buồn nôn thì một cỗ năng lượng chạy dọc theo cơ thể khiến vết thương trở nên thoải mái hơn vừa nãy, đấu khí dường như tăng lên một ít.
Sau khi toàn bộ đám người đã uống thuốc, Cơ Huyền ném cho Tiểu Vũ một cái mai kim tệ nói:
- Trong này có mười vạn kim tệ, ta muốn ngươi sử dụng số tiền này về Như Ý lâu của các ngươi tìm thông tin về một cái một địa nằm trong Dạ Mạc cốc, vị trí và thông tin cụ thể về nó… Nếu không tìm được, thì các ngươi khỏi nghĩ tới thuốc giải.
- Vậy, chúng tiểu nhân có thể tìm đại nhân ở đâu?
- Ta sẽ chờ các ngươi một ngày ở quán trọ đối diện với lần đầu tên ta gặp ngươi.

Sau một ngày không có được tin tức, hậu quả hãy tự gánh.
Nói xong câu này Cơ Huyền ngay lập tức biến mất trước đám người này.
- Tiểu Vũ, giờ thì chúng ta phải làm như thế nào đây? Số tiền hắn đưa cho chúng ta đủ đến chúng ta sống cả đời sung túc, nhưng vấn đề là thuốc độc mà chúng ta uống, rốt cuộc là thật hay không? Có lẽ là thật đi chăng nữa thì với số tiền này chúng ta có thể tìm lấy một vị luyện dược sư điều chế cho chúng ta giải dược.
Mã Tiêu ôm thân tiến tới phía Tiểu Vũ ánh mắt nhìn mai kim tệ này vô cùng động dung, dù sao có lẽ cả đời bọn chúng cũng không cầm được nhiều kim tệ như thế này.

Hắn không muốn cả đời bị Cơ Huyền khống chế.
- Ngu xuẩn, các ngươi muốn chết thì ta không ngăn cản, nhưng đừng kéo ta chết cùng các ngươi.
Tiểu Vũ cười lạnh nói:
- Trước tiên nếu muốn giải được độc thì ít nhất phải biết loại độc đan mà bản thân mình uống, hoặc là thành phần của nó, trong các ngươi ai hiểu về đan? Tìm dược sư thì hắn vẫn tốn thời gian tìm hiểu loại đan dược đó là gì.

Trừ phi là độc sư của Xuất Vân hiểu về độc mới có thể nhanh chóng giúp chúng ta giải độc.

Mà từ Lạc Nhạn tới Xuất Vân không vài tháng thời gian đừng mong tới nơi.
- Tiếp tới, cho dù chúng ta thực sự tìm được thì chúng ta có thể xác định rằng vị dược sư đó có đủ khả năng giải hết độc cho bản thân sao? Còn vị luyện dược sư đẳng cấp cao thì e rằng chướng mắt với mai kim tệ này.

- Thêm nữa, hắn ta dường như có quan hệ với Minh Vương của Thiết Huyết đoàn, chúng ta đối với thế lực đó có thể trốn chạy được bao xa? E rằng chạy qua cửa thành đã bị bắt lại rồi.
- Bây giờ chúng ta chỉ có thể tin vào vị Đấu Vương kia mà thôi, bằng không thì chúng ta không có mạng mà hưởng được số tiền này đâu.

Đã có chút giao tình với nhau ta khuyên các ngươi thành thật mà đợi đi,bằng không hậu quả của các ngươi tự mình chịu.

Đừng lôi ta vào.

À, mà sự việc hôm nay, tất cả mọi việc ta nói đều phải bảo mật tuyệt đối, không thể lọt một chữ ra ngoài, bằng không chưa kịp độc phát tác thì Như Ý lầu sẽ cử người khiến các ngươi bốc hơi khỏi nhân gian.
Tiểu Vũ không thèm để ý tới bên Mã Tiêu đang rối bời, vội vã rời đi.

Xem ra hắn muốn tìm tới Như Ý lầu để trao đổi thông tin mà Cơ Huyền vừa căn dặn.
Đám người còn lại chỉ có thể trố mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt thở dài cùng rời đi mà thôi.