Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 246: Tâm tư kín đáo




- Các vị đã quên rằng thành trì này, hiện này không phải chúng ta có thể làm chủ hay sao?

Chu Bình Thăng bỗng nói một câu khiến cho Hổ Binh đang nóng giận vô cùng cũng ngẩn người. Mặc kệ năm người Chu Bình Thăng nói tiếp:

- Hiện tại trong còn hai thế lực to lớn đang bao phủ lên toàn Gian Minh thành của chúng ta. Một là Kim Nhạn tông, hai là Lạc Nhạn hoàng thất. Hai thế lực này không biết đang tìm kiếm thứ gì, phái người tới thành của chúng ta chặn. Hai thế lực này còn thống nhất với nhau đưa ra lệnh cấm rời thành, chỉ có vào không có ra.

- Mà kẻ gọi là thành chủ như ta đây ngoại trừ bế quan, luyện đan thì có thể làm gì? Không phải trước đó các ngươi cũng thế sao? Một mắt nhắm một mắt mở cho qua việc hai thế lực kia kiểm soát Gian Minh thành. Giờ thì khi rắc rối xảy đến sao các ngươi không tìm hai thế lực kia bàn bạc trước mà tới gây rối ở nhà ta?

Hổ Binh và bốn gia chủ nghẹn họng, quả thực trước kia khi đám người hai thế lực này tiến vào, đặt ra điều lệ không được xuất thành thì họ coi như mắt nhắm mắt mở không biết. Vì vốn nghĩ bọn họ chỉ ở thời gian ngắn, nào ngờ lâu tới vậy.

- Hừ, đó là trước đây, giờ nguy cơ thú triều có thể xảy ra, không thể vì hai kẻ này tranh đấu mà khiến Gian Minh thành rơi vào nguy hiểm được.

- Hổ Binh đại nhân thuyết phục được đám người bọn chúng mới nói đi. Hơn nữa ngài nên cẩn thận, làm không tốt thì có thể đắc tội với hai thế lực kia.

- Chu Bình Thăng không cần phải chơi trò tiểu tâm kế với lão tử. Ngươi muốn mượn tay chúng ta để xử đám người của hai thế lực kia. Chút tính toán đó của ngươi, ta cũng nhìn rõ. Có điều lần này ta sẽ làm theo ý của ngươi. Nhưng ngươi cũng nên chuẩn bị sẵn sàng những gì thành chủ nên làm, nếu không….. Ta mặc kệ người có phải thành chủ hay ngũ phẩm luyện dược sư, ta sẽ chém chết ngươi trước, sau đó chấp chưởng Gian Minh thành cùng nhau đối kháng thú triều.

Nói xong Hổ Binh khoắt áo rời đi, bốn người còn lại cũng hướng tới Chu Bình Thăng nói lời cáo từ rồi đi theo Hổ Binh. Nơi này một lần nữa khôi phục tĩnh lặng.

Lúc này hai thị nữ vốn đứng ngoài cửa chậm rãi tiến vào dọn dẹp đống gạch nát vụn do Hổ Binh gây ra. Lúc này Chu Bình Thăng bỗng lên tiếng nói:

- Tên Hổ Binh này nhìn giống như một tên mãng phu thực chất là tên đại trí giả ngu, cũng là kẻ biết chơi liêu trai. Ta đúng là phải nhìn hắn bằng con mắt khác…. Các ngươi có biết vì sao không?

Hai người thị nữ không nói, các nàng biết rằng Chu Bình Thăng vốn không cần họ giải đáp mà họ chỉ giống như người dự thính mà thôi. Quả nhiên Chu Bình Thăng nói tiếp:

- Vốn Hổ Binh sẽ là thành chủ đương nhiệm của Gian Minh thành, có điều bên phía hoàng tộc không biết nghĩ điều gì đó lại tìm đến ta muốn ta làm thành chủ.

- Ta thì lại không hứng thú gì với cái chức thành chủ vô vị này cả, nhưng hoàng tộc hứa sẽ cung cấp cho ta các dược phẩm quý hiếm để ta duy trì được việc luyện đan. Đổi lại sau khi lên làm thành chủ mọi việc điều phải nghe đám hoàng thất chỉ đạo….

Chu Bình Thăng cười nhàn nhạt, đoạn sau không cần kể hai người thị nữ cũng biết, với một luyện dược sư thì nhu cầu về dược liệu là rất lớn. Nay hoàng thất đế quốc đưa cành ô liu ra thì Chu Bình Thăng đương nhiên sẽ nhận rồi, làm một con rối thành chủ lại nhận được các loại dược phẩm quý hiếm. Có ngu mới không làm.

- Khi ta đến đây ta nghĩ rằng Hổ Binh là một tên võ phu, chỉ có cái mãnh không có cái dũng, cả ngày mặt mũi hầm hầm dáng vẻ căm ghét ta ai cũng nhận ra…. Nhưng nếu nói với các ngươi dáng vẻ của hắn đấy là diễn mà ra, các ngươi tin chứ.

Thời gian tiếp xúc cũng Hổ Binh càng dài, Chu Bình Thăng cũng mơ hồ nhận ra điều không đúng của Hổ Binh. Nếu Hổ Binh là một tên mãng phu trong lời đồn thì người dân có thể ủng hộ hắn là điều bình thường, nhưng đám cáo già lõi đời của các gia tộc kia cũng mù quáng ủng hộ hắn.

Thêm cả mỗi lần hai người đối đầu nhau, thì mơ hồ Hổ Binh đem danh tiếng của Chu Bình Thăng hạ thấp xuống một bậc trước mặt người khác. Tiêu biểu như hôm nay, trước mặt bốn vị gia chủ Hổ Binh đem cái nồi này đẩy lên người Chu Bình Thăng nhưng khiến người ta không nảy sinh sinh nghi ngờ gì cả. Đủ thấy Hổ Binh này tâm tư âm trầm như nào.

- Quả nhiên là không đơn giản tí nào, thả nào đám hoàng thất không để cho kẻ này làm thành chủ. Nếu hắn làm thành chủ thì đám Lạc Nhạn kia khó kiểm soát được Gian Minh thành này.

- Vậy hôm nay Hổ Binh tới tìm ngài là để đào cái hố cho ngài nhảy xuống sao?

Hai thị nữ nghe vậy cũng hơi ngờ ngợ, hai nàng không nghĩ Hổ Binh thô lỗ kia lại có tâm tư kín đáo như vậy. Không hề để cho người ta ngư ngờ chút nào.

- Trước khi hắn đến đã đào sẵn cái hố cho ta rồi, khi hắn đến cũng đào cho ta thêm cái nữa. Dù ta không muốn nhảy hố thì cũng phải nhảy.

- Trước đó chắn Hổ Binh đã lan truyền tin thú triều sắp đột kích Gian Minh thành rồi bồi thêm việc ta cả ngày không quan tâm tới sống chết người dân trong thành, cả ngày đóng cửa bế quan. Khiến danh tiếng của ta không tốt lại càng thối.

- Mà lần này hắn tới đây là muốn kích động bốn gia tộc của Gian Minh thành khiến đám người đó đứng về phía hắn. Nếu vừa rồi ta không đẩy trách nghiệm về phía hoàng tộc và Kim Nhạn tông thì chắc phải cõng thêm cái nồi nữa rồi.

- Nhưng nếu không phải nếu ngài nói ra thì không phải nếu Hổ Binh đi tìm hai thế lực kia gây phiền toái thì có thể đổ tội cho ngài sao? Có thể khiến hai thế lực kia hiểu nhầm rằng ngài ngầm cho phép Hổ Binh.

- Đúng vậy, tiểu nha đầu ngươi có tiến bộ đó.

Chua Bình Thăng ném cho một trong hai thị nữ ánh mắt tán thưởng, hắn tiếp tục nói:

- Cõng cái nồi gây phiên phức cho hai thế lực kia thì ta cũng không chịu thiệt gì, ta là ngũ phẩm luyện dược sư, là Đấu Hoàng tương lai chả nhẽ bọn chúng dám tìm ta gây phiền toái chắc. Với cả dựa vào việc này ta có thế nắm được chữ “ lý ”, thuận tiện khiến danh tiếng ta tăng lên chút. Cùng lắm thì ta không làm cái chức thành chủ này nữa, chạy tới nơi khác cũng sống được.

Hắn vốn muốn vức cái chức thành chủ này đi lâu rồi, nhưng công lao béo bở nên vẫn kiên cố làm tới giờ. Hiện tại hắn đã tìm được chút thành tựu vừa đột phá tới Đấu Hoàng và tiến vào lục phẩm dược sư rồi. Hắn không thèm sợ nữa.

- Thú triều sao!

Nghĩ tới thú triều, Chu Bình Thăng cũng cảm thấy hơi bất thường, không phải Gian Minh thành chưa từng bị ma thú tấn công, chỉ là quy mô đó chưa tới mức đạt tới thú triều. Nếu thực sự là thú triều sẽ rất phiền phức.

- Tiểu Bình, Tiểu An các ngươi bắt đầu thu dọn hết đan dược, dược liệu, đan phương,..... của ta, chúng ta chuẩn bị chút. Bất ổn thì sử dụng mật thất rời đi. Nên nhớ, làm kín kẽ.

Hai thị nữ nghe vậy hơi ngẩn người, sau đó khôi phục dáng vẻ bình thường rời đi. Hai người hầu hạ Chu Bình Thăng một thời gian nên tương đổi hiểu tính con người này. Đem lại lợi ích cho hắn thì hắn vui vẻ để bản thân bị lợi dụng, miễn là bản thân đạt được lợi ích mà mình cần. Nhưng nếu nói tới đạo nghĩa gì đó thì hắn hoàn toàng không có, bản thân hắn mới quan trọng nhất. Họ vốn đoán trước được ngày này sẽ tới rồi nên nội tâm vô cùng bình tĩnh thực thi nhiệm vụ của mình.

……..

Và quả như Chu Bình Thăng dự đoán, Hổ Binh đầu tiên đi tìm người của Kim Nhạn tông gây phiền phức. Kim Nhạn tông cũng cử một vị trưởng lão cấp Đấu Vương tới Gian Minh thành, nên Hổ Binh trực tiếp tìm tới nơi trưởng lão này ở. Sau đó hắn đem vị trưởng lão dẫn đầu của đoàn người Kim Nhạn tông… Đem một Đấu Vương tam trọng đánh tới hộc cả máu, trước mặt nhiều người trấn áp toàn bộ người của Kim Nhạn tông.

Kim Nhạn tông đoàn người hoành hành ở Gian Minh thành một thời gian, khiến người dân vô cùng bất mãn, chỉ là thực lực không cao lại không có thế lực nên chỉ có thể uất ức nuốt vào lòng. Nay Hổ Binh ra thay dạy dỗ đám người đó khiến người của Gian Minh thành vô cùng vui vẻ, càng thêm tôn sùng Hổ Binh.

Mà Hổ Binh cũng ngấm ngần “ chia sẻ” công lao này với Chu Bình Thăng, còn dân chúng dĩ nhiên không tin, chỉ nghĩ hắn đang nói đỡ cho vị thành chủ cả ngày không thấy đầu hay đuôi, Không thèm quản việc của thành.

Ngược lại thì Kim Nhạn tông lại nghĩ rằng chính Chu Bình Thăng âm thầm cho phép Hổ Binh làm việc này, nên tức ê răng chỉ có thể thầm ghi hận. Vì trước khi tới thành trì này bọn chúng cũng thầm gửi vài dược liệu chân quý tới Chu Bình Thăng để khiến hắn mắt nhắm mắt mở, dù sao hắn cũng là ngũ phẩm luyện dược sư, vẫn cần cho chút mặt mũi.

Chu Bình Thăng cũng đoán được phần nào, trong lòng cũng lười quan tâm, đơn giản hắn đã quyết định sẽ nhân lúc thú triều bạo loạn thành thì chạy trốn. Hổ Binh làm vậy vừa vặn đem mọi thứ tập chung vào thú triều, dù là Kim Nhạn tông hay lính của hoàng thất cũng vội vàng tiến hành nâng cao phòng thủ.

…….

Khi toàn bộ Gian Minh thành đề cao cảnh giác đối với thú triều. Sâu trong rừng, một vị trí tiếp giáp với Gian Minh thành, có một lượng không nhỏ hộ binh xây dựng cứ điểm ở nơi này, dường như để quan sát tình hình bên trong Dạ Mạc cốc. Đám người này không nhiều, nhưng thực lực đều là Đấu Linh, đủ để chạy trốn về thành nếu thú triều sảy ra.

Lúc này, không khí khu rừng này đột nhiên lạnh đi, thậm chí ngay cả luồng gió chậm rãi thổi qua đều lộ ra vị xơ xác tiêu điều.

Cuốn theo vị xơ xác tiêu điều kéo dài này, không biết bắt đầu từ lúc nào, trong bóng tối của khu rừng đã xuất hiện dày đặc những cặp yêu nhãn đỏ ngàu, cùng vô số bóng hình di chuyển trong bóng tối. Những ma thú này này như nước thủy triều, không biết từ nơi nào xuất hiện, chỉ một thời gian ngăn đã chôn vùi mọi thứ nó bỏ lại phía sau.

- Thú triều!?

Một tên thực lực Đấu Linh biến sắc, thanh mộc chi khí trên người dao động mạnh mẽ, hắn cảm tri được một lượng lớn khí tức ma thú như thủy triều lao tới vị trí này. Hắn gầm lên một tiếng, cảnh báo cho những người còn lại.

Một tiếng gào rú kinh hồn vang lên, chấn động phạm vi mười dặm, khiến cho vô số dã thú, thậm chí là hung thú đều sợ hãi mà nằm rạp xuống.

- Là thứ gì?

Đám hộ binh chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, màng nhĩ chấn động, qua khí tức và tiếng gào này lại khiến bọn hắn vô cùng bất an, tâm lý hoảng loạn.

- Kia là...

Từ xa nhìn thấy một con Tử Hổ, sau lưng là hai cánh màu tím đen, cao tới bảy tám mét, dài đến hơn mười thước, giống như một tòa núi nhỏ.

- Ầm ầm...

Hai cánh của Tử Dực Hổ đi qua nơi nào thì cây cối sụp đổ một mảng lớn, một đại thụ chừng ba bốn người ôm, trong khoảnh khắc liến hóa thành mảnh vụn. Một cỗ sóng khí vô hình tản ra phạm vi vài chục trượng.

- Là Tử Dực Hổ, nó là ngũ giai ma thú tương đương với Đấu Vương. Chạy mau.

Đám hộ binh mặt trắng không còn hột máu, lập tức vội vàng bỏ chạy thục mạng. Trước mặt ngũ giai ma thú thì Đấu Linh như bọn hắn cũng chỉ là kiến hôi, bọn hắn không nghĩ rằng mở màn của đợt thú triều này lại do ngũ giai ma thú dẫn dắt.

Thân hình của bọn hắn hóa thành một đạo tàn ảnh linh dật, tìm đúng một góc chết mà đối phương không nhìn tới, chạy về phía xa Thế nhưng dù vậy thì vẫn cảm nhận được một luồng khí tức áp bách đang nhìn mình chằm chằm

- Rắc rắc...

Trong giây lát ngắn ngủi, Tử Dực Hổ hai cánh vỗ mạnh chớp mắt xuất hiện cạnh một Đấu Linh hộ binh, cự trảo khổng lồ hung tợn bổ xuống người Đấu Linh này.

- Thương Nguyệt Trảm!

Đấu Linh hộ binh này biết không thể chạy trốn, đã phát ra một kích tuyệt mệnh, đấu khí ngưng tụ thành loan đao mỏng như cánh ve phát ra một trận hàn phong âm thanh rít gào mãnh liệt.

Phụt phụt...

Một chém tuyệt mệnh hung hăng chém lên người Tử Dự Hổ..

- Grào...

Tử Dực Hổ coi như không thấy mở rộng miệng ra, trực tiếp đem cả Đấu Linh kia và vũ khí của hắn nuốt gọn.

Về phần một kích tuyệt cường gọi là Thương Nguyệt Trảm kia, khi rơi xuống người Tử Dực Hổ không thể lưu lại một vệt máu, chút công kích thế này đối với quái vật khổng lồ như nó mà nói thì chăng khác gì gãi ngứa.

Đám Đấu Linh còn lại không dám dừng lại, vì nhiệm vụ của họ chính là đem tin tức thú triều đã tấn công về thành trì. Ít nhất phải một người đưa được tin tức này về.

Nhưng trời như cố ý tuyệt đường người, mặt đất đột nhiên rung động mạnh mẽ rồi vỡ ra, một con cự mãng huyết sắc tráng kiện như thùng nước, dài đến hơn mười thước. Khí tức của cự mãng huyết sắc cũng không kém hơn Tử Dực Hổ chút nào.

- Các ngươi chạy không thoát đâu, ngoan ngoãn chịu chết đi.

Con cự mãng này đột ngột xuất hiện không để đám người này phảng kháng một ngụm đem toàn bộ Đấu Linh hộ binh nuốt ngọn vào trong bụng. Đôi mắt tam giác vô cùng thỏa mãn, chiếc lưỡi khổng lồ liếm mép cười đắc trí.

Khi Tử Dực Hổ đánh tới, thì nhìn thấy toàn bộ đám Đấu Linh đã bị cực mãn nuốt vào bụng, mắt hổ trừng to nhìn con cự xà kia như thể hiện sự bất mãn của mình.

- Tử Dực lão huynh không cần nhìn ta như vậy, đằng nào sau khi phá thành muốn nuốt bao nhiêu nhân loại mà không được. Đừng vì chút kẻ này mà làm mất hòa khí.

- Ngươi nói thật dễ nghe, ngươi và ta đều biết quy mô của cuộc thú triều này là vì để “ tên đó ” tiến giai, những nhân loại có thực lực mạnh, dinh dưỡng cao há có thể đến lượt ta với ngươi. Lần này ta dẫn quân càn quét ngươi lại tới đây phỗng tay trên của ta, thực cho ta sợ ngươi sao.

Tử Dực Hổ đang ở giữa không trung phát ra một tiếng rít gào.

- Vậy ý Tử Dực huynh thế nào, muốn khai chiến ngay ở đây sao? Nếu huynh muốn chiến thì Huyễn Đằng ta cũng không ngại bồi. Chỉ là ta nhắc nở huynh, nếu chúng ta ở đây đánh qua đánh lại thì bị những kẻ kia hốt hết mồi ngon. Đến lúc đó chỉ có chịu thiện thôi.

Cự mãng huyết sắc cũng không nhượng bộ chút nào. Sau đó nó lại dịu giọng nói với Tử Dự Hổ trên không trung.

- Huyễn Đằng Mãng, lần này ta sẽ ghi nhớ. Đợi sau việc này ta sẽ tìm ngươi tính xổ.

Tử Dực Hổ hừ lạnh, gầm lên với đám ma thú thực lực thấp kia lao đi. Mà Huyễn Đằng Mãng cũng thu lại uy thế, nó một lần nữa chui xuống dưới lòng đất lao đi. Hai con ma thú ngũ giai này đều hướng về chung một nơi, đó là Gian Minh thành.