Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 217: Mộ địa thần bí




Sâu trong Dạ Mạc cốc.

Dù đã là nửa đêm nhưng trong Dạ Mạc cốc vẫn nhìn thấy chút ánh sáng từ vầng trăng sáng chiếu rọi cả khu rừng. Các bóng cây dung hợp vào nhau, cùng với đám ma thú thi thoảng lại xuất hiện khiến cho Dạ Mạc cốc có vài phần quỷ quái âm u.

Một dong binh mặc áo giáp da đang không ngừng nhảy qua nhảy lại trong núi, trên người hắn có rất nhiều vết thương to nhỏ, vũ khí không biết đã đi đằng nào rồi. Nhìn bộ dạng sợ hãi tột độ của hắn chắc là đã gặp không ít lần bị đuổi giết.

Nhưng trong tình trạng này mà hắn còn chạy ra được thì cũng là hiếm có.

Những cành cây kỳ quái trong rừng như yêu ma chặn đường đi của hắn, nhưng dưới sự xung kích của hắn, những cành cây ấy theo nhau gãy hết, để lại những dấu vết rõ ràng

Rõ ràng là bản lĩnh của người này cũng không phải là kém.

Chỉ có điều tuy bản lĩnh hắn không tồi nhưng trong khi chạy trốn lại để lại dấu vết rõ ràng như vậy, dù là đứa trẻ ba tuổi cũng phát hiện được tông tích của hắn chứ chưa nói đến những cường giả đang truy sát đằng sau.

Chạy được vài dặm nữa, dong binh đó nghe thấy tiếng xé gió từ phía sau, dường như có một thứ khí tức khiến người ta kinh hãi đã bao trùm lấy hắn.

Nhưng hắn không hề tỏ ra sợ sệt, đang chạy loạn bỗng hắn đột ngột dừng lại, cả thân người lăn tròn trong không trung về hướng khác. Cơ thể hắn lúc này vô cùng mềm mại, xuyên qua vô số cây cối như vậy nhưng không hề bị va chạm, rõ ràng là hắn có một loại thân pháp đấu kỹ rất cao cường.

Lúc này, một tràng cười nhạt vang lên từ phía xa, rồi một đạo đấu khí vút tới làm cho một cái cây đại thụ nổ tung. Nhưng dong binh đang tháo chạy kia lại dựa vào việc đó mà nhanh hơn vài phần, chốc lát đã biến mất.

- Khốn kiếp! Tên tiểu tử này đúng là còn lần nhanh hơn trạch!

Kẻ đuổi theo dừng lại giữa không trung quét mắt ra xung quanh, đã xác định được đường đi của dong binh đó. Hắn ra hiệu tay, không cần nói nhiều, hai kẻ theo sau đã đi theo hai hướng khác nhau.

Không lâu sau, một trận nỗ đấu khí đã vang lên, chỉ là tiếng nỗ này vừa vang lên lập tức tiêu biển, rõ ràng trong trận giao chiến đã có kẻ bị bất lợi..

Người kia đáp xuống một cành cây, dù gì hắn cũng không phải. Hắn chần chừ một lúc, tay phải khẽ phất lên, một đạo đấu khí bắn ra với một tiếng kêu chói tai, sau đó hắn mới nhanh chóng bay về phía đấu khí chập chờn ban nãy.

- Khốn nạn, tiểu từ đó cũng chỉ là Đại Đấu sư, không ngờ đấu khí lại lợi hại như vậy, còn hơn cả đấu khí phó bang chủ Huyến Lang trấn nhà ta vài phần. Xem ra hắn quả nhiên đã có được gì đó từ cổ mộ đó rồi!

Người vừa đến khẽ lắc đầu, ra hiệu cho người đi theo không nói tiếp nữa. Quan sát vết thương hắn nói:

- Chiêu này đánh vào nơi yếu của ngươi, nhưng ngươi chỉ bị thương chứ không chết. Xem ra hắn không phải bị thương thì là cạn kiệt đấu khí, hắn chạy không xa được đâu! Tiếp tục đuổi theo! Nhân lúc bọn “ người kia ” còn chưa phát hiện được bên này chúng ta phải tóm được hắn. Nếu không tìm được vị trí mộ địa thì chúng ta tuyệt đối không bỏ cuộc! Đuổi theo hắn cho ta! Bên này!

Tên đồng bọn gật đầu, thương thế dường như là không tồn tại, người lao lên phía trước như nhanh như chớp đã theo sau.

- Huyết Lang trấn! Huyết Lang trấn từ khi nào đào tạo ra nhiều Đấu Linh cường giả như vậy.

Tên dong binh kia đang nấp trên một ngọn cây ở bên cạnh, hắn nín thở, nét mặt kỳ quái đến cực độ. Rõ ràng là cách thoát thân của hắn đã phát huy tác dụng! Chỉ có điều cách này cũng chỉ tạm thời che giấu được chứ không thể dùng mãi được. E là không lâu sau cục diện hắn bày ra sẽ bị vạch trần, nếu lúc đó mà hắn còn ở đây thì chỉ có rơi vào cảnh chết không chỗ chôn!

- Đáng chết, đều tại tên ngu ngốc đó! Biết sớm thì khi phát hiện mộ địa ta nên giết hắn luôn, nếu không thì đâu có kéo ra hàng đồng người thế này!

Nằm phục trên cành cây hồi lâu, xác định xung quanh không có ai, gã dong binh đó mới thở phào.

Khó khăn lắm hắn mới đợi được đến lúc trăng bị mây che khuất, rồi luồn xuống dưới đất di chuyển về hướng Bắc. Vì sợ bị phát hiện tung tích nên hắn đi rất chậm, đến thở cũng vô cùng nhẹ.

Cũng may những ngày này đám ma thú bị các loại khí tức cường giả trong Dạ Mạc cốc dọa cho chạy hết, nếu không thì đường đâu có để đi thế này. Đến được một dòng sông trong Dạ Mạc cốc, hắn thở phào, quỳ xuống uống nước.

Những ngày này hắn liên tiếp bị người ta truy sát, đừng nói đến uống nước, ngay thời gian thở cũng không có. Nếu không phải còn có tương lai rạng rỡ mà Đấu Hoàng mộ địa tạo nên còn đang đợi hắn thì chưa biết chừng đầu hắn đã nổ tung rồi.

Lúc này, được một ngụm nước trôi xuống họng hắn cảm thấy thoải mái không nói nên lời, đang định tiếp tục hành trình thì hắn bỗng giật mình, người luồn nhanh xuống nước dùng cỏ dưới nước che chắn, nhô nửa cái đầu lên thở nhè nhẹ.

Quả nhiên, một lúc sau có hai bóng người hạ xuống bên bờ sông, dựa vào ánh trăng hắn cũng nhận thấy những kẻ này là nhân vật nguy hiểm đến mức nào.

Nếu hắn không nhớ nhầm thì kẻ đứng phía trước chính là người đứng sau Huyết Lang trấn Âm Kiệt, kẻ một tay biến cái trấn rách từ nơi khỉ ho cò gáy này thành một thị trấn phồn hoa, vô cùng nổi tiếng trong giới dong binh, tụ tập được vô số nhân thủ. Nhưng kẻ làm mưa làm gió ở tiểu trấn như này lại khúm núm cung kính trước một nữ nhân có diện mạo tầm thường. Nữ nhân này không phải Lạc Vô Song thì là ai.

Nếu Cơ Huyền mà ở đây thì chắc cũng khá ngạc nhiên. Không ngờ Lạc Vô Song cũng không chết, tuy hiện tại thực lực nàng so với ban đầu có chút yếu hơn. Nhưng thực lực của nàng vẫn là Đấu Hoàng không cần phải nghi ngờ.

Tên dong binh không biết Lạc Vô Song nhưng hắn biết tới Âm Kiệt. Hắn cảm tri được Âm Kiệt kẻ này vốn không phải thực lực Đấu Linh mà chính là Đấu Vương hàng thật giá thật. Để một Đấu Vương phải khúm núm như vậy thì thực lực của nữ nhân này thực lực phải cao đến mức nào. Hắn càng không dám vọng động, thành thành thật thật ẩn ấp.

Âm Kiệt lấy ra một mảnh thông tin chậm rãi đọc:

- Chân Thiết… thực lực Đại Đấu sư… người của Xuyên thành….

Từ những thông tin Âm Kiệt đọc có thì có lẽ đây là thông tin của một kẻ nào đó, thông tin này vô cùng tường tận, thậm chí đến phụ thân và mẫu thân của hắn tên gì, tổ tiên như nào cũng đều có. Gã dong binh đang trốn dưới dòng sông cảm nhận một hồi ác hàn, càng không dám động đậy.

Đọc xong đống tin tức này Âm Kiệt nhíu mày nói:

- Trường chủ, kẻ này chỉ là một Đại Đấu sư nhỏ nhoi, tên gì mà Chân Thiết... kẻ mà đến danh hiệu còn chưa nghe thấy, khiến đích thân ngài đến đây quả thực là có chút… hơn nữa cũng không biết tin đó có phải thật không. Nếu cuối cùng chúng ta tóm được tên tiểu tử đó, lại phát hiện tin tức là giả thì thật là không đáng để đắc tội một cường giả mạnh mẽ.

Im lặng hồi lâu, một giọng nói trong trẻo vang lên Lạc Vô Song nói:

- Đây là tin từ hắc vệ của ta truyền về không phải bàn về độ đáng tin của nó. Lùi lại vạn bước mà nói dù không có thì chỉ tin này thôi cũng đủ để chúng ta phải chú ý rồi! Nên nhớ đó không chỉ là cổ một bình thường mà là cổ một của một Đấu Tông cường giả… nếu có được di vật của Đấu Tông thậm chí là truyền thừa thì thực lực của chúng ta e là sẽ lại tăng nhiều!

- Trường chủ anh minh…. Chỉ là chúng ta cứ ở phía sau không ra tay có được không? Hơn nữa phía bên hoàng thất cũng bắt đầu ngọ ngậy. Với tác phong của bọn chúng đó đã biết thì chắc chắn không bỏ qua. Nếu tiếp tục đợi thì lại có thêm vài nhân tố bất định, chỉ e là... Còn có cả Kim Nhạn tông như mặt trời ban trưa nữa

Lạc Vô Song nở nụ cười kinh thường:

- Âm Kiệt à, người cẩn trọng quá như vậy đừng trách nếu mai sau ngươi không thể đột phá Đấu Hoàng. Dù người của Kim Nhạn tông xuất hiện thì sao chứ? Cái khác không nói, chỉ việc điều động tay chân đến đây cũng tốn rất nhiều thời gian rồi, chứ chưa nói đến việc xuất hiện... Đến lúc đó, cục diện nơi đây e là đã bị lật tung lên rồi, chứ đừng nói đến những việc khác!

Nàng quay lại nhìn Âm Kiệt nói tiếp:

- Cổ mộ cuối cùng trừ chúng ta ra thì còn đám người của hoàng thất Lạc Nhạn đại hoàng tử cũng đang mở to mắt nhìn chằm chằm. Muốn đối kháng với bọn chúng ít nhất cũng cần đủ nhân thủ…. Trong lúc đó thì chúng ta không cần phải làm quá nhiều chuyện, chỉ cần cứ quan sát bên đại hoàng tử. Khi đến lúc, tự nhiên sẽ có kết quả, vội gì chứ?

- Có điều trường chủ. Còn kẻ thần bí đó thì sao? Có cần tiếp tục truy tìm hắn nữa không?

Âm Kiệt như nhớ ra cái gì nhìn Lạc Vô Song hỏi.

- Không cần thiết. Cử thêm người cũng chỉ tìm chết mà thôi. Chúng ta cần tối ưu hóa hành động. Dù sao hắn cũng không phải là người của đại hoàng tử, nếu vậy thì không có quá nhiều ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta.

Lạc Vô Song vừa dứt lời thì từ phía xa vang lên một tiếng động lớn, hai đạo đấu khí một xanh lam một đỏ đâm vào nhau. Nàng nhìn tới vị trí đó cười nhạt:

- Kẻ đang đối kháng với ám vệ là ai?

- Kẻ đang giao thủ với người của ta là Khố Lợi Á. Người của Khố Lợi gia tộc.

Âm Kiệt vội vàng cung kính nói.

Lạc Vô Song nghe vậy nụ cười càng lạnh lẽo hơn, nàng âm u nói:

- Đại hoảng tử bản lĩnh thông thiên, còn lôi kéo được với các gia tộc lớn của Lạc Nhạn…. Khố Lợi gia tộc cũng bị hắn lôi kéo. Quả không tầm thường chút nào…. Vị thiếu gia của gia tộc Khố Lợi đó dường như cũng là một nhân vật không tầm thường chúng ta qua đó xem sao! Tiện thể thử thực lực của vị thiếu gia này xem.

Nói xong Lạc Vô Song thi triển đấu khí chi dực bay đi, Âm Kiệt theo ngay sau nàng.

Nhìn theo bóng hai người rời đi, dong binh kia, cũng là Chân Thiết mà đám Lạc Vô Song vừa nhắc đến. Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn vô cùng cẩn thận, một lúc sau mới từ từ nhô nửa người lên mặt nước quang sát.

Vào lúc này, khi hắn chưa được tâm trạng vô cùng vui vẻ khi thoát được đám Lạc Vô Song vừa nãy thì sống lưng cảm thấy buốt lạnh, rõ ràng giống như có một lưỡi dao sắc lạnh đang chia sau lưng. Cùng lúc đó, một tiếng cười vang lên:

- Trước mắt Lạc Vô Song một Đấu Hoàng cường giả mà trốn được kỹ như vậy, chưa nói đến cái khác, mánh này cũng vô cùng lợi hại rồi...

Giọng nói này rất nhẹ, như hai người bằng hữu nói chuyện khi đi du xuân vậy, nhưng Chân Thiết cảm nhận rõ ràng rằng chỉ cần mình dám phản kháng là sự lạnh lẽo sau lưng kia sẽ không ngần ngại mà đâm vào ngực mình.

Đừng nói đến việc không kịp dùng đấu khí ngưng tụ ra khải giáp, dù có thể ngưng tụ được được cũng sợ là hắn không dám làm, vì hắn cảm nhận được rằng luồng khí tức mãnh liệt sau lưng, cái cảm giác áp bức từ linh hồn này ít nhất cũng là của Đấu Vương cường giả... Đấu Vương và Đại Đấu sư chính như một quả trứng đối đầu với cục đá.

Giọng nói không đổi đó tiếp tục vang lên sau lưng Chân Thiết:

- Các hạ cho tại hạ xin cao danh quý tánh được không?

Trong tình huống này hắn không thể không trả lời, nuốt nước bọt một cái, hắn nói nhỏ:

- Chân Thiết.

Phía sau lưng im lặng, một lúc sau mới có tiếng nói:

- Ồ, chính là Chân Thiết dẫn đến sự tranh giành mộ địa cường giả đó sao? Xem ra vận khí của ta cũng tốt quá...

Chân Kiệt nghe ngữ khí của người này rõ ràng là không có ý hại mình, có lẽ vì hắn chưa biết trong mộ địa có thứ gì, chưa biết chừng có thể lợi dụng cơ hội này...

Nghĩ đến đây hắn nói thẳng thắn:

- Đúng thế, ta chính là Chân Thiết đó!

Kẻ sau lưng nửa cười nửa không:

- Nếu là ngươi, mộ địa tốt thế không ở lại, lại chạy ra ngoài này làm gì? Muốn tặng mình cho người khác hả?

Chân Thiết thở hơi gấp, nhưng vẫn nói:

- Dù ở lại trong mộ địa thì cũng phải ăn cơm, uống nước chứ?

Người sau lưng nói:

- Thì ra là vậy... Có điều, thân là dong binh, ai chẳng có lương thảo cho vài tháng? Người thế nào thì cũng là một Đại Đấu sư, ta nghĩ ngươi thế nào chắc cũng có một cái? Có phải muốn ta kiểm tra xem thật giả thể nào không?

Chân Thiết cũng biết cái lý do có vẻ hoàn hảo đó không thể lừa được kẻ sau lưng. Cảm nhận được sự lạnh lẽo sau lưng, hắn khẽ hít một hơi, nói:

- Đợi đã, ta nói! Không phải ta không muốn ở lại mộ địa... mà là cửa lớn của mộ địa có đấu khí phòng hộ, ta không mở ra được. Lần này ta ra là muốn tìm người giúp, nhưng không ngờ trong Dạ Mạc cốc lại có vô số cường giả, ta không tìm được người giúp mà ngược lại lại rơi vào cảnh bị truy sát...

Người sau lưng dường như hơi khựng lại, một lúc sau mới nói:

- Cũng có nghĩa là, thứ bên trong mộ địa đó, người chưa lấy được cái gì hết?

Chân Thiết cần thận nói. Vừa nói, Chân Thiết vừa lấy ra từ trong người một cuộn công pháp quyển trục:

- Cũng không thể nói vậy, ta chỉ là không mở được cửa lớn ở bên trong, nhưng bên ngoài có vài thứ. Ta có lấy được công phá Huyền giai cao cấp... nếu các hạ có hứng thú thì mời nhận lấy, chỉ xin các hạ tha cho ta... Công pháp này có lẽ là do vị tiền bối đó để lại... Cũng coi như là thứ tốt hiếm có…. nếu như... nếu như...

- Ai cần Công pháp của ngươi... bị ngươi nói lăng nhăng làm ta quên mất chính sự.

Giọng nói đằng sau phát ra tiếng cười nhạo vô cùng rõ ràng. Người này nói.

Đột nhiên Chân Thiết cảm nhận đầu óc choáng váng, rồi lăn ra mặt nước bất tỉnh. Trên mặt hồ xung quanh gợn từng đợt sóng nhỏ, hai bóng người trong hư không từ từ đi ra.

Người đi trước là một thanh niên, cậu cười nhìn về Chân Thiết đang bất tỉnh nói với người còn lại:

- Hắc… Hôm nay đúng là gặp được nhiều điều thú vị…. Không ngờ nàng ta còn sống…. Công pháp của tên Chân Thiết cũng vô cùng thú vị…. Đúng là khiến kẻ khác tò mò mà…. Nàng thấy đúng không Vân Vận.