Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 216: Lăng không kĩ năng




- Tuy ngươi năm lần bảy lượt thoát được truy sát nhưng cũng chỉ chứng tỏ ngươi may mắn hơn người thôi. Lần này chính là cường giả Đấu Vương, Đấu Hoàng đều có thể xuất hiện không phải trò đùa. Dù ta cũng khó lòng vừa bảo vệ ngươi vừa đối phó với đám hoàng thất Lạc Nhạn được.

Vân Vận ánh mắt có chút không tin nhìn Cơ Huyền. Sau một hồi nàng nghiêm túc lắc đầu từ chối.

Bị ánh mắt không tin tưởng của Vân Vận quét đến Cơ Huyền có cảm giác như bị bạn gái mình nói “ không được ”, đàn ông kị nhất hai từ “ không được ” dù trong trường hợp nào cũng vậy.

Khi bị ánh mắt của Vân Vận nhìn vào Cơ Huyền cảm giác vô cùng vi diệu. Cậu không phục, hất cẳm kiêu ngạo nói:

- Nàng đừng kinh thường ta, thực lực hiện tại của ta cũng là trình độ thực mạnh. Dù có vài Đấu Vương quần ẩu cũng không làm gì ta được.

Vân Vận thấy vẻ mặt phi thường ngạo kiều của Cơ Huyền, nàng nghi hoặc nhìn cậu nói:

- Thực lực hiện tại của ngươi là trình độ gì?

- Đã tiến vào Đấu Vương.

Cơ Huyền khoắt ống tay áo, bày ra dáng vẻ cao thâm. Giống như Vân Vận trước mặt mình không phải là Đấu Hoàng cường giả cao hơn một đại cảnh giới.

- Ngươi đã bước vào Đấu Vương?

Vân Vận vui mừng nói, Cơ Huyền bước vào Đấu Vương lại khiến nàng cao hứng hơn cả khi nàng bước vào Đấu Vương. Đồng thời trong lòng Vân Vận cũng có chút khiếp sợ trước tốc độ tu luyện của Cơ Huyền. Lần đầu nàng gặp cậu thì cậu mới chỉ là một đấu giả nho nhỏ, mỗi lần nàng gặp lại Cơ Huyền thực lực cậu lại tiến thêm một bước dài.

Bây giờ cậu đã vào Đấu Vương, có lẽ chỉ trong vài năm nữa thôi Cơ Huyền sẽ bắt kịp nàng. Nghĩ đến điều đó nàng bỗng dân lên cảm xúc kiêu ngạo khó tả.

- Không đúng… Nếu ngươi đã tiến vào Đấu Vương sao không tự mình phi hành…. Ngươi còn….. Tiểu tử đáng giận.

Vân Vận đang chìm trong cảm xúc kì lạ bỗng nhớ ra điều gì. Nàng trừng mắt phượng nhìn Cơ Huyền, giọng nói chứa đầy sự chất vấn. Nhớ lại tràng cảnh khi nàng kéo Cơ Huyền lẩn trốn làm mặt ngọc nàng trở nên đỏ ửng mê người.

Đang đắc ý với Vân Vận, Cơ Huyền ngay lập tức như quả bóng xì hơi, trong lòng thầm mắng bản thân. Hai lần tự vả miệng, đúng là mất mặt. Cậu đảo mắt kiếm cớ lấp liếm:

- Khụ khụ, ta mới tiến vào Đấu Vương chưa lâu…. Cũng không biết làm như thế nào để có thể phi hành trong không trung… Ừ. Đúng vậy… đúng vậy. Ta chưa biết phi hành…. Ta không cố ý chiếm tiện nghi của nàng đâu.

- Hừ, ta tạm tin ngươi…. Nếu ngươi chưa biết phi hành thì ta dạy ngươi.

Không biết Vân Vận có tin hay không, chỉ là đột nhiên nàng nói với Cơ Huyền.

- A! Ta thấy không cần làm vậy đâu!

Tất nhiên Cơ Huyền không muốn học lăng không phi hành, nhất là được Vân Vận dạy. Để nàng dạy xong vậy thì sau đó làm sao còn chiếm được tiện nghi của Vân Vận.

- Không được!

Hiển nhiên Vân Vận biết Cơ Huyền có chủ ý gì, hừ một tiếng nói với Cơ Huyền

- Ách!

Đầu Cơ Huyền giống như cái chuông, không ngừng lắc lắc.

Vân Vận thấy Cơ Huyền như thế, nàng che miệng cười, tuy nhiên khi ánh mắt Cơ Huyền vừa chuyển đến thân thể của nàng, nàng lập tức giả vờ cực kỳ đứng đắn.

Vân Vận kéo Cơ Huyền tại một vị trí tương đối rộng rãi bắt đầu chậm rãi giảng giải:

- Hiện tại ngươi đạt tới Đấu Vương, cũng coi như chân chính bước vào trình độ cường giả đại lục. Lăng không phi hành chính là một loại kỹ năng chắc chắn phải học! Kỳ thật lăng không phi hành rất đơn giản, chính là khống chế năng lượng mà thôi!

Cơ Huyền tuy đã biết nhưng dáng vẻ vô cùng phối hợp, lắng nghe mỗi lời nói của nàng.

- Sau khi thực lực đạt tới Đấu Vương, đấu khí có một sự biến hóa về chất. Đây không chỉ là biến hóa về số lượng, quan trọng nhất có thể phóng đấu khí ra ngoài ngưng tụ thành cánh đấu khí. Tuy rằng có vài Đấu Linh cũng có thể phóng ra ngoài, nhưng khoảng cách phóng ra ngoài không thể quá xa, cũng không thể kiên trì quá lâu.

Vừa nói Vân Vận cũng chậm giãi ngưng tu là cánh đấu khí sau lưng, đôi cánh màu xanh có chút hư ảo. Rất nhanh nàng được nâng lên, lăng không đứng ở phía trên không gian.

- Mà sau khi đạt tới Đấu Vương, khoảng cách phóng đấu khí ra ngoài có thể nâng cao trên diện rộng. Đương nhiên thực lực của ngươi càng mạnh, khoảng cách phóng ra ngoài lại càng dài. Đối với lăng không phi hành cũng có lợi! Kỳ thật điều này rất đơn giản. Ngươi thử nhìn xem.

Cơ Huyền cũng gật đầu, đem đấu khí vận chuyển tới lưng, tới đây Cơ Huyền cố tình kiếm chế quá trình vận chuyển đấu khí khiến đấu khí sau lưng không thông chỉ miễn cưỡng ngưng tụ ra đôi huyễn dực màu đen mơ hồ.

Vân Vận thấy thế cũng không chút bất ngờ, nàng thu hồi cánh đấu khí rồi tiến tới sau lưng Cơ Huyền, bàn tay áp nhẹ lên lưng cậu. Đấu khí màu xanh lục chầm chậm thẩm thấu vào lưng, nàng nói với Cơ Huyền:

- Ngươi phóng đấu khí ra ngoài, chậm rãi thôi, ta sẽ giúp ngươi điều chỉnh.

Cơ Huyền dựa theo lời của Vân Vận, vận chuyển đấu khí, một cỗ đấu khí giống như hồng thủy chảy xuôi trong kinh mạch, phân tán năng lượng lộ tuyến kinh mạch kì dị, cuối cùng từ sau lưng bạo dũng ra.

- Bồng!

Hai cánh màu đen, mạnh mẽ tự mình từ phía sau bắn ra, bề rộng dài chừng hơn một trượng, cong lại.

Vân Vận không nghĩ tới nàng tính trợ giúp Cơ Huyền điều kiển đấu khí trong kinh mạch để cậu thuận lợi ngưng tụ cánh đấu khí. Nào ngờ căn bản không cần tới nàng. Lúc ấy, khi Vân Sơn nàng dạy nàng, nàng phải mất tròn một ngày mới lăng không. Vậy mà nàng còn được sư tôn nàng nói là thiên tài. Nhưng người đứng trước mặt, đã hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ của nàng.

Xem ra muốn gọi ra cánh đấu khí cũng phải có thời gian luyện tập chứ không thể trong một sớm là có thể sử dụng ngay. Có điều Cơ Huyền lại là ngoại lệ, lần đầu tiên cậu đã gọi ra cánh đấu khí, còn sử dụng vô cùng thành thục dễ dàng.

- Có được không?

Cơ Huyền nhìn Vân Vận hỏi.

- A!

Vân Vận đang sững sờ lúc này mới có phản ứng, lập tức gật đầu nói.

- Nếu ngươi có thể khống chế thân thể lăng không, vậy đã thành công một nửa!

- Hình như đấu khí tiêu hao rất lớn, cho dù Đấu Vương cũng không thể lăng không phi hành trong hư không quá lâu!

Cơ Huyền giống như chưa biết gì cũng đem câu hỏi thắc mắc để Vân Vận giải đáp.

Vân Vận trắng mắt nhìn Cơ Huyền nói:

- Chẳng lẽ ngươi vừa mới bước vào Đấu Vương đã muốn giống như Đấu Hoàng, Đấu Tông ở tự do phi hành trên hư không sao? Võ giả vừa mới bước vào Đấu Vương, có thể kiên trì một canh giờ đã là cực hạn.

Cơ Huyền nhún nhún vai nhìn Vân Vận cười ha ha vài tiếng, không tiếp tục phát biểu những lời ngu ngốc nữa.

- Ngươi cần phải làm là ngưng tụ đấu khí phóng ra ngoài, không cho nó khuếch tán. Như vậy thời gian kiên trì sẽ lâu một chút. Cái này đều dựa vào mức độ khống chế của ngươi đối với đấu khí. Lực khống chế của ngươi càng mạnh, vậy thời gian kiên trì lại càng lâu, lăng không phi hành cũng càng hoàn mỹ.

- Về điểm này, không phải dược sư có được ưu thế rất lớn sao? Đối với việc lực khống chế đấu khí bên ngoài, không có võ giả nào so sánh được với dược sư!

Cơ Huyền bỗng nhiên nói.

Vân Vận gật đầu nói:

- Về phương diện thao túng đấu khí tỉ mỉ thì không ai hơn được những luyện dược sư, bọn họ còn có linh hồn lực cường đại trợ giúp khống hỏa trong quá trình luyện đan. Nhờ vậy khả năng phi hành của dược sư trình độ Đấu Vương tốt hơn võ giả trình độ Đấu Vương.

Khi Vân Vận còn đang thao thao bất tuyệt thì Cơ Huyền lại tiếp tục đem cho nàng bất ngờ nữa. Cơ Huyền thoáng khu động chút linh hồn lực kiểm soát đấu khí phóng ra ngoài. Thân ảnh Cơ Huyền cũng chậm chậm lăng không. Đấu khí có linh hồn lực gia nhập phóng ra ngoài ngưng tụ khác thường, khuếch tán cũng càng lúc càng ít.

Vân Vận nhìn cảnh tượng này sững sờ. Lúc trước, khi nàng làm được cảnh tượng này, đã phải luyện tập tròn một tuần. Nhưng Cơ Huyền lại nhanh như vậy đã nắm giữ được. Lần đầu tiên Vân Vận nghi ngờ, có phải lúc trước nàng thật sự quá ngu ngốc hay không? Nhưng nhớ tới vẻ mặt kinh ngạc của sư tôn nàng khi thấy nàng làm được như vậy, Vân Vận cảm thấy nàng không thể là kẻ ngu ngốc.

Lần này chính Cơ Huyền cũng bất ngờ, vì cậu chưa từng thử sử dụng linh hồn lực khống chế cánh đấu khí. có linh hồn lực trợ giúp, Cơ Huyền cảm thấy tiêu hao lại nhỏ hơn một chút. Hơn nữa tốc độ Hỗn Nguyên Thôn Thiên quyết vận chuyển, và Vẫn Lạc Tâm Viêm cũng rất nhanh bổ sung đấu khí Cơ Huyền đã tiêu hao.

Vân Vận nhìn Cơ Huyền tự nhiên dạo chơi nhàn nhã ở trong hư không, nàng đã thấy nhưng không thể trách. Trong sự ảnh hưởng của nàng, có thể lăng không phi hành đạt tới loại tiêu chuẩn này, không ai không phải luyện tập mười ngày nửa tháng trở lên. Nhưng người đứng trước mặt đã vượt qua phạm trù như vậy.

Mà điều khiến Vân Vận kinh ngạc chính là, thời gian Cơ Huyền ở trong hư không đã vượt quá một canh giờ. Một võ giả vừa bước vào Đấu Vương, lại có thể lăng không phi hành trên một canh giờ, điều này khiến Vân Vận nghi ngờ Cơ Huyền có phải vừa mới bước vào Đấu Vương hay không? Bằng không đấu khí của cậu làm sao có thể chống đỡ được lâu như thế.

Cơ Huyền đúng thật không phải phạm trù bình thường có thể hiểu, cũng đúng là cậu tiến vào Đấu Vương cũng rất lâu, những điều này Vân Vận đương nhiên không hay biết, bằng không nàng nhất định sẽ chém Cơ Huyền làm đôi.

Mà Cơ Huyền lúc này đang chìm trong suy nghĩ, của riêng mình. Nếu linh hồn lực ngoài sử dụng để cảm tri, khống hỏa thì còn có thể sử dụng nó để khống chế năng lượng đấu khí. Linh hồn lực có thể kiểm soát cánh đấu khí, vậy thì nếu nó có thể kiểm soát mỗi quyền, mỗi đấu kĩ thì sát thương của nó còn như nào nữa?

Mỗi đấu kĩ khi sử dụng đều có lượng đấu khí phân tán và tiêu thất bên ngoài, cái này chỉ có thể thông qua rèn luyện đấu kĩ liên tục để khắc phục tương đối. Nhưng bây giờ nếu dùng linh hồn lực khống chế nó lại, hội tụ duy nhất vào một điểm và bạo phát thì mức độ hủy diệt là không thể tưởng tượng nổi.

Đến khi Cơ Huyền nhận ra thì bản thân đang chậm rãi hạ xuống mặt đất, cảm nhận được đấu khí trong cơ thể giảm xuống ít nhất bốn thành, cậu thoáng nhíu mày. Quay ra thấy Vân Vận sững sờ nhìn của cậu, rất nghi hoặc sờ soạng lên mặt một hồi nói:

- Trên mặt ta có gì sao? Làm gì nhìn ta như vậy?

- A! Không có gì!

Vân Vận cố bài trừ cảm giác kinh ngạc ra khỏi đầu. Nàng sẽ không ngu ngốc đi khen ngợi Cơ Huyền. Nàng hiểu rất rõ về cậu, nếu nàng khen ngợi, sợ là cậu sẽ khoác lác không ngừng.

- Xem ra không tu luyện một hai tháng, sợ là không thể hoàn toàn nắm giữ được lăng không phi hành!

Cơ Huyền giả bộ bất đắc dĩ nhún nhún vai nói.

Khóe miệng Vân Vận thoáng run rẩy một chút. Lúc trước nàng luyện tập một hai tháng, cũng chỉ vừa như vậy mà thôi.

- Luyện tập nhiều một chút, từ từ sẽ thuần thục. Đến lúc đó lăng không phi hành và đi lại trên mặt đất cũng không có gì khác nhau.

Vân Vận nói với Cơ Huyền.

- Đúng rồi, đấu khí trong cơ thể ngươi còn bao nhiêu?

- Ôi...

Thân thể Cơ Huyền liền mềm nhũn, hung hăng ngã xuống, tay nện ở phía trên một tảng đá, đau tới mức khiến cậu nhe răng trợn mắt.

- Ngươi làm sao vậy?

Vân Vận kinh hãi, vội vàng đỡ Cơ Huyền dậy, sốt ruột nhìn Cơ Huyền nói.

Vẻ mặt Cơ Huyền đau đớn nói:

- Vừa một lòng chú ý vào việc lăng không phi hành, bây giờ hạ xuống mới phát hiện trong cơ thể không có chút đấu khí nào.

Vân Vận có chút đau lòng nhìn một mảng xanh tím trên cánh tay Cơ Huyền, nhẹ nhàng thổi hai, dùng bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng xoa lên đó, sau đó ôn nhu hỏi Cơ Huyền:

- Đau không?

Trong lòng Cơ Huyền không ngừng cười trộm, thầm nghĩ khổ nhục kế này vẫn có chút tác dụng. Chẳng qua mẹ nó tảng đá này cũng quá cứng rắn đi.

- Rất đau! Tuy nhiên nàng thổi hai cái đã thấy tốt hơn nhiều!

Cơ Huyền không biết liêm sỉ nói.

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Vận bắt đầu ửng đỏ, suy nghĩ một chút vẫn ngồi xuống, nhẹ nhàng thổi phía trên cánh tay Cơ Huyền.

- Vân Vận… kì thực nàng không thấy thời điểm lúc này rất thích hợp để….

- Suỵt.

Cơ Huyền đang nói dở thì bị Vân Vận đưa tay chặn, nàng đánh mắt ra hiệu với cậu. Lúc này Cơ Huyền cũng cảm nhận được bên ngoài động khẩu này có ba động đấu khí yếu ớt. Những kẻ đến đây thực lực không cao cho lắm, cậu rất bực mình. Vì mấy con kiến nhỏ mà hai người mất đi khoảng khắc lãng mạn. Đúng lúc này bên ngoài sơn động truyền lại lời nói:

- Khốn nạn, tiểu từ đó cũng là Đại Đấu sư, không ngờ đấu khí lại lợi hại như vậy, còn hơn cả đấu khí phó bang chủ Huyến Lang trấn nhà ta vài phần. Xem ra hắn quả nhiên đã có được gì đó từ cổ mộ đó rồi!

Nghe tới cái này hai người Vân Vận và Cơ Huyền như ngừng thở, vội vàng hóng tin tức.