Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 208: Bèo và nước




Xuân Nhi vốn tính thay hai người kia làm theo lời Cơ Huyền, có điều bị Cơ Huyền giữ lại, bất đắc dĩ nàng đành dịu Cơ Huyền vào xe để cậu trị thương.

- Biết vì sao ta lại để hai người kia đi kiểm tra thi thể không?

Ngồi trong cỗ xe Cơ Huyền lấy mấy viên đan dược trong giới chỉ ra ăn sau đó nhìn về Xuân Nhi nhàn nhạt hỏi.

Xuân Nhi vỗn thắc mắc nên khi Cơ Huyền hỏi nàng liền chú tâm lắng nghe.

- Ta biết các ngươi đều là nữ nhân thiện lương, nhưng mà loại thiện lương này cũng phải nhìn người mà đi đối đãi, đối đãi với địch nhân vừa ra tay liền muốn giết địch chiến thắng bằng không cái chết sẽ chỉ là chính mình,. Nhất là khi các ngươi hiện tại đã không còn nam nhân bảo hộ thì các ngươi càng phải lãnh huyết hơn. Ta điều họ đi là để họ cảm nhận được mùi vị của huyết tinh, biết sự khốc liệt của thế giới này, biết nếu mình không trở nên đủ độc thì không ai có thể bảo hộ được các người…. Hiểu không.

Qua tình trạng hôm nay Cơ Huyền nhận ra điều này, thực lực của hai người phu nhân còn cao hơn Xuân Nhi, một Đại đấu sư, một Đấu sư. Với thực lực này thì họ hoàn toàn có thể tham chiến giết địch không cần tạo gánh nặng cho mọi người. Nhưng họ thiếu đi sự lạnh lùng, họ chưa từng nếm trải cảm giác cận kề cái chết nên họ không thể giết người khác. Điều này chính là nhược điểm của các nàng, nên cậu ít nhất muốn các nàng biết tới tinh huyết. Dù có khó chịu, có sợ hãi thì việc này tương lai ít nhất sẽ để ba người này có thể nương tựa vào nhau mà sống.

Lúc này Xuân Nhi cũng mơ hồ hiểu ra dụng ý của Cơ Huyền, nàng nhìn lại vào đôi bàn tay của mình vẫn còn cảm giác giết người của rồi làm nàng vẫn không ngừng run rẩy. Nhưng chỉ cần làm quen với cảm giác này thì tương lai ít nhất cũng trở nên có ích một chút.

Không lâu sau phu nhân và tiểu thư trở vẻ, mặt vẫn còn dáng vẻ kiếp đản.

- Thế nào?

Cơ Huyền nhàn nhạt hỏi hai người.

- Chết cả rồi.

Phu nhân nuốt nước bọt lắc đầu, đám người Nguyên Thiên đó ra tay cực kỳ sạch sẽ, những người đang ngủ đó đều bị một nhát giết chết. Những người bị giết trong lúc chiến đấu đều không còn khả năng sống sót.

Cả đoàn xe đó đến giờ chỉ còn lại Cơ Huyền và ba nữ nhân sống sót. Cậu nhìn ba người hỏi:

- Các người định làm thế nào? Vẫn đi Vân Thành sao?

Phu nhân ngẩng đầu rồi khẽ gật đầu, nhìn Cơ Huyền với vẻ mặt đầy hy vọng:

- Thiếu hiệp có thể hộ tống chúng tôi đoạn đường này không?

Đây là chốn hoang vu, vừa rồi lại trải qua chuyện bi thảm đến vậy, nên họ đâu dám đi một mình?

Xuân Nhi cũng kéo cánh tay Cơ Huyền lại, giọng tội nghiệp nói:

- Tiểu ăn mày!

- Xuân Nhi không được vô lễ.

Phu nhân vẻ mặt nghiêm nghị khiển trách. Lúc trước có mắt không tròng nên coi Cơ Huyền chỉ là một kẻ ăn mày thì cũng coi như thôi, bây giờ người ta cứu mạng mình mà vẫn xưng hô như vậy thì có vẻ tỏ ra là người không được giáo dưỡng rồi.

Cơ Huyền nhìn Xuân Nhi gật đầu nói:

- Dù sao thì vẫn còn một ngày đường nữa, tôi sẽ đưa các người đi.

- Đa tạ thiếu hiệp.

Phu nhân nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

- Nơi này đầy mùi máu tanh, sợ rằng sẽ dụ bọn dã thú đến, bây giờ chúng ta lập tức lên đường, đến chập tối ngày mai có lẽ sẽ đến được Vân Thành. Các người hãy mau đi thu dọn những thứ quý giá, còn những thi thể ngoài này hãy giao cho ta.

Cơ Huyền nói xong thì xuống khỏi cỗ xe ngựa.

Phu nhân thở phào nhẹ nhõm rồi gọi tiểu thư và Xuân Nhi đến xe ngựa thứ hai để thu dọn đồ đạc.

Nhìn đám thi thể ngổn ngang trước mặt Cơ Huyền thở một hơi, hắc khí từ trong cơ thể thẩm thấu ra ngoài một lực hút vô hình bao bọc lên nơi này. Trong vài hô hấp thời gian toàn bộ những cái xác lập tức bị khô kiệt, lúc này Cơ Huyền cũng mở mắt ra thử vận chuyển đấu khí khẽ lẩm bẩm:

- Hiện tại thực lực tăng cao nên nhu cầu đấu khí cũng cao hơn nhiều, toàn bộ người chết này đấu khí cũng tiêu thất theo thời gian cuối cùng cũng chỉ giúp mình khôi phục lại có ba phần thực lực… Có điều như vậy cũng ổn rồi…. Di tên Nguyên Thiên vậy mà chưa chết.

Sau khi hấp thụ xong mới nhìn tới vị trí Nguyên Thiên bị đánh xuyên lồng ngực bây giờ đã chống trơn, vậy mà vẫn còn sống đúng là ngoài ý muốn, đồng thời cũng lắc đầu hai mẹ con kia cái xác to lù lù biến mất cũng không biết. Có điều Cơ Huyền không lo lắng, dù là còn sống cũng chỉ kéo dài chút mạng tàn, ở nơi này không chỉ có con người mà còn tồn tại ma thú không hề yếu, với đống thương thế đó chỉ vong mạng dưới miệng của bọn chúng mà thôi.

Cơ Huyền triệu hóa một đáo hỏa diễm vàng cam lấp lánh trên đầu ngón tay. Đóa hỏa diễm đó tự ý rời tay bay đến vị trí những cái xác bùng cháy, tốc độ lan truyền rất nhanh thoáng một cái dị hỏa đã len lỏi vào trong toàn bộ xác chết cuối cùng hóa thành cát bụ mà tan đi trong gió.

Bên kia ba người cũng thu xếp thỏa đáng rồi, tất cả những gì quý giá đều được mang theo.

- Đi thôi.

Cơ Huyền đưa bọn họ vào trong phòng xe, còn mình thì ngồi bên càng xe, tay cầm cái roi ngựa của Ngô lão đánh lên mông ngựa điều khiển nó rời đi.

Sau một đêm mọi người đã rời xa khỏi nơi đầy mùi máu tanh đó.

Tuy đây là lần đầu Cơ Huyền điều khiển xe ngựa nhưng mọi việc đều thuận lợi, với hồn lực cường đại của mình cậu dễ dàng khống chế con ngựa làm theo ý mình dù sao cũng đỡ hơn là sử dụng roi điều khiển vì cậu đâu có kinh nghiệm.

Nếu để các luyện dược sư khác biết được vì chuyển nhỏ như lái xe ngựa mà cần dùng tới linh hồn lực khống chế thì họ sẽ hung hăng phỉ nhổ Cơ Huyền một trận, linh hồn lực không phải dùng như vậy.

Mà bản thân cậu thong thả nhắm mắt tu luyện, bàn tay nắm chặt giới chỉ màu đen, thỉnh thoảng thấy một đạo hồn quang mơ hồ chui vào thức hải của Cơ Huyền, trước đó còn vang lên tiếng vô cùng thê lương khiến người khác nghe mà cảm thấy lạnh mình.

Bọn họ chứ chạy tới khi trời hửng sáng đến khi Xuân Nhi đi ra nói muốn dừng lại nghỉ ngơi một lát, Cơ Huyền cũng nghe theo bọn họ.

Nhóm lửa nấu cơm, Xuân Nhi bận túi bụi, việc đêm hôm qua khiến ba người trong xe không còn chút cảm giác an toàn nào, cả đêm đều không chợp mắt, tuy bây giờ cũng không có khẩu vị gì nhưng dù sao cũng phải ăn chút gì đó để bồi bổ thể lực.

Khi tiếp tục lên đường Xuân Nhi không trở lại phòng xe mà đến ngồi bên cạnh Cơ Huyền, nghiêng mắt quan sát cậu, ánh mắt nàng đầy hiếu kỳ.

- Ngươi không phải ăn mày sao?

- Đương nhiên không phải.

Cơ Huyền trợn trừng mắt.

- Ta đoán, ngươi nhất định là quý công tử của một thế gia nào đó bỏ trốn ra ngoài và đã tiêu hết tiền, vì thế mới thành ra túng bấn đến vậy.

Xuân Nhi nhìn Cơ Huyền vui vẻ phát huy trí tưởng tượng của mình.

Nhìn dáng vẻ tò mò của Xuân Nhi, Cơ Huyền xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng mỉm cười:

- Nha đầu hồi nhỏ đọc nhiều truyện đi.

- Hồi nhỏ ta đâu có được nghe kể chuyện gì, là do mấy năm nay nghe tiểu thư kể mấy câu chuyện lý thú, trong đó có rất nhiều kiều đoạn như vậy, sau đó thì, các quý công tử lạc phách như ngươi liền gặp được…

Chưa dứt lời thì bên trong có tiếng phu nhân ho nhẹ truyền ra. Xuân Nhi vội lè cái lưỡi thơm tho ra.

Cơ Huyền khẽ mỉm cười giọng nói mang theo đùa giỡn:

- Tuy ta không phải công tử thế gia nhưng cho dù công tử thế gia gặp ta cũng phải cúi đầu người tin không.

- Không tin.

Xuân Nhi nhìn dáng vẻ bông đùa của Cơ Huyền bĩu môi không tin.

Một canh giờ sau, Cơ Huyền trong lòng có điềm báo gì đó, đưa mắt trông về phía xa rồi đột nhiên nói:

- Phía trước có người chặn đường, không biết họ đang làm gì vậy?

Tiếng phu nhân có chút vui mừng truyền ra:

- Có lẽ là người của Vạn gia đến.

Vạn gia đó chính là gia tộc mà lần này phu nhân muốn tìm đến nương tựa. Mấy ngày nói chuyện cùng Xuân Nhi, Cơ Huyền cũng biết được tiểu thư nhà này từ nhỏ đã có hôn ước với thiếu gia nhà Vạn gia, vì thế sau khi lão gia chết đi phu nhân mới đưa tiểu thư đến Vân Thành, lần này đến, một là để tránh nạn, hai là để hoàn thành hôn sự cho tiểu thư. Sau này e là sẽ định cư tại Vân Thành.

- Trước các người đã thông báo cho Vạn gia rồi sao?

Cơ Huyền hỏi.

- Ừ.

- Vậy đợi lát nữa khi đến đó ta sẽ không đi cùng các người nữa.

Xuân Nhi lại vội nói:

- Tiểu ăn mày, ngươi muốn đi rồi sao?

Cơ Huyền mỉm cười nhìn Xuân Nhi không đáp. Cậu quay hướng phu nhân trong xe nói:

- Phu nhân, tại hạ hy vọng chuyện liên quan đến tại hạ đêm qua xin đừng tiết lộ ra ngoài.

- Vâng, thiếu hiệp yên tâm, chuyện đêm qua chỉ là ba người ta được cao nhân cứu giúp mà thôi.

Phu nhân liền gật đầu đáp.

Không lâu sau xe ngựa đã đến trước mặt đám người chặn đường kia. Khi đó một người cung tay làm lễ. Rồi cao giọng hỏi:

- Trong xe có phải Lâm gia, Lâm phu nhân không?

Tiếng phu nhân truyền ra:

- Đúng vậy.

Người đó mừng rỡ xoay người xuống ngựa rồi giọng nói nghẹn lại:

- Tiểu đệ Vạn Miêu, cung nghênh tẩu tẩu! Từ biệt Lâm đại ca mười năm, không ngờ lại thành vĩnh biệt, chuyện xưa vô kể, đều chỉ mới như ngày hôm qua, hiện ra mồn một trước mắt!

Phu nhân nói:

- Xin hiền đệ nén bi thương.

Vạn Miêu lại nói:

- Tẩu cũng không nên quá đau lòng.

Một cảnh đau buồn trang nghiêm. Mãi lâu sau Vạn Miêu mới nói tiếp:

- Tẩu tẩu đi đường vất vả, xin hãy cố thêm nửa ngày nữa, lập tức sẽ đế Vân Thành.

Trong lúc nói người này đảo nhìn Cơ Huyền, không ngớt nhíu mày:

- Sao lại có một tên ăn mày thế này?

Phu nhân tâm tứ linh hoạt, chỉ vài ba câu nói về chuyện đêm qua, sau cùng nói:

- Ba người tôi đều không biết điều khiển xe ngựa, may mà gặp được tiểu khất nhi này, nên liền nhờ hắn chạy ngựa giúp.

- Cái tên trời đánh Nguyên Thiên này! Thật đáng bầm thây!

Vạn Miêu tức giận tím mặt, nói rồi lại nhìn Cơ Huyền nói:

- Tiểu khất nhi, ngươi cũng xuống đi, trên đường vất vả rồi.

Cơ Huyền đáp lại một tiếng rồi nhảy từ trên xe ngựa xuống. Vạn Miêu nháy mắt với một tên thủ hạ, người đó liền đến trước đưa cho Cơ Huyền một túi tiên coi như là tiền thù lao, Cơ Huyền đương nhiên là không khách khí, cậu làm ra bộ dạng đúng như một tên ăn mày, cảm ơn rối rít.

- Đi thôi!

Vạn Miêu bảo một người khác vào thay vị trí Cơ Huyền rồi sau đó mới vung tay dẫn đoàn người chạy về phía Vân Thành. Khói bụi cuồn cuộn, Cơ Huyền đứng chỗ cũ, nhìn thấy từ trong cửa xe sau ba đôi mắt đang chằm chằm nhìn theo mình.

Thực ra vừa nãy Cơ Huyền cảm thấy Vạn Miêu là một kẻ không đơn giản nhưng cậu thực sự không nhiều lời vì một người đứng đầu gia tộc có bao giờ đơn giản, nếu mà đơn giản e rằng không còn sống đến ngày hôm nay.

Thở dài một cái, từ tay xuất hiện một chiếc giới chỉ màu lam, đây là cái giới chỉ cậu không hay dùng tới, chỉ chưa mấy vật không mấy hữu ích giống chút thuố nhẹ và còn có cả độc dược mà ngày xưa Tiểu Y Tiên chế cho cậu không dùng đến.

Đấu khí bao bọc đánh ra một đạo quang vào trong xe, giới chỉ bay với tốc độ cực nhanh nhưng khi đến gần cửa sổ thì đột nhiên tiêu thất rơi vào tay Xuân Nhi. Trong đầu của Xuân Nhi nghe thấy tiếng Cơ Huyền:

- Chiếc giới chỉ này này ta đã xóa đi ấn kì rồi. Trong đây có chút đồ lặt vặt để chữa thương và phòng thân, có một cái một cái túi hương tên là "Lạc Hồn tán" có thể tản mát ra mùi thơm cực kì mạnh khiến cho kẻ khác toàn thân mất hết sức lực dù đại đấu sư cũng không ngoại lệ. Loại độc dược này không phân biệt địch ta, ngươi lúc sử dụng nó thì nên đem bì ngọc được buộc cùng túi hương đó sử dụng. Đây là mấy món đồ cuối ta có thể chuẩn bị cho các cô mà thôi. Bảo trọng.

- Ngày sau gặp lại… Tiểu ăn mày ca ca.

Xuân Nhi cầm trong tay giới chỉ khẽ lẩm bẩm, cuối cùng nha đầu này cũng chịu gọi tiếng ca ca.

Tiểu thư và phu nhân nhìn dáng vẻ của Xuân Nhi thì khó hiểu. Xuân Nhi từ cho giới chỉ lấy ra món đồ Cơ Huyền nói giải thích với hai người họ, khiến hai người phu nhân có chút cảm động. Ba người phụ nữ trong xe một lần nữa cảm kích Cơ Huyền, tuy là bèo nước gặp nhau nhưng Cơ Huyền vẫn lo lắng cho an nguy cho bọn họ. Có lẽ thứ này vĩnh viễn không cần đến nhưng họ sẽ vẫn giữ lấy nó như món quà kỉ niệm…. Nhưng món quá kì niệm này quả thực không phải mãi mãi làm kỉ niệm như họ nghĩ, và linh cảm của Cơ Huyền cũng không sai…. Nhưng đây là truyện sau này nói tới.