Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 206: Sinh tử cục




Sau khi dùng linh hồn lực vừa quan sát đoàn xe, vừa do thám tính thực hư thì Cơ Huyền lập tức nhận ra khác thường. Chỗ này cũng là nơi hoang vu hẻo lánh như mọi khi nhưng ở những chỗ chỗ trước ít nhiều cũng có người qua lại, còn nơi quỷ quái này không một bóng người lui tới.

Ngẩng đầu nhìn lên trời, một mảnh đen kịt, tiếng gió thổi rít, đúng là thích hợp làm chuyện xấu, ngày giết người phóng hỏa. Mà đối với việc ngày Cơ Huyền đã quen thuộc rồi.

Bên kia, nhiều võ giả đan tranh giành thức ăn, thản nhiên cười nuốt thức ăn xuống bụng, Ngô Lão tuy là người phu xe, nhưng thân phận chắc chắn không thấp, bởi vì giờ phút này đang có người đơm đồ ăn đưa cho lão, lão vẫn ngồi ở bên càng xe, uống rượu nhìn trời, tuổi già sức yếu, bóng dáng tiêu điều.

Đám người ăn xong, tán gẫu một hồi, gã trung niên kia quát mắng, mấy người liền ở lại trực đêm, còn phần đông thì ngồi bên đống lửa, ôm áo mà ngủ.

Cơ Huyền thấy vậy lùi lại vào trong rừng sau thân hình ngay lập tức bị bóng tối che đậy không ai nhận ra sự biến mất của cậu hay nói không ai quan tâm tới một kẻ ăn mày. Từ trong bóng tối cậu sử dụng linh hồn lực vẫn không ngừng quang sát. Sau một canh giờ cậu ngay lập tức nhận ra điều dị thường. Đám võ giả đang ngủ xung quanh đống lửa đó, hơi thở lúc này đã rất sâu rồi.

Bình thường, những võ giả khi đi lại nơi hoang dã, ngay cả khi đi theo nhóm, cũng phải thường xuyên giữ vững lòng cảnh giác, đêm đến cũng không thể ngủ quá sâu giấc, cơ bản chỉ cần chợp mắt, lấy lại thể lực và tinh thần là được. Mấy đêm nay, bọn họ cũng đều như vậy. Nhưng lúc này, những người này lại đều ngủ như chết cả Cơ Huyền xem chừng muốn đánh thức bọn họ, thế nào cũng phải gây ra tiếng động lớn mới được.

- Quả nhiên là hạ thuốc.

Kết hợp với thái độ của gã trung niên đó trong bữa tối trước đó và sắc mặt thả lỏng của gã trong phút chốc này, Cơ Huyền lập tức hiểu được.

Trong mắt hắn Cơ Huyền chỉ là một tên ăn mày bình thường, mà hơn nữa đồ ăn buổi tối nhất định bị bỏ thuốc, nếu cậu cũng ăn thức ăn đó như mấy người đó, chắc chắn không tới một khắc sẽ bị hôn mê, dù sao thì sức phản kháng của người bình thường cũng không thể mạnh như người tu luyện.

Một khi cậu ngã xuống, ắt sẽ dẫn tới sự hoài nghi của người khác. Cho nên hắn mới hung giữ uy hiếp mình, không cho mình ăn cơm tối, khi mình quay người rời đi, hắn mới yên tâm.

Cơ Huyền không vội vã động thủ, tên trung niên kia thực lực cũng là thất tinh Đấu Linh so với người bình thường thì khá mạnh, nếu Cơ Huyền nghiêm túc giết hắn thì có chút khó khăn hiện tại bộc phát thực lực cũng chỉ là ngũ tinh Đại Đấu Sư có chút phiền phức. Có những đấu kĩ cậu cũng khó có thể triển khai, thậm chí là dị hỏa cũng khó có thể kiểm soát được.

Hơn nữa cậu không có ý định cứu nhóm người kia vì họ cũng đâu đối tốt với mình, dù sao thì nếu chỉ cần đưa ba ngươi phu nhân kia đi, có điều phải tìm hiểu động cơ của hắn, tiền bạc, sắc đẹp, hay cái khác chăng? Hay đơn giản là có kẻ phía sau sai bảo.

Bên đống lửa chập chờn, mấy bong người đang lén lút bò lên. Sau đó từ từ rút ra đao kiếm dắt bên hông, dí vào cổ những đồng bạn mấy ngày nay ăn chung ở chung với chúng, giờ này đang hôn mê bất tỉnh.

Tiếng động rất nhỏ truyền đến, có máu tươi bắn ra tung tóe. Im hơi lặng tiếng, liền có mấy tính mạng quy hồn địa phủ!

Cơ Huyền muốn biết trong đoàn người này ai là quỷ ai là ngươi, ánh mắt nhìn về Ngô lão thăm dò, lão đối với cậu không tệ nếu lão là người cùng chung một nhóm với trung niên nhân kia thì Cơ Huyền nên lấy an toàn của bản thân là trên hết đánh thức đám phu nhân kia rồi đưa họ chạy. Nếu không phải thì giúp họ một lần thức tỉnh lão.

Quan sát về phía cỗ xe chỗ Ngô lão, cậu nhìn thấy gã trung niên kia lúc này đang mờ ám cảnh giác lần đến chỗ Ngô lão. Dưới chân không tiếng động, nguyên khí toàn thân thu hồi đến cực hạn, trường kiếm trên tay kè bên bên cạnh sườn, đêm trăng tối, không chút phản quang. Ngô Lão không phải là người của bọn hắn! Nhưng giờ đây tính mạng cũng đang bị uy hiếp.

Cơ Huyền thấy vậy tiện thể trợ giúp Ngô lão, linh hồn lực màu đen tuyền quán nhập vào thân thể của lão, linh hồn lực màu đen đột ngột kích phát trong kinh mạch của lão đau đớn làm lão lập tức tỉnh táo lại.

Gã trung niên rõ ràng không nghĩ tới sẽ thay đổi như thế, trong giây phút thanh âm đó vang lên, sắc mặc hắn chợt lạnh tanh, lại cũng không chậm trễ, kiếm dài rung lên liền đâm tới hướng Ngô lão.

Ngô Lão dù sao cũng là Đấu Linh đỉnh phong, nếu lão mê man thì trung niên nhân may mắn có thể tập kích. Còn lão đã tính lại thì chỉ thì chỉ có thể ngạnh kháng, roi ngựa trên tay vung ra một tiếng nổ vang giòn tan. Gã trung niên nhân đấu khí vội vàng bạo đũng kiếm dài hung hăng chém vào roi ngựa.

- Ầm ầm.

Va chạm của hai người tạo ra một vụ nổ lớn ở giữa khu vực. Tiếng nổ van xuất hiện khiến những võ giả hôn mê kia giờ phút này cũng đã giật mình tỉnh giấc. Ngô lão nhìn trung niên nhân thét lên:

- Nguyên Thiên. Ngươi muốn làm phản sao?

Trung niên nhân gọi Nguyên Thiên kia không đáp, trường kiếm trong tay cấp tốc được bao phủ bởi đấu khí, hắn lao lên phía Ngô Lão đối đầu.

Sau khi bừng tỉnh, những võ giả đang ngủ say đó đều mơ màng nhìn xung quanh, có chút mơ hồ không rõ đầu đuôi thì cảm nhận được sát khí lạnh sống lưng, tất cả đều không dám chần trừ nắm lấy vũ khí phản kháng. Đến khi nhận ra thì chính là bị đồng đội tín nghiệm của mình đâm từ sau lưng.

Trận chiến phân làm hai đoàn, một đoàn là đám tạp binh bọn chúng đánh nhau lộn xộn, một đoàn là Nguyên Thiên và Ngô Lão đơn độc khiêu chiến, đánh túi bụi, chửi bới, phẫn nộ cùng âm thanh chất vấn không dứt bên tai.

Trên thân cây Cơ Huyền vẫn thong thả quan sát tình hình, trong đám này thì chỉ có Ngô lão và Nguyên Thiên thực lực Đấu Linh, còn đám người kia thực lực mạnh nhất có Đại Đấu sư mười tên. Trong đó phe Ngô lão chỉ có ba Đại Đấu sư từ tam tinh tới lục tinh. Phe Nguyên Thiên thì nhiều người hơn chút đỉnh, có một thất tinh Đại Đấu sư và nhất tinh Đại Đấu sư, việc chênh lệch này gây ra khó khăn khá lớn.

Cơ Huyền miễn cưỡng triệu hoán ra một đóa vô hình hỏa diễm nhỏ trên tay, đóa hỏa diễm này nhẹ bay lên đỉnh đầu của cậu, ngọn hỏa diễm vô hình kia lại đột nhiên phát sinh ra một hồi ba động. Theo ba động của Vẫn Lạc Tâm Viêm truyền ra bên dưới hỗn chiến ba gã Đại Đấu sư phe của Nguyên Thiên lại đột ngột dừng lại, sắc mặt đỏ lên, đấu khí cả người bỏi vì trở tay không kịp mà trở nên hỗn loạn, đấu khí trong cơ thể liều mạng vận chuyển, đè cái tâm hỏa. Nhân cơ hội, ba gã Đại Đấu sư kia thúc dục đấu kĩ không chút lưu tình chém giết kẻ phản bội.

Cục diện trong thoáng chốc thay đổi, mất đi hai gã Đại Đấu sư nhóm phản bội lập tức rơi vào thế yếu.

- Chậc, dù giết được hai đại đấu sư nhưng cũng không khá khẩm hơn là bao… mê dược đúng là có tác dụng nhất định…

Trúng thuốc mê, nên bọn người Ngô lão căn bản không thể phát huy được hết sức lực, Nguyên Thiên và thủ hạ của gã lại lén đánh trước, cho dù số người hiện tại ít hơn, cũng chiếm hết ưu thế. Cơ Huyền từ trong bóng tối âm thầm giúp phe thủ hộ một chút khiến đám người phản bội đội hình rối loạn nhưng tình thế không phải là quá tốt.

Liếc nhìn bên kia chiến trường, Nguyên Thiên và Ngô lão cọt sát liên tục, hoa lửa từ trường kiếp lóe lên soi sáng. Trong bóng đêm hôi sắc đấu khí cùng lục mang đấu khí liên lục bùng nổ như những tia pháo hoa trên bầu trời. Dù vậy hôi sắc đấu khí mang theo tia yếu thế, nên bị lục mang đấu khí áp đảo không ngừng. Chắc chắn là do mê dược khiến Ngô lão cũng không phát ra toàn bộ thực lực của mình nên bị Nguyên Thiên áp chế gắt gao.

Tình thế này có thể biến xấu đi bất cứ lúc nào, tình hình Cơ Huyền đành đem ba người phụ nữ kia rời đi sau đó nghĩ cách bảo Ngô lão rút lui thôi. Cơ Huyền sử dụng đấu kĩ đặc thù che khuất toàn bộ khí tức của bản thân, lẳng lặng tìm đến phía cỗ xe ngựa thứ ba.

Ba nữ nhân bên trong xe ngựa đương nhiên cũng bị động tĩnh bên ngoài làm tỉnh giấc, lúc Cơ Huyền tìm đến đấy, vừa nghe được âm thanh có chút bất mãn từ bên trong truyền đến:

- Cái gì ồn ào nửa đêm khuya thế?

Theo sau là tiếng mặc quần áo sột sột soạt soạt.

Cơ Huyền cũng không trì hoãn, liền vén màn xe lên, chạy nhanh vào trong.

- Ai!

Xuân Nhi cực kỳ hoảng sợ, giơ hai đôi bàn tay trắng như phấn lên, đánh ập về phía Cơ Huyền.

- Đừng đánh, là ta!

Cơ Huyền nắm chặt hai tay của Xuân Nhi, cố sức siết chặt.

- Ăn mày?

Xuân Nhi cuối cùng cũng đã nghe ra tiếng của Cơ Huyền,chợt lại cắn răng nói:

- Ngươi là kẻ dê xồm, cút đi.

Vừa nói, vừa lấy chân hướng về chỗ Cơ Huyền mà đá. Trong xe, phu nhân và tiểu thư cũng vì Cơ Huyền xuất hiện làm cho sợ đến mức không nhẹ, hai người run lẩy bẩy núp vào bên trong.

Ăn cú đấm và cú đá loạn xạ của Xuân Nhi khiến Cơ Huyền có chút nhức đầu, linh hồn lực hùng hồn phát ra bao bọc toàn bộ âm thanh trong cỗ xe này. Xuân Nhi cùng hai người kia bị cỗ năng lượng này chấn nhiếp không thể lên tiếng, trước áp lực này khiến họ cảm thấy mình nhỏ bé giống như con con trùng nho nhỏ vậy, Xuân Nhi phát hiện ra thực lực Cơ Huyền khủng bố đến như vậy. Trong lòng nàng hận chết Cơ Huyền, nhưng cũng đành nhận mệnh, đôi mắt nàng nhắm chặt lại thể hiện sự cam chịu.

Nhìn dáng vẻ của Xuân Nhi, Cơ Huyền đoán ra nha đầu này hiểu nhầm cậu, thở dài một hơi, Cơ Huyền truyền âm với ba người:

- Nguyên Thiên làm phản rồi! Các ngươi không muốn chết thì im lặng cho ta!

Ba nữ nhân trong xe sửng sốt, nghe cẩn thận. Đúng là nghe thấy tiếng Ngô lão tức giận mắng Nguyên Thiên, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười Nguyên Thiên, xung quanh vang lên tiếng binh khí va chạm lại với nhau.

Ba nữ nhân này im lặng bớt không ít phiền phức cho Cơ Huyền, đang tính nói gì thì ánh mắt cậu đảo tới Xuân Nhi lúc này chỉ mặc một nội y nhỏ bên người, quần áo bên ngoài còn chưa kịp sửa sang lại, xuân quang vô hạn. Ánh mắt vội vàng rời đi lại nhìn thấy vị phu nhân và tiểu thư bên trong giường, Cơ Huyền đổ mồ hôi vội vã quay đi.

Cậu phát hiện ba nữ nhân này thật là lớn gan, ban đêm ngủ trong xe lại cởi hết quần áo chỉ để lại nội y. Tiểu thư kia còn đỡ một chút, mà đồ trên người vị phu nhân kia còn ít hơn Xuân nhi. Mặc dù ánh sáng lờ mờ nhưng thực lực Cơ Huyền là bậc nào, những gì nên thấy hay không nên thấy, thì đều đã thấy hết rồi.

- Sao có thể như vậy?

Xuân Nhi ngây người ra. Phu nhân và tiểu thư lúc này cầm lấy đệm chăn chắn ở trước người mình, sắc mặt có chút nhợt nhạt.

- Các ngươi trước tiên mặc quần áo vào đi đã, tôi đưa các người rời khỏi nơi này.

Cơ Huyền trầm ngân nói, cậu không biết Ngô lão và những võ giả đó còn có thể chống cự bao lâu, cũng không biết cuộc chiến này ai sẽ người cười cuối cùng, có điều bây giờ tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại trong xe.

Sự điềm tĩnh của Cơ Huyền ảnh hưởng một chút tới ba nữ nhân này, nghe cậu nói vây, ba người mới nghĩ tới giờ phút này nên làm thế nào.

Sắc mặt phu nhân hơi đỏ, rung giọng nói:

- Cậu ăn mày. Cậu có thể đi xuống trước không, đợi chúng ta mặc xong…..

Cơ Huyền quay đầu nhìn bà một cái, có chút không kiên nhẫn nói:

- Phu nhân, nếu như người còn muốn mạng sống, lúc này đừng băn khoăn quá nhiều.

Nghe cậu nói như thế, phu nhân mới khẽ gật đầu.

Ba người khẩn trương ở trong xe mặc quần áo, mặc dù Cơ Huyền quay lưng lại, nhưng sắc mặt phu nhân và tiểu thư cũng vẫn đỏ bừng. Hai mẫu tử đang mặc quần áo trước một nam nhân, việc này trước kia có nghĩ hai người cũng không dám nghĩ đến. Bây giờ tình thế bắt buộc, cũng chỉ có kiềm chế ngượng ngùng trong lòng thôi.

Xuân Nhi thì có vẻ khá hơn, nàng vốn là khá cởi mở, lại thân thiết hơn với cậu, không bao lâu đã mặc chỉnh tề. Lại đi giúp phu nhân và tiểu thư. Không lâu sau, ba người đã mặc xong y phục.

- Chúng ta nhanh chóng trốn đi.

Tiếng Xuân Nhi có chút run rẩy. Cơ Huyền cảm nhận được gì đó mặt u ám:

- Không kịp rồi!

Còn chưa dứt lời, tiếng kêu của Ngô lão thảm thiết truyền đến, vài tích tắc sau, tiếng đánh nhau bên ngoài cũng dần dần ngừng lại. Thì ra là lũ võ giả kia cảm thấy trận thế không ổn liền đánh bài chuồn, dẫn đầu là ba tên Đại Đấu sư rời đi đầu tiên, thấy vậy thì bên người bảo vệ không phá tự tan cũng liều mạng đào tẩu, cuối cùng số người sống sót chỉ bằng đầu ngón tay còn lại toàn bộ bị giết. Mà Ngô lão ngoan cường đối đầu tới cuối cùng cũng bị đám phản loạn vây giết.

- Lũ khốn nạn này, toàn một lũ ngu xuẩn.

Cơ Huyền tức tới ê răng, áp chế lửa giận Cơ Huyền đành tìm cách đối phó với tên Nguyên Thiên trước đã. Cậu thu hồi màng bọc linh hồn lực, ra hiệu cho ba người còn lại đừng cho phía biên ngoài kia nhận ra có người khác trong xe.

Xuân Nhi lập tức hiểu ngay, trấn an hai người còn lại đừng để bên ngoài phát hiện ra dị trạng. Vào giờ phút này, người thiếu niên mà ba nữ nhân vẫn cho là tên ăn mày này, lại trở thành chỗ dựa sinh mạng.

Sinh tử cục định ở đây.