Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 172: Dược khố




Thỏa thuận xong với Mỹ Đỗ Toa, Cơ Huyền quay đến nội viện tìm tới Hách trưởng lão, người kiểm soát dược khố của Nội Viện. Trong đó có thể tìm được những thứ cậu cần.

Là nơi chứa rất nhiều cái loại dược liệu trân quý, cho nên canh phòng bảo vệ của nội khó dược liệu cũng có chút sâm nghiêm. Không chỉ có vài vị đấu vương cường giả tọa trấn, hơn nữa còn có đến mười vị đạo sư tuần tra liên tục trong ngày. Loại khu vực này học viện có chỉ thị cấm học viên đi vào, bất quá cũng may là nhờ có Hách trưởng lão có dặn trước, cho nên lúc Cơ Huyền bị một gã tuần tra đạo sư ngăn cản, ngược lại không có bị đuổi đi mà sau khi xác nhận lại thân phận liền được đưa đến gặp Hách trưởng lão.

Vốn đang kiểm duyệt thuốc trong kho nhưng khi nghe tin Cơ Huyền tới gặp, Hách trưởng lão vội vàng phân phó kẻ dưới dẫn cậu đến. Chỉ là vừa gặp Cơ Huyền mắt Hách trưởng lão liền trừng lớn, thân hình đang vội vàng đi tới cũng tí ngã. Hách trưởng lão run run tay chỉ về phía Cơ Huyền lắp bắp:

- Ngươi… ngươi tiến nhập vào Đấu Vương.

- Chỉ là may mắn mà thôi.

Cơ Huyền hướng về Hách trưởng lão hành lễ cười cười nói.

Lúc này mắt của Hách trưởng lão cũng muốn rơi ra rồi. Mới có hơn hai tháng mà Cơ Huyền đã đột phá Đấu Vương. Hách trưởng lão chỉ muốn hung hăng chửi thề một tiếng thật to. Sống bao nhiêu năm tháng trải qua bao nhiêu gian khổ mới đạt tới trình độ này vậy mà lão hôm nay gặp phải một quái thai vào nội viện chưa đầy nửa năm đã tiến vào Đấu Vương.

- Lần này đến làm phiền Hách trưởng lão chủ yếu là muốn tìm vài loại dược liệu luyên chế còn thiếu, cho nên đến chỗ này nhìn xem là có tìm được hay không.

Đối với ánh mắt chứa đầy cảm xúc của Hách lão Cơ Huyền chỉ cười không nói lảng sang việc khác.

Hiện giờ thực lực đã gia tăng một chút cho nên Cơ Huyền đối với việc luyện chế Dung Linh đan tràng đầy hứng thú, mà bản thân cũng gia tăng thêm vài phần tin tưởng luyên chế thành công. Ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn vào sắc mặt của Hách trưởng lão.

- Cơ Huyền ta cũng không nói lời thừa với ngươi, chỉ cần ngươi có thể luyện chế ra một quả đan dược làm cho ta thỏa mãn ta sẽ cho ngươi tùy ý lấy đi một loại dược liệu ở trong dược khố, như thế nào đồng ý không?

Hách trưởng lão mất nửa ngày trời mới hoàn hồn về. Khi nghe Cơ Huyền nói muốn luyện đan thì thập phần vui vẻ. Hách trưởng lão dáng vẻ tiêu sái bước về phía Cơ Huyền vỗ vỗ bờ vai cậu giống như người vừa bị ngạc nhiên tới chết đứng không phải lão.

Cơ Huyền cũng liệu trước rằng Hách trưởng lão sẽ yêu cầu như vậy, cậu không do dự gật đầu.

Thấy Cơ Huyền đáp ứng, khuôn mặt Hách trưởng lão nhất thời biểu hiện ra một chút tươi cười, nếp nhăn trên trán lúc này cũng giãn ra rất nhiều. Tiện tay tung ra một vật màu trắng như tuyết nói:

- Lúc này trong quản lý khố cất giữ rất nhiều loại dược liệu quý hiếm, ngươi đi vào trong đó tìm kiếm đi, nếu kiếm được rồi thì lại trở lên đây chúng ta cùng nhau giao dịch.

Tiếp nhận vật kia, khóe mắt Cơ Huyền thoáng nhìn qua, hóa ra đây là một khối ngọc bài được chế tạo bằng bạch ngọc. Trên ngọc bài là các loại dược liệu được điêu khắc rất ư là sống động, thâm chí có lúc mơ hồ hương thuốc thẩm thấu đi ra làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Nội viện này quả nhiên thực lực thật thâm hậu, ngay cả ngọc bài này cũng là sử dụng vật liệu cực kì hiếm thấy để chế tạo ra. Nắm ngọc bài trong tay Cơ Huyền trực tiếp hướng về cửa dược liệu khố bước vào.

- Đúng rồi tiểu tử kia nhớ kĩ, chỉ nên tìm đồ vật mà ngươi cần tìm, còn những thứ khác không nên lộn xộn nha. Mấy cái kia đều đã được đánh dấu, chỉ cần thoáng ba động là liền có thể phát hiện ra ngay.

Lúc Cơ Huyền sắp bước vào cửa Hách trưởng lão liền cẩn thận nhắc nhở.

- Ha ha, trưởng lão yên tâm.

Mỉm cười Cơ Huyền đẩy cửa bước vào, phía sau là một đạo hành lang rộng lớn. Tới cuối hành lang có một quầng sang năng lượng cuối đường, liếc nhìn chung quanh, nhìn thấy một cái rãnh bên trên bức tường cẩn thận đem bạch ngọc bài đặt lên.

Sau khi đem bạch ngọc bài đặt lên thì ánh sáng năng lượng phòng hộ dần dần yếu ớt, một lúc sau thì hoàn toàn tiêu tán.

Thu hồi Bạch ngọc bài lại Cơ Huyền đẩy cửa đi vào bên trong dược khố. Phía sau cửa gỗ là một căn phòng rộng lớn được bao phủ bằng ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt.

Cơ Huyền tiến vào cũng bị sững người một hồi, lấy tay che mắt.

Toàn bộ vách tường bên trong phòng này là được bao bọc bởi một màu trắng ngọc ngà, thậm chí sàn nhà dưới chân cũng đều là dùng hàng khối bạch ngọc sắp xếp cực kì chỉnh tề đến không có một khe hở nào hợp lại mà thành. Ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt ở đây cũng là từ mấy cái bạch ngọc này mà phát ra.

- Đúng là người có tiền mà.

Bạch ngọc này ở ngoài giá trị cũng có chút đắt đỏ, bất quá nếu đem dùng để bảo tồn dược liệu thì có hiệu quả cực kì, dưới loại tình huống không gian bên trong bị bịt kín thì dược tính của các loại dược liệu trân quý này sẽ ít bị mất đi.

Trong căn phòng có bố trí mấy đạo hành lang, hai bên hành lang là các quầy bạch ngọc cao lớn được sắp xếp một cách ngay ngắn, Cơ Huyền tùy ý đi lên một cái hành lang, ánh mắt thoáng nhìn vào quầy bên trong liền trở nên kì dị, vừa nhìn đã biết các dược liệu gặp được đặt ngay ngắn trong đó đều thuộc những loại trân quý hiếm gặp, thỉnh thoảng mơ hồ có nhiều mùi hương thuốc bất đồng tỏa ra.

Cước bộ chậm rãi đi qua từng quầy, càng xem vẻ kinh ngạc trên mặt Cơ Huyền càng ngày càng đậm, chẳng hạn như có một gốc cây kì dị hay thậm chí là có một ít loại dược liệu ngay cả tên hắn cũng không biết, nhưng dựa vào hương thơm từ những loại này tán ra, thì chúng tuyệt đối cũng thuộc vào loại trân phẩm.

Tìm gần mười phút, mới chỉ đi hết một cái hành lang, tuy rằng trong đó cũng không có cái mà Cơ Huyền cần. Đang lúc nản lòng thì Cơ Huyền ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào một gốc cây toàn thân như máu, các nhánh cây khô héo có hình hình dạng vặn vẹo uốn lượn như con mãng xà trông rất kì dị.

- Huyết Mãng Chi.

Nét vui sướng khó có thể che dấu hiện lên trên khuôn mặt Cơ Huyền, cậu vội vàng tiến tới phía Huyết Mãng Chi nâng niu nó đưa vào giới chỉ.

- Già Nam học viện quả không tầm thường riêng gốc dược liệu này đã giá trị liên thành vậy mà nơi đây vẫn còn tìm được, không biết Kim Dung Linh Bồ có thể tìm được không… Nếu có thể tìm thấy thì Dung Linh đan có thể luyện chế ra được rồi.

Vui vẻ đem cất Huyết Mãng Chi vào Cơ Huyền càng phấn khởi hơn tìm kiếm loại dược phẩm cuối cùng.

Không để Cơ Huyền thất vọng cậu thực sự tìm được dược phẩm gọi là Kim Dung Linh Bồ, dược phẩm quan trọng nhất trong quá trình luyện chế Dung Linh đan.

Kim Dung Linh Bồ là một gốc cây giống như một loại kim chúc màu vàng, bản thể của nó cứng như kim thiết, đừng nói là dùng răng cắn, cho dù là dùng hỏa diễm bình thường nung chảy nó cũng không được. Trên mình có thần quang mờ ảo uốn lượn bao quanh thân khiến người khác cảm nhận được nguồn năng lượng kinh khủng.

Cơ Huyền không do dự chạy tới phía Kim Dung Linh Bồ nhẹ nhàng nâng niu nó trong lòng bàn tay như khuôn mặt toát lên nét vui mừng không ngớt. Bỗng Cơ Huyền cảm nhận được một giọt chất lỏng rơi tí tách xuống lòng bàn tay, quái lạ cậu nhìn ngó khắp nơi như muốn tìm cái gì đó cuối cùng cập nhìn nên trần nhà không có dị trạng gì thì nhíu mày lẩm bẩm:

- Không bị dột? Sao lại có cảm giác lòng bàn tay ươn ướt ta?

Lời này Cơ Huyền thực có chút thừa, nơi này bảo quản vô vàn loại dược liệu trân quý khắp thiên hạ sao có thể bị dột được.

Cuối cùng Cơ Huyền nhìn xuống quả Kim Dung Linh Bồ trong tay ánh mắt quái dị, cậu chậm chậm xoay mặt sau Kim Dung Linh Bồ lại. Lúc này khuôn mặt của Cơ Huyền biến đổi liên tục, trái nổi tầng tầng gân xanh, dáng vẻ như muốn ăn thịt người đến nơi.

- Tên khốn kiếp nào làm trò này!!!

Tiếng rít gào phẫn nộ của Cơ Huyền lan khắp bốn phương tám trong căn phòng này.

Còn lý do vì sao Cơ Huyền tức giận là vì trên Kim Dung Linh Bồ bị người ta ….. cắn mất hai miếng. Đúng là cắn mất hai miếng sau đó còn bỏ lại trên vị trí này nữa chứ. Đây là một hành vi phá hoại dược liệu nghiêm trọng, nếu không phải trong căn phòng đặc biệt này bảo tồn khiến Kim Dung Linh Bồ còn giữ được đa phần dược lực không thì nó đã trở nên mục nát, thành phế liệu rồi.

Là một luyện dược sư có tiêu chuẩn chuyên nghiệp được huấn luyện đào tạo kỹ càng thì hành vi phá hoạt dược liệu quý hiếm này Cơ Huyền vô cùng cảm thấy phẫn nộ. Nếu để ta bắt được kẻ nào phá hoại gốc dược liệu này ta không ngại đánh cho hắn một trận nhớ đời vì phá hoại đồ vật quý hiếm cần được bảo tồn.

Hừ lạnh, Cơ Huyền đem Kim Dung Linh Bồ cất vào trong một bình ngọc có màu sắc khá giống với căn phòng này.

Mang tâm trạng tức giận rời khỏi căn phòng, cậu đem bạch ngọc bài áp lên trên vách tường, cái lồng năng lượng một lần nữa hiện ra.

Trong căn phòng an tĩnh, Hách trưởng lão vẫn như cũ đang vùi đầu vào đống văn kiện trên bàn thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa, cũng không ngẩng đầu lên mà cười nói:

- Thế nào rồi Cơ Huyền? Tìm được dược liệu mà ngươi muốn chưa?

- Hách trưởng lão ta thực sự nghi ngờ năng lực chuyên môn của các đạo sư trong Già Nam học viện này.

Không đáp lời Hách trưởng lão mà Cơ Huyền buông ra câu nói không đầu không đuôi. Hách trưởng lão lúc này cũng đầu đầy dấu hỏi chấm, chưa thể bắt kịp suy nghĩ của Cơ Huyền.

Cơ Huyền lười nói nhảm, từ trong bình ngọc xinh đẹp lấy ra một gốc dược liệu đưa cho Hách trưởng lão.

Hách trưởng lão Kim Dung Linh Bồ xem qua thì khuôn mặt già nua chợt níu chặt mày lại, khuôn mặt chuyển sang có chút phẫn nộ nhìn Cơ Huyền trách móc:

- Cơ Huyền, dù thế ngươi cũng không thể đem đan dược của nội dược phòng ra cắn loạn như vậy chứ….. Ngươi làm ta thất vọng quá.

- Ta cắn!!! Hách trưởng lão ngươi không thể ăn không nói có như vậy Kim Dung Linh Bồ này lúc ta lấy từ trong đã bị cắn thành ra như vậy rồi. Là một luyện dược sư chả nhẽ ta không biết trực tiếp phục dụng dược phẩm không qua tinh chế sẽ có thể sảy ra vấn đề sao? Hơn nữa Kim Dung Linh Bồ này bản thân cứng như vẫn thiết con người có thể dùng răng cắn nó ra… mức này sao…….

Cơ Huyền thấy Hách lão đổ tội cho mình thì không phục liên tiếng trách móc lại. Nhưng càng thì họ mới nhận ra được điểm kì dị, ánh mắt họ vội dồn vào Kim Dung Linh Bồ vẫn nhàn nhạt lấp lánh quang mang. Với độ cứng của nó dù là răng của Đấu Hoàng cường giả cắn vào thì vẫn móm như thường….. Nên người đã ăn vụng chắc chắn không phải người.

- Là nha đầu thối đó, lại lén vào nội dược phòng ăn vụng. Việc làm này chỉ có dã nha đầu đó mới làm ra được.

Hách trưởng lão bỗng trừng to mắt. khuôn mặt tức giận có điều dù cằn nhằn đủ điều nhưng Hách trưởng lão vẫn không tìm kẻ gây ra truyện này tra hỏi. Thậm trí biểu lộ trên khuôn mặt lão còn có chút kiêng dè. Bóp mi tâm, Hách trưởng lão thở dài nói:

- Không nói về việc này nữa vậy thì dược liệu của ngươi thì sao?

- Ta lấy một gốc Kim Dung Linh Bồ và một gốc Huyết Mãng Chi. Ngài có thể xem thêm độ đáng giá của hai gốc này rồi đưa điều kiện thích hợp.

Chậm rãi nghe Cơ Huyền nói, sắc mặt Hách trưởng lão có hơi chút khẩn trương, từ trong nạp giới lấy ra số lượng lớn dược tài đặt lên bàn, thấp giọng nói:

- Việc này tốt nhất ngươi không nên tra cứu làm gì nếu không ngươi sẽ phiền phức to.

Cơ Huyền dáng vẻ kì lạ nhìn Hách trưởng lão, điều gì kiến một vị trưởng lão quyền cao chức trọng trong Già Nam học viện này kiêng dè như vậy. Trừ phi có liên quan tới mấy lão già trên cao tầng. Nghĩ theo hướng này thì Cơ Huyền một phen kinh bỉ mấy người Tô Thiên, quả là từ trên nóc dột xuống.

Cơ Huyền gật gật đầu sau đó tiếp nhận phần dược liệu của Hách trưởng lão tính rời đi.