Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 135: Chiến Tiêu Viêm




Khi Cơ Huyền tới nơi đã thấy Tiêu Viêm và Phạm Lăng giao thủ.

…..

- Thiếu tông chủ. Ngươi đi trước đi. Để ta ở lại cản hắn. Lấy thực lực tông chủ, hẳn là cũng nhanh giải quyết người Thiên Xà phủ. Chỉ cần kéo dài một chút thời gian. Liền có thể chống đở đến khi tông chủ đến.

Tên La trưởng lão còn có lực chiến đấu, trong tay nắm trường đao. Mặc dù trong lòng cũng là tràn ngập hoảng sợ đối với dị hỏa. Nhưng giờ phút này, cũng chỉ có hắn còn lực có thể cùng đối phương đánh một trận.

Nghe La trưởng lão nói, Phạm Lăng cắn răng. Cũng không có một chút chần chờ. Kéo thân thể trọng thương. Quay đầu bỏ chạy.

Nhìn Phạm Lăng quay đầu chạy không có chút chần chờ. Tiêu Viêm đột nhiên cười cười. Nhưng thân thể không động tĩnh.

Quay đầu chạy một đoạn, không cảm nhận được kịch chiến phía sau. Phạm Lăng nổi lên một cỗ nghi hoặc. Song nghi hoặc vừa mới hiện lên, nhưng là đột nhiên hiện lên một tia thất thải quang ảnh.

Trong tầm mắt chợt lóe thất thải quang ảnh, giờ phút này giống như kinh cung chi điểu Phạm Lăng không kịp nhìn. Chân đột nhiên dừng lại, ánh mắt quét qua xung quanh. Nhưng vẫn không phát hiện ra. Lập tức nhướng mày. Vừa muốn tiếp tục chạy trốn. Ngực đột nhiên đau đớn mãnh liệt.

Cố nén đau nhức, Phạm Lăng chậm rãi cúi đầu. Vừa vặn nhìn thấy một cái thất sắc từ phía sau lưng xuyên thấu ra.

Thất thải quang ảnh sau khi xuyên thấu thành một lỗ nhỏ mà Phạm Lăng không coi vào đâu, bỗng biến thành một thất thải tiểu xà lớn gần nửa thước. Con mắt gắt gao nhìn chằm chằm tiểu xà có một đôi mắt yêu dị. Phạm Lăng nghĩ không rõ. Lấy lực phòng ngự đấu linh cường giả. Bị nó xuyên trực tiếp qua như đậu hũ.

- Lần này. Thật hảo.

Từ ngực truyền đến đau nhức, làm cho ánh mắt Phạm Lăng từ từ mơ hồ. Tại lúc sắp ngã xuống. Hắn mạnh mẽ quay đầu. Ánh mắt xuyên thấu qua khe hở, vừa vặn nhìn thấy thanh sắc hỏa diễm chợt thịnh. Cùng với hai tiếng kêu thảm thiết. Vì bị dị hỏa khắc chế tuyệt đối hai gã trưởng lão một trọng thương một bị vết thương nhẹ căn bản không có khả năng sống sót trong tay Tiêu Viêm đột nhiên thực lực tăng vọt.

Thân thể từ từ ngã xuống, đôi mắt Phạm Lăng dần khép lại. Giữa lúc mơ hồ hắn nhìn thấy hắc bào nhân chậm rãi xuyên qua trong rừng, quay về hướng mình bước lại.

Theo bước tiến, thanh sắc hỏa diễm trên thân thể Tiêu Viêm từ từ lui vào cơ thể. Mà khí tức có thể so với đấu linh cường giả cũng là lặng yên hồi súc.

Đưa thôn thiên mãng thu vào trong áo. Sau đó cúi người tháo nạp giới trên ngón tay Phạm Lăng. Vừa mới thu nạp giới, thanh âm Dược lão vang lên vội vàng.

- Tiểu tử kia cẩn thận.

Theo lời dược lão vừa dứt thì năm đạo uẩn sát kiếm khí nhanh tới khó tin từ trong bầu trời tối đen đó hiện ra. Năm đạo kiếm khí hướng tới năm vị trí nguy hiểm nhất của Tiêu Viêm chém tới.

Tiêu Viêm nâng thanh hắc trọng xích vốn đã được thanh sắc đấu khí phủ quanh lên mạnh mẽ đối kháng.

- Oanh.

Một tiếng nổ lớn vang lên đem đất đá xung quanh bay gần nửa thước.

Đầy trời khói bụi mù mịt. Cảm thụ song chưởng gần như chết lặng, khuôn mặt Tiêu Viêm dưới hắc bào thoáng biến hóa. Lúc này Tiêu Viêm đã bị đánh lùi lại vào chục bước. Cánh tay cầm hắc trọng xích không ngừng run rẩy.

- Người này lực lượng thật mạnh.

Trong làn khói một thân ảnh liền lóe lên. Thân hình giống một mũi huyết tiễn. Trong nháy mắt xuất hiện tại trước mặt Tiêu Viêm. Dưới lớp hắc bào bàn tay người này hóa thành một hắc trảo, năm ngón tay chụm lại. Hắc trảo hóa thành một thanh kiếm sắc bén, chém đôi không khí đâm thẳng tới mi tâm của Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm cảm nhận thấy sát khí kinh người từ hắc thủ kia khiến hắn lạnh người. Không chút do dự Tiêu Viêm thả hắc thước khổng lồ kia xuống bàn tay nắm chặt lại, đạm hoàng đấu khí thoáng yên tình lại, chợt theo tiếng quát của Tiêu Viêm :

- Bát Cực Băng.

- Thình thịch!

Một âm thanh trầm muộn vang lên, năng lượng thanh sắc và hắc quang đụng vào nhau.

Hắc trảo và hoàng sắc quyền phong trong thoáng chốc ngưng lại hai luồng năng lượng xung đột đem toàn bộ mặt đất nơi hai người đứng nứt toác ra. Cùng lúc này hai người lên tiếng đồng thời. :

- Ám kình.

- Bạo Phá.

- Ầm ầm.

Theo tiếng hét của hai người không gian một lần nữa chấn động không thôi. Hắc quang và hoàng khí bùng nổ, hai nguồn năng lượng đan xen giống như pháo hoa bùng sáng lên một khoảng không gian.

- Phanh!

Thoáng một chút yên tĩnh rồi khuôn mặt của Tiêu Viêm chợt trở nên trắng bệch, vết máu không ngừng từ khóe miệng tràn ra.

Lúc này hắc trảo từ “ kiếm ” trong khoảng khắc thu lại thành quyền, hai nắm tay gặp nhau giữa không trung. Khuôn mặt dưới lớp mũ nở nụ cười khinh thị, nắm quyền mạnh mẽ đem đánh bật của Tiêu Viêm đánh bật ra.

Nắm tay phía trước đẩy mạnh tới, thân hình Tiêu Viêm giống như một mảnh lá vụn trong cuồng phong, dưới vô số ánh mắt kinh hãi trực tiếp bắn ra xa.

- Thình thịch.

Thân hình Tiêu Viêm bị đánh bật vào vài cái cây cổ thụ mới miễn cưỡng dừng được.

- Phụt.

Cuối cùng Tiêu Viêm phụt ra một ngụm máu tơi, cả người không kiềm chế được như vô lực khụy xuống. Ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía hăc bào nhân thì thấy trên tay kẻ đó cầm một chiếc nhẫn tinh xảo.

……

Cơ Huyền một kích đem Tiêu Viêm đánh tới thổ huyết và cướp được nạp giới từ trong tay hắn.

Lần giao phong ngắn ngủ Cơ Huyền toàn thắng. Nhưng dù sao đây cũng không phải chiến thắng vẻ vang gì. Có điều Cơ Huyền sao thèm quan tâm, thắng vẫn là thắng. Cậu nhìn Tiêu Viêm đang thổ huyết khiêu khích nói :

- Hắc, ngươi chơi trò bọ ngựa bắt ve thì ta sẽ là hoàng tước phía sau bắt mồi. Thực nghĩ thiên hạ này do ngươi làm chủ sao ?

Tiêu Viêm thụ thương nặng, bị Cơ Huyền khiêu khích thì tiếp tục bị thổ huyết, ánh mắt hắn lạnh lẽnh thấu xương hận không thể lăng trì Cơ Huyền. Đúng lúc này Dược Lão gầm lên trong đầu Tiêu Viêm :

- Tiểu tử rút mau, ta cảm thấy một luồng khí tức khổng bố, có lẽ là Đấu Tông. Hơn nữa còn có cả hai Đấu Hoàng.

- Nhưng còn tàn đồ.

Tiêu Viêm không cam lòng gằn giọng trong đầu.

- Ngu xuẩn, còn sống là còn có cơ hội. Kẻ kia không có ý định giết ngươi. Nhân cơ hội trước khi hắn đổi ý rời mau.

Tiêu Viêm thập phần không cam lòng, ánh mắt hận thù ghim lên Cơ Huyền. Nắm quyền siết chặt tới chảy máu. Cuối cùng cắn răng hóa thành một đạo bóng đen lao vào trong rừng rậm.

Mà Cơ Huyền đối với Tiêu Viêm hoàn toàn hoa lệ bỏ qua. Sau khi Tiêu Viêm biến mất thì một đạo hồng sắc ảnh tử từ bầu trời phóng nhanh qua. Nhanh chóng đáp lại bên phía Cơ Huyền.

Trên tay hắn còn cầm hai người, một nam một nữ. Vết thương trên người hai kẻ này chằng chịt, cả người toàn máu tươi. Hồng sắc ảnh không hề lưu tình ném mạnh hai người này xuống đất.

Cơ Huyền nhìn hai người này nở nụ cười hả hê nói :

- Di, đây không phải là Phạm Lao tông chủ và Thanh trưởng lão đây sao ? Thê thảm vậy.

Hai người này chính là tông chủ của Huyết tông và trưởng lão của Thiên Xà phủ. Hai người được coi là tiểu đầu sỏ một phương vậy mà nay đã trở nên thập phần thê thảm, hấp hốp như sắp chết. Thế mới thấy khoảng cách giữa Đấu Tông và Đấu Hoàng khác biệt như nào.

Phạm Lao và Thanh trưởng lão hiện tại thập phần nguy kịch. Nào có khả năng nói chuyện nữa chỉ biết uất hận nhìn Cơ Huyền. Kiêu hùng cả đời không ngờ bại trong tay một tiểu bối nho nhỏ.

- Hận ta sao ? Hắc, vậy cứ hận đi. Còn điều hận nữa cơ Phạm Lao tông chủ. Ngài nhìn xem.

Cơ Huyền đứng tránh sang một bên. Vừa vặn Phạm Lao nhìn được các thi thể, tròng mắt hắn co rút lại khi thấy thi thể của con trai mình cũng nằm trong đó. Phẫn nộ tột cùng, hắn liều mạng dãy giụa không để ý thương thế của bản thân, tiếng nói ầm ừ nhưng nghe ra sự phẫn nộ không thôi.

- Ngươi không cần phải như vậy, thực ra người không phải ta giết. Nhưng ta biết kẻ giết hắn….. Ngươi đừng như vậy. Thân xác này của ngươi có giá trị không nhỏ đâu…. Haizzzz, ta còn muốn nói với các ngươi chút nữa nhưng tình trạng này không được rồi… Vậy thì thôi vậy.

Giả bộ mèo khóc chuột một hồi thì Cơ Huyền lại cảm thấy vô vị. Cậu duỗi eo đứng dậy lãnh đạm nói.

Trên người cậu xuất hiện một luồng khói tím mờ ảo uấn lượn. Luồng khói tím đó theo đầu ngón tay của Cơ Huyền chậm rãi tiến tới phía Phạm Lao và Thanh trưởng lão.

Hai người này muốn kháng cự luồng khói tím này nhưng vô dụng, cuối cùng thì khói tìm từ từ xâm thực…. Sau một hồi ánh mắt họ trở nên mê li, cuối cùng là vô hồn. Cơ Huyền đem Huyết Tinh thạch ra, đấu khí thúc dục ngưng tụ thành giọt tinh huyết. Hai người hấp thụ vài giọt thương thế liền hồi phục nhanh chóng.

- Chủ nhân.

Phạm Lao và Thanh trưởng lão cúi đầu hành lễ với Cơ Huyền.

- Với hai kẻ này thì hóa thành cốt quân khá đáng tiếc, dùng nhiếp hồn thuật có tác dụng lớn hơn hẳn.

Lẩm bẩm vào tiếng, Cơ Huyền nhìn hai thuộc hạ mới của mình nói :

- Hai người vể nơi của mình giống như bình thường…. À, hãy đưa người tìm kiếm nữ nhân tên Tiểu Y Tiên và bảo hộ nàng bình an cho ta.

- Rõ.

Hai người nghe lệnh, rồi hóa thành đạo lưu quang biến mất ở phía chân trời.

Đúng lúc này hệ thống vang lên giọng nói vô cảm :

- Tinh. Kí chủ thu phục được năm thuộc hạ…. Nhiệm vụ phụ tuyến thưởng 1000 điểm hệ thống….

- Tinh. Tiêu diệt người của hai thế lực lớn (Sư Vương đồ sát ), điểm hệ thống tăng 10….30…100…500…..

Vô số điểm hệ thống được cộng đồn vào số điểm tích lũy của Cơ Huyền làm cậu cũng chóng mặt.

Không để ý tới hệ thống nữa Cơ Huyền thuấn thân cùng Sư Vương rời khỏi hiện trường….. Rất nhanh sau đó cuộc thảm sát này bị phát hiện rồi dấy lên cuộc đấu tranh đoạt của một số thế lực nhỏ nhằm độc chiếm những món đồ của người chết. Tinh huyết lại bao trùm nhưng đó là việc của sau này.