Đấu Phá Hậu Cung

Chương 62: Không đề 【 hai 】




Edit: Fuly

Sau khi Lục Khê được thăng lên thành Dung Hoa, mấy thái y phụ trách chăm sóc đều dốc hết óc bồi bổ cho nàng, rốt cuộc cũng bù được số dinh dưỡng mất đi lúc trước, thậm chí còn có khuynh hướng nở nang.

Mới đầu, nàng cũng cảm thấy vui vẻ vì đẫy đà lên đôi chút, từ kinh nghiệm đời trước, tất nhiên nàng biết nam nhân thích loại nữ nhân không quá gầy yếu.

Nhưng từ lần tẩm bổ này, tốc độ nở nang của thân thể tăng nhanh đột biến, nàng phải vội vàng kêu dừng, không để cho bọn thái y tiếp tục điều dưỡng như vậy nữa.

Tuy nam nhân thích nữ nhân "Nên có thì có", nhưng tuyệt đối sẽ không thích nữ nhân "Không nên có cũng có".

Lúc Ôn thái y bưng một chén nước thuốc nồng nặc đi tới trước mặt thì nàng quả quyết lắc đầu cự tuyệt: "Ta đã nói rồi, về sau không cần phải đưa những loại thuốc này đến nữa, thuốc dưỡng thai thì được, thuốc bổ thì dừng đi."

Ôn thái y tận tình khuyên nàng: "Đây là Sâm núi Tây Vực tiến cống, khí huyết của Dung Hoa chưa đủ, thân thể còn suy yếu, mong rằng Dung Hoa cố uống thêm thuốc bổ, đối với thai nhi trong bụng cùng Dung Hoa đều tốt."

Nàng than thở: "Ôn thái y, thân thể của ta sao ta lại không biết chứ? Lúc trước tuy có hơi yếu, nhưng bây giờ đừng nói yếu đuối, sợ rằng đã thành rắn chắc rồi. . . . . . Ta không hi vọng sau khi sinh hạ hoàng nhi, lại trở thành một mẫu thân khó coi, ý tốt của Ôn thái y ta nhận, nhưng thuốc này. . . . . . vẫn nên thôi đi."

Ôn thái y còn muốn mở miệng nói nữa, lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng cười khẽ, một âm thanh quen thuộc vang lên: "Ái phi đang ngầm oán trẫm là một hoàng thượng trông mặt mà bắt hình dong sao?"

Ôn thái y kinh hoảng, bàn tay run rẩy, thiếu chút nữa ném đổ chén thuốc, vội vàng khom người hành lễ: "Hạ quan tham kiến hoàng thượng!"

Lục Khê cũng cúi người: "Tần thiếp tham kiến hoàng thượng."

Ánh mắt lại nhẹ nhàng nghiêng nhìn chén thuốc thiếu chút nữa bị bể kia, trong mắt thoáng qua nét tiếc hận, thấy nàng lộ ra vẻ trẻ con như thế, đầu óc căng thẳng mấy ngày nay của Minh Uyên cũng giãn ra: "Bây giờ thân thể ái phi nặng nề, không cần giữ lễ tiết."

Hắn đỡ Lục Khê dậy, lại nghe người trong lòng u oán nói: "Hoàng thượng đang chê tần thiếp mập sao?"

Hắn cười ha ha: "Ái phi suy nghĩ nhiều rồi, trẫm chỉ nói là bây giờ trong bụng ái phi đã có thêm hoàng nhi, thân thể tất nhiên là nặng hơn."

Tay hắn nâng cổ tay nàng, bàn tay trắng muốt như ngọc quả thật đẫy đà không ít, cảm xúc nhẵn nhụi mềm mại khiến cho người ta yêu thích không muốn buông tay, gò má mượt mà cũng làm nhan sắc nàng thêm mấy phần kiều diễm.

Nữ tử đẫy đà quả nhiên có một loại ý vị khác hẳn.

Minh Uyên nhìn ánh mắt có chút oán hận của nàng cùng đôi môi đang hơi chu lên, trong lòng nổi sóng: "Ái phi đang quyến rũ trẫm sao?"

Âm thanh hết sức nhỏ, mặc dù Ôn thái y không nghe được, nhưng cũng hiểu dưới loại tình huống này hẳn là hoàng thượng đang nói những điều mà thần tử như hắn không nên nghe.

Không để ý thất lễ hay không, hắn vội vã thối lui ra khỏi đại điện.

Lục Khê vô tội nhìn hoàng thượng: "Tần thiếp oan uổng."

Minh Uyên cười cầm tay dắt nàng lại chiếc ghế gần đó: "Oan uổng? Trẫm không tin."

Ánh mắt Lục Khê tối lại, âm thanh cũng không còn nhẹ nhàng như trước: "Hoàng thượng là hoàng thượng, tần thiếp chỉ là một Dung Hoa nho nhỏ, hoàng thượng không tin tần thiếp, tần thiếp cũng không có cách nào. . . . . ."

Không cần nghĩ nhiều, Minh Uyên cũng biết nàng đang nói chuyện Nguyệt Dương phu nhân "sinh non", dẫn đến việc nàng bị giam lỏng, những ngày hắn rời cung, nàng ngậm bao nhiêu đắng, bị bao nhiêu tội. . . . . . Nàng đang trách lúc trước hắn không tin nàng.

Minh Uyên nắm chặt tay nàng, một hồi lâu mới thở dài: "Trẫm chưa từng nghi ngờ nàng, chỉ là cung quy như thế, trước khi rửa sạch hiềm nghi, trẫm không thể thiên vị, nếu không làm sao có thể khiến mọi người phục đây?"

Lục Khê cúi đầu, không nói một lời.

Đúng vậy, ngươi phải làm minh quân, phi tần nhỏ bé như ta thì có là gì đâu?

Thân là hoàng thượng, luôn có nỗi khổ tâm, sao có thể chiều theo đám thê thiếp này được?

Lý do quả nhiên là hết sức "Đầy đủ" .

Nàng cắn môi đến trắng bệch, nước mắt rơi xuống, Minh Uyên thấy thế, cuối cùng hết cách, ôm nàng vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng của nàng: "Ngoan, đã sắp làm mẹ rồi, sao còn như đứa bé nói khóc liền khóc?"

Nàng càng khóc to hơn.

"Không sợ hoàng nhi nghe thấy sẽ cười mẫu phi sao?" Hắn nhẹ nhàng lau lệ cho nàng, "Ngoan, đừng khóc, trẫm đau lòng."

Lục Khê không nể mặt, run giọng nói: "Được, hoàng thượng không tin tần thiếp, còn xúi giục hoàng nhi cười tần thiếp. . . . . ."

Minh Uyên vừa bực mình vừa buồn cười, bực mình là vì đường đường một Đế Vương như hắn đã ăn nói khép nép khuyên bảo nàng nàng còn không chịu tha thứ, buồn cười là lời này nghe thế nào cũng giống như một đứa bé đang giận dỗi.

"Được rồi được rồi, là trẫm không đúng, sau này trẫm nhất quyết sẽ luôn tin nàng, nàng hài lòng chưa?"

Lục Khê suy nghĩ một chút, mới nén lệ ngẩng đầu nói với hắn: "Quân vô hí ngôn."

Minh Uyên bật cười, gật đầu: "Quân vô hí ngôn."

Lúc này Lục Khê mới cười rộ lên: "Vậy tần thiếp miễn cưỡng tha thứ cho hoàng thượng."

"Vậy trẫm phải cảm tạ ái phi “đại nhân không chấp nhất tiểu nhân rồi”?" Đường đường là hoàng thượng, lại thích loại tình thú chốn khuê phòng như vậy. . . . . .

Nếu dùng một chữ để hình dung loại hành vi này thì chính là: tiện!

Lục Khê lắc đầu: "Hoàng thượng phải nói là *“bụng tể tướng có thể chống thuyền”."

*Trích từ câu: “Trán tướng quân có thể phi ngựa, bụng tể tướng có thể chống thuyền.”: hàm ý là khuyên con người nên rộng lượng và khoáng đạt trong đối nhân xử thế.

Minh Uyên nhíu mày, " Trong bụng ái phi đã có hoàng nhi của trẫm rồi, sao còn có thể chống thuyền?"

Lục Khê câm nín, hoàng thượng ngài thật biết nói đùa. . . . . .

Từ lúc Nguyệt Dương phu nhân ngã đài, Lục Dung Hoa thượng vị, sự sủng ái ngày xưa của Nguyệt Dương phu nhân gần như đã chuyển hết sang người Lục Dung Hoa.

Hoàng thượng trực tiếp bày tỏ sự sủng ái dành cho nàng cùng việc coi trọng hoàng nhi trong bụng nàng, trong khoảng thời gian này, ai đám gây sự với Lục Khê hiển nhiên là tự tìm đường chết.

Trường Nhạc cung.

Lục Khê nện bước vững vàng đi vào đại điện, nhìn Tiểu Thuận gật đầu một cái, vì vậy sau lưng vang lên tiếng hô "Lục Dung Hoa đến ——"

Người đang vẽ tranh vẫn không ngừng bút, giống như là không nghe thấy gì vậy.

Lục Khê nhìn Nguyệt Dương phu nhân vẫn mang phục sức diễm lệ không thay đổi, trong lòng thầm bội phục, dù thất sủng, vẫn tỏ ra tôn quý ung dung, không có chút dáng vẻ của việc bị ghẻ lạnh, nữ nhân này quả nhiên không thể khinh thường.

Mọi người đoán xem nàng muốn làm gì?

Không sai, đây chính là đi “bỏ đá xuống giếng” trong truyền thuyết, giống như ngày đó Nguyệt Dương phu nhân đến chỗ Đức phi.

Nếu đã là bỏ đá xuống giếng, đương nhiên phải trổ tài miệng lưỡi cho tốt rồi.

Lục Khê lẳng lặng nhìn bộ dáng thong dong của Nguyệt Dương phu nhân cười cười, "Phu nhân thật là có nhã hứng, chuyện đã đến nước này còn có tâm trí vẽ tranh."

Nguyệt Dương phu nhân cười nhạt: "Vẽ tranh chính là thú vui giúp bình tâm tĩnh khí. Bổn cung xưa nay luôn có sở thích này, dù thân đang ở trong hoàn cảnh như thế nào cũng sẽ không bỏ nó."

Lục Khê tiếc hận nói: " Tất nhiên tần thiếp rất khâm phục tài năng hội họa của phu nhân, nhưng nếu đem nó so sánh với dáng vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra của phu nhân mà nói, tần thiếp vẫn thích vế sau hơn. Dù sao kiên nhẫn để vẽ tranh có thể từ từ bồi dưỡng, nhưng công lực da mặt là bẩm sinh, chỉ sợ tần thiếp học không được bản lĩnh này của phu nhân rồi."

Nguyệt Dương phu nhân ngẩng đầu nhìn nàng cười dịu dàng: "Lục Dung Hoa quá khen, ngươi có thể phá hủy đi liên hoàn kế Bổn cung dốc công sắp đặt, Bổn cung phải bội phục lòng tốt cùng thủ đoạn của ngươi mới đúng."

Lục Khê cũng cười: "Mưu kế của Phu nhân rất hay, nhưng cũng quá độc ác, lợi dụng người khác không sao, thế nhưng qua sông rút cầu, còn muốn giết cả nhà người ta. Tần thiếp không chịu nổi lòng dạ sắt đá của phu nhân, cảm thấy không đáng thay cho Lý đại nhân, nên mới ra tay giúp đỡ. Cũng may ông trời cũng bị lòng tốt của tần thiếp làm cảm động, người tốt sẽ được báo đáp, phu nhân nói có đúng không?"

Nguyệt Dương phu nhân lẳng lặng nhìn nàng, không nhanh không chậm nói: "Bổn cung không có ngu đến mức đó, Nhạc Thanh điện của ngươi bị canh giữ vô cùng chặt chẽ, một con muỗi cũng không qua được, ngươi cho rằng Bổn cung sẽ tin tưởng là ngươi ra tay cứu cả nhà Lý Nghĩa Tài sao?"

"Hả? Phu nhân có lời giải thích nào khác sao?"

"Ngươi nên rõ một chuyện, không phải Bổn cung thua ngươi, mà là thua dưới tay kẻ xen vào việc của người khác kia. Ngươi cho rằng bằng năng lực của một mình ngươi mà có thể đấu thắng được ta sao?"

Lục Khê vẫn cười, bình thản đáp: "Tất nhiên Tần thiếp không giỏi mưu kế bằng phu nhân rồi, nhưng tần thiếp cho là, ba tên thợ giày cũng có thể thắng được một Gia Cát Lượng, đến đạo lý này mà phu nhân cũng không hiểu sao? Phu nhân cảm thấy tìm người làm đồng minh là việc đáng hổ thẹn, nhưng tần thiếp lại nghĩ rằng đây là cách làm của người thông minh, chắc hẳn đây chính là chỗ khác biệt giữa tần thiếp và phu nhân rồi."

Ngày đó người tìm tới Lý Nghĩa tài là Thường Tư Viện, nhưng nàng ta không có khả năng lớn như vậy, vừa thất sủng vừa bị Thường gia cắt đứt quan hệ sao nàng ta còn có sức lực để giúp cả nhà người đang trong bờ vực nguy hiểm chứ.

Tuy nàng ta không thể giúp, nhưng có một người có thể giúp.

Ở trong chuỗi sự kiện này, có người một mực bàng quan.

Đức Phi đấu với Nguyệt Dương phu nhân, việc lập thái tử bị bỏ qua như bà ta mong muốn; Nguyệt Dương phu nhân đấu với Lục Khê, mẹ đẻ nhị hoàng tử rơi đài, hoàn toàn thất thế, sợ rằng việc lên ngôi thái tử đã trở nên vô vọng; Lục Khê bị hãm hại, trong thời điểm này cứu nàng, không những Lục gia phải cảm tạ bà ta, mà con cờ này cũng sẽ càng thêm trung thành với bà ta.

Thử nghĩ mà xem, địa vị của Nguyệt Dương phu nhân không còn, Lục Khê lấy được thánh sủng của hoàng thượng, Lục Khê lại là con cờ tôt nhất của bà ta. . . . . Người này là ai, đáp án không cần nói cũng biết.

Lục Khê hồi tưởng lại, bên môi dâng lên một nụ cười kỳ dị: "Phu nhân quả thật là khí định thần nhàn, nhưng không biết bị giam lỏng ở trong Trường Nhạc cung, không thấy được nhị hoàng tử mà ngài yêu mến, trong lòng có cảm thấy khổ hay không?"

Nguyệt Dương phu nhân nói: "Nhị hoàng tử có Tiêu chiêu viện chăm sóc, Bổn cung cực kì yên tâm."

"Hả? Nhưng mà, tần thiếp nghĩ phu nhân phải ở sâu trong cung cấm, không chăm sóc được cho hài nhi của mình, trong lòng chắc hẳn rất khổ sở nhỉ. Dù sao tần thiếp cũng là người sắp làm mẫu thân, đối với việc này tần thiếp rất đồng cảm. . . . . ." Lục Khê cực kỳ dịu dàng, học điệu cười vô tội của Nguyệt Dương phu nhân: "Cho nên nếu tần thiếp có thời gian rảnh, nhất định sẽ thay phu nhân làm tròn chức trách của mẫu thân, đến thăm nhị hoàng tử, bồi dưỡng cảm tình với hắn."

Nguyệt Dương phu nhân híp mắt lại, lẳng lặng nói, "Ngươi cho rằng ngươi có thể làm gì được Hạo Diệc? Tuy ta thất sủng, nhưng hắn vẫn là máu mủ của hoàng thượng, ngươi dám hại hắn sao?"

Lục Khê lắc đầu một cái, khẽ cười nói: "Phu nhân nói đùa rồi, làm sao tần thiếp dám đi hại nhị hoàng tử chứ? Tần thiếp cũng chỉ thỉnh thoảng qua thăm hắn, nhưng mà mấy đứa bé tuổi này thường rất bướng bỉnh, nếu mà sơ ý đụng phải tần thiếp, nha. . . . . . vậy thì thật không hay."

Nguyệt Dương phu nhân biến sắc, hung hăng nhìn nàng, ánh mắt rét lạnh như dao găm: "Ngươi dám lấy mạng sống của con mình đi mạo hiểm?"

Lục Khê dí dỏm nháy mắt mấy cái: "Nhưng mà nhị hoàng tử xưa nay làm việc trầm ổn có chừng mực, cho dù không cẩn thận đụng phải tần thiếp, chắc hẳn cũng sẽ không tạo thành kết quả quá xấu, nhiều nhất tần thiếp cũng chỉ bị kinh hãi, khiến hoàng thượng phải đau lòng mà thôi."

Chỉ mấy câu nói đã đập tan vẻ bình tĩnh, khiến lòng Nguyệt Dương phu nhân phải dậy sóng.

Lục Dung Hoa này, quả nhiên là kẻ thâm tang bất lộ! Nàng ta đã xem thường kẻ địch này rồi!