Đấu Phá Hậu Cung

Chương 58: Mối họa 【 Bốn 】




Edit: Fuly

Lục Khê ngồi đã lâu trong Nhạc Thanh Điện, đáy mắt yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, cho đến khi có người bước vào.

"Ta đã nghe về chuyện hôm nay rồi." Thường Tư Viện đi tới, lẳng lặng nhìn nàng.

Không có người ngoài ở đây, Lục Khê cũng chẳng có tâm trạng hành lễ, chỉ khẽ gật đầu: "Ngồi đi."

Thường Tư Viện cũng không so đo, ngồi ở bên cạnh nàng, tự rót trà mình: "Ta nghĩ cô là một người thông minh, nhưng không ngờ một khi người thông minh trở nên hồ đồ thì còn đáng sợ hơn kẻ bình thường gấp ngàn lần. "

Lục Khê cười cười: "Quả nhiên là việc tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Một khi ta phạm phải sai lầm, liền lan truyền khắp hậu cung."

Thường Tư Viện nói: " Ta cho là cô giống ta, vì đạt được mục đích, ngay cả mình cũng không để ý tới, không ngờ cô còn đi giúp Nguyệt Dương phu nhân. Bây giờ thì hay rồi, nàng ta lấy oán báo ân, đổ lên đầu cô tội khi quân, mưu hại hoàng tự, quả thực là tội danh không nhỏ."

"Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi." Lục Khê cúi đầu khẽ cười, "Ta cũng không hiểu được sao lúc đó mình lại ngu ngốc đi giúp một nữ nhân trong hậu cung, lại càng không ngờ nàng ta sẽ dùng đến chuyện giả mang thai để đổ tội danh khi quân lên đầu ta, quả thực là khiến người khác phải mở rộng tầm mắt."

Thường Tư Viện ngẩn ra, thông minh như nàng ta, tất nhiên là hiểu vấn đề một cách nhanh chóng, nàng ta suy nghĩ một lát: "Theo lý thuyết thì với tính tình của nàng ta, nếu muốn đối phó cô, cũng sẽ không nôn nóng như vậy, nhưng sao mọi chuyện lại diễn ra nhanh như thế, quả thực là kỳ quái."

Lại thấy Lục Khê vừa bật cười vừa sờ lên vùng bụng bằng phẳng: "Nàng ta không có thai, nhưng ta lại có, cô nói lý do này có đủ để hãm hại ta chưa?"

Đến cả người trầm ổn như Thường Tư Viện cũng phải kinh hãi: "Cô. . . . . . Cô có thai?"

Nàng ta nhìn Lục Khê với vẻ khó tin.

"Bây giờ có, nhưng chỉ sợ sau khi hoàng thượng về cung thì đã biến thành không rồi."

Lục Khê cúi đầu nhìn vùng bụng bằng phẳng, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Đời trước đã mất đi một đứa bé, chẳng lẽ đời này cũng không thể giữ được tiểu sinh mệnh trong bụng hay sao?

Thường Tư Viện không lên tiếng, trầm ngâm một lát mới nói: "Sợ rằng Nguyệt Dương phu nhân sẽ không cho cô cơ hội giữ được đứa bé đâu, cứ nhìn cách nàng ta bày ra thế trận lớn như vậy là hiểu."

Lục Khê chưa kịp lên tiếng, thì một tiểu thái giám canh cửa hốt chạy vào, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất: "Khởi bẩm chủ tử, việc lớn không xong rồi ! Tiểu Thuận cùng Bích Chân. . . . . . bị người ta dùng hung khí đánh bất tỉnh, đang hôn mê ở ngoài đại điện!"

Lục Khê biến sắc, nhìn Thường Tư Viện một cái, vẻ mặt đối phương cũng vô cùng nặng nề: "Như vậy, sợ rằng hoàng thượng không biết chuyện cô có thai rồi."

Lục Khê nhắm lại mắt, thật lâu sau mới nói: "Đi một bước tính một bước thôi, ta sẽ cẩn thận."

Thường Tư Viện chợt nảy ra một kế: "Nàng ta có thể dùng khổ nhục kế, chẳng lẽ chúng ta không thể? Nếu cứ ở đây chờ nàng ta xuống tay, sợ rằng được không bù mất, chẳng bằng ——"

"Không thể." Lục Khê mở mắt ra, che bụng, nhấn mạnh từng chữ: "Dù bị thất sủng, dù có thua đi nữa, ta cũng tuyệt đối không hy sinh đứa bé này."

Ý của Thường Tư Viện đã rất rõ, nếu chuyện Nguyệt Dương phu nhân sẩy thai khiến Lục Khê bị nghi ngờ, thì chỉ cần Lục Khê cũng sẩy thai, hiềm nghi này sẽ rơi vào người khác, thêm vào đó Lục Khê còn có thể dùng hình tượng nhu nhược lấy lại được sủng ái của hoàng thượng.

Nhưng đây quả thực là giao dịch không công bằng, Nguyệt Dương phu nhân mất là một đứa bé giả, còn nàng muốn thắng, thì sẽ phải mất một sinh mệnh nhỏ thật sự.

Thường Tư Viện dừng một chút, mới nói: "Ta chỉ giúp cô tìm ra cách giải quyết tốt nhất hiện giờ thôi. Ta nói là việc của ta nhưng còn nghe hay không thì phải trông chờ ở cô rồi."

Nàng ta đi khỏi Nhạc Thanh điện, trước khi đi chỉ để lại một câu: "Sở Nguyệt Dương có thể lấy hình tượng dịu dàng tồn tại trong cung này nhiều năm như vậy, tuyệt đối không phải là người đơn giản. Hi vọng cô có thể cân nhắc kỹ những lời ta nói..., chuyện về đứa bé, còn nhiều thời gian."

Sau khi nàng ta rời đi, Lục Khê bất động đứng nguyên tại chỗ, thất thần thật lâu.

Đời này, nàng Trùng sinh là vì cái gì đây?

Vì cứu Lục gia thoát khỏi diệt vong, vì trả thù Quý Thanh An, vì hủy diệt Thường gia – kẻ cấu kết với Quý Thanh An hại chết nàng cùng đứa bé, vì vãn hồi tất cả tiếc nuối của đời trước.

Nhưng tiếc nuối lớn nhất ở đời trước, là tiểu sinh mệnh trong bụng phải chết cùng nàng.

Người chết đã chết rồi, ba năm sau khi Lục gia bị diệt vong, dù có nhiều bi thương đến thế nào đi nữa, cũng đã bị tiểu sinh mệnh sắp ra đời hòa tan. Nàng mong mỏi nó đến từng giây từng phút, giống như một phép màu mang đến cho nàng cuộc sống mới, đền bù thiếu sót khi mất đi người thân.

Nhưng tâm tình hạnh phúc cùng mong chờ ấy lại chết trong tay Quý Thanh An, chết vì mưu kế bẩn thỉu của Thường Tư Vân.

Đời này, vì đạt được mục đích nàng có thể tự tay hủy diệt đứa bé này sao?

Hoàng thượng xuất cung, chuyện Nguyệt Dương phu nhân sẩy thai tạm thời gác lại, nghi phạm Lục Phương nghi phải an dưỡng trong Nhạc Thanh điện, trên thực tế là bị giam lỏng.

Nàng không được ra, cung nhân hầu hạ nàng cũng không được ra, trừ người của Ngự Thiện Phòng đúng giờ mang cơm đến, thì Nhạc Thanh điện im ắng giống như một vùng đất chết.

Lục Khê lẳng lặng chờ đợi, nửa đêm ba ngày sau, cung nữ cận thân của Nguyệt Dương phu nhân là Ánh Ngọc đến, đồng hành còn có Lý Thái y.

Ánh Ngọc giơ hộp đựng thức ăn trong tay lên, cười tủm tỉm đặt nó ở trên bàn, mở ra, bưng chén canh đưa cho Lục Khê: "Đây là do phu nhân cố ý ban cho Lục Phương nghi, mong rằng Lục Phương nghi tranh thủ uống lúc còn nóng."

Chén canh kia đen nhánh như mực, đặc dính khó ngửi, chỉ mùi thôi cũng đủ để làm dạ dày Lục Khê sôi trào.

Nàng lạnh nhạt nói: "Nguyệt Dương phu nhân thật to gan, dám mưu hại Long thai, không sợ chuyện này truyền tới tai hoàng thượng, nàng ta phải gánh tội khi quân sao?"

Ánh Ngọc cười khẽ: "Phương nghi quá lo rồi, người biết phương nghi có thai chỉ có Lý Thái y, chỉ cần Lý Thái y phủ định hoàn toàn, chắc chắn hoàng thượng sẽ không tin lời nói một phía của phương nghi đâu."

Tầm mắt Lục Khê rơi vào người Lý Thái y, hắn cúi thấp đầu, không nói một lời, sắc mặt trắng bệch.

Bây giờ Thái Y Viện còn chưa lo nổi cho mình, nếu thuận theo thì còn có khả năng tránh tội, nhưng một khi mưu kế của Nguyệt Dương phu nhân bị tố giác, như vậy không chỉ Lý Thái y, mà cả viện phán cũng không thoát.

Bọn họ và Nguyệt Dương phu nhân đã là người ngồi cùng một chiếc thuyền.

Sợ rằng sau khi hoàng thượng trở về, dù nàng có giải thích thế nào, cũng sẽ bị người ta nghĩ là kẻ điên nói nhảm, tội danh hại Nguyệt Dương phu nhân lại càng chân thực hơn.

Thật ra thì không cần suy nghĩ nhiều, Lục Khê cũng có thể đoán được nước cờ Nguyệt Dương phu nhân sẽ dùng để đối phó mình, chiếc gối đầu kia là nhược điểm duy nhất có thể đổ tội lên đầu nàng.

Chén thuốc trên bàn chậm rãi tỏa ra khí nóng, mùi vị ghê tởm dần dần tràn ra khắp điện.

Lục Khê cười lạnh: "Nguyệt Dương phu nhân quả thật là giỏi mưu nhiều kế, tính toán hết thảy, không chừa lại đường nào để ta có thể đi!"

Hôm nay dù uống xong chén thuốc này không chết, ngày khác cũng sẽ vì tội danh mưu hại Long thai mà chết.

Dưới ánh mắt của Ánh Ngọc, nàng bưng chén thuốc lên, cắn răng uống một hơi cạn sạch. Chỉ chốc lát sau, huyết sắc trên mặt rút đi hết, đau đớn ôm bụng.

Ánh Ngọc quay đầu lại liếc nhìn Lý Thái y đang run rẩy, trong mắt thoáng qua một tia miệt thị: "Lý đại nhân, hôm nay thân thể Lục Phương nghi khó chịu, kính xin đại nhân xem giúp Lục Phương nghi một chút."

Lý Thái y vừa gật đầu tiến lên, vừa chần chờ nói: "Ánh Ngọc cô nương, sẩy thai là chuyện đại hung, cảnh tượng hết sức đáng sợ, cô nương muốn nhìn hạ quan chẩn bệnh, hay là ——"

"Không cần nhiều lời, ta sẽ chờ ở bên ngoài, ngươi nhanh tay lên." Ánh Ngọc xoay người đi ra ngoài.

Bởi vì Lục Khê đang mang thân phận là nghi phạm, nên nô tài của Nhạc Thanh điện cũng bị giam lỏng như chủ tử, lúc này hơn phân nửa đã ngủ, bên ngoài là người do Phủ Nội Vụ phái tới.

Ánh Ngọc đi ra khỏi cửa, khẽ cười với thái giám đang canh gác: "Nương nương còn có ít lời muốn Lý Thái y thay mặt hỏi Lục Phương nghi, làm phiền công công châm chước cho một chút."

Một chiếc hà bao được đưa tới, thái giám này hơn hở nhận lấy: "Ánh Ngọc cô nương khách khí rồi, đã là chuyện Nguyệt Dương phu nhân muốn hỏi, thì cứ tự nhiên, tự nhiên."

Canh ba đã qua, Lý Thái y mới đi ra khỏi điện, sắc mặt hết sức khó coi, trán lấm tấm mồ hôi.

"Đã xong chưa?" Ánh Ngọc cúi đầu hỏi một tiếng.

Lý Thái y nhíu mày, như lập tức già đi mấy chục tuổi: "Đã theo làm theo ý phu nhân, đứa bé không còn, Lục Phương nghi không sao."

Ánh Ngọc không yên lòng, đi vào lần nữa nhìn Lục Khê, lúc này sắc mặt của nàng trắng bệch, dung nhan tiều tụy, mồ hôi thấm ướt mép tóc.

"Sao nàng ta lại ngủ?"

Lý Thái y đáp: "Hạ quan cho Lục Phương nghi dùng chút dược phẩm an thần, tất nhiên là khiến người ta buồn ngủ."

"Làm phiền đại nhân, phu nhân biết chuyện này đã xong, nhất định sẽ rất hài lòng. Ngày khác nếu giúp hoàng thượng sinh hạ hoàng tử thì chuyện đại nhân trở thành phó viện phán cũng không phải là không có khả năng."

"Vậy hạ quan xin cảm ơn sự đề bạt của phu nhân trước."

Bóng dáng của hai người nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm.

Đau đớn vì mất đi con, Nguyệt Dương phu nhân dù có nhân hậu thế nào, thì chuyện nửa đêm tìm người tới hỏi Lục Khê vì sao phải hại con nàng cũng là điều đương nhiên. Làm gì có người mẹ nào không đau lòng khi mất đi con mình?

Còn Lục Khê, dù sau này có nói cho hoàng thượng nàng đã từng mang thai, nhưng lại bị Nguyệt Dương phu nhân hại mất, thì cũng sẽ bị người khác xem như chuyện cười, sợ rằng cả cung đình sẽ chẳng có ai tin lời nàng.

Trường Nhạc cung, sắc mặt Nguyệt Dương phu nhân tái nhợt, thần thái mệt mỏi. Thuốc mang tính hàn kia rất hại cho sức khỏe, chẳng khác sảy thai là bao nhiêu.

Nghe Ánh Ngọc hồi báo, nàng ta cười nhạt, nụ cười kia cực kỳ ôn hòa, mang theo vài phần nhu nhược, mấy phần Mỹ Lệ, khiến người ta yêu thương.

"Như thế, ta cũng an tâm."

Ánh Ngọc đáp: "Xin phu nhân an tâm nghỉ ngơi đi, dược vật kia mang hại rất lớn, Lý đại nhân nói nếu không điều dưỡng tốt, sợ rằng khó có thể mang thai. Vì vậy, kính xin phu nhân quan tâm hơn đến sức khỏe của mình."

Nguyệt Dương phu nhân nói: " Tên Lý Nghĩa Tài này tuy hơi ngu xuẩn, nhưng y thuật cũng không tầm thường, ngươi bảo hắn kê một ít thuốc bổ, bắt mạch đúng giờ, phải điều dưỡng thân thể ta tốt lên trong thời gian ngắn nhất."

Kẻ địch đã ngã xuống, thời gian kế tiếp không thể buông lỏng cảnh giác, mà phải thừa thắng xông lên, củng cố địa vị.

"Ánh Ngọc, đến khố phòng lấy một ít ngân lượng mang đến cho viện phán đại nhân cùng Lý Nghĩa Tài. Về phần Lý phu nhân, thì bảo người tặng cho bà ta một ít trang sức đang thịnh hành ở Kinh Thành, thuận tiện nói cho bà ta biết chuyện đệ đệ bà ta phạm phải, để cho bà ta hiểu tác dụng của Lý Nghĩa Tài."

"Dạ, nhưng là, vì sao phu nhân phải giúp hắn nhiều như vậy?"

"Người đã sống không được lâu nữa, thì cũng nên hưởng chút phúc trước khi chết. Bổn cung vốn là người có ơn tất báo, ngày trước Lục Phương nghi giúp Bổn cung, Bổn cung nhân hậu chỉ khiến nàng ta sẩy thai; Lý Nghĩa Tài giúp Bổn cung, Bổn cung liền để cho hắn sống những ngày cuối cùng thoải mái đôi chút."

Nụ cười dịu dàng bên môi nàng ta khiến Ánh Ngọc cũng phải thất thần một lúc