Đấu Phá Hậu Cung

Chương 39: Hậu cung tranh đấu【 Bốn 】




Edit: Fuly.

Lúc tin tức truyền tới chỗ Thẩm Kha, thì có tiểu cung nữ đang bưng một chén ngân nhĩ đến cho nàng ta, nàng ta tức giận đẩy tay tiểu cung nữ ra, chén ngân nhĩ liền rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy.

Cung nữ kia hoảng hốt quỳ xuống đất xin thứ tội, Thẩm Kha chỉ lạnh lùng nói một chữ: "Cút."

Đối với nàng ta mà nói, trong cung này có hai nữ nhân nàng ta ghét nhất, một là người luôn lên tiếng châm chọc nàng ta - Tiêu chiêu viện, còn lại chính là người thoạt trông có vẻ dịu dàng dễ bắt nạt nhưng lại ẩn chứa huyền cơ - Lục Khê .

Mặc kệ Lục Khê là cố tình hay vô ý, nhưng hại nàng ta giảm cấp là sự thật.

Hôm sau, lúc đến thỉnh an hoàng hậu, người luôn nói chuyện huyên náo là Thẩm Kha lại trở nên im lặng khác thường, chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ.

Người vốn ngồi bên tay trái nàng ta là Lục Khê hôm nay đã đổi lại thành ngồi bên tay phải nàng ta, người có phẩm cấp thấp nhất trong đại điện này lại biến thành Thẩm Kha.

Lục Khê biết Thẩm Kha rất hận mình, lại không thể phát tác, tư vị này chắc là vô cùng khó chịu. Mặc dù chuyện Ảnh Nguyệt chết đi nằm trong dự liệu của nàng, nhưng nàng lại không ngờ tới Ảnh Nguyệt lại kéo cả Thẩm Kha theo.

Với Lục Khê mà nói, Thẩm Kha là người không nên thất thế nhất. Lúc này, trong số các tú nữ mới tiến cung chỉ có mỗi nàng và Thẩm Kha là được sủng ái nhất, một khi Thẩm Kha bị lôi xuống, thì chỉ còn mình nàng ở lại chịu gió to sóng lớn mà thôi, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, đây chẳng phải là chuyện tốt gì.

Hoàng hậu nói mấy câu an ủi Lục Khê, thấy nàng không có vẻ mặt quá bi thương, cũng không nhiều lời nữa. Tiếp đến, liền chuyển sang Thẩm Kha, lạnh nhạt nói: "Bổn cung nghe nói hôm qua Kha Lương Viện tự tiện xông vào Nhạc Thanh điện, quấy rầy hoàng thượng đang nghỉ ngơi, chuyện này có thật không?"

Biết rõ còn hỏi chính là một trong số các thủ đoạn của những nữ nhân ở hậu cung, hoàng hậu tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Sắc mặt Thẩm Kha lập tức trở nên khó coi, chỉ cúi đầu đáp một tiếng: "Tần thiếp không biết hoàng thượng đang nghỉ ngơi, nhất thời lỗ mãng, tần thiếp vô cùng ăn năn."

"Thân là phi tần hậu cung, mọi việc đều phải lấy hoàng thượng làm nhất, hành sự lỗ mãng như ngươi, sao có thể làm gương cho các phi tần cấp dưới chứ? Bổn cung hi vọng ngươi biết rút kinh nghiệm, sau này không được tái phạm nữa." Hoàng hậu nghiêm nghị nói xong, đột nhiên chuyển sang Lục Khê: "Lục tần vào cung cùng ngươi, nhưng nàng ấy có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn văn hiền lương, dù gần đây liên tiếp được phục vụ hoàng thượng, nhưng vẫn khiêm nhường thủ lễ, chưa từng vắng mặt buổi thỉnh an nào, quả thật là tấm gương cho mọi người học tập. Bổn cung hi vọng Kha Lương Viện ngươi nên biết suy nghĩ, tránh để tương lai lại tái phạm sai lầm."

Thẩm Kha ngoan ngoãn đáp: "Đa tạ hoàng hậu nương nương dạy bảo, tần thiếp nhất định sẽ học tập theo Lục tần nhiều hơn." Nàng ta cúi mắt, cất giấu hận ý đang cuồn cuộn trong lòng ngực.

Lục Khê đang ngồi bên cạnh không cần nhìn cũng có thể cảm thấy được sự tức giận phát ra từ người Thẩm Kha.

Hoàng hậu muốn làm gì đây? Thấy ngày thường nàng ít nổi bật quá, nên muốn giúp nàng tìm cảm giác tồn tại sao? Cái gì là những ngày gần đây liên tiếp được phục vụ hoàng thượng, muốn kéo oán hận của những nữ nhân khác lên người mình à?

Dưới con mắt bao nhiêu người, phải đón nhận cảm giác tồn tại bị bức ép này, Lục Khê chỉ đành phải ngượng ngùng nói: "Hoàng hậu nương nương khen tặng như thế, tần thiếp không dám nhận."

Ngữ khí kia thay vì bảo là không biết xấu hổ, chẳng bằng nói là diễn kịch không tốt, để lộ ra chút dáng vẻ đắc ý.

Vì vậy hoàng hậu lại tán dương mấy câu, rồi phẩy tay cho mọi người lui ra.

Nữ nhân này có lẽ dịu ngoan khéo léo, nhưng lại thiếu một chút thông minh, chỉ mới được sủng ái vài ngày đã hớn hở ra mặt, chẳng qua cũng chỉ là loại người như Thường phi mà thôi. Dù bây giờ được sủng ái, nhưng cuối cùng cũng sẽ bởi vì không biết khiêm tốn giữ mình mà trở thành một đóa hoa tàn nhanh chóng.

Cứ như vậy nhàn nhã qua mấy ngày, hoàng thượng hẳn là cũng cảm thấy số lần đến hơi nhiều, nên chẳng bước chân vào Nhạc Thanh điện nữa, thỉnh thoảng đến chỗ của các phi tần khác, Lục Khê càng vui vẻ, tự tại.

Nhưng mấy ngày nay trong cung cũng xảy ra biến động, nghe nói trên triều đình có người đưa ra đề nghị lập Trữ quân, hoàng thượng đã gần 30, cũng đến lúc nên lập Thái tử rồi. Minh Uyên chỉ nói chuyện này cần suy nghĩ cẩn thận, chứ không tỏ rõ thái độ.

Tin tức vừa lộ ra, lập tức oanh động cả cung nội, hoàng thượng có hai hoàng tử, một là Đại hoàng tử Hạo Trinh do Đức Phi sinh hạ, người còn lại là Nhị hoàng tử Hạo Diệc do Nguyệt Dương Phu nhân sinh hạ.

Sức khỏe Đức Phi không tốt, luôn ẩn cư nơi thâm cung không giao thiệp với bên ngoài, vì vậy Đại hoàng tử được giao cho hoàng hậu nuôi dưỡng, tuy được chiếu cố tốt, nhưng lại thiếu đi tình thương của mẹ; còn Nhị hoàng tử thì do Nguyệt Dương Phu nhân tự mình nuôi dưỡng, Nguyệt Dương Phu nhân là một nữ tử dịu dàng nhàn tĩnh, rất chú trọng đến việc giáo dục Nhị hoàng tử, cũng vì vậy, tài năng của Nhị hoàng tử xuất chúng hơn Đại hoàng tử rất nhiều, dù là trên phương diện tài năng hay phẩm đức, đều hợp tâm ý Minh Uyên hơn.

Trong khoảng thời gian ngắn, hầu hết mọi người đều cho rằng, nhị hoàng tử Hạo Diệc có cơ hội lên làm thái tử nhất.

Ngày hôm đó, Thái hậu mời Lục Khê đến Ngự Hoa Viên nói chuyện, Lục Khê đến sớm chọn một bàn đá ở phía ngoài rìa ngồi xuống, không lâu sau liền nhìn thấy phượng giá của Thái hậu.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi nói vài chuyện linh tinh gần đây, vừa cười chúc mừng nàng được tấn thăng xong, Thái hậu liền chuyển chủ đề sang chuyện lập Trữ quân.

"Chắc hẳn Lục tần cũng đã nghe nói đến chuyện hoàng thượng muốn lập Thái tử chứ?"

Lục Khê thẳng thắn trả lời: "Dạ, tần thiếp cũng nghe nói."

Thái hậu cười nhạt, rất hài lòng với vẻ thành thực này của nàng, nếu ở thời điểm này mà nàng vẫn còn giả ngốc, nói mình cái gì cũng không biết, vậy thì rõ ràng là đã không thực tâm làm việc cho thái hậu.

"Vậy Lục tần có suy nghĩ gì không?"

Lục Khê nghiêm túc nói: "Thái hậu nương nương làm khó tần thiếp rồi, tần thiếp vào cung chưa lâu, không hiểu rõ hai vi hoàng tử lắm, sao dám phán xét bừa bãi chứ? Thứ cho tần thiếp không dám vọng ngôn."

Thái hậu nhìn nàng một cái, cười cười. Sự cẩn thận này của nàng khiến bà ta rất thích, nhưng trước mặt bà ta mà còn như vậy thì cuộc nói chuyện này sẽ chẳng có kết quả.

"Trước mặt ai gia, Lục tần không cần phải quá thận trọng, cứ nói đừng ngại. Ai gia đã xem con như nữ nhi ruột thịt của mình, sẽ không trách tội con đâu."

Lục Khê suy nghĩ một lát.

Thái hậu muốn Cửu vương gia ngồi vào ngôi báu, qua nhiều năm như vậy vẫn luôn đấu đá gay gắt với hoàng thượng, không phải là hi vọng ngày nào đó hoàng thượng xảy ra chuyện hoặc là phạm phải sai lầm gì đó, có lý do để quang minh chính đại đưa Cửu vương gia bước lên ngôi vị hoàng đế hay sao. Vì vậy, con cháu của hoàng thượng, nhất định sẽ là là trở ngại đối với việc lên ngôi của Cửu vương gia.

Nàng đứng trên lập trường của Thái hậu, nhẹ giọng nói: "Tần thiếp cho là, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử vẫn còn nhỏ, cũng chỉ là hai đứa bé mà thôi, chưa thể nhìn ra được là có tài trị quốc hay không."

Nụ cười của Thái hậu càng lúc càng sâu, hài lòng hỏi tiếp: "Vậy ý của Lục tần là chuyện lập Trữ quân cũng chưa cần phải vội?"

Một chữ "Vậy", bày tỏ nàng đã đặt cược đúng, đoán trúng tâm ý của Thái hậu.

Lục Khê gật đầu, lại nghe Thái hậu bình tĩnh nói: "Tuy rằng ai gia có ý đó, nhưng có thần tử thúc giục, hoàng thượng sao có thể tiếp thu được ý kiến của ai gia chứ. Trước mắt mọi người đều cho là Nhị hoàng tử sẽ được lập làm thái tử, ai gia lo lắng cho quốc gia xã tắc, thiết nghĩ không thể quyết định tùy ý bừa bãi được, vì vậy hi vọng chuyện này sẽ tạm hoãn lại."

Hoãn lại? Chuyện này nói hoãn là có thể hoãn sao?

Cảm thấy trong lời thái hậu có thâm ý khác, trái tim Lục Khê căng thẳng, ngước mắt hỏi: "Ý của thái hậu là. . . . . ."

"Ai gia nghĩ, có lẽ lúc này nhị hoàng tử bỗng nhiên bị bệnh nặng, vậy chuyện lập trữ quân chắc sẽ không thể tiến hành được nữa."

Một câu nói, khiến Lục Khê sợ hết hồn hết vía. . . . . . Bệnh này nói là tới là tới sao? Thâm ý của thái hậu nàng đã hiểu, nhưng nàng không ngờ thái hậu sẽ nói loại chuyện này ra cho nàng biết!

Nàng cố đè cảm giác bất an trong lòng xuống, trấn định cúi đầu nhỏ giọng nói: "Thái hậu có gì sai bảo, nếu tần thiếp làm được, nhất định sẽ cố hết sức."

Thái hậu mỉm cười kéo tay nàng, từ ái như đang đối xử với con gái của mình: "Không hổ là đứa bé được ta nhìn trúng, thông minh nhanh nhẹn, chỉ nói vài câu đã hiểu rồi."

Lục Khê chờ đợi.

"Ngày mai ta sẽ thiết yến ở Trích Tinh đài, chúng phi tần cùng các công chúa hoàng tử đều sẽ tới, ai gia hi vọng con có thể nghĩ biện pháp bỏ thứ này vào thức ăn của nhị hoàng tử." Thái hậu nháy mắt, cung nữ sau lưng lập tức dâng lên một bao thuốc bột: "Đây là Hàn Thạch tán, phân lượng rất ít, sẽ không gây chết người, chỉ làm cho trẻ con sinh bệnh nặng. Dù sao Nhị hoàng tử cũng là tôn tử của ai gia, ai gia cũng không hi vọng nó xảy ra chuyện gì bất trắc, nhưng đây là vấn đề liên quan đến giang sơn xã tắc, vạn bất đắc dĩ mới phải làm, con có bằng lòng giúp ai gia hay không?"

Tim Lục Khê thắt lại. Chuyện đấu đá trong hậu cung nàng biết, không chừa thủ đoạn nào nàng cũng biết, nhưng khi trực tiếp chứng kiến cảnh máu tanh tàn khốc ấy thì lại là chuyện khác.

Một đứa bé vô tội chỉ vì liên quan đến đấu tranh chính trị, liền bị người khác tính kế muốn trừ bỏ, loại chuyện như vậy thật sự là khiến người ta giận sôi gan.

Nhưng bây giờ đến bản thân nàng nàng còn không bảo vệ được, sao có thể để ý đến sống chết của người khác đây?

Nàng chần chờ nhìn túi bột kia, sắc mặt rắng bệch: "Thái hậu, nếu như chuyện này bị phát hiện, vậy tần thiếp. . . . . . Tần thiếp. . . . . ."

“Chỉ cần con cẩn thận là được, ai gia tin tưởng con." Thái hậu hòa ái vỗ vỗ tay nàng, cực kỳ giống như một vị mẫu thân hiền hòa.

Lục Khê chỉ đành phải cúi đầu đáp một tiếng: "Tần thiếp sẽ cố hết sức."

Cái gì mà giang sơn xã tắc? Cái gì mà có chút bất đắc dĩ? Cũng chỉ cái cớ để che giấu ý đồ tranh quyền đoạt thế mà thôi.

Lục Khê biết ở trong mắt thái hậu mình cũng chỉ là một con cờ mà thôi, bây giờ cung nữ thái giám trong cung đều do Cao Lộc đích thân xử lý, trừ cung nữ thái giám của bà ta ra, Thái hậu tìm không ra người nào khác để làm chuyện này. Nhưng nếu giao nhiệm vụ hạ độc này cho bọn họ, một khi nhị hoàng tử xảy ra chuyện, bà ta khó lòng mà thoát tội.

Nhưng nay giao chuyện này cho Lục Khê, thứ nhất hoàng thượng cưng chiều nàng, nàng cũng không có con, không có bất kỳ lý do nào để mạo hiểm đi hãm hại một đứa bé không liên quan; thứ hai dù có bị phát hiện, thì cũng bởi vì vài ngày trước nàng đã tỏ rõ thái độ với Thái hậu, nên chuyện này sẽ chẳng dính líu gì đến bà ta nữa, huống chi dù hoàng thượng có nghi kỵ, cũng tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ đi vấn tội Thái hậu.

Hơn nữa, Thái hậu cũng không sợ Lục Khê sẽ khai ra mình, cả Lục phủ đang nằm trong tay bà ta, nếu muốn hãm hại Lục Thẩm Tư, thì cũng chỉ là tốn nhiều công sức hơn thôi, chứ không phải là không làm được.

Bà ta không tin Lục Khê không để ý đến sự sống chết của cả Lục gia.

Tên đã lắp vào cung, không thể không bắn.

Lục Khê bĩnh tĩnh cầm lấy túi bột kia trở lại Nhạc Thanh điện.

Thái hậu, hoàng thượng, hai bên đều không thể đắc tội, chẳng lẽ phải hạ động đứa trẻ kia thật sao?

Chuyện này, một không thể từ chối Thái hậu, nếu từ chối mình sẽ không có kết quả tốt; hai không thể nói cho hoàng thượng, không bằng không chứng, dù hoàng thượng có tin nàng cũng không thể hỏi tội Thái hậu, không giải quyết được gì, hơn nữa còn có thể bị Thái hậu đoán được, như vậy nàng cũng không có kết quả tốt.