Đấu Phá Hậu Cung

Chương 17: Âm mưu trong đêm tối【 hạ 】




Lúc ngón tay thô ráp chạm vào phần mềm mại thì Minh Uyên lập tức nhận thấy thân thể nữ tữ dưới thân cứng lại, khẩn trương đến nhắm mắt, không ngoài dự liệu chạm vào cánh hoa ướt nhẹp, ở lúc chạm đến hoa nhụy, liền nghe Lục Khê cúi đầu run giọng nói: "Không cần. . . . . ."

Thân thể mỹ nhân như ngọc khiến nơi nào đó trở nên trướng đau, thế nhưng hắn vẫn cố nhẫn nại dùng ngón tay ma sát, nhíu mày hỏi một câu: "Không cần?"

Đây là nữ nhân đầu tiên dám từ chối hắn.

Có lẽ hắn đã xem thường nàng, người nhìn có vẻ nhu nhược nhưng thật ra trong thân thể cất giấu gan dạ đến cỡ nào chứ?

Lục Khê nhắm chặt mắt, gò má ửng hồng, biết rõ ánh nến sáng trưng chiếu khắp căn phòng, cả thân thể của mình đều bị hắn nhìn thấy hết, nhưng vẫn cố gắng lừa mình dối người chỉ cần nhắm mắt thì sẽ không sao.

Nàng xấu hổ đến nỗi toàn thân ửng hồng, lông mi khẽ run, xinh đẹp như tiên tử.

Mặc dù ngón tay Minh Uyên bất động, nhưng vẫn đang đặt trên hoa nhuỵ của nàng. Hắn cười khẽ, theo sự rung động của thân thể ngón tay cũng dịch chuyển. Người dưới thân lập tức có phản ứng, tiếng rên rỉ cực nhỏ tràn ra khóe môi, lộ thủy nóng bỏng cũng dính ướt tay hắn.

Hắn chậm rãi tìm được hoa nhụy, khẽ xoa, theo tiếng thở gấp của Lục Khê, tốc độ của ngón tay càng lúc càng nhanh, sức lực cũng càng ngày càng lớn, xuân thủy ẩm ướt không ngừng chảy ra.

Đũng đạo đã đủ ướt, hắn từ từ đưa ngón trỏ vào hoa huy*t, xúc cảm khít khao cùng mềm mại ôm trọn ngón tay hắn. Căng cứng khiến Lục Khê không nhịn được níu lấy chăn dưới thân, vô lực lại kiều mị phát ra một tiếng "A" .

Hắn bắt đầu dùng ngón tay nhẹ nhàng rút ra chen vào, một tay khác vặn chân nàng ra, khiến đôi chân nàng triển khai thành một tư thái hào phóng khác với vẻ e lệ thường ngày.

Nhìn thấy Lục Khê xấu hổ cố nén tiếng kêu, hắn ra lệnh: "Kêu đi, ta muốn nghe giọng ngươi."

Ngay cả lúc hoan ái, cũng không thể cãi lệnh vua.

Lục Khê chỉ đành phải mở hàm răng đang cắn chặt, mặc cho tiếng kêu nhỏ bé lấy lòng người đang đùa bỡn trên thân thể mình.

Chất mật dính đầy ngón tay khiến hành động của hắn càng thêm thông thuận, thậm chí còn vang lên những âm thanh xấu hổ. Càng lúc hoa huy*t càng ướt át, theo ngón tay hắn nhiễm ướt ga giường, tiếng thân ngâm của Lục Khê cũng ngày càng dồn dập, cuối cùng kèm với tiếng thở dốc, nàng leo lên thiên đường, mật lộ trong hoa huy*t cũng tràn ra như thủy triều.

Ngón tay Minh Uyên vẫn còn ở trong cơ thể nàng, cảm thấy nơi vừa bị hắn trêu đùa còn đang run rẩy khiến hắn chẳng thể khống chế nổi bụng dưới trướng đau, cởi lớp vải cuối cùng ra, đỡ hông của nàng, tiến vào.

Lúc xuyên phá tấm lưới tượng trưng cho xử nữ thì chân mày Lục Khê nhíu chặt, đôi mắt đang nhắm cũng ướt nhòa.

Cúi đầu, hắn thấy giữa xuân thủy kèm theo tia máu đỏ tươi, theo động tác phập phồng mà không ngừng trào ra giữa hai chân nàng. Da thịt trắng muốt nhẵn nhụi, đối lập với màu đỏ kia tạo thành một loại sắc thái dâm mị khó tả. Tình dục bị khơi mào, chỉ có càng kịch liệt tiến lên mới có thể tiêu trừ xao động trong lòng hắn lúc này.

Hắn từng phát từng phát va chạm nàng, chẳng thèm để ý nữ nhân mới nếm trái cấm dưới thân có chịu đựng nổi kịch liệt như vậy không, chỉ cảm thấy sự khít khao này quả thật khiến cho người ta không cách nào nhẫn nại, gần như mất khống chế.

Lục Khê đã sớm có chuẩn bị, cũng biết lần đầu tiên thừa hoan khó tránh khỏi đau đớn, nhưng nước mắt cũng rất cần thiết, mặc dù vẻ đáng yêu này khó khiến đế vương rủ lòng thương xót nhưng một chút ý thương tiếc chắc hẳn phải có chứ?

Đầu nàng bị lý trí cùng giác quan chiếm cứ lấy, lý trí đang cố phân tích nàng nên lộ ra những phản ứng như thế nào, nhưng giác quan xung đột quá rõ nét, quá kịch liệt, khiến nàng khó lòng suy tính như bình thường.

Thôi, Hoàng đế cần chính là một nữ nhân tận tình ở trên giường với hắn, chứ không phải một trinh tiết liệt nữ vừa ngượng ngùng lại vừa căng thẳng. Nếu đã lựa chọn con đường này, cần chi phải rối rắm nhiều như vậy chứ?

Dù sao nàng cũng có thể hưởng thụ, không phải ư.

Đau đớn lúc đầu rất nhanh bị một loại cảm giác sảng khoái không thể giải thích thay thế, hai chân nàng mở rộng, mặc cho hắn xâm lược, tiếng thân ngâm dịu dàng xen lẫn tiếng thở dốc trầm thấp. Bóng đêm lả lướt, xuân ý vô biên.

Hắn giống như muốn nuốt luôn nàng vào bụng, giống như muốn hòa tan nàng ra khảm vào trong máu thịt, không chút thương tiếc đoạt lấy nàng. Mặc dù lúc chứng kiến những giọt nước mắt trong suốt tâm hắn mềm đi chốc lát, mặc dù người trong ngực mềm mại như không xương, khiến ta yêu mên, thế nhưng hắn lại giống như một con mãnh thú đã mất đi lý trí, hung hăng hành hạ nàng.

Có lẽ, không thể nói là hành hạ, dù sao hai người đều đang diễn kịch, mặc dù lúc này đang diễn trên giường, chứ không phải chỉ trên cảm tình thuần túy.

"A ——" kích thích tột cùng tới quá nhanh, Lục Khê không nhịn được thét ra tiếng, cảm thấy trước mắt hóa thành ngàn vạn vì sao, ý thức không rõ. Toàn thân bị một cảm giác vui sướng khó diễn tả chiếm cứ, khiến nàng gần như phát điên.

Hắn còn ở trong cơ thể nàng, bị hoa đạo nhào nặn, xuân thủy mãnh liệt không ngừng xối lên phần cứng rắn, hắn cắn răng va chạm vài cái, mới phóng thích ra.

Lúc hắn rút người thì chất lỏng trắng đục hòa lẫn xuân thủy trong suốt đồng loạt xông ra, dính ướt bắp đùi, cũng thấm ướt ga giường phía dưới.

Rốt cuộc Lục Khê cũng run rẩy mở mắt, vẻ mờ mịt cùng với lệ quang nơi khóe mi hòa lẫn giữa hai cảm xúc đau thương và si mê nhìn hắn, trong vẻ điềm đạm đáng yêu là sự quyến luyến cùng ôn nhu.

Dưới ánh mắt như thế, Minh Uyên hơi chần chờ, cũng không biết nên phản ứng thế nào. Hắn bèn nằm xuống bên người nàng, ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng nói một câu: "Ngủ đi."

Nàng nhu thuận nhắm mắt lại, mặc dù lông mi run rẩy cho thấy nàng không hề buồn ngủ, nhưng nói chung, sự dịu dàng cùng nghe lời của nàng làm hắn hài lòng.

Chỉ cần là nữ nhân làm hắn thoải mái, từ trước đến giờ hắn đều không keo kiệt phong thưởng . . . . . Không đúng, không chỉ là tâm thần thoải mái, mà còn phải khiến thân thể hắn thỏa mãn.

Cho nên ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, lúc Cao Lộc gọi hắn rời giường rửa mặt, chuẩn bị vào triều, thì nhìn nữ nhân vẫn đang ngủ say, hắn không nỡ đánh thức nàng. Chỉ phân phó cung nữ ngoài cửa chờ nàng tỉnh dậy, phục vụ cho chu đáo, sau đó bảo nàng đến thỉnh an hoàng hậu.

Đợi cung nữ buộc đai lưng xong, hắn chậm rãi quay đầu lại liếc nhìn nữ tử đang ngủ say, nàng thoải mái nằm trên giường, gò má hơi đỏ, giống như đang giận hắn hôm qua không chút dịu dàng.

Một màn này nhìn rất hài hòa, vì vậy Hoàng đế đã thỏa mãn thản nhiên phân phó: đợi tiểu chủ Lục Khê trở lại Vi an uyển, sắc phong làm Tòng Lục Phẩm Mỹ nhân, trong ngày chuyển vào Nhạc Thanh điện, ban thưởng đồ cổ, món ăn quý và lạ mười món, đồ trang sức ngọc thạch mười món.

Hắn biết sau khi Thái hậu nghe tin này ắt hẳn sẽ rất vui mừng, khóe môi giương lên —— dù sao, khiến mẫu hậu vui vẻ chính là bổn phận của người làm con như hắn.

Về phần Lục Khê . . . . . . Chỉ cần nàng an phận làm Lục mỹ nhân, đừng nghĩ đến việc làm một con cờ giúp Thái hậu, vậy hắn sẽ thoải mái cho nàng sự sủng ái.

Tóm lại, Hoàng đế đại nhân quả thật rất hài lòng với chuyện đêm qua, ngay cả lúc vào triều ý cười trên mặt vẫn không đổi, chẳng khiến người khác sợ hãi như thường ngày.

Vì vậy Cao Lộc lặng lẽ tổng kết ra một chân lý: ai nói phi tần hậu cung không thể can dự vào việc triều chính? Công phu trên giường của các nàng có cao siêu hay không, trực tiếp ảnh hưởng đến tâm tình lâm triều ngày kế tiếp của hoàng đế, việc này chẳng lẽ không phải là tham gia vào chính sự sao?