Đấu Phá Hậu Cung

Chương 12: Người cười cuối cùng【 thượng 】




Tôn thường tại là Chính thất phẩm, mặc dù thân phận đã khác với các tiểu chủ, nhưng bởi vì trong cung quy định Tần phi từ Lục Phẩm trở xuống không thể có cung điện riêng, vì vậy vẫn ở Vi an uyển.

Các Tiểu chủ thân phận thấp kém, bao gồm cả Tôn thường tại, đều không có tư cách đi thỉnh an hoàng hậu. Hơn nữa trong cung khác với ngoài cung, không phải ngươi muốn đi đâu là có thể đi đó, cho nên ý tưởng muốn vô tình gặp gỡ hoàng thượng cũng không thực hiện được.

Mấy ngày nay hoàng thượng lại không lâm hạnh bất kì vị tiểu chủ nào, nghe nói là việc quốc bận rộn, phải thức đêm để phê duyệt tấu chương, điều này sao có thể không khiến cho người ta nóng vội?

Thẩm Kha đã đưa rất nhiều ngân lượng cho Tần Vũ và các tiểu thái giám, mong từ bọn họ có thể lấy được tin tức mới nhất về hoàng thượng, nhưng chút tin tức kia lại chẳng có chút tác dụng nào, quả thật khiến nàng ta phiền não đứng ngồi không yên.

Nàng ta ra khỏi Trúc viện, định đến bờ hồ đi dạo một lát, lại vừa lúc gặp phải Tôn thường tại, nhìn chiếc trâm thoa được hoàng thượng ban thưởng, trong lòng càng thêm bực mình.

Tôn thường tại đã nhìn thấy Thẩm Kha từ xa, liền cười chào hỏi: "Tỷ tỷ định đi đâu vậy?"

Thẩm Kha ghen tỵ trả lời: "A, sao ta dám để Tôn thường tại gọi là tỷ tỷ? Vinh hạnh đặc biệt như thế, ta sao có thể kham nổi."

Tôn thường tại sửng sốt, nhưng vẫn như không nghe thấy giọng điệu bất mãn của nàng ta, đảo mắt cười cười, dịu dàng nói: "Tỷ tỷ nói đùa rồi, ngươi lớn tuổi hơn ta, vốn nên tôn xưng một tiếng tỷ tỷ mới phải."

Đây là đang châm chọc nàng già à?

Thẩm Kha cười lạnh, nhìn gương mặt không được tính là xinh đẹp trước mắt, nhưng không hiểu vì sao hoàng thượng lại chọn trúng nàng ta.

Tỳ nữ sau lưng nhắc nhở: "Chủ tử, nên đi tạ ơn hoàng hậu nương nương ban thưởng."

Vì vậy Tôn thường tại lễ phép gật đầu với Thẩm Kha rồi rời đi.

Một bụng oán khí không có nơi phát, Thẩm Kha dẫn theo tỳ nữ đi dọc theo hoa viên ở Vi an uyển. Ở khúc quanh, Ảnh Nguyệt đang vội vội vàng vàng bưng chén canh sen đi về Lan viện, nhất thời sơ ý, đụng trúng Thẩm Kha, chén canh đổ hết lên giày nàng ta.

"Đồ tiện tỳ kia, đi bộ không nhìn đường à?" Tỳ nữ bên cạnh Thẩm Kha nhảy ra giận dữ mắng Ảnh Nguyệt: "Bây giờ làm ướt giày của tiểu chủ, ngươi phải chịu tội gì?"

Ảnh Nguyệt sợ hãi lập tức quỳ xuống đất, run rẩy nói: "Tiểu chủ tha tội, tiểu chủ ta tội, nô tỳ nhất thời vội vàng, không nhìn thấy tiểu chủ, kính xin tiểu chủ tha thứ."

Thẩm Kha đang tức cành hông không tìm được chỗ phát tác, thấy vây liền cười lạnh: "Không nhìn thấy? Nếu đã không nhìn thấy đường, vậy mắt của ngươi giữ lại làm gì? Có cần ta sai người bỏ đi giúp ngươi không?"

"Tiểu chủ tha mạng! Tiểu chủ tha mạng! Nô tỳ thật sự là nhất thời không cẩn thận, cầu xin tiểu chủ nể tình chủ tử nhà ta đừng chấp nhất nô tỳ, lần sau nô tỳ cũng không dám nữa. . . . . ." Ảnh Nguyệt cuống quít dập đầu nhận sai, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi đến rắng bệch, mồ hôi trên trán thi nhau chảy ra.

Thẩm Kha thấy nàng ta hèn mọn dập đầu như vậy, tức giận trong lòng cũng tiêu tán không ít, nhưng ngoài miệng vẫn không tha: "Nể tình tiểu chủ nhà ngươi? A, thật là buồn cười, tiểu chủ nhà ngươi có thân phận gì, mà muốn ta cho nàng ta thể diện?"

Vào giờ phút này, ở Vi an uyển vẫn không ai biết Lục Khê là nhi nữ của Tổng đốc Giang Nam, tuy tiểu chủ có thể vào Đông Uyển đều có chút quyền thế, nhưng mọi người lại chỉ xem nàng là con nhà quan lại tầm thường. Thẩm Kha cố tình đi gây sự, nên càng giận dữ mắng mỏ Ảnh Nguyệt, hòng tiêu trừ bớt lòng đố kỵ của nàng ta.

Đúng lúc này, sau lưng chợt truyền tới âm thanh êm ái nhu hòa, vừa tựa như nước suối chảy, vừa tựa như gió nhẹ thổi qua: "Tỷ tỷ xin đừng tức giận, Ảnh Nguyệt mạo phạm tỷ tỷ, muội muội xin thay nó bồi tội với tỷ tỷ, kính xin tỷ tỷ đại nhân đại lượng, đừng so đo."

Từ Lan viện bước ra một nữ tử mặc lục y thanh nhã, tư thái mang theo ba phần áy náy, bảy phần dịu dàng, khom người với Thẩm Kha, cực kỳ khiêm nhường, không phải Lục Khê thì là ai chứ?

Thẩm Kha biết dáng vẻ mình cũng được tính là thanh lệ, nhưng trong hậu cung này lại chẳng mấy nổi bật, nhìn thấy vẻ kiều diễm rung động lòng người lại ẩn chứa nét nhẹ nhàng thanh thoát như lưu thủy của Lục Khê, trong lòng liền ghanh tỵ muôn phần.

Tâm tình gần như đã bình thường lại lần nữa dậy sóng.

"Ơ, những lời này của muội muội là ý chỉ tỷ tỷ so đo với nô tỳ của ngươi? Thật ra thì tỷ tỷ cũng không phải là người hẹp hòi như vậy, nhưng đôi giầy thêu Phù Dung này là do mẫu thân tặng ta nhân ngày sinh nhật, bây giờ vào cung mới dám mang, liền bị nha hoàn của ngươi làm bẩn, ngươi nói xem, đã làm sai có phải nên phạt hay không?"

Lục Khê cung kính đi tới trước mặt nàng ta, cúi mâu nói: "Tỷ tỷ nói rất đúng, làm sai nên phạt. Chỉ là Ảnh Nguyệt vừa mới vào cung, rất nhiều quy củ chưa nắm hết, là muội muội quản giáo không nghiêm mới làm hại tỷ tỷ bị bẩn giày, muội muội nguyện ý giúp tỷ tỷ giặt sạch vết bẩn, mong rằng tỷ tỷ bớt giận."

Nghe thế, Ảnh Nguyệt hoảng sợ, vội kéo váy Lục Khê: "Chủ tử, là nô tỳ đã làm sai, để nô tỳ giặt sạch giúp tiểu chủ!"

Thẩm Kha dựng mày liễu, giận dữ mắng Ảnh Nguyệt: "Ở đây đến lượt ngươi nói chuyện sao?"

Ảnh Nguyệt vội vàng dập đầu: "Tiểu chủ, là nô tỳ đã làm sai, không liên quan đến chủ tử nhà ta. Van ngài để nô tỳ giúp người giặt sạch, nô tỳ cam nguyện chịu phạt!"

Thẩm Kha càng nghe càng tức, tính khí vốn đã không tốt, liền sai Tiểu Lam: "Đi, vả miệng cho ta!Xem nó còn dám lắm lời nữa không!"

Tiểu Lam vẫn đi theo Thẩm kha, lúc còn ở phủ chính là tỳ nữ cận thân của nàng ta. Thẩm Dịch mới cáo lão hồi hương mấy năm trước, vì vậy từ nhỏ Thẩm Kha đã lớn lên bên người Thẩm phu nhân, việc dạy dỗ cũng do một tay Thẩm phu nhân lo liệu. Thẩm Dịch tuy nhiều con, nhưng chỉ có mỗi Thẩm Kha là con dòng chính, tất nhiên cũng thuận theo Thẩm phu nhân sủng ái nàng ta, vì vậy mới dưỡng thành tính tình ngang ngược, không biết đâu là điểm dùng.

Tiểu Lam đi theo chủ tử như vậy, dĩ nhiên cũng nhiễm tính nết xấu, vẫn cứ nghĩ hoàng cung là phủ mình, hung hăng cho Ảnh Nguyệt một cái tát, trên khuôn mặt trắng nõn lập tức xuất hiện năm ngón tay đỏ chói, khóe miệng cũng rỉ máu, có thể thấy được đối phương dùng sức đến cỡ nào.

Lục Khê biến sắc, há miệng, nhưng chẳng thốt ra được lời gì, giống như bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ. Trong mắt lóe lên lệ quang, nàng run giọng: "Mong rằng tỷ tỷ bớt giận, đừng so đo với một nha hoàn. . . . . ."

Thẩm Kha thấy vẻ mặt nàng như thế, trong lòng rất hả hê. Chẳng qua chỉ là một tiểu chủ mềm yếu lại không có chỗ dựa mà thôi, dù hôm nay thân phận có giống nhau, nhưng sau này hoàng thượng nể mặt phụ thân, nhất định sẽ không bạc đãi mình, sao nữ nhân này có thể sánh được chứ?

Nàng ta hả hê vuốt ve búi tóc, cười khinh miệt: "Ai, cứ cho là vậy đi, nể tình ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ, chuyện này ta không truy cứu nữa."

Nói xong, Thẩm Kha xoay người rời đi, nhìn bóng lưng kiêu căng giống nhau của hai chủ tớ Lục Khê chợt cảm thấy buồn cười.

Nàng ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn bóng dáng đã khuất xa, khóe miệng xẹt qua một nụ cười cực nhạt. Lúc quay đầu đỡ Ảnh Nguyệt thì trong mắt lại tràn đầy lo lắng.

"Đều là lỗi của nô tỳ, hại chủ tử bị uất ức. . . . . ." Ảnh Nguyệt che gương mặt bị đánh, khóc lóc nói.

Lục Khê lắc đầu: "Ngươi trở về Lan viện nghỉ ngơi trước đi, ta đi tìm Tần công công xin chút thuốc trị thương ."

***

Xế chiều hôm đó, Cao Lộc liền đem chuyện xảy ra ở Vi an uyển bẩm báo chi tiết cho Minh Uyên, cuối cùng dừng một chút, giống như cân nhắc gì đó xong, mới tiếp tục nói: "Sau đó tiểu chủ Lục Khê đi tìm Tần công công, xin thuốc trị thương , nghe nói là do không cẩn thận làm nha hoàn bị thương, còn đích thân giúp nàng ta nấu thuốc."

Bởi vì mỗi tiểu chủ chỉ có một nha hoàn do mình mang vào cung hầu hạ, nên khi Ảnh Nguyệt bị thương, đến thuốc cũng phải do Lục Khê tự thân động thủ.

Minh Uyên vuốt ve chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón tay, có chút đăm chiêu nhíu mày: "Tự mình bôi thuốc, nấu thuốc?"

"Vâng"

"Lúc ấy có người nào khác không?"

"Khởi bẩm hoàng thượng, lúc ấy không có ai, chỉ có người nô tài phái đến bí mật quan sát ."

Hả? Không có ai ở đó. . . . . . Vậy thì thật kỳ lạ, một thiên kim tiểu thư của Tổng đốc Giang Nam thế nhưng tự mình giúp hạ nhân trị thương, sợ rằng không phải lòng dạ quá tốt, thì chính là tâm cơ quá sâu.

Hắn cười nhạt: "Không phải Thái hậu đặt kỳ vòng vào nàng ta sao? Cũng không thể để lão nhân gia bà ta thất vọng mới phải. . . . . ."

Cao Lộc cúi đầu không nói, chờ đợi câu sau của hắn.

"Chuẩn bị đi, tối nay lật thẻ của Thẩm Kha."

Ngày hôm đó Vi an uyển lại náo nhiệt, Tôn thường tại vừa mới được sắc phong, ngay sau đó Thẩm Kha cùng Lục Khê xảy ra mâu thuẫn, đến nỗi vả miệng tỳ nữ, có thể thấy được Thẩm Kha khinh thường Lục Khê đến cỡ nào.

Những người vì việc hoàng thượng đích thân hỏi tên Lục Khê trên đại điện trước đó mà đỏ mắt cũng thấy dễ chịu hơn, dù sao một tiểu chủ yếu đuối vô năng lại không có thế lực sau lưng như vậy, chắc chắn sẽ không lên cao được trong chốn hậu cung này.

Cũng có người mong chờ chuyện này sẽ truyền tới tai hoàng thượng, như vậy Thẩm Kha sẽ bị gán ấn tượng hẹp hòi, ước chừng sẽ không được để mắt tới nữa, dù cho nàng ta có một vị phụ thân được hoàng thượng hết sức kính trọng.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là, trời còn chưa tối thì người của Kính sự phòng đã đến Vi an uyển, cung kính thông báo với Thẩm kha, hoàng thượng triệu nàng ta tối nay thị tẩm.

Lần này Thẩm Kha xem như là được như ý nguyện, tức cũng đã hết, cơ hội cũng tới, trong lòng cực kỳ vui vẻ. Tuy nói so với Tôn thường tại, nàng ta được lâm hạnh chậm hơn, nhưng nàng ta biết rõ địa vị của phụ thân mình trong mắt hoàng thượng cho nên trong thâm tâm rất tự tin.

Ý chỉ này được hạ xuống, những người cười nhạo Lục Khê lại càng nhiều hơn. Dù sao, nàng vừa mới bị uất ức, đối phương liền được triệu đến thị tẩm, nếu như hoàng thượng không biết chuyện này, vậy chỉ có thể trách nàng vận khí không tốt, phải ngậm bồ hòn làm ngọt; nếu như hoàng thượng biết, vậy cũng chỉ có thể do nàng không có phúc khí, ngay cả việc chịu uất ức cũng bị hoàng thượng ngầm cho phép, nhất định về sau sẽ bị Thẩm Kha chèn ép nhiều hơn.

Đừng nói là Thẩm kha, một quả hồng mềm như vậy, ai cũng có thể tùy ý bắt nạt nàng.

Ảnh Nguyệt khóc lóc không ngừng nhận lỗi với Lục Khê, lại thấy nàng không chút để ý mỉm cười nhìn hoa lan bên cửa sổ: "Gấp cái gì? Có những thứ phải cần chờ đợi, có lúc ngươi cho rằng mình bị thua thiệt, nhưng trên thực tế có thể được lợi nhiều nhất, chỉ do bản thân mình chưa kịp nhận ra thôi."

Cũng chỉ là mất chút khí thế, mất chút thể diện, nhưng lại vừa đúng tiêu trừ được ảnh hưởng xấu do hoàng thượng hỏi tên trên đại điện, cộng thêm tạo được cho mình một hình tượng mềm yếu dễ bị bắt nạt, có gì là không tốt cơ chứ?

Ở nơi như hậu cung này, nếu muốn đứng cao hơn người khác, nhất định phải biết ẩn dấu thực lực, cây cao đón gió cả, chỉ cần kiên nhẫn đợi xem kết quả sau này của Thẩm Kha, liền sẽ rõ đạo lý này.