Chương 119: Mạng ngươi là của ta!
" Hàn Phong hắn tự làm tự chịu đã đánh giá quá thấp con người của tiểu nha đầu này, đúng là nếu không có ngày hôm nay ta thật sự không biết tiểu nha đầu này ngay cả Hàn Phong thể hiện ra thực lực mạnh mẽ cũng có thể ngăn chặn lại. Bất quá không biết rốt cuộc là ai thắng ai bại đây? " Tô Thiên dừng lại nhìn hỏa diễm bạo loạn trong lòng thầm nghĩ sau hồi giao phong này kết quả thắng bại sẽ phân chia rõ ràng. Ai có thể cười đến lúc cuối cùng hắn cũng không biện pháp nhận biết được.
" Ai...Hi vọng là tiểu nha đầu sẽ chiến thắng a! "
Hỏa Diễm Phong Bạo đáng sợ kéo dài phủ cả thiên địa, độ nóng cháy đem cả hư không mà nó bao phủ biến thành cực kỳ khô khốc. Hỏa diễm hùng hồn nở rộ như một đóa sen diễm mỵ tựa như ánh mặt trời vừa nhô lên trên sa mạc, chiếm cứ cả không gian rộng lớn khiến cho cả vùng không gian đó trở nên vặn vẹo hư ảo.
Lúc trước trên bầu trời, cường giả song phương còn đang kịch chiến, lúc này tất cả đều hoảng hốt cấp tốc đem thân thể hạ xuống đất. Trong thời khắc năng lượng cả trời đất lâm vào bạo loạn điên cuồng, lưu lại trên bầu trời là một hành động cực kỳ ngu xuẩn, nếu như bị Hỏa Diễm Phong Bạo kia bao phủ thì kết cục chắc chắng sẽ thê thảm không gì bằng.
" Điện hạ này thực lực càng ngày càng kinh nhân. " Một nơi trên ngọn núi, đưa tay lau mồ hôi trên mặt Lâm Phong hướng qua Thượng Quan Vô Ngạo và Triệu Vũ Linh đứng bên cạnh cười khổ. Ba người là trưởng lão nội viện, tự nhiên tràng chiến đấu với quy mô lớn như thế này không thể vắng mặt được. Lúc trước cả ba người bọn họ cùng liên thủ ngăn cản một gã Đấu Hoàng cường giả nhưng vẫn bị gã kia với thế công sắc bén khiến cho cực kỳ chật vật. Bất quá kéo dài thời gian cầm cự đến lúc này đã là quá thành công rồi.
Mọi người sau khi ly khai khỏi vùng ảnh hưởng của Hỏa Diễm Phong Bạo, lúc này mới yên tâm ngẩng đầu nhìn Hỏa Diễm Phong Bạo tràn ngập cả bầu trời mà khẽ trút tiếng thở phào nhẹ nhõm. Hiển nhiên trong lòng mọi người đều rất muốn biết rốt cuộc là Hàn Phong hay Bạch Tuyết có thể từ trong Hỏa Diễm Phong Bạo bước ra.
Đứng trên ngọn một cây cao cách ba người Lâm Phong không xa, thân hình Tiêu Huân Nhi hiện ra có chút thấp thỏm lo âu trên mặt nhìn từng vừng Hỏa Diễm Phong Bạo đang che phủ cả bầu trời. Cho dù hắn đối với Bạch Tuyết có chút lòng tin nhưng nhìn vào vùng năng lượng kinh khủng đang kịch liệt xung đột với nhau kia cũng không khỏi sinh ra ít cảm giác bấc an.
Thấy trên bầu trời không có chút động tĩnh gì, mọi người ai nấy đều rơi vào im lặng cả nói to tiếng một chút cũng không dám nói, ngoảnh mặt nhìn nhau. Sắc mặt ai cũng có chút rung động, chẳng lý nào hai người nàng cùng Hàn Phong đều bị Hỏa Diễm Phong Bạo đánh chết hết rồi?
Tô Thiên không hề nháy mắt một lần chằm chặp nhìn bầu trời bị bao phủ trong Hỏa Diễm Phong Bạo. Với thực lực của hắn cho đến thời điểm hiện tại cũng không thể biết được một chút tình huống nào rõ ràng. Bởi vậy không còn cách nào hiệu quả hơn việc đứng đây phân tích những biến động bên ngoài Hỏa Diễm Phong Bạo.
Mọi người còn đang ngỡ ngàng thì trên bầu trời mênh mông phát ra một tiếng động xé gió đầu tiên vang lên, chợt xuất hiện một thân ảnh từ trong Hỏa Diễm Phong Bạo bắn xuống mặt đất.
Thân ảnh này đột nhiên hiện ra, lấp tức dẫn động mọi ánh mắt quán chú vào nó. Tuy rằng tốc độ lao xuống của thân ảnh này cực kỳ mau lẹ, nhưng vẫn có một số ánh mắt tinh tường nhận ra được thân phận của người này, lập tức xuất hiện một tràng âm thanh chứa đựng sự vui mừng hết sức vang vọng ra.
" Là Minh Chủ! là hắn sống sót đi ra a! "
Nghe được từng tiếng quát kinh hỉ kia, mọi thành viên Hắc Minh khuôn mặt đang căng thẳng nhất thời giãn ra còn mơ hồ toát ra chút tươi cười đắc ý. Nếu người sống sót sau cùng là Hàn Phong thì e rằng nội viện phải muối mặt mà chật vật rúi lui, vì trước đó bọn họ đã khoát lác cùng Hắc Giác Vực về năng lực của nội viện. Dù sao đi nữa thì trong mấy năm nay, một phương thế lực có thể làm cho nội viện phải kinh ngạc ngoài Hắc Minh ở ngoại vi Hắc Giác vực ra còn có không ít tổ chức khác.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt đắt ý của thành viên Hắc Minh, những người trong nội viện nháy mắt trở nên cau có, nghiến răng phẫn hận. Bầu không khí bất chợt trầm mặc đi vì chịu vô vàn áp lực.
Nghe những tiếng hét mừng rỡ của bọn Hắc Minh, ánh mắt Tiêu Huân Nhi đột nhiên biến thành màu vàng sát ý dữ tợn tràn lên khuôn mặt đang dần dần lạnh lẽo. Kim Đế Phần Thiên Viên dị hỏa bảng đứng hàng thứ ba. Trong lòng nàng hạ quyết tâm, một khi Bạch Tuyết chẳng may xảy ra điều bất hạnh thì nàng sẽ liều cái mạng cũng phải làm cho Hàn Phong đổ máu tại đương trường.
Lúc này một bàn tay đặt lên vai nàng, khiến nàng giật mình quay đầu sang chỉ thấy Thải Lân và Vân Vận mỉm cười, Vân Vận ôn nhu trấn an " Muội đừng lo lắng, Tuyết nhi không dễ dàng bị người ta đánh bại, muội phải tin tưởng nàng ấy. " Tiêu Huân Nhi nghe thấy vậy chỉ bèn gật đầu.
" Mọi người không nên hoảng loạn, ta thấy có chút không đúng! "
Tô Thiên đột nhiên quát vang, mọi người có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại chợt thấy Tô Thiên đang chằm chằm nhìn thân ảnh Hàn Phong đang từ trên bầu trời lao xuống, ánh mắt ngập tràn hi vọng. Chợt mọi người cũng nhận ra có điểm không đúng, thân ảnh Hàn Phong tuy rằng thoát ra từ Hỏa Diểm Phong Bạo nhưng tư thế lao xuống kia lại giống như bị người ta hung hăn đá cho một cước mà rơi bắn xuống vậy.
" Xuy! "
Thời điểm này trong long mọi người lại cảm thấy kinh nghi, đột nhiên một tiếng phá phong bén nhọn lần thứ hai vang vọng khắp bầu trời. chợt Hỏa Diễm Phong Bạo đang tràn ngập bầu trời đột nhiên nhu động.
Chợt một bóng đen từ trong đó nhanh chóng lao ra, có thể dễ dàng thấy được đôi cánh bằng lửa diễm lệ giang rộng trên bầu trời.
" Là Bạch Tuyết! Nàng không có vong mạng! "
Nhìn đôi cánh hỏa diễm quen thuộc, tâm tình tối tăm của các cường giả nội viện tan biến nhất thời reo hò. Ngay khi thân ảnh Bạch Tuyết xuất hiện, tiếng cười đắc ý của bọn người Hắc Giác Vực giống như bị người ta bóp nghẹn lại. Tiếng cười đột nhiên tắt đi, trên gương mặt bọn họ hiện ra những nét cảm xúc khiến người ta buồn cười.
Trong ánh mắt kinh hãi của các cường giả Hắc Giác Vực đang nhìn về phía trên đỉnh đầu Hàn Phong, thân ảnh mang trên lưng hỏa dực diễm lệ hóa thành một luồng Hồng Sắc Hỏa Mang hướng về phía Hàn Phong đang rơi xuống cấp tốc lao tới.
Bởi vì bị hỏa diễm phản phệ mà trong cơ thể đấu khí bế tắc, Hàn Phong chí biết giương mắt nhìn Bạch Tuyết đang lao tới thét lên " Tiểu tạp chủng! Ngươi dám. "
Bạch Tuyết nở một nụ cười dữ tợn, trên quyền đầu Đế Viêm điên cuồng bùng cháy lên sinh ra vô vàng kình phong hỗn loạn hung hãn. Ngay trước những ánh mắt hoảng sợ của mọi người hung hăn đánh lên ngực Hàn Phong. " Ngươi mới là tạp chủng, cả gia phả nhà ngươi là tạp chủng! "
Quyền đầu hung hắn đánh tới, Bạch Tuyết phẫn nộ gầm vang cả bầu trời.
" Bành! "
Hai thân ảnh va vào nhau, đột nhiên trên trời vang lên một tiếng trầm thấp, khiến cho trái tim mọi người gấp rút đập mạnh hơn một chút.
" Phốc xuy! "
Hứng trọn đòn công kích này mà không hề có chút phòng ngự nào trên thân thể, Hàn Phong trong miệng phun ra một ngụm tiên huyết đỏ sẫm mà thân hình thì giống như chim gãy cánh hướng mặt đất rơi xuống. Cuối cùng giữa vô số ánh mắt kinh hãi, thân hình hắn đập mạnh lên mặt đất bình nguyên ngoài Già Nam Học Viện.
Khuôn mặt Bạch Tuyết nhiễm đầy tiên huyết, suối tóc bạch kim bị nàng cột lên giờ lại bung xõa ngang vai, Hỏa Diễm Song Dực sau lưng chấn động hư bạc thêm, ánh mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Phong rơi xuống đất tạo ra một hố sâu. nàng có thể cảm nhận được tuy Hàn Phong không có chút động tĩnh, khí tức cực kỳ suy yếu nhưng cũng không hoàn toàn tiêu tán.
Bàn tay nàng thoáng vung lên, trường kiếm chợt hiện ra hướng về Hàn Phong đang kéo dài chút hơi tàn cấp tốc lao xuống, cấp cho hắn một kích trí mạng cuối cùng.
" Cứu lấy Minh Chủ! "
Cử động của Bạch Tuyết trong nháy mắt bị các cường giả Hắc Giác Vực phát hiện, lập tức tất cả sắc mặt đều đại biến quát lên một tiếng chói tai vang vọng khắp nơi. Bọn chúng phi thường hiểu rõ tầm quan trọng của Hàn Phong đối với Hắc Minh, nếu mà mất đi Hàn Phong thì cả liên minh khổng lồ này e rằng hoàn toàn sụp đổ.
" Ngăn bọn chúng lại cho ta! "
Ngay lại lúc chúng cường giả Hắc Giác Vực vừa động thủ, Tô Thiên quát lạnh một tiếng. Đã sớm đợi mệnh lệnh của Tô Thiên, tất cả các trưởng lão nội viện lập tức động thân, ngay tại bên ngoài Già Nam Học Viện lập nên một bức tường chắn. Từng đạo khí thế cường hãn dựng lên mang bọn cứu viện Hắc Giác Vực đẩy lui trở lại.
Nhờ vào sự ngăn cản của các trưởng lão nội viện, Bạch Tuyết giáng mắt xuống đỉnh đầu Hàn Phong cách mấy trượng, trường kiếm giơ cao quá đỉnh đầu không chút chần chờ, cực kỳ hung ác trực tiếp hướng đỉnh đầu hắn phách xuống. Cỗ thanh thế đó với thực lực Hàn Phong bây giờ nếu bị đánh trúng e rằng vong mạng tại đương trường.
" Hàn Phong ngươi đúng là khinh thường con nha đầu này quá rồi. Theo tin tức truyền về quả nhiên không sai! " Ngay trong lúc trường kiếm ầm ầm oanh xuống, một tiếng cười quái dị từ một đạo quỷ khí âm u tĩnh mịch vang lên từ phía chân trời. Chợt một đoàn hắc vụ cực kỳ quỷ dị, dũng mãnh tiến vào bình nguyên.
" Ào! "
Hắc vụ vừa dũng mãnh tiến vào, bỗng nhiên từ trong đó bắn mạnh ra một Thiết Liên ( xích sắt ) mang theo một vùng đen kịt sâu thẳm mênh mông. Tốc độ của Thiết Liên này cực kỳ kinh khủng, hầu như trong nháy mắt vượt qua khoảng cách không xa tiếp cận Bạch Tuyết. Mũi nhọn của Thiết Liên sắc bén như đao nhận, thậm chí mơ hồ lộ ra một điểm hàn quang cực kỳ quỷ dị.
Bạch Tuyết liếc mắt phát hiện ra thiết liên liền lắc mình né sang một bên tránh đi công kích. Quay đầu đôi mắt hóa thành màu tím quỷ dị, ai lại dám cả gan can thiệp vào chuyện của nàng, đập vào trong con ngươi là hắc thiết liên to lớn có chút quỷ dị.
" Đây là gia hỏa Hồn Điện sao? "
Trong đầu nhanh chóng hiện lên nhân ảnh hắc vụ tại Vân Lam Tông năm đó, phương thức công kích hầu như hoàn toàn tương đồng vói người đang đối diện này.
Không vì việc Bạch Tuyết đoán ra thân phận mà hắc thiết liên có chút đình trệ. Đoàn hắc vụ kia hạ thủ cực kỳ tàn nhẫn, vừa ra tay liền hạ sát thủ. Hắc thiết liên này nếu như đánh trúng e rằng sẽ đoạt mạng Bạch Tuyết ngay lập tức.
" Không nghĩ tới Hắc Minh lại có quan hệ với bọn gia hỏa Hồn Điện các ngươi! " Khóe miệng Bạch Tuyết tràn ra một nét lạnh, chậm rãi xoay người.
" Xuy! "
" Ta trước nay nước sông không phạm nước giếng, vậy mà Hồn Điện các ngươi hai lần phạm vào ta, thế đừng trách ta diệt Hồn Điện cùng Hồn Tộc các ngươi. Để xem Hồn Thiên Đế có tài năng gì. Mạng các ngươi là của ta! "
Hắc thiết liên đâm mạnh tới, nhưng lúc sắp sửa xuyên thủng trái tim Bạch Tuyết, nàng thanh âm băng lãnh tê dại. Cánh tay nhu nhuyễn như không xương theo quỹ tích dị thường đem mũi nhọn của thiết liên vững vàng bắt lấy. Ngọc thủ nhu nhuyễn tựa như từ trong hư không trực tiếp hiện ra, không có chút ba động nào nhìn như là nhu nhược vô lực nhưng lại chứa đựng lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, khiến Hắc Thiết Liên tà ác không thể mảy may động đậy.