Chương 114: Giao phong!
Bạch Tuyết ánh mắt lóe hàn quang, một phen tính toán mới nói chuyện với Tô Thiên, Tô Thiên bị nàng nhìn không khỏi đánh một phen hàn ý, rùng mình. Chỉ nghe " Đại trưởng lão, nếu là trận chiến này đại thắng đồng thời bắt được Hàn Phong, có thể đưa hắn giao cho ta không? " Bạch Tuyết tính toán cái gì cũng chỉ nàng biết, trời biết đất biết, may mắn vài vị thê tử của nàng đạt được tâm ý tương thông cùng nàng mới thấu hiểu nàng vì sao lại giúp Già Nam Học Viện trừ đi mối họa Hắc Minh.
Thứ nhất là vì nghĩa, nàng thay Mang Thiên Xích trừ bớt những kẻ có dã tâm chiếm Vẫn Lạc Tâm Viên, mà Hắc Minh là một thế lực khá lớn ở Hắc Giác Vực, có thể uy hiếp đến Bàn Long, Vân Lam Tông của nàng, không nhân cơ hội trừ đi mối tai họa này thì còn đợi đến bao giờ. Thứ hai là lợi, 'lợi' của nàng không phải lợi ích gϊếŧ Hàn Phong, mà 'lợi' chính là cướp được bàn tay vàng của Tiêu Viêm 'Hải Tâm Diễm'. Chỉ cần hai cái lợi này thôi cũng đủ để cho Hàn Phong không chết cũng khó có được những tháng ngày yên ổn.
Bạch Tuyết không tỏ rõ ý kiến, nở nụ cười đầy ẩn ý. Nụ cười hồ ly của nàng nhìn vào thật sự là độc dược mê người, nhưng cũng chứa đầy hàn ý quấn thân.
" Hải Tâm Diễm đích thật là dị hỏa cực kỳ trân quý, bất quá theo ta được biết, tựa hồ luyện dược sư đều nhiều lắm chỉ có thể nắm trong tay một loại dị hỏa hay sao? Ngươi hiện giờ đã ngoài dự đoán của mọi người nắm giữ hai loại. Còn có thể nắm trong tay loại thứ ba sao? "
Không sai, người bình thường, bao quát cả luyện dược sư cùng lắm chỉ nắm trong tay một loại, Tiêu Viêm là hai loại cũng tựa như Bạch Tuyết, nhưng dị hỏa hắn giữ không mạnh bằng của nàng. Bạch Tuyết nắm giữ Sinh Linh Hỏa Diễm, Tử Sắc Diễm, giờ nếu nàng muốn có thể dễ dàng chiếm lấy Vẫn Lạc Tâm Viêm, Cốt Linh U Diễm trong lòng bàn tay mà không phí một binh một tốt nào. Nhưng nàng không làm thế, Vẫn Lạc Tâm Viêm không gây cho nàng bao nhiêu cao hứng, huống hồ Vẫn Lạc Tâm Viêm dùng để duy trì Phần Thiên Luyện Khí Tháp, Bàn Long người, cũng như các lão bà của nàng vẫn cần có thứ này, nên nàng tuyệt đối là thủ hộ mà không chiếm làm của riêng. Còn Cốt Linh U Diễm nằm trong cơ thể của Dược Trần, nàng muốn lấy lúc nào mà chẳng được, chỉ chưa đến lúc cần lấy. Tiêu Viêm a Tiêu Viêm, tốt hơn hết là ngươi đừng chọc giận ta, cũng đừng đánh chủ ý của mình lên thê tử của ta, bằng không ta cho ngươi sống không bằng chết.
Tô Thiên cười cười, trong giọng nói có hàm xúc ý tứ không hiểu. Bàn tay trong tay áo bào không thể phát hiện hơi cầm, Bạch Tuyết sắc mặt không thay đổi, đạm cười nói " Muốn nhận được lực lượng, cần nỗ lực như thế nào, đại trưởng lão chỉ biết ta chiếm được lưỡng chủng dị hỏa, lại không biết ta ở trong nham tương dưới nền đất đã bị dằn vặt thống khổ loại nào. Dường như nếu không có cơ duyên xảo hợp, sợ ta cũng mất mạng. Từ dưới nền đất lao ra, ta người bị huyết cừu, cũng không muốn suy nghĩ chuyện gì quá mức nguy hiểm. " nửa thực nửa giả, giả giả thực thực khó lòng phân biệt lúc này câu nói của nàng có bao nhiêu dụng ý, bao nhiêu phần là thực và giả dối.
" Ngươi lại đem mạng của chính mình ra đánh bạc a. " Tô Thiên sợ run chốc lát, mới thở dài một hơi nói " Lấy thiên phú ngươi, coi như là phương pháp tu luyện bình thường, cũng có thể có thành tựu không nhỏ. "
Nàng đương nhiên biết vấn đề đó, Tô Thiên cho nàng là đứa bé lên ba không hiểu vấn đề, nàng không bao giờ làm ăn lỗ vốn nếu không nắm chắc bao nhiêu phần thành công!
" Nhưng mục tiêu của ta lại không chỉ có vì thành tựu không nhỏ! " Bạch Tuyết cười khẽ. Dáng tươi cười, loại dã tâm này, cho dù là Tô Thiên bực này Lão Hồ Ly đều thấy cảm giác câm lặng. Tới lúc này, hắn mới thoáng có chút minh bạch, chỉ sợ hắn cũng vẫn có chút coi thường cái tiểu nha đầu không ngừng trình diễn kỳ tích kia.
Nếu nói về vấn đề hồ ly thì Tô Thiên hắn còn chưa đủ trình, ít nhất là thời điểm Bạch Tuyết được sinh ra đời, hắn vẫn còn ở trong bụng mẹ của mẹ của mẹ chưa ra đời đâu. Lão Hồ Ly phong hào này nên phong tặng cho Bạch Tuyết thì đúng hơn!
" Được rồi, lần này nếu thật là đại thắng đồng thời bắt được Hàn Phong, Tô Thiên ta đem hắn giao cho ngươi. " Tô Thiên trầm mặc một hồi, rốt cục gật đầu. Ý tứ của Bạch Tuyết đã xícɦ ɭõa như thế hắn không thể nào cự tuyệt, cũng chẳng dám đi cự tuyệt nàng, thực lực ở nơi này là vi tôn, Bạch Tuyết là kẻ không chỉ có thực lực còn thần bí nguy hiểm hơn bất kỳ kẻ thù nào, nàng ở ngoài sáng, nhưng cách nàng hành động còn độc ác và tàn nhẫn hơn nhân vật phong vân nào trước kia. Chỉ sợ, trên đời này có thể khiến nàng bày ra ôn nhu, quan tâm đối xử chỉ có những lão bà mà nàng dụng cả trái tim yêu thương!
" Ha hả, kia liền đa tạ đại trưởng lão, cũng mong ngươi giữ im lặng. " Bạch Tuyết hướng về phía Tô Thiên cười chắp tay. Chợt đột nhiên quay đầu, ánh mắt ngắm nhìn về phía tầm mắt xa xôi, nơi đó, dãy núi xanh tươi rốt cục từ từ tiêu thất, mà ở địa phương xa hơn, khí tức có chút quen thuộc, càng thêm rõ ràng.
"Đã tới rồi a! "
Ba bóng đen hạ xuống trước mặt nàng, không mấy xa lạ là Tử Ảnh, Cửu U Tước và Vân Vận, hội họp cũng đông đủ, nay nàng muốn chơi đùa một chút với bọn chúng.
" Tuyết nhi. " Vân Vận vừa thấy Bạch Tuyết tựa như đã xa cách ba năm, ôm chầm lấy nàng, mặc kệ phía sau có bao nhiêu ánh mắt nhìn nàng, tò mò có, ganh tỵ có, oán giận có. Nàng không quan tâm ánh mắt người ngoài, thiên hạ ai chê cười cũng được, nàng nhớ chết tiểu phu quân a!
Ở Vân Lam Tông được Tử Ảnh thông báo muốn nàng đến Già Nam Học Viện, đường đi gấp rút không có lấy cơ hội để thở, cũng để nàng được hắn kể sơ lượt về cuộc sống của Bạch Tuyết ở Già Nam Học Viện, nàng đây thì ngày nhớ đêm mong, muốn ôm ôm không tới, muốn bão bão không được, muốn chạm vào lại như cách xa vạn trượng, thế mà con người vô lương tâm kia, lại hưởng thụ lạc thú, ôm mỹ nhân ngủ nữa chứ, tức chết nàng.
Ai kêu người nàng yêu thương lại được lòng mỹ nhân như thế , đi đến đâu cũng có giai nhân tình nguyện ngã vào trong lòng, muốn ăn giấm chua cũng ăn không biết bao nhiêu cho đủ.
" Vận nhi, ta nhớ nàng chết đi được! " Bạch Tuyết ở trên môi Vân Vận nhẹ hạ xuống một nụ hôn, cũng chỉ là chuồn chuồn lướt nhưng đủ làm cho người trong lòng oán giận bay đi hết.
" Tên đáng ghét, vô lương tâm nếu nhớ ta sao đến giờ mới chịu gọi ta đến, đã thế còn ở nơi này thu thêm vài tiểu cô nương! " Vân Vận ai oán, nhỏ giọng chỉ có hai người nghe, tay choàng qua phía sau eo của Bạch Tuyết, không chút lưu tình bấm nhẹ vào vùng thịt non của ai kia!
Ách! Đau chết nàng a!
Bạch Tuyết đau đến nước mắt muốn ứa ra, nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn, thon thả nuột nà của Vân Vận, trách cho lại bị kháp lần thứ hai, phận làm công quân có ai khổ như nàng không, bình thường trước mặt kẻ khác là nàng đè đầu cưỡi cổ người ta, còn ở trước mặt các lão bà nàng chỉ là tiểu lang a! Cả la cũng chẳng dám!
" Vận nhi, nàng muốn xử lý ta, về nhà rồi xử, ở đây nàng cho ta xíu mặt mũi, ta dù gì cũng là vương tử trong mắt bọn họ! " Bạch Tuyết thì thầm bên tai của Vân Vận nói. Tóc kết tóc, tai kề tai, thì thầm to nhỏ cùng nhau, trong mắt người ngoài chính là bọn họ đáng phân phát cẩu lương. Những ai đang độc thân cẩu tránh nhìn để không bị mù mắt.
Ánh mắt của Bạch Tuyết lúc này giơ lên, trong mắt lóe ra một chút hàn mang, rồi đột nhiên vang vọng tại mỗi người bên tai " Chư vị, có thể báo thù những kẻ hỗn đản tập kích nội viện sỉ nhục năm đó hay không, là nhìn hôm nay! Cho ta thấy sức mạnh và thực lực của từng người! "
" Vâng! "
Trên bầu trời, từng tiếng quát chỉnh tề vang lên, chợt khí thế hùng hồn bỗng nhiên tăng lên, tại đây bằng khí thế đại đội hình tấn công, thậm chí là ngay cả mây trên bầu trời ở đây đều bị đánh rách tả tơi thành vô số nhỏ vụn điểm trắng, phiêu tán đầy trời.
Hưu! Hưu! Hưu!
Xa xa phía chân trời, những đạo bóng đen khí thế đại trướng bừng tỉnh như Lưu Tinh xẹt qua bầu trời, hướng về đây.
Nội viện chúng cường giả sở phóng xuất ra khí thế to lớn như vậy, cũng không che giấu, bởi vậy, cho dù người còn chưa tới, nhưng mà cổ khí thế áp bách kia đã bao phủ toàn bộ Già Nam Học Viện, Trấn Sát Hạch. Tiếng động lớn xôn xao, trong nháy mắt hầu như lâm vào an tĩnh, từng đạo ánh mắt hoảng sợ chuyển hướng về chỗ truyền đến khí thế mạnh nhất.
" Khí thế lớn như thế để dọa nạt ai đây Tô Thiên đại trưởng lão! " cuối cùng chằng chịt huyền phù trên bầu trời. Phía trước là một người, một thân bào phục luyện dược sư, cười nhạt âm thanh có đấu khí xen lẫn, giống như tiếng sấm liên tục, ầm ầm khuếch tán tại phía chân trời mà khai.
Nhìn thoáng qua đông đảo thân ảnh trên bầu trời, kia là Nội Viện nhất thời có chút sôi trào lên tràn đầy cừu hận.
Với tư cách chủ nhân Phong Thành, Hàn Phong ở Hắc Giác Vực danh vọng chính là không ai có thể đụng, người đều thờ phụng cường giả, danh vọng Hàn Phong có như vậy, cũng đến từ thực lực của hắn. Theo bên cạnh hắn đến đây, thế lực cũng không nhỏ bé hơn danh vọng của hắn. Bạch Tuyết một phen cũng nhìn hắn bằng ánh nhìn khác, chu choa, so với năm nào đó Huyết Tông Điện mang đến cho Vân Lam Tông ít phiền phức cũng chẳng kém là bao, khá lắm, vừa hay nàng ngày chay đã hết, ăn mặn thôi!
" Hàn Phong, năm đó ngươi tập kích nội viện, hôm nay triệt để đem ân oán này ra lý giải đi! " Hàn Phong thanh âm vừa rơi xuống, thanh âm già nua hùng hồn xa xa cuồn cuộn mà đến của Tô Thiên cũng vang lên.
Hàn Phong híp ánh mắt tại chúng cường giả nội viện xuất hiện phía trên chậm rãi đảo qua. Một lát sau, rốt cục bỗng nhiên đình trệ, mà ánh mắt dừng chỗ, bất ngờ đó là chủ nhân cổ nóng cháy khí tức khiến ' Hải Tâm Diễm ' đều lâm vào kiêng kỵ kia!
Kẻ này rốt cuộc là ai? Sao khiến Hải Tâm Diễm của mình kiêng kỵ hèn yếu đến thế kia!
Hàn Phong khuôn mặt hơi di chuyển, thanh âm âm trầm, chỉ đủ hắn nghe.