Lì xì muộn nha mấy nàng😂 cứ theo quan niệm cũ, còn mùng là còn tết. Giờ lì xì vẫn còn kịp😇
Chương 112: Trộm gà mất thóc
Bạch Tuyết làm sao không biết ở nàng xuất hiện đến lúc quay lưng bỏ đi luôn có một ánh mắt nóng rực đến quen thuộc luôn dõi theo, chỉ là vẫn còn giận dỗi Huân Nhi cứ kè kè theo bên cạnh Tiêu Viêm là làm cho nàng cảm thấy ức chế không thể nào kìm lại được. Nàng biết ghen sao không chứ? Thứ hỏi có người là tướng công nào thấy vợ đẹp của mình đi theo một thằng đờn ông khác mà không ghen đâu chứ! Nàng còn cảm xúc nàng không bị liệt dây thần kinh. Nếu không phải vì nể mặc Mang Thiên Xích lão đầu là hiệu trưởng của học viện thì nàng đã bầm nát Tiêu Viêm ra thành tương.
Chỉ là dỗi nhau một chút nên mới không thèm nhìn Huân Nhi một cái nào. Nhưng vừa bước vào phòng, đóng cửa lại một giây sau đó nàng liền hối hận. Nhưng tự tôn không cho phép nàng chạy ra ngoài. Thôi đành đêm nay làm hái hoa đạo tặc lẻn vào biệt viện của Huân Nhi.
Bạch Tuyết tròn xoe con mắt ngạc nhiên " Quái lạ? Thể chất của Thái Cổ Hư Long có thể sinh sôi bá đạo như vậy sao? Hay là trên người tiểu Tử Nghiên có phong ấn nào đó? Bằng không sao cô bé này đã mười tám tuổi hơn mà vẫn trong hình hài của một tiểu cô nương?! " thu hồi ngọc thủ, chân mày nàng hơi nhíu nhíu lại. Nàng không mắc bệnh luyến đồng, tuy Tử Nghiên vóc dáng là vậy nhưng chân thật tuổi vẫn là thiếu nữ, chỉ là nàng đối với tiểu nha đầu này không mấy cảm giác. Huống chi, nàng còn cảm thấy hậu cung phi tử hơi bị nhiều......tham quá sẽ làm hại sức khoẻ, lỡ mai mốt đám lão bà của nàng vùng lên làm phản đòi áp lại hoàng thượng thì nàng phải làm thụ à? Không? Không thể nào, ngôi vị công quân của nàng không thể bị lung lây được. Một lần làm thụ dưới tay Vân Vận đã cho nàng cái cảm thụ nằm trên thì sướng nằm dưới thì chịu khổ, eo mỏi lưng nhức sống không bằng chết!
Lúc nàng trở về đã thấy Thải Lân đứng trước đại môn, là chờ nàng? Hay chỉ là ngẫu nhiên đứng hóng mát. Là gì cũng được, không quan tâm. Bạch Tuyết lắc thân đến phía sau Thải Lân, đem người nào đó ôm chặt vào lòng ngực. Thải Lân cũng bị nàng doạ cho choáng váng thiếu chút liền tung chưởng đánh nàng.
" Tướng công, ngươi sao cứ thoát ẩn thoát hiện, muốn hù chết nhân gia sao? " Đưa tay đánh vào vai của Bạch Tuyết, ngữ khí lại không có chút cứng rắn nào mà toàn bộ mang theo làm nũng thanh.
" Ai da " đưa tay xoa bả vai vừa bị đánh, Bạch Tuyết cười đến nhìn thấy cả răng nanh ôm chặt Thải Lân nị nị oai oai hôn vào má nàng trả lời " Ta sao dám hù phu nhân. Nếu phu nhân bị doạ chết ta lập tức sẽ xuống âm giới đòi người lên cho bằng được. Ai cũng không thể cướp đi nàng trong tay ta! " bá đạo hùng hồn tuyên bố. Đương nhiên, Bạch Tuyết sẽ không phải người tuỳ tiện nói khoác, nếu thiệt sau đó các lão bà của nàng có ai phải bỏ mạng, nàng thật không chỉ xuống âm giới đòi cho bằng được hồn phách, còn sẽ bắt kẻ gây ra gánh chịu hậu quả. Giống như cái lần Huyết Tông Điện mang người đến hỏi cưới Vân Vận, còn dùng thủ đoạn đê hèn tính làm tổn thương vợ của nàng. Cái kết của cha con chúng chính là làm thức ăn cho 500 anh em ở Ma Thú Sơn Mạch.
" Phải rồi các nàng ăn uống gì chưa? " đứng ôm nhau được một chút, cái bụng nhỏ của Bạch Tuyết liền kháng nghị, nàng không muốn phá vỡ khung cảnh lãng mạn, nhưng cũng không nỡ uỷ khuất cái bụng nhỏ, thôi bụng đói thì cảnh có đẹp bao nhiêu cũng nuốt không trôi.
" Phu quân ngươi đói sao? Nếu đói thì mau vào trong, ta và Vũ Linh muội muội có chừa phần cho ngươi! " Thải Lân lôi kéo tay của Bạch Tuyết vào trong phòng khách, Triệu Vũ Linh thì đang ngồi trên ghế đọc sách, vừa thấy Bạch Tuyết và Thải Lân bước vào liền vui vẻ, dù sao cũng cùng Bạch Tuyết có da thịt thân cận, cả đời này cùng khó lòng chạy thoát khỏi ma trảo của nàng, không bằng cứ làm phu nhân của Bạch Tuyết, thêm vào đó, nàng trước đây cũng đã nảy sinh tình cảm với Bạch Tuyết rồi chỉ là luôn không có nói ra thành lời.
Trên bàn ăn mọi người đều vui vẻ nói chuyện, Thải Lân và Triệu Vũ Linh thay nhau gắp thức ăn cho Bạch Tuyết, căn phòng ngập tràn màu hồng có trái tim tung bay. Đột nhiên, Triệu Vũ Linh lại hỏi về Tiêu Huân Nhi sự tình khiến cho Bạch Tuyết ngưng đũa, không khí có chút im lặng lạ thường. Thải Lân nhìn Triệu Vũ Linh, Triệu Vũ Linh nhìn ngược lại Thải Lân, bốn mắt nhìn nhau, lời lẽ tuôn ra từ ánh mắt, hai người cứ đá qua đá lại cụ thể là thế này
Triệu Vũ Linh: " Lão công của chúng ta làm sao vậy? "
Thải Lân lắc đầu: " Ta làm sao biết? Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? "
Triệu Vũ Linh: " Không lẽ lão công đi Phần Thiên Luyện Khí Tháp nhìn thấy Tiêu Huân Nhi muội tử, rồi hai người cãi nhau? "
Thải Lân: " Cũng dám lắm đó!? Nhìn lão công sắc mặt khó ở như thế thì khẳng định là ghen hoặc cãi nhau?! "
Triệu Vũ Linh: " Nhắc ghen mới nhớ, ta còn nhớ kỹ triệu của Vân Vận a~. Nếu chúng ta là bình giấm thì phu quân chính là thuyền giấm! "
Thải Lân: " Muội tử nói hay lắm, nhưng này chỉ có chúng ta trao đổi biết thôi để lão công biết chúng ta nói xấu nàng, nhất định đêm nay khó sống yên thân trên giường! "
Toàn bộ đoạn đối thoại là thế.
Được một lúc Bạch Tuyết mới lên tiếng nhưng giọng hờ hững vô cảm " Có gặp, nàng ấy sà nẹo theo tên họ Tiêu, làm cho ta càng nhìn càng chướng mắt. Đừng nói ta không biết tên họ Tiêu đó suy nghĩ muốn cưới Huân Nhi làm vợ! " tay bóp chặt chén đến sợ là muốn nát.
" Thế thì chúng ta đập nát trứng của hắn, đừng cho hắn đẻ! " Thải Lân ủng hộ hai tay hai chân từ khi theo lão công đến giờ thì chỉ có lần ở Vân Lam Tông là được đánh nhau còn bình thường toàn ngồi ngáp ruồi, tay chân nàng ngứa ngáy hết cả rồi.
" Nếu là đi đập trứng thì cứ để cho thiếp, Thải Lân tỷ tỷ dẫn theo Lâm Phong, Vô Ngạo đi là được. Cái chuyện này phu quân không nên nhúng tay vào kẻo làm dơ tay phu quân!? " thật không biết Bạch Tuyết mở khoá huân luyện đám người Bàn Long cùng nương tử thế nào mà giờ thấy được cho là bình thường nhất cũng chỉ có Huân Nhi và Vân Vận. Còn lại ' nhiễm bẩn ' hết rồi!
" Đợi đi?! Mốt cho các người thoả sức đập trứng, bóp trứng, vùi dập trứng! Tốt nhất là kiếm một tên long dương chi phích, đoạn tụ đến bạo cúc hoa họ Tiêu kia!!! " Bạch Tuyết nào dễ dàng buông tha một ai đánh chủ ý lên vợ của mình, tuỳ mỗi tên mà nàng dùng phương pháp khác nhau, đối với Tiêu Viêm nàng phải kiếm người bạo cúc hoa, bạo cho đến khi nào hoa khai nở, thẳng biến cong!!
Thải Lân và Triệu Vũ Linh trên đầu chấm ba chấm bay qua vài con quạ đen, hai người cùng chung một suy nghĩ " phu quân, ngươi còn độc hơn thịt vịt! "
Vốn là đêm xuống, Bạch Tuyết định đi Bàn Môn ( môn phái do Tiêu Viêm lập ra thu nhận tân sinh không nơi nương tựa trong nội viện. ) kiếm Huân Nhi, nhưng vì Thải Lân và Triệu Vũ Linh quấn quích nên nàng mới có hơi chậm trễ canh giờ. Chạy đến phòng Huân Nhi thì người đã tắt đèn đi ngủ. Đứng trước cửa phòng, nàng biết Lăng Lão đang đứng trên thân cây quan sát, liền hướng chỗ hắn gật đầu chào hỏi rồi mới đẩy nhẹ cửa bước vào.
Nàng không có đánh thức Tiêu Huân Nhi dậy, chỉ ngồi bên mép giường, nhìn gương mặt trưởng thành cùng thân hình phát dục đẫy đà của người yêu, đáy lòng dâng lên ngọn lửa nhưng bị nàng kìm hãm xuống. Đưa tay chỉnh tóc, bên khoé môi gợi lên nụ cười ôn nhu, nghiêng người về phía trước đặt lên trán Huân Nhi một nụ hôn thì thầm " Ta yêu nàng " ba chữ này. Nàng biết cơ thể Huân Nhi có dị hoả lại mang đấu đế huyết mạch quá cường đại cơ thể là thụ tổn thương cơ bản không chịu nổi, dù trước đây nàng có giúp nàng trị nhưng không có tận gốc.
Liền giơ lên cánh tay thon dài của mình, dưới lòng bàn tay xuất hiện một khối cầu màu xanh, đặt ngay trước ngực của Huân Nhi, ngay sau đó cơ thể của Huân Nhi phát ra ánh sáng, một loại khí màu đen từ trong cơ thể Huân Nhi bay ra bị Bạch Tuyết hấp thụ vào trong lòng bàn tay. Quá trình được lập đi lặp lại cho đến khi cơ thể của Huân Nhi bay ra màu trắng khí Bạch Tuyết mới ngừng tay.
Nhìn canh giờ không còn sớm, cũng nên trở về liền đứng dậy dịch chăn đắp cho Huân Nhi xong mới xoay người rời đi. Ở tại nàng đứng lên thời điểm có đụng trúng cạnh bàn, làm cho một vật gì đó rơi xuống, nhưng nàng không có để ý liền bỏ đi. Nàng sao biết nàng đi không lâu, người trên giường liền ngồi dậy, ánh mắt thật sâu mỉm cười, nhìn vật bị đánh rơi bên cạnh bàn liền nhặt cho vào tay áo.
Bạch Tuyết về đến Bàn Long lãnh địa mới phát hiện vật mình muốn tặng cho Huân Nhi chả biết rớt xó nào. Nàng vỗ mạnh trán, đã trộm gà không được còn mất thóc.
Thời gian hai ngày lướt nhanh qua, ngày thứ hai lúc mặt trời vừa mọc, một ít học viên nhận thấy được bầu không khí nội viện có chút không thích hợp, mà khi bọn họ thấy một loạt nhân ảnh từ bốn phương tám hướng trong nội viện bay lên trời, lúc sau mới minh bạch, nội viện lại có đại sự.
Loại tràng diện này, trong hai năm hoc viên gặp qua không ít, mỗi một lần nội viện cường giả xuất động, tất nhiên là đi tìm cường giả Hắc Giác Vực gây chiến, bất quá có người nhạy cảm có thể phát hiện, lúc này tựa hồ quy mô, so với dĩ vãng còn lớn hơn nhiều!
Ngay lúc vô số học viên cực kỳ hâm mộ nhìn cường giả nội viện hiện hai cánh bằng đấu khí đứng trên bầu trời, đột nhiên một tiếng huýt gió từ nơi nào đó trong nội viện vang lên. Theo đó là lần lượt những đôi cánh với đủ màu sắc hiện ra, dẫn đầu là y bào màu đỏ, suối tóc bạch kim nhuộm vài sợi thất sắc. Nhãn thần nhất thời của vô số học viên trở nên cuồng nhiệt.
Bạch Tuyết đạp phong mà đứng khóe miệng lại chậm rãi di động hiện lên tràn ngập lãnh ý " Hàn Phong, đến đây đi! "