Edit: Kidoisme
Mục Nhiên nhìn Tạ Tắc Nghiêu, chậm rì rì bảo: “Trông cái mặt em dễ lừa lắm à?”
Tạ Tắc Nghiêu tiếp tục giả chết.
Mục Nhiên nằm xuống gối thở hồng hộc một lúc sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn như hạ quyết tâm, một lần nữa chùm chăn lên người.
Tạ Tắc Nghiêu ngơ ngẩn, thân thể khẽ run, trầm giọng gọi: “Nhiên Nhiên.”
Mục Nhiên hàm hồ ừ một tiếng, cố gắng nuốt xuống.
Tạ Tắc Nghiêu hừ hừ hai tiếng, theo bản năng đưa tay lên xoa đầu đối phương như vuốt ve một con mèo nhỏ.
Rất lâu sau, Mục Nhiên lật tung chăn lên xoa miệng bĩu môi: “Em không ăn…”
Chữ ‘ăn’ còn chưa nói hết đã bị Tạ Tắc Nghiêu lôi về nấu cháo lưỡi.
Hai người vờn nhau một lúc mới lấy lại bình tĩnh.
“Tuy em không ăn hết nhưng anh rên hay lắm.”
“Em đừng đùa anh nữa.” Tạ Tắc Nghiêu hợp tình hợp lý nói: “Em đùa xong mà không phụ trách, em chính là đồ trai đểu.”
“Em phải phụ trách.”
Ba tiếng sau, Weibo cùng trang Web chính thức của hai công ty giải trí Diệu Tinh và Tất Hỏa đồng loạt đăng văn bản thanh minh.
[Gần đây “Blogger XX” và “Anh Tám giới giải trí” có hành vi bịa đặt, xâm phạm nghiêm trọng về danh dự của Mục tiên sinh, Tạ tiên sinh và Vương Tiên sinh cùng với người nhà của họ. Nhận thấy mức độ tổn hại nghiêm trọng của sự việc, chúng tôi xin phép được đưa đơn kiện những tài khoản trên về tội tiết lộ bí mật thương nghiệp cùng hành vi xâm phạm trái phép quyền riêng tư, đơn kiện đã được giao cho cảnh sát xử lý.]
[Đệt, nhanh vãi!]
[Trời, báo cảnh sát luôn ạ.]
[Thôi, có khi nào XX đưa tin mà không đúng đâu…]
[Chắc là thực lực của tư bản nhỉ?]
[Sự thật đều thua những kẻ có tiền…]
[Tôi xin mấy người có lòng tin với cảnh sát được không, bị điên à?]
Văn bản vừa được tung ra đã trực tiếp lên hot search.
Ở vùng ngoại ô, phòng làm việc của tay blogger bắt đầu luống cuống.
“Chuyện là như thế nào?”
“Diệu Tinh báo công an?”
“Đại ca, bọn họ kiện chúng ta là gián điệp chứ không phải tổn hại danh dự…”
Tay blogger kia mấy năm nay đưa tin không nể nang ai, mấy chuyện tổn hại danh dự gã ta đã gặp nhiều rồi, so với đống lợi nhuận thu được từ tin đồn thì số tiền bồi thường không đáng nhắc đến.
Nhưng gián điệp kinh tế thì khác, nhẹ phải ngồi tù, nặng cũng phải ngồi tù.
Sắc mặt tay blogger khẽ biến, gã ta hùng hổ chạy lên lầu đá văng cửa, lôi người đàn ông mập mạp đang ngủ trên giường xuống đánh.
“Phàn Phái! Đcm mày! Dậy đi!”
“Sao mày bảo mấy chuyện mày đưa đều là sự thật?”
Phàn Phái chưa tỉnh ngủ thì đã bị người ta đánh, lơ mơ hỏi lại: “Cậu, cậu nói gì cơ?”
“Con mẹ mày nhìn đây này!” Tay blogger đầu đinh ném điện thoại tới trước mặt Phàn Phái: “Diệu Tinh báo công an, kiện về tội gián điệp kinh tế! Mày bảo mày có người làm trên cao, sao nó không bảo mày!”
Thấy hết chữ trên điện thoại, sắc mặt Phàn Phái cũng thay đổi, gã ta ngồi hẳn dậy đẩy tay blogger đầu đinh ra: “Từ để tôi gọi điện thoại đã.”
Tay blogger đầu đinh đứng đằng sau nhìn chằm chằm gã: “Sáng nay mày gọi rồi mà nó không nói gì với mày à?”
Phàn Phái nhíu mày: “Không.”
Sáng nay tuy đang gọi nhưng em họ gã tắt máy rất nhanh, cúp máy xong thì chỉ nhắn lại công ty đang có người theo dõi, có chuyện gì quan trọng thì sẽ thông báo qua tin nhắn.
WC công ty không phải là nơi an toàn để nói chuyện, Phàn Phái không để trong lòng.
Thấy tay blogger đầu đinh lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, Phàn Phái vội vàng an ủi: “Cậu lo cái gì, chuyện Tạ Tắc Nghiêu tôi đã hỏi kỹ rồi, tất cả đều là sự thật, hơn nữa bên cảnh sát tôi cũng quen.”
“Hôm Giáng Sinh cậu cũng chụp lại ảnh rõ ràng thế thây? Chẳng nhẽ lại là giả?”
Tay blogger lạnh lùng nói: “Hôm đó tôi cũng gặp Mục Nhiên.”
“Vì Vương Hoắc!” Phàn Phái thề thốt: “Vương Hoắc thân với Tạ Tắc Nghiêu.”
“Đợi chút tôi đi gọi điện thoại.”
Nói xong Phàn Phái vội vàng chạy ra ban công gọi điện cho thư ký Phàn.
“Alo, Nhạc Nhạc, sao em không bảo anh Diệu Tinh báo công an?”
“Vì anh là tội phạm, Phàn Phái ạ.”
Buổi chiều hôm đó, Diệu Tinh lần nữa đăng văn bản thanh minh, làm sáng tỏ hết mọi chuyện ồn ào hai ngày hôm nay.
1. Mục Nhiên tiên sinh và Vương Hoắc tiên sinh là quan hệ bạn tốt, Vương Hoắc tiên sinh tiết lộ mình thích phụ nữ và không kỳ thị gay.
2. Tạ Tắc Nghiêu tiên sinh không có tình yêu đích thực lớn lên từ bé, từ đầu đến cuối hắn chỉ có một người bạn đời nhiều năm, vị trong lời đồn là em họ hắn hiện đang công tác ở bệnh viện Lang Phong.
3. Bố mẹ Tạ Tắc Nghiêu và Khuất tổng của công ty Mộ Mục ăn tối là thời gian cá nhân dành cho bạn bè, không có gì mờ ám ở đây cả.
[Tay blogger đỉnh thật, ai lại bảo em họ người ta thành tình yêu đích thực bảo giờ.]
[Ủa sao bên làm sáng tỏ tin đồn của Mục Nhiên và Vương Hoắc lại là Diệu Tinh?]
[Tôi cảm thấy cái văn bản này là do Vương Hoắc viết.]
[Vẫn chưa giải thích được tại sao Mục Nhiên có trong dàn cast ‘Happy life 2’ kỳ lạ quá.]
[Tức là Khuất tổng thân với gia đình Tạ tổng à?]
[Chắc trong nhà thôi chứ Khuất tổng còn lớn hơn cả bố Tạ tổng năm tuổi!]
[Còn quan hệ giữa Mục Nhiên và Tạ Tắc Nghiêu? Alo thanh minh thiếu à???]
Lúc Mục Nhiên thấy cái Weibo này đã vào buổi sáng hôm sau.
Dì Trương xách cơm vừa vào đến nhà đã thấy sáng sớm tinh mơ, con lười Mục Nhiên dậy sớm ngồi trong phòng khách uống trà.
“Nay cậu dậy sớm quá.” Bà ngạc nhiên nói.
Mục Nhiên gật đầu: “Vâng ạ.”
Rất nhanh, dì Trương đau lòng, bà nhíu mày hỏi: “Có phải cậu không ngủ đủ không?”
“Chậc, đều là tại đám trên mạng.”
“Tôi đọc hết ròi, truyền thông càng ngày càng vô lương tâm, bịa đặt lung tung…”
Dì Trương hùng hổ nói thêm vài câu.
Mục Nhiên há miệng thở dốc nhưng không thể bảo dì Trương là cả ngày hôm qua cậu với Tạ Tắc Nghiêu ‘hoang dâm’ kinh quá nên đêm không ngủ được…
“Tiểu Tạ đâu, sáng sớm đã tới công ty?” Dì Trương hỏi.
Mục Nhiên lắc đầu: “Không anh ấy ở phòng làm việc.”
Dì Trương gật đầu: “Phu nhân gọi hai đứa về nhà cũ ăn cơm.”
Vừa dứt lời Tạ Tắc Nghiêu đã mở cửa phòng, nói với dì Trương: “Cháu biết rồi, cháu về ngay.”
Mục Nhiên ngạc nhiên, cũng ngồi dậy: “Vâng ạ.”
Tạ Tắc Nghiêu nhíu mày không đồng ý lắm: “Em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”
Mục Nhiên chớp chớp mắt: “Ở nhà bố mẹ em cũng có thể nghỉ ngơi.”
Hai chữ ‘bố mẹ’ Mục Nhiên nói rất mất tự nhiên nhưng Tạ Tắc Nghiêu không chú ý tới.
Hai người bất đắc dĩ khóa cửa nhà, vừa ra đến cửa Tạ Tắc Nghiêu đã quỳ gối xuống: “Anh cõng em.”
Thấy thế, dì Trương nở nụ cười mờ ám.
Mục Nhiên đỏ mặt, dùng tay đẩy Tạ Tắc Nghiêu: “Em tự đi được.”
Tám giờ sáng vừa khéo bị tắc đường, mãi tận gần trưa hai người mới tới nơi.
Bà Phương ngồi trong phòng khách, thấy Tạ Tắc Nghiêu vừa về đã tặng cho hắn một nụ cười lạnh.
Mãi tới khi Mục Nhiên bên cạnh hắn ló đầu ra sắc mặt bà mới tốt lên một chút: “Nhiên Nhiên tới rồi đấy à? Vào đi con.”
Mục Nhiên gật đầu, ngoan ngoãn chào hỏi bà: “Nhớ mẹ.”
Bà Phương ‘ui’ một tiếng, đứng dậy xoa đầu cậu dịu dàng: “Hôm qua có ngủ ngon không? Hay con lên phòng ngủ thêm một chút nhé?”
Tối hôm qua Mục Nhiên ngủ rất ổn nhưng ngồi xe lâu cậu cũng hơi mất năng lượng: “Vâng, vậy con đi ngủ trước.”
Cậu đi rất chậm, vừa vặn nghe được hai mẹ con nói chuyện với nhau.
“Chuyện hôm qua sao con phản ứng chậm thế?”
“Con đã giao cho cảnh sát rồi.”
“Vậy con làm gì?”
Mục Nhiên yên lặng trả lời hộ hắn trong lòng: “Dduj con.”
“Tắc Nghiêu này, mẹ biết con làm người thanh cao không để ý đến mấy lời đồn đại bên ngoài, nhưng con hiểu không, không phải ai cũng thả lỏng được như con, ngôn từ trên mạng kích động thế nào không phải là con không biết. Nhiên Nhiên theo con đã công khai rồi, con đừng để thằng bé chịu mấy lời ác độc của cư dân mạng đó nữa nhé?”
Bước chân Mục Nhiên hơi dừng lại, cậu lấy điện thoại ra lên Weibo.
Cư dân mạng vẫn nhiệt liệt ăn dưa thảo luận chuyện thật giả, cũng có không ít các tin đồn ăn theo về cậu với Vương Hoắc.
Mục Nhiên rũ mắt, thực ra chuyện này rất dễ dàng giải quyết.
Chỉ cần cậu và Tạ Tắc Nghiêu công khai…
Công khai…
Nghĩ đến đây Mục Nhiên chạy tới phòng sách tầng hai, mở ngăn kéo lấy ra cuốn sổ hộ khẩu.
Cậu lên Weibo tìm hiểu chức năng một lát rồi mở livestream.
Mục Nhiên nhìn camera một lát đã bắt đầu có bình luận.
[Trời, livestream luôn?]
[Tới liền tới liền…]
[Dám live luôn hở? Đỉnh thật đấy!!!]
[Huhuhu, bảo bối ơi mau giải thích đi…]
[Quan hệ giữa cậu và Tạ Tắc Nghiêu là gì thế?!]
[Vương Hoắc nữa???]
….
Thấy số người xem tăng dần đều, Mục Nhiên chậm rãi mở mic: “Chào mọi người, tôi là Mục Nhiên.”
“Hôm nay tôi ở đây để trả lời câu hỏi của mọi người.”
“Đầu tiên, tôi với Tạ Tắc Nghiêu…” Mục Nhiên dừng một chút quay lại camera chiếu vào cuốn sổ hộ khẩu: “Chúng tôi là chồng chồng hợp pháp.”
Bình luận nháy mắt bị hai chữ ‘đệt mẹ’ bao phủ.
Thật lâu sau mới có người nghi ngờ đặt câu hỏi:
[Giả à?]
[Thế người còn lại đâu? Sao chỉ có mình cậu?]
[Cố tình đấy nhận vơ đấy à?]
[Giấy đăng ký kết hôn đâu?]
[Lầu trên bị điên à, sổ hộ khẩu cũng làm rồi thì chẳng nhẽ không có giấy kết hôn?]
[Cho nên từ ‘quên đi’ lần trước của cậu ý là không công khai à?]
Mục Nhiên vừa đọc bình luận vừa cố gắng lọc ra mấy câu mắng chửi, tiếp tục nói: “Lần trước nói trong show ‘quên đi’ là vì tôi với Tạ Tắc Nghiêu ra nước ngoài kết hôn, hồi đó hôn nhân đồng tính chưa được không qua.”
“Chờ khi luật được thông qua trong nước rồi mới đi công chứng.”
[Ý là gần đây mới công chứng hả?]
[Chồng chồng thật? Sao còn gọi cả tên cúng cơm người ta thế?]
[Lại bị điên à? Thích gọi gì thì gọi chứ!]
Mục Nhiên click bình luận nghiêm túc trả lời từng cái một.
Đầu tiên là quan hệ của cậu với Vương Hoắc.
Mục Nhiên à một tiếng: “Tôi là bạn của Vương Hoắc, cậu ấy lớn lên với chồng tôi.”
“Hồi trước tôi đi đóng phim là vì ở nhà chán quá, một phần cũng vì Tạ Tắc Nghiêu.”
“Ký với Diệu Tinh phức tạp lắm, Tất Hỏa thích hợp với tôi hơn.” Mục Nhiên giương mắt nhìn vào camera nở nụ cười bất lực: “Thì hồi học đại học tôi học quản lý chứ có học diễn phim đâu, vào Tất Hỏa là đúng rồi.”
[Dịch nghĩa: Tất Hỏa không cần diễn giỏi.]
[Tất Hỏa kiểu: Kệ mịa tao.]
[Thì đúng mà, phim Tất Hỏa theo trend là chính.]
[Tội Vương Hoắc ghê…]
…
Mục Nhiên nhìn bình luận, cảm thấy cũng nên giúp Tạ Tắc Nghiêu một chút: “Tình yêu đích thực trên mạng nói là em họ Tạ Tắc Nghiêu, cũng là bạn học cả tôi.”
“Chuyện này…” Mục Nhiên dừng một lát, mặt không đổi sắc nói: “Vì có người đùa trước, chẳng hiểu sao lại bị truyền đi.”
Mấy vấn đề quan trọng nhất đã được giải đáp, tiếp theo là chuyện râu ria.
[Tạ Tắc Nghiêu và Khuất Uyển, cậu biết không?]
[Đừng nói là bố mẹ Tạ Tắc Nghiêu không thích cậu nên ép hắn lấy người khác nhé?]
Mục Nhiên chậm rì rì giải thích: “Giống bên Diệu Tinh thanh minh, đây là bữa tiệc tụ họp người thân.”
Do dự một lát, cậu nói tiếp: “Khuất Uyển là dì của tôi.”
Ngay lập tức có người tố cậu nói dối, họ của hai người không giống nhau.
Mục Nhiên bất đắc dĩ cười cười: “Mẹ tôi theo họ bà, còn dì tôi theo họ ông.”
“Gia đình chúng tôi có truyền thống đứa lớn họ ngoại đứa bé họ nội.”
[Vãi linh hồn!]
[ Mấy tay blogger viết kịch bản đỉnh thế!]
[Ủa thế Mục Nhiên thực sự là thiếu gia nhà giàu à?]
[Chuyện này người ta đồn lâu rồi.]
Mục Nhiên uống ngụm nước xong, tiếp tục nói: “Hôm đó là Giáng Sinh, chỗ ngồi còn trống là của tôi, lúc ấy tôi đang đi WC.”
Cậu vừa dứt lời, cửa phòng bị gõ.
Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ vang lên: “Nhiên Nhiên, con bên trong à?”
Mục Nhiên đáp dạ.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, bà Phương cười tươi nói: “Con không ngủ được hả?”
Mục Nhiên ăn ngay nói thật: “Mẹ, con đang livestream.”
Bà Phương ngạc nhiên, ngay sau đó lấy kính đi tới bên cạnh Mục Nhiên, cong mắt cười vào màn hình: “Chào mọi người, tôi là mẹ của Tắc Nghiêu và Nhiên Nhiên.”
[Móa ơi dì xinh đẹp quá!]
[Nói là chị cậu ấy tôi cũng tin.]
[Òa, đây là mẹ Tạ tổng hả?]
[Chắc Mục Nhiên đang ở nhà Tạ tổng chăng?]
Bà Phương rất vui khi các cư dân mạng khen mình, khẽ cười nói: “Thôi, mẹ không làm phiền con nữa.”
“Đồ ăn làm xong rồi, lát nhớ ăn nhé.”
Mục Nhiên gật đầu, thấy bình luận vẫn còn đang đắm chìm trong nhan sắc của mẹ Tạ, cậu lại mở Weibo lên xem hướng gió.
Một số người vẫn đang mắng cậu nhưng số fans bênh vực đã áp đảo, hoàn toàn đại thắng.
Có người hỏi tới phim cậu đóng.
Mục Nhiên trầm mặc một lúc, thấy càng ngày càng của nhiều người hỏi, vậy là nán lại thêm một lát kể lể: “Bộ ‘Sủng ái thời loạn thế’ tôi quay với Liên Trà sắp chiếu rồi đấy.”
[Ơn giời, cuối cùng anh trai cũng đi đóng phim.]
[Trọng điểm đây là phim của Tất Hỏa.]
[Cười vl, nãy Mục Nhiên còn chê Tất Hỏa đủ đường.]
[Mục Nhiên: Tất Hỏa không cần diễn xuất.]
[Diễn viên không chính quy đi diễn phim, mẹ kiếp thế phim dở thì ai trả lại tiền cho tôi?]
Mục Nhiên ngay lập tức bắt sóng bình luận này: “Ừ đúng, diễn viên phải biết đóng phim.”
“Thế nên suy ra tôi không hợp ăn cơm bằng cái nghề này, ‘Sủng ái thời loạn thế’ là bộ phim cuối cùng của tôi.”
[???]
[Mẹ kiếp!]
[Vừa lọt hố thì idol đã giải nghệ? Cứu!]
[Thôi mà bảo bối, tôi sẽ xem…]
Mục Nhiên chậm rãi giải thích: “Thực ra quyết định này tôi nghĩ lâu lắm rồi.”
“Không liên quan tới mấy chuyện gần đây đâu.”
“Chẳng là nhiều tiền quá nên không muốn đi làm nữa, nằm nhà hưởng thụ thôi.”
[???]
[Ủa, tôi đánh cậu nhé?]
[Đang tính an ủi thì chợt nhận ra người ta giàu hơn mình.]
Đột nhiên bên ngoài dồn dập tiếng bước chân, cửa phòng bị người ta đẩy ra, đập cả vào vách tường.
Tạ Tắc Nghiêu thở hổn hển đứng ngoài, nôn nóng nhìn cậu.
Mục Nhiên cúi đầu nói vào camera: “Livestream đến đây là kết thúc, bye bye mọi người.”
Nói xong cậu tắt điện thoại để sang một bên.
Tạ Tắc Nghiêu tiến lên phía trước nhìn quyển sổ hộ khẩu trong tay Mục Nhiên, sắc mặt khẽ biến.
Mục Nhiên đặt nó vào trong ngăn kéo đúng vị trí rồi đóng lại, tiếp đó tới chỗ Tạ Tắc Nghiêu nói với hắn: “Đi ăn thôi.”
Tạ Tắc Nghiêu nắm chặt tay cậu, thở hổn hển: “Em, em biết rồi à?”
Mục Nhiên nghiêng đầu, nghĩ một lát rồi nói: “Ý anh là chuyện kết hôn hả?”
Tạ Tắc Nghiêu nhấp môi không đáp.
Mục Nhiên chậm rì rì bảo: “Em xem nhiều phim Mỹ lắm nhưng chưa bao giờ thấy người ta kết hôn ở Las Vegas chơi cả.”
Tạ Tắc Nghiêu ngẩn ngơ: “Ý em là em đã biết rồi?”
Mục Nhiên gật đầu: “Ừ, chỉ là em không họ tích hợp nhiều dịch vụ quá vậy thôi.”
Tạ Tắc Nghiêu đứng bất động tại chỗ.
Hắn cho rằng Mục Nhiên không biết.
Hắn cho rằng Mục Nhiên không muốn kết hôn.
Hắn cho rằng Mục Nhiên không chịu ở bên cạnh mình.
Cho nên sau khi luật hôn nhân đồng tính được thông qua, hắn nhân lúc Mục Nhiên mơ màng gạt cậu công chứng, chuyển hộ khẩu…
Hắn muốn buộc chặt Mục Nhiên vào mình.
Mục Nhiên ngửa đầu lên nhìn đã thấy mắt Tạ Tắc Nghiêu đỏ hoe.
Cậu thở dài ôm hắn vào lòng, dùng bàn tay vỗ nhẹ lên lưng hắn: “Ngoan nào, nãy em công khai chuyện hai đứa rồi.”
Tạ Tắc Nghiêu cúi đầu vùi vào trong cổ Mục Nhiên, cố gắng cảm nhận độ ấm trên cơ thể cậu.
Mục Nhiên nhẹ nhàng gọi: “Chồng ơi.”
Tạ Tắc Nghiêu trầm mặc rất lâu rồi mới lên tiếng: “Mình kết hôn rồi.”
“Hay là động phòng đi.”
Mục Nhiên: “………..Hôm kết hôn đã động phòng rồi.”
Tạ Tắc Nghiêu nhất quyết lắc đầu: “Không, em nhớ nhầm rồi.”
“Máu bầm đã ảnh hưởng tới trí nhớ của em.” Hắn bình tĩnh nói: “Em còn thiếu anh một lần động phòng.”
Mục Nhiên: “Tạ Tắc Nghiêu, anh tính lừa chịch à?”
Hết chương 39